Lúc đến tòa soạn tôi vẫn còn đắm chìm trong điên cuồng đêm qua.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến mình cũng sẽ có một ngày điên cuồng như vậy, trong một đêm không biết đã trải qua bao nhiêu lần mây mưa, một lần lại một lần, cho đến khi nhiều lần lên thiên đường mới chậm rãi thở bình thường lại. Từ Lỗi hôn lên mặt của tôi nói: "Đồng Diệp, chúng ta kết hôn đi, chúng ta không có thời gian dài như vậy đâu. Sau khi kết hôn, em có thể theo quân, anh có thể đi làm bình thường rồi."

Anh nói không phải là không có đạo lý, hôm nay anh độc thân, mỗi lần đơn vị làm thêm giờ anh đều đứng đầu, anh cũng không thể cảm nhận đi làm bình thường, bởi vì anh chỉ có thể trở lại ký túc xá của mình, không thể đi ra khỏi quân doanh, một năm chỉ có một lần nghỉ phép mới có thể chân chính về nhà. Nếu như chúng tôi kết hôn mà tôi theo quân, có thể ở bộ đội cũng có thể ở bên ngoài, mặc kệ là ở bên trong hay là bên ngoài, anh đều có thể tự do ra vào, bởi vì anh là người có vợ. Nếu như theo quân, tôi gặp phải thử thách thất nghiệp, bởi vì rời khỏi tòa soạn để tìm thêm một công việc không phải dễ dàng như vậy, mặc dù bộ đội sẽ có tiền phụ cấp sau khi thất nghiệp, nhưng còn kém xa, ngày nay áp lực xã hội quá lớn.

"Yên tâm đi, anh sẽ nuôi em ." Dĩ nhiên Từ Lỗi đã xem tôi là vợ rồi.

Từ Lỗinhiệt tình giống như có thể hòa tan người khác, nhưng chuyện kết hôn không dễ dàng như vậy. Yêu nhau là chuyện hai người, mà kết hôn là chuyện hai gia đình, không phải muốn kết hôn là có thể kết hôn, đặc biệt là Từ Lỗi còn đang ở quân đội, quân đội có quy tắc của quân đội, kết hôn phải xin, phải đánh báo cáo còn phải xác nhận thân phận, một loạt quá trình rườm rà, người bình thường muốn nếm thử cũng không có cơ hội. Trừ những quy định liên quan đến quân đội còn có một cửa ải của mẹ phải qua, đó mới là nhức đầu nhất, cũng không biết mẹ có thể đồng ý cho tôi và Từ Lỗi kết hôn hay không. Cho nên tôi muốn anh đừng quá nóng lòng, tất cả đều từ từ, nhưng anh trả lời tôi chính là từn đợt sóng cùng vận động nhịp nhàng.

Anh không ngừng nói nhỏ bên tai tôi: "Đồng Diệp, em yên tâm, anh sẽ khiến mẹ em thích anh, nếu như bà không đồng ý, chúng tôi cũng tạo ra kết tinh tình yêu, tiền trảm hậu tấu." Tôi rất muốn phản bác anh, nhưng anh lại dùng miệng ngăn miệng của tôi lại, không để cho tôi có cơ hội nói ra bất kỳ chuyện gì làm anh không vui, cuối cùng ở trên đỉnh cao thì tôi quên mất luôn chuyện này, còn lại chỉ có tiếng tim đập cùng tiếng thở dốc của nhau, còn có tiếng rên rỉ.

Đêm đó tôi cũng không trở về, bởi vì mệt mỏi nên đã không có hơi sức về nhà. Thân thể rất đau, toàn thân đau nhức khiến tôi đi bộ cũng khó khăn, mỗi bước đều cảm thấy giống như mệt rã rời, đây đều là Từ Lỗi làm hại. Tôi trừng mắt liếc tên đầu sỏ gây nên, mà anh mỉm cười đáp lại, làm cho người tôi hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng quả đấm không đánh người mặt tươi cười, thật là không còn cách nào với anh.

Anh lại vui vẻ chở tôi đi ăn khuya, kết quả thể lực tiêu hao quá đáng nên ăn cơm đặc biệt ngon. Nhưngcũng có một chỗ không ổn, đó chính là sau khi phóng túng quá độ thì hai tay tôi đều run rẩy, nhiều lần cầm không được đôi đũa, mà Từ Lỗi thì không có chuyện gì, thảnh thơi ăn thịt bò bít tết, giống như người vận động không phải anh, ngược lại là một người phụ nữ yếu đuối là tôi đây. Thấy tôi gắp nhiều lần cũng không gắp được đồ ăn, anh cười, giúp tôi đút thức ăn tới miệng.

Mừng diễn đàn Lê Quý Đôn thêm một tuổi mới, mừng sinh nhật lần thứ 13 của diễn đàn (25/6/2016)

"Anh còn cười, đều là anh hại em." Tôi nhìn anh chằm chằm, thật muốn tiến lên cắn anh hai cái, nhưng chỉ có thể trừng mà không có thể cắn, bởi vì thời gian này miệng của anh nói năng ngọt xớt, thích trêu tôi.

"Sau này đền bù tổn thất cho em nhé bà xã?" Anh không ngừng nháy mắt, ánh mắt mập mờ làm tôi giận.

"Đi chết đi." Tôi hơi giận mắng.

Trong lúc cười đùa, tôi với anh kết thúc bữa ăn khuya, anh dẫn tôi đến bờ biển. Có người nói, biển lãng mạn nhất, ban đêm biển lãng mạn hơn. Anh ôm tôi ra ngoài, ôm lấy tôi chỉ vào ánh trăng dưới biển nói: "Biển này là nơi đính ước của chúng ta."

"Biển? Đính ước?" Tôi không hiểu rõ ý trong lời nói của anh.

Từ Lỗi lại cười, cảm giác hiện tại kể từ sau khi xác lập mối quan hệ thì anh đặc biệt dễ cười, điều này làm cho gương mặt của anh nhu hòa hơn rất nhiều, cũng lộ ra vẻ đẹp trai. Anh nói: "Ý của anh là ở biển này, tôi anh muốn cầu hôn em để biển rộng để chứng minh cho tình yêu của chúng tôi."

"Ai nói muốn gả cho anh."

Kết quả anh lại thổi bay cát trên tay, chạy đến trước mặt của kéo tay tôi nâng cát ở bàn tay lên, sau đó dùng biến cát thành nhẫn, sau đó đỡ tay tôi quỳ một gối xuống, thâm tình chân thành nói: "Đồng Diệp, em có thể gả cho anh không?" Ánh mắt lấp lánh, bên trong là một ngọn lửa nhiệt tình, ấy chính là thâm tình.

Cúi đầu nhìn tay tôi với anh trắng đen xem kẽ, nhìn cách người đó làm cát thành chiếc nhẫn, đột nhiên trong lòng tôi bị thứ gì đó rạch xuống, rách một vết thương, một thứ gọi là hạnh phúc như suối nước bừng lên. Ai nói quân nhân không lãng mạn? Ai còn nói quân nhân chỉ biết sắt thép và tiếp xúc súng đạn? Ai còn nói quân nhân không có tiền không có địa vị, không cho phụ nữ hạnh phúc? Người đàn ông trước mắt này, anh cũng không có cho tôi chiếc nhẫn kim cương vĩnh hằng, cũng không có hoa tươi làm quà tặng lãng mạn, anh chỉ có kia một trái tim chân thành, thâm tình trên bờ biển bày tỏ khúc dạo đầu đặc biển lãng mạn của anh. Yêu, cũng không cần quá nhiều ngôn ngữ, cũng không cần quá nhiều quà tặng, càng không cần quá lãng mạn, chỉ cần trái tim đập, không chỗ nào không lãng mạn, lãng mạn đang ở trong cuộc sống.

"Tại sao khóc?" Anh bị nước mắt của tôi dọa sợ, bỏ cát trong tay, hốt hoảng vì lau nước mắt cho tôi.

Cát theo động tác của anh dính đầy mặt của tôi, thậm chí thiếu chút nữa vướng vào trong mắt của tôi, tôi đẩy tay anh ra, nhẹ mắng: "Nhìn anh đi, chùi cát lên mặt em."

Nhìn cát, đột nhiên tôi nghĩ đến một bài hát, lời hát như vậy: "Anh là gió, em là cát, triền triền miên miên, đến chân trời. . ." Mặc dù bài hát này nghe cũng khá tuyệt, nhưng vào giờ phút này lại có cảnh này, cũng là đặc biệt thích hợp.

"Ngày cầu hôn chính thức, anh sẽ dùng chiếc nhẫn kim cương và hoa tươi để diễn tả chân thành của anh." Lời của anh lẩm bẩm bên tai tôi.

Đi làm mà long không cách nào bình tĩnh lại, đầy trong đầu đều là tình cảnh tối hôm qua, còn có chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy.

"Đồng Diệp, đánh bản thảo này ra đi." Đồng nghiệp Tiểu Lưu giao một xấp tài liệu cho tôi.

Tay đánh bản tháo, trong đầu lại kìm lòng không được xuất hiện một màn buổi sáng. ..

Tôi cùng Từ Lỗi ngồi ở trên bờ cát ven biển, nhìn lên trăng sáng trên trời, ngồi cả đêm. Hai người chưa từng an tĩnh như vậy, nhìn trăng sáng sau đó nói chuyện, nói thật lâu, tôi ngủ quên cũng không biết, nhẹ nhàng dựa vào bờ vai của anh, ngủ được ngon. Sau đó được anh ôm được trên xe, mặc dù ngồi ngủ có chút không thoải mái, nhưng may mắn là lồng ngực của anh thật ấm áp, khi tỉnh lại phát hiện anh đang hôn mặt tôi.

Ngủ cả đêm, thân thể đau đớn ít nhiều, tôi để anh chở tôi về nhà lấy đồ. Lúc ở dưới lầu, anh ầm ĩ muốn lên lầu, nói là muốn gặp mẹ vợ tương lai một lần nhưng bị tôi ngăn lại, tôi nói: "bây giờ anh không thích hợp lên, một là thời gian không đúng, hai là trường hợp không đúng." Nếu như anh muốn chào hỏi mẹ tôi thì nên chọn một thời gian, trong trường hợp nghiêm túc để gặp mặt, chứ không phải vội vội vàng vàng giống như bây giờ. Hơn nữa, ngày hôm qua mẹ vừa bàn luận với tôi vì chuyện quân nhân, lúc này anh xuất hiện quả thật không đúng lúc.

Nghĩ tới ngày chuyện hôm qua mẹ cùng tôi bàn luận, tâm tình tôi lại không phiền não.

Sau khi tôi lên lầu cũng không biết lầu có một chiếc Ferrari chậm rãi lái tới, hai người đàn ông này khí thế ngất trời bắt đầu đọ sức ở dưới lầu, những thứ này tôi không hề biết.

Chỉ cần không liên quan với lợi ích bản thân, bình thường đàn ông sẽ không xảy ra xung đột, một khi uy hiếp đến lợi ích của mình thì đấu tranh rất đáng sợ. Phụ nữ ghen rất đáng sợ, ghen tỵ có thể khiến người ta biến thành một người khác, mà đàn ông ghen càng đáng sợ hơn phụ nữ, có thể san bằng cả thế giới, sau này tôi mới chính thức hiểu được những lời này.

Tinh thần tôi thấp thỏm đi về nhà, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng mẹ, vì thế tôi hạ lòng thấp thỏm xuống. Tôi thật sự không biết làm sao giải thích với mẹ chuyện cả đêm tôi không có về, mẹ nhất định sẽ níu lấy tôi để hỏi không ngừng. Nhưng mới vừa trở về phòng cầm đồ ra ngoài liền gặp được mẹ đứng ở cửa nhìn tôi, tôi sợ hết hồn, hô một tiếng: "Mẹ?"

"Tối qua con đi đâu? Cả đêm cũng không trở lại?" Sắc mặt mẹ cũng không dễ nhìn.

"Con đi gặp bạn." Tôi vội vàng đổi dép, thuận miệng trả lời.

"Con yêu rồi hả?" Lúc mẹ hỏi câu này, giọng nói có chút không đúng, ánh mắt cũng có vẻ gây sự.

"Mẹ, con gái lớn rồi, có lúc mẹ cũng không cần bảo vệ quá đáng, con gái biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm." Vừa nghĩ tới chuyện mẹ nói với tôi vào tối ngày hôm qua, trong lòng tôi lại không khỏi phiền não.

"Con nhỏ này, nói chuyện với mẹ vậy sao? Nếu quả như thật đã yêu thì đưa cậu ấy về ra mắt mẹ đi, còn có đừng quên Tiểu Duệ. . ."

Tôi vừa nghe mẹ nhắc đến Trịnh Duệ liền ngắt lời bà: "Con biết rồi, mẹ, hôm nào con sẽ sắp xếp thời gian đưa anh ấy đến gặp mẹ. Con đi làm đã." Không đợi mẹ nói nữa, tôi chạy xuống lầu. Tôi là thật sự sợ dáng vẻ mẹ bán tôi cho Trịnh Duệ, giống như phải gả tôi đi ngay mới được.

Nhưng tôi vừa xuống lầu, càng thêm hối hận, bởi vì Từ Lỗi cùng Trịnh Duệ đang cãi vả ồn ào, sau đó thấy Trịnh Duệ chạy tới níu lấy cổ áo của Từ Lỗi, hình như đang chửi gì đó. Hình như Từ Lỗi muốn trở tay tránh ra, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên dừng tay, ngược lại mặc cho anh ấy nắm như vậy, không vội cũng không nóng nảy.

"Các anh đang làm gì?" Tôi trầm tĩnh hỏi, thật ra thì đã sớm nhức đầu.

Vừa thấy tôi xuất hiện, Từ Lỗi trở tay tránh khỏi sự kiềm chế của anh ấy. Tôi chạy tới vuốt nếp nhăn trên cổ áo anh, sau đó mắt nhìn Trịnh Duệ: "Anh không thể nói chuyện được sao? Tại sao phải đánh?"

Sắc mặt của Trịnh Duệ cũng thay đổi lúc tay của tôi dừng ở cổ áo Từ Lỗi, giống như đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong chốc lát, vẻ mặt lại thay đổi, tươi cười mà đối diện với tôi, mở cửa xe thể thao, nói: "Diệp, anh tới đón em đi làm."

Tôi còn chưa kịp từ chối là Từ Lỗi lại bắt đầu nói chuyện: "Bạn gái của tôi, tôi sẽ đưa đón, anh nên làm gì thì làm đi."

Sắc mặt của Từ Lỗi tệ hơn, nhưng vẫn nói: "Diệp, lên xe thôi."

"Anh về đi nhé." Tôi rất uyển chuyển từ chối.

"Cậu không nghe thấy sao? Bạn gái của tôi bảo cậu trở về đi." Từ Lỗi bá đạo kéo eo của tôi, nói với Trịnh Duệ.

Trịnh Duệ cũng không có nhìn anh mà nhìn tôi, hình như trong ánh mắt có lửa, anh hỏi: "Anh ta thật sự là bạn trai của em?"

Tôi nhìn Từ Lỗi một cái, đầu chậm rãi tựa vào vai của anh, trả lời Trịnh Duệ: "Thật xin lỗi, em đã có bạn trai, sau này anh đừng đến đón em nữa. Từ Lỗi, chúng ta đi thôi." Tay kéo tay của anh.

Từ Lỗi rất hài lòng ôm eo tôi rời đi, sau lưng lại truyền đến một tiếng"ầm" đóng cửa xe, tôi muốn quay đầu lại nhìn một chút lại bị Từ Lỗi ngăn lại, hắn anh nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Đừng quay đầu lại, nếu không anh sẽ tức giận." Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh cũng đang phát ra ánh sáng khác, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.

"Diệp, anh sẽ không buông tay em, anh sẽ giành được em từ tay anh ta!" Giọng của Trịnh Duệ vang lên phía sau, tuyên bố kiên trì của anh ấy, nhưng cũng làm lòng tôi trầm xuống.

Tôi cũng cảm thấy rõ ràng, lúc Từ Lỗi nghe nói như thế vồng tay ôm vòng eo tôi chặc hơn, nhìn sắc mặt anh cũng rất xấu, giống như ẩn nhẫn lửa giận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương