Cô ta vừa nói với Tô Ni Ni, vừa không ngừng nhìn Tô Y Y.

Dường như rất muốn nhìn thấy vẻ tủi thân, đáng thương và không nhịn được muốn khóc của cô.


Kết quả là biểu cảm của Tô Y Y không hề thay đổi.


Điều này thật kỳ lạ!

Chị Tiền sửng sốt, ban đầu chỉ định chọc vào tay Tô Ni Ni, đột nhiên không kìm được định chọc vào hốc mắt Tô Ni Ni.


Tô Y Y thấy vậy tát vào tay cô ta.


Cô ta kinh ngạc nắm chặt mu bàn tay bị đánh, trợn mắt nhìn Tô Y Y, nhất thời không phản ứng kịp.


Tô Y Y cũng không đợi cô ta phản ứng.


"Chị Tiền, nếu chị không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước.

"

Gật đầu với cô ta xong Tô Y Y kéo Tô Ni Ni lướt qua.



Mãi đến khi người khuất bóng chị Tiền mới "hừ! " một tiếng, nắm chặt mu bàn tay "phụt" một tiếng quay người lại, định mắng vài câu nhưng người đã mất hút.


Con Tô Y Y này, nay nó dám đánh mình?!

Có phải não cô ta bị đập hỏng rồi không!

Chị Tiền tức giận, quyết định lần sau nhất định phải cho Tô Y Y biết mặt.

Bây giờ phải về nhà nấu cơm trước đã.


Sắp đến giờ ăn trưa rồi.


Đừng nói chị Tiền, ngay cả Tô Ni Ni cũng kinh ngạc.


Mãi đến khi vào nhà, cô bé vẫn há hốc miệng đứng ngây ra đó.


Lúc Tô Y Y rửa sạch tay chuẩn bị làm đồ ăn cô bé mới hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến bên cạnh, kinh ngạc đưa mặt lại gần:

"Cô ơi! Vừa nãy cô đánh thím Tiền rồi!"

Giọng điệu đó giống như Tô Y Y đã làm một chuyện động trời vậy.


Tô Y Y liếc nhìn Tô Ni Ni, tay dính bột mì, cô dùng ngón út cào mũi cô bé nói:


"Cô không đánh chị ta, chỉ hất tay chị ta ra, nếu không chị ta sẽ chọc vào người cháu.

"

Đều như nhau mà!

Tô Ni Ni quyết định đợi cô út tan học về, nhất định phải kể chuyện lớn này cho cô út nghe.


Đúng rồi, còn phải kể cho mẹ nữa!

Đợi đến khi Tô Ni Ni nghĩ thông suốt, Tô Y Y đã cho muối vào bột nhão.


Mặc dù không biết Tô Y Y định làm gì, nhưng chỉ cần là đồ ăn thì đã đủ để Tô Ni Ni nuốt nước miếng rồi.


"Cô ơi! Cô định làm gì vậy?" Tô Ni Ni mở to mắt nhìn chằm chằm vào bột nhão.

Vẻ mặt như một con mèo tham ăn.


"Làm bánh tôm.

" Tô Y Y trả lời.


Từ nhỏ Tô Y Y đã thích nghiên cứu các loại đồ ăn ngon, quan trọng nhất là dù thứ bình thường nhất qua tay cô nấu nướng, đều trở nên ngon hơn rất nhiều.


Vì vậy bạn bè vẫn thường trêu, Tô Y Y có bàn tay của thần, mang theo ngón tay vàng của Tiểu Đầu Bếp Trung Hoa.


Tô Ni Ni bưng bát tráng men, đứng bên cạnh giúp cô.

Thỉnh thoảng nghe theo sự chỉ bảo của cô, thêm chút nước vào bột nhão.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương