Trở Lại
-
C11: Tôi là con gái ruột của ba
Sáng sớm cả nhà đã ngồi sẵn ở phòng bếp, lúc Chi xuống đã gặp Ngọc ngồi ở đó trông mặt chả khác nào đưa đám. Chi cố nhịn cười, cô tiến đến ngồi đối diện.
- Em sao vậy? Buổi tối ngủ không ngon giấc à?
- Ý chị là gì vậy? - Ngọc khó chịu lườm Chi.
- Chị không có ý gì chỉ là quần thâm trên mắt của em... aaa... em có cần chị cho em một ít dưỡng da không a?
Khóe môi Ngọc giật giật. Nếu như bình thường thì không có gì để nói nhưng sự thật là hôm qua Ngọc tức tối tới độ không ngủ được nên khi nghe Chi nói vậy trong lòng cô ta đã sớm tức điên.
- Không cần. - Ngọc nổi đóa.
- Ôi trời, buổi sáng táo bón hay sao mà nóng tính vậy?
- Chị...
- Được rồi. - Ông Sơn không hài lòng liếc qua cả hai.
- Mới sáng sớm đừng có cãi nhau.
Lúc này, dì Lan cũng lên tiếng khuyên can:
- Đúng vậy, hai đứa mau ăn sáng đi còn đi làm.
Nhắc đến đi làm Chi mới chợt nhớ ra. Ngọc, cô ta tốt nghiệp một năm rồi vẫn còn ở nhà đú đỡn khắp nơi. Mỗi tháng ba còn chuyển cho cô ta không biết bao nhiêu là tiền tiêu vặt, chưa kể đến đồ trang sức đắt tiền. Đã vậy cô ta còn không biết đủ sau này còn họp tác với Hoàng dòm ngó công ty của ba cô.
Ngọc ngước mắt, cô ta vô tình lướt qua Chi. Đột nhiên cô ta cảm thấy có chút ớn lạnh, ánh mắt vừa rồi của Chi nhìn cô ta lạnh lùng đến cực điểm, không có một chút thương xót hay yêu thương nào, trong ánh mắt hoàn toàn chỉ có câm thù cùng ghét bỏ. Là cô ta đã nhìn nhầm rồi sao?
- Ba, hay con đến công ty nhà mình làm việc nhé. - Ngọc ánh mắt mong chờ nhìn ông Sơn.
Còn chưa đợi ông Sơn trả lời Chi đã nhanh chóng cắt ngang:
- Không được.
Ngọc quay sang nhìn Chi, ông Sơn cũng ngạc nhiên:
- Lí do của con là gì? - Ông Sơn ngiêm túc hỏi.
- Không có năng lực.
- Chị... - Lần này Ngọc có thể chắc chắn rằng Chi đang nhầm vào cô ta. Đúng vậy, chính là nhầm vào cô ta. Ngọc tức giận mà không thể làm gì được ngoài việc giả vờ làm mèo con đưa đôi mắt đáng thương hướng về phía ông Sơn. Làm ông Sơn cũng thấy khó xử.
- Chuyện này...
Đúng thật từ lúc đi học thành tích của Ngọc đã không tốt, tốt nghiệp đại học cũng xem như là một thành tích vượt bậc của cô ta. Nói thẳng ra cô ta hoàn toàn không có tí năng lực làm việc gì. Đi làm chẳng khác nào là làm bình hoa di động.
Thấy ông Sơn có chút dao động Ngọc sợ hãi liền nhanh chóng tiếp lời:
- Cái này con có thể học hỏi, con muốn đi làm vậy thì con có thể đỡ đần công việc với ba.
- Đỡ đần công việc?
Chi khinh bỉ liếc qua Ngọc, cô ung dung thoải mái tựa lưng ra sau ghế.
- Tôi là con gái ruột của ba, sau này công ty sẽ do tôi tiếp quản cô có tư cách gì mà đòi đỡ đần.
Ánh mắt Chi lạnh lẽo nhìn thẳng vào Ngọc như mũi tên sắt nhọn chọc thẳng vào điểm yếu chí mạng của cô ta, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói một chuyện bình thường hết sức hiển nhiên.
Ba người nghe xong thì giật mình. Không ai ngờ rằng Chi sẽ nói ra những lời như vậy. Ngọc như bị xịt keo, cô ta cứng ngắc ngồi ở đó. Ông Sơn thì vô cùng tức giận.
- Chi, con đang nói cái gì vậy? Ngọc nó cũng là em gái con.
- Con chỉ đang nói sự thật thôi, còn nếu nó muốn học hỏi thì tìm công ty phù hợp với năng lực mà làm, đi làm không phải đi chơi đừng có cản trở người khác.
Ngọc ấm ức, cô ta nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô ta không thể biện minh gì được cả, quả thật Chi giỏi giang hơn cô ta.
- Chị, em biết bản thân mình là con nuôi, em cũng sẽ không tranh giành tài sản gì với chị hết. Chị đừng đề phòng em như vậy.
Cô ta ủy khuất cũng không còn cách nào khác ngoài nước mắt lã chã, Ngọc buồn bã đứng dậy chạy thẳng lên phòng làm ông Sơn cũng cảm thấy đau lòng. Ông vừa buồn vừa giận sao Chi lại trở nên độc đoán đến mức ông không nhận ra thế này. Ông Sơn đầy thất vọng mà nói:
- Con lên phòng sách nói chuyện với ba một chút.
- Vâng.
Thế là bữa sáng không khí vui vẻ cũng trở nên tan tành, không ai ăn uống gì nữa. Dì Lan nhìn bàn đầy thức ăn chưa ai động đũa thì cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
Đến phòng, ông Sơn khóa cửa lại. Ông thở dài nhìn Chi.
- Ngọc nó xem con là chị gái, dù sao chăng nữa hai đứa cũng sống chung một mái nhà gần hai mươi năm, sao con... haizz... sao con lại nói em như vậy?
Chi đứng đó nhìn ông Sơn, mái tóc đã râm râm muối tiêu. Ông ấy luôn như vậy luôn hết lòng vì bạn bè người thân nhưng mấy ai thấy được điều đó, họ luôn coi lòng tốt của ông là trách nhiệm mà ông phải làm. Suốt bao năm nay trách nhiệm ngày càng nặng đè nặng lên đôi vai gầy gộc. Năm đó ba cô cũng vì quá lao lực mà không qua khỏi. Chi bất chợt rơi nước mắt, hai dòng lệ chảy dài xuống má, trước đây là cô không hiểu chuyện. Cô thầm hứa với bản thân sẽ không để ba cô một mình thêm nữa.
"Gánh nặng này, sau này con sẽ cùng ba gánh vác."
- Con... con sao vậy?
Thấy Chi khóc ông Sơn cũng lúng túng. Chi quẹt đi nước mắt trên mặt sau đó nắm lấy tay ông.
- Chúng ta xem Ngọc là người thân nhưng nó thì không chắc nghĩ như vậy. Nếu ba cứ nuông chiều nó mãi chỉ khiến nó nghĩ đó là trách nhiệm của chúng ta thôi.
Chi lấy điện thoại mở ra video mà cô quay được ở nhà Đình Duy cho ông Sơn xem. Sau khi xem xong ông Sơn cũng sửng sốt.
- Cho nên ban nãy con mới nói việc Ngọc là con nuôi để dạy dỗ con bé sao?
"Nếu con nói con đã trở về từ mười chín năm sau ba có tin con không?"
- Vâng...
- Em sao vậy? Buổi tối ngủ không ngon giấc à?
- Ý chị là gì vậy? - Ngọc khó chịu lườm Chi.
- Chị không có ý gì chỉ là quần thâm trên mắt của em... aaa... em có cần chị cho em một ít dưỡng da không a?
Khóe môi Ngọc giật giật. Nếu như bình thường thì không có gì để nói nhưng sự thật là hôm qua Ngọc tức tối tới độ không ngủ được nên khi nghe Chi nói vậy trong lòng cô ta đã sớm tức điên.
- Không cần. - Ngọc nổi đóa.
- Ôi trời, buổi sáng táo bón hay sao mà nóng tính vậy?
- Chị...
- Được rồi. - Ông Sơn không hài lòng liếc qua cả hai.
- Mới sáng sớm đừng có cãi nhau.
Lúc này, dì Lan cũng lên tiếng khuyên can:
- Đúng vậy, hai đứa mau ăn sáng đi còn đi làm.
Nhắc đến đi làm Chi mới chợt nhớ ra. Ngọc, cô ta tốt nghiệp một năm rồi vẫn còn ở nhà đú đỡn khắp nơi. Mỗi tháng ba còn chuyển cho cô ta không biết bao nhiêu là tiền tiêu vặt, chưa kể đến đồ trang sức đắt tiền. Đã vậy cô ta còn không biết đủ sau này còn họp tác với Hoàng dòm ngó công ty của ba cô.
Ngọc ngước mắt, cô ta vô tình lướt qua Chi. Đột nhiên cô ta cảm thấy có chút ớn lạnh, ánh mắt vừa rồi của Chi nhìn cô ta lạnh lùng đến cực điểm, không có một chút thương xót hay yêu thương nào, trong ánh mắt hoàn toàn chỉ có câm thù cùng ghét bỏ. Là cô ta đã nhìn nhầm rồi sao?
- Ba, hay con đến công ty nhà mình làm việc nhé. - Ngọc ánh mắt mong chờ nhìn ông Sơn.
Còn chưa đợi ông Sơn trả lời Chi đã nhanh chóng cắt ngang:
- Không được.
Ngọc quay sang nhìn Chi, ông Sơn cũng ngạc nhiên:
- Lí do của con là gì? - Ông Sơn ngiêm túc hỏi.
- Không có năng lực.
- Chị... - Lần này Ngọc có thể chắc chắn rằng Chi đang nhầm vào cô ta. Đúng vậy, chính là nhầm vào cô ta. Ngọc tức giận mà không thể làm gì được ngoài việc giả vờ làm mèo con đưa đôi mắt đáng thương hướng về phía ông Sơn. Làm ông Sơn cũng thấy khó xử.
- Chuyện này...
Đúng thật từ lúc đi học thành tích của Ngọc đã không tốt, tốt nghiệp đại học cũng xem như là một thành tích vượt bậc của cô ta. Nói thẳng ra cô ta hoàn toàn không có tí năng lực làm việc gì. Đi làm chẳng khác nào là làm bình hoa di động.
Thấy ông Sơn có chút dao động Ngọc sợ hãi liền nhanh chóng tiếp lời:
- Cái này con có thể học hỏi, con muốn đi làm vậy thì con có thể đỡ đần công việc với ba.
- Đỡ đần công việc?
Chi khinh bỉ liếc qua Ngọc, cô ung dung thoải mái tựa lưng ra sau ghế.
- Tôi là con gái ruột của ba, sau này công ty sẽ do tôi tiếp quản cô có tư cách gì mà đòi đỡ đần.
Ánh mắt Chi lạnh lẽo nhìn thẳng vào Ngọc như mũi tên sắt nhọn chọc thẳng vào điểm yếu chí mạng của cô ta, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói một chuyện bình thường hết sức hiển nhiên.
Ba người nghe xong thì giật mình. Không ai ngờ rằng Chi sẽ nói ra những lời như vậy. Ngọc như bị xịt keo, cô ta cứng ngắc ngồi ở đó. Ông Sơn thì vô cùng tức giận.
- Chi, con đang nói cái gì vậy? Ngọc nó cũng là em gái con.
- Con chỉ đang nói sự thật thôi, còn nếu nó muốn học hỏi thì tìm công ty phù hợp với năng lực mà làm, đi làm không phải đi chơi đừng có cản trở người khác.
Ngọc ấm ức, cô ta nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô ta không thể biện minh gì được cả, quả thật Chi giỏi giang hơn cô ta.
- Chị, em biết bản thân mình là con nuôi, em cũng sẽ không tranh giành tài sản gì với chị hết. Chị đừng đề phòng em như vậy.
Cô ta ủy khuất cũng không còn cách nào khác ngoài nước mắt lã chã, Ngọc buồn bã đứng dậy chạy thẳng lên phòng làm ông Sơn cũng cảm thấy đau lòng. Ông vừa buồn vừa giận sao Chi lại trở nên độc đoán đến mức ông không nhận ra thế này. Ông Sơn đầy thất vọng mà nói:
- Con lên phòng sách nói chuyện với ba một chút.
- Vâng.
Thế là bữa sáng không khí vui vẻ cũng trở nên tan tành, không ai ăn uống gì nữa. Dì Lan nhìn bàn đầy thức ăn chưa ai động đũa thì cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
Đến phòng, ông Sơn khóa cửa lại. Ông thở dài nhìn Chi.
- Ngọc nó xem con là chị gái, dù sao chăng nữa hai đứa cũng sống chung một mái nhà gần hai mươi năm, sao con... haizz... sao con lại nói em như vậy?
Chi đứng đó nhìn ông Sơn, mái tóc đã râm râm muối tiêu. Ông ấy luôn như vậy luôn hết lòng vì bạn bè người thân nhưng mấy ai thấy được điều đó, họ luôn coi lòng tốt của ông là trách nhiệm mà ông phải làm. Suốt bao năm nay trách nhiệm ngày càng nặng đè nặng lên đôi vai gầy gộc. Năm đó ba cô cũng vì quá lao lực mà không qua khỏi. Chi bất chợt rơi nước mắt, hai dòng lệ chảy dài xuống má, trước đây là cô không hiểu chuyện. Cô thầm hứa với bản thân sẽ không để ba cô một mình thêm nữa.
"Gánh nặng này, sau này con sẽ cùng ba gánh vác."
- Con... con sao vậy?
Thấy Chi khóc ông Sơn cũng lúng túng. Chi quẹt đi nước mắt trên mặt sau đó nắm lấy tay ông.
- Chúng ta xem Ngọc là người thân nhưng nó thì không chắc nghĩ như vậy. Nếu ba cứ nuông chiều nó mãi chỉ khiến nó nghĩ đó là trách nhiệm của chúng ta thôi.
Chi lấy điện thoại mở ra video mà cô quay được ở nhà Đình Duy cho ông Sơn xem. Sau khi xem xong ông Sơn cũng sửng sốt.
- Cho nên ban nãy con mới nói việc Ngọc là con nuôi để dạy dỗ con bé sao?
"Nếu con nói con đã trở về từ mười chín năm sau ba có tin con không?"
- Vâng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook