Trở Lại Những Năm 80
-
Chương 9
Dương Tú Thúy vỗ đùi, “Mẹ đã nói thằng nhóc này rất xấu tính mà! Thấy cả nhà chúng ta sốt ruột, chẳng những không giúp, biết đâu còn cười thầm trong bụng đó! Tiền trong tay nó không lấy không được! Ông, ông đồng ý không?”
Quan Hà trầm ngâm một lát mới nói với giọng vô cùng ‘chính nghĩa’, “Thanh Cốc còn nhỏ, giữ tiền trong người sợ là sẽ gặp họa. Chúng ta giữ giùm đi, coi như không thẹn với sự nhờ vả của ông nội nó.”
Dương Phi Phương thầm cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói, “Cha nói đúng! Nó còn nhỏ, giữ nhiều tiền như vậy, chỉ có hại chứ chẳng ích gì!”
Mấy người còn lại nghe thấy không phải bỏ tiền ra, tự nhiên là vui vẻ tán thành.
Lúc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về, cả nhà họ Quan đã ngồi chờ sẵn từ lúc nào.
Quan Hà nói với vẻ mặt hiền lành, “Trời lạnh thế này, hai đứa chạy ra ngoài làm gì không biết! Lạnh cóng rồi đúng không, mau lên kháng ngồi cho ấm đi!”
Quan Viễn lập tức nhìn cả nhà họ Quan với vẻ mặt đề phòng. Đời trước cũng mười sáu tháng giêng Quan Mãn Nguyệt đám cưới, trong khoảng thời gian này không xảy ra chuyện gì hết mà?!
Triệu Thanh Cốc cũng cảm giác có gì là lạ, kéo Quan Viễn đứng cách bọn họ thật xa, nói, “Ông Quan, giầy của Tiểu Viễn bị ướt, nếu không có chuyện gì, để con dẫn Tiểu Viễn về phòng thay giày đã.”
“Giày của bé Năm bị ướt? Mau lại chỗ bà nội ngồi này, để đó bà nội hơ giày của con bên chậu than một lát là khô ngay thôi, đừng lo!”
Đến mức này thì có là đồ ngốc cũng nhận ra bất thường.
Triệu Thanh Cốc ghét phải vòng vo với bọn họ, “Ông Quan, có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng đi ạ!”
Nụ cười của Quan Hà và Dương Tú Thúy thật vất vả nặn ra lập tức trở nên cứng ngắc.
“Khụ khụ” Quan Hà ho khan hai tiếng, rồi nói, “Thanh Cốc à, hẳn là ông nội con đã bí mật để lại tiền cho con đúng không? Cộng thêm một ngàn nhân dân tệ Nguyệt Hoa để lại nữa, con còn nhỏ, không thể giữ nhiều tiền, nếu bị người khác biết thật chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân. Cứ đưa hết đây ông giữ giùm cho, chờ con lớn, ông sẽ trả lại.”
Bọn họ nghĩ người khác đều là đồ ngu hết?!
Đời trước Quan Viễn nhát gan, Triệu Thanh Cốc không nói cho cậu nghe những việc thế này, nên cậu cũng không biết có xảy ra chuyện tương tự không. Có điều, về sau toàn bộ tiền của Triệu Thanh Cốc mới bị Quan Mãn Tinh và tên bác sĩ kia lừa hết, xem ra là dù có hay không nhà họ Quan cũng không đạt được ý đồ.
“Con làm gì có nhiều tiền mà sợ ạ! Mấy năm qua phần mẹ Nguyệt Hoa cho đã chẳng còn dư lại bao nhiêu, số còn lại con muốn để dành cho Tiểu Viễn đi học.” Triệu Thanh Cốc nói.
“Chẳng lẽ ông nội không chừa cho con chút nào?!” Dương Tú Thúy không nhịn nổi nữa, vặn hỏi.
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Ông nội con cũng quan tâm con như mọi người ở đây, khi đó con mới mấy tuổi đầu, còn nhỏ hơn bây giờ nữa, nếu ông nội lén để tiền cho con giữ, chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao?”
Quan Viễn thầm khen Triệu Thanh Cốc, phản kích quá hay!
Quả nhiên, Quan Hà nghẹn họng, xấu hổ đỏ cả mặt.
“Thằng nhóc mất dạy này, muốn lừa bọn tao hả?! Mặc kệ hiện tại mày có giữ tiền hay không cũng phải giao ra đây hết cho tao!” Dương Tú Thúy nổi trận lôi đình quát.
Dương Phi Phương chen vào, “Thằng nhóc này đúng là không hiểu chuyện, cô nhỏ của mày sắp lấy chồng, trong nhà đang khó khăn, mày lại có tiền, cho cô nhỏ của mày một ít làm của hồi môn không được à?!”
Dương Phi Phương vừa mở miệng, mặt của mấy cha con Quan Hà đều đen hẳn. dilnkn;kn.đàn/nlklêq.aúy,đôn Mụ ngu này, cô nhỏ lấy chồng lại bắt một đứa cháu không có quan hệ ruột rà cho tiền làm của hồi môn, chuyện tới tai người ngoài, bọn họ còn mặt mũi làm người nữa không?!
Quan Viễn lộ vẻ mặt ‘bừng hiểu’, “Anh, thì ra không phải ông nội muốn giữ tiền giùm anh, mà là muốn lấy tiền của anh cho cô nhỏ đi lấy chồng. Vậy cũng được ạ? Hay là chúng ta đi hỏi mấy chú mấy thím trong thôn thử đi?”
Triệu Thanh Cốc cũng phối hợp tỏ vẻ đã hiểu, “Ông Quan, không nói con không có tiền, dù là có, cũng không có chuyện bắt một người ngoài như con cho tiền cô làm của hồi môn được! Chẳng lẽ tiền ông nội con cho mọi người dùng hết rồi? Giờ tới phiên đòi tiền của con? Để con đi hỏi các chú các thím trong thôn thử xem chuyện này là sao đây!” dứt lời không đợi mấy người kia phản ứng, lập tức dắt tay Quan Viễn làm bộ phải đi.
Quan Hà hung hăng trừng Dương Phi Phương một cái, vội vàng chạy xuống giường gạch kéo Triệu Thanh Cốc lại, “Đừng nghe thím hai mày nói lung tung! Sao ông lại lấy tiền của con cho Mãn Nguyệt làm của hồi môn được! Chẳng qua sợ con giữ tiền không an toàn nên mới có ý tốt thôi. Mấy năm nay cả nhà đối xử với con thế nào con còn không rõ sao? Có thật là ông nội không để lại chút tiền nào cho con hết?” Quan Hà vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không ạ! Chắc chắn ông nội con cũng nghĩ giống y ông thôi, sao dám giao tiền cho con giữ chứ.” Triệu Thanh Cốc một mực không thừa nhận.
Dương Tú Thúy đã sớm nhịn không nổi, “Đúng là đồ quên ơn phụ nghĩa, ăn uống của nhà họ Quan tao biết bao lâu, giờ có chút việc nhờ đến lại luôn miệng nói không!”
“Bà Quan, chẳng lẽ bà quên việc lần trước chúng ta đã nói rồi sao? Nếu bà còn nói mấy lời như vậy nữa, chúng ta sẽ đi nhờ cả thôn phân xử giùm coi ai đúng, ai sai.” Triệu Thanh Cốc lạnh nhạt đáp.
Quan Hà coi bộ dây dưa nữa cũng không moi được gì, vội giải hòa, “Được rồi, không có thì thôi, cả nhà cũng vì lo cho con thôi. Tính bà nội bây hay nói giỡn, đừng để bụng làm gì!”
Lúc này Triệu Thanh Cốc mới gật đầu một cái, dẫn Quan Viễn về phòng.
Nhà họ Quan không moi được tiền, còn ôm cục tức vào người, rối rít đẩy lửa giận về phía Dương Phi Phương.
Quan Mãn Thương trách, “Bà ngu hả?! Nói vậy mà cũng nói được! Lỡ như truyền ra ngoài chúng ta không bị cả thôn chê cười mới là lạ đó!”
Dương Tú Thúy cũng la Dương Phi Phương, “Biết thì thưa thì thốt, không biết thì dựa cột mà nghe! Nói leo làm gì?!”
Dương Phi Phương hận muốn chết nhưng không dám nói gì.
Rốt cuộc mấy người nhà họ Quan quyết định thế nào Quan Viễn không quan tâm. Bọn họ muốn tìm đường chết thì đừng trách cậu ra tay. Mấy người muốn tiền chứ gì? Vậy tôi sẽ khiến mấy người phải mất một khoản lớn!
Cuối cùng, dưới sự phản đối của kịch liệt của những người còn lại, Dương Tú Thúy và Quan Mãn Nguyệt phải chấp nhận chỉ có hai trăm nhân dân tệ làm của hồi môn. diễnlkn.đàn/lenlqe,.aiys.điôn Tính ra số tiền này đã nhiều rồi, ít nhất trong làng chẳng có cô nào đi lấy chồng được gia đình cho hào phóng như vậy.
Quan Mãn Nguyệt bất mãn, “Mẹ, mấy người kia rõ ràng là không muốn con được sống tốt! Đặc biệt ba chị dâu, thấy con lấy chồng tốt lập tức ghen ăn tức ở ngay! Ba trăm nhân dân tệ còn không đủ nữa là huống chi hai trăm! Nếu người ta xem thường, con biết phải làm sao?!”
Dương Tú Thúy thở dài một hơi, “Thôi, hai trăm cũng nhiều rồi! Cha cũng đã lên tiếng, mẹ còn biết làm sao!”
Quan Mãn Nguyệt tức giận nói, “Hừ, chờ coi, chờ con sống sung sướng sẽ là lúc bọn họ phải cầu xin con!”
Của hồi môn cho Quan Mãn Nguyệt trừ hai trăm tiền mặt, còn có hai bộ chăn mền và hai bộ quần áo mới.
Hiện đã mùng mười tháng giêng, còn sáu ngày nữa Quan Mãn Nguyệt đám cưới, Dương Tú Thúy liên tục hối ba cô con dâu chuẩn bị đồ cưới cho Quan Mãn Nguyệt.
Hôm nay, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang đứng trong sân phơi chăn, xui xẻo bị Quan Mãn Nguyệt bắt gặp. Quan Mãn Nguyệt vẫn luôn ghi hận Triệu Thanh Cốc nhất quyết không chịu đưa tiền, thấy Triệu Thanh Cốc lập tức lên mặt, “Hừ, thằng nhóc chết tiệt kia, chờ đi, rồi mày sẽ phải tới cầu xin tao!”
Triệu Thanh Cốc làm như mắt điếc tai ngơ, Quan Viễn lại nhịn không được, “Cô còn chưa đám cưới, sao biết sẽ sống sung sướng, nếu sau này bị khổ, đừng trách sao bọn con không nhắc cô! Còn nữa, sau này dù bọn con có ăn trấu nuốt tro cũng sẽ không tới cầu xin cô đâu!”
“Mạnh miệng quá ha!” Quan Mãn Nguyệt giễu cợt một câu, thấy Triệu Thanh Cốc không có phản ứng gì, bực bội xoay người quay vào phòng lại.
“Anh, cô nhỏ thật đáng ghét!” Quan Viễn chờ Quan Mãn Nguyệt đi rồi lập tức nói với Triệu Thanh Cốc.
Triệu Thanh Cốc vừa giũ giũ cái chăn, vừa nói, “Ừ, đáng ghét thật. Mấy ngày nữa anh ra đồng rồi, Tiểu Viễn ở nhà phải cách xa bọn họ một chút.” Triệu Thanh Cốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đáng yêu của Quan Viễn, lo lắng dặn dò.
“Anh, em cũng theo anh ra đồng luôn!” Quan Viễn muốn bất kỳ lúc nào cũng được ở bên cạnh Triệu Thanh Cốc, bèn nhân cơ hội làm nũng.
“Tiểu Viễn đi làm gì, anh làm việc, một mình em ngồi trên bờ phải đợi thật lâu, lại chẳng có ai chơi, chán lắm.”
“Tiểu Viễn không sợ chán! Tiểu Viễn ở trong nhà, lỡ bị bắt nạt thì sao?!” Mấy lời này đã trúng ngay điểm đau của Triệu Thanh Cốc. Lúc Quan Viễn còn nhỏ xíu Triệu Thanh Cốc không có cách nào mới đành để cậu ở nhà, tranh thủ giờ giải lao chạy vội về xem thử, nay Quan Viễn sắp mãn năm tuổi, ra đồng ít ra còn có thể coi chừng được.
Nghĩ vậy, Triệu Thanh Cốc đồng ý, “Cũng được. Nhưng lúc anh đang làm việc, không được chạy lung tung biết không!”
“Dạ.” Quan Viễn vội vàng đáp, còn tặng thêm nụ cười thật tươi.
Đúng lúc này Dương Phi Phương đi ra lấy nước, thấy chăn Triệu Thanh Cốc phơi trong sân, nảy ra ý hay, lập tức ào một tiếng, cả chậu nước lớn đã tạt hết vào chăn của hai người.
“Trời ơi, đúng là ma xui quỷ khiến, rõ ràng là thím tạt hướng bên kia! Buổi tối hai đứa làm sao ngủ đây?” Dương Phi Phương giả vờ quan tâm kêu lên.
Quan Viễn châm chọc, “Rõ ràng cố ý dội, còn giả bộ vô tội!” dứt lời bỏ chạy vào phòng. Dương Phi Phương không biết Quan Viễn chạy vào làm gì, cũng lười để ý cậu. Tiếp tục nói với Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc, thím thật sự là không cố ý đâu. Hai đứa chỉ còn cách đắp quần áo đi ngủ thôi.”
Nay đang lúc lạnh lẽo, tối ngủ không đắp chăn, đảm bảo ngày hôm sau sẽ chết vì cóng.
Triệu Thanh Cốc siết thật chặt nắm tay, thân thể mình khỏe mạnh không sao, nhưng Tiểu Viễn còn nhỏ làm sao chịu nổi?! Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Cốc hận không thể bổ ngay một dao vào người Dương Phi Phương cho hả giận.
Dương Phi Phương thấy Triệu Thanh Cốc đen mặt, chột dạ nói, “Thím còn phải đi chuẩn bị đồ cho cô mấy đứa, vào trước đây.”
Đúng lúc Dương Phi Phương xoay người, lại ào một tiếng. Lạnh đến thấu tim.
Dương Phi Phương sợ hãi kêu lên, “A!” sau đó ôm cánh tay lạnh run.
Quan Viễn ném chậu nước xuống đất, ngạc nhiên nói, “Trời ơi, rõ ràng là con không hề dội về phía dì, sao tự nhiên dì lại chàng ràng trước mặt con làm gì?”
“Thằng nhóc lòng dạ độc ác này, chờ cha mày về, xem cha mày có đánh chết mày không!”
Quan Viễn hỏi với vẻ mặt ‘ngây thơ’, “Không phải mọi người đều dạy trẻ con phải nghe lời người lớn sao. Rõ ràng là con học theo dì, sao cha lại đánh con chứ, không chừng còn khen con ấy chứ!”
“Mày…” Dương Phi Phương nhào qua định đánh Quan Viễn, nhưng đã bị Triệu Thanh Cốc nhanh tay cản lại.
Dương Phi Phương biết có Triệu Thanh Cốc ở đây, chắc chắn sẽ không chiếm lợi được, bèn run rẩy bước về phòng thay đồ trước. Có điều, trong thời đại khó khăn này, chẳng mấy ai có nhiều quần áo để thay cả, đặc biệt là áo bông mùa đông. Quả nhiên, Dương Phi Phương đành phải thay một bộ áo mỏng mùa xuân cho đỡ lạnh, run rẩy đi về phía phòng chính.
Quan Hà trầm ngâm một lát mới nói với giọng vô cùng ‘chính nghĩa’, “Thanh Cốc còn nhỏ, giữ tiền trong người sợ là sẽ gặp họa. Chúng ta giữ giùm đi, coi như không thẹn với sự nhờ vả của ông nội nó.”
Dương Phi Phương thầm cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói, “Cha nói đúng! Nó còn nhỏ, giữ nhiều tiền như vậy, chỉ có hại chứ chẳng ích gì!”
Mấy người còn lại nghe thấy không phải bỏ tiền ra, tự nhiên là vui vẻ tán thành.
Lúc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về, cả nhà họ Quan đã ngồi chờ sẵn từ lúc nào.
Quan Hà nói với vẻ mặt hiền lành, “Trời lạnh thế này, hai đứa chạy ra ngoài làm gì không biết! Lạnh cóng rồi đúng không, mau lên kháng ngồi cho ấm đi!”
Quan Viễn lập tức nhìn cả nhà họ Quan với vẻ mặt đề phòng. Đời trước cũng mười sáu tháng giêng Quan Mãn Nguyệt đám cưới, trong khoảng thời gian này không xảy ra chuyện gì hết mà?!
Triệu Thanh Cốc cũng cảm giác có gì là lạ, kéo Quan Viễn đứng cách bọn họ thật xa, nói, “Ông Quan, giầy của Tiểu Viễn bị ướt, nếu không có chuyện gì, để con dẫn Tiểu Viễn về phòng thay giày đã.”
“Giày của bé Năm bị ướt? Mau lại chỗ bà nội ngồi này, để đó bà nội hơ giày của con bên chậu than một lát là khô ngay thôi, đừng lo!”
Đến mức này thì có là đồ ngốc cũng nhận ra bất thường.
Triệu Thanh Cốc ghét phải vòng vo với bọn họ, “Ông Quan, có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng đi ạ!”
Nụ cười của Quan Hà và Dương Tú Thúy thật vất vả nặn ra lập tức trở nên cứng ngắc.
“Khụ khụ” Quan Hà ho khan hai tiếng, rồi nói, “Thanh Cốc à, hẳn là ông nội con đã bí mật để lại tiền cho con đúng không? Cộng thêm một ngàn nhân dân tệ Nguyệt Hoa để lại nữa, con còn nhỏ, không thể giữ nhiều tiền, nếu bị người khác biết thật chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân. Cứ đưa hết đây ông giữ giùm cho, chờ con lớn, ông sẽ trả lại.”
Bọn họ nghĩ người khác đều là đồ ngu hết?!
Đời trước Quan Viễn nhát gan, Triệu Thanh Cốc không nói cho cậu nghe những việc thế này, nên cậu cũng không biết có xảy ra chuyện tương tự không. Có điều, về sau toàn bộ tiền của Triệu Thanh Cốc mới bị Quan Mãn Tinh và tên bác sĩ kia lừa hết, xem ra là dù có hay không nhà họ Quan cũng không đạt được ý đồ.
“Con làm gì có nhiều tiền mà sợ ạ! Mấy năm qua phần mẹ Nguyệt Hoa cho đã chẳng còn dư lại bao nhiêu, số còn lại con muốn để dành cho Tiểu Viễn đi học.” Triệu Thanh Cốc nói.
“Chẳng lẽ ông nội không chừa cho con chút nào?!” Dương Tú Thúy không nhịn nổi nữa, vặn hỏi.
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Ông nội con cũng quan tâm con như mọi người ở đây, khi đó con mới mấy tuổi đầu, còn nhỏ hơn bây giờ nữa, nếu ông nội lén để tiền cho con giữ, chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao?”
Quan Viễn thầm khen Triệu Thanh Cốc, phản kích quá hay!
Quả nhiên, Quan Hà nghẹn họng, xấu hổ đỏ cả mặt.
“Thằng nhóc mất dạy này, muốn lừa bọn tao hả?! Mặc kệ hiện tại mày có giữ tiền hay không cũng phải giao ra đây hết cho tao!” Dương Tú Thúy nổi trận lôi đình quát.
Dương Phi Phương chen vào, “Thằng nhóc này đúng là không hiểu chuyện, cô nhỏ của mày sắp lấy chồng, trong nhà đang khó khăn, mày lại có tiền, cho cô nhỏ của mày một ít làm của hồi môn không được à?!”
Dương Phi Phương vừa mở miệng, mặt của mấy cha con Quan Hà đều đen hẳn. dilnkn;kn.đàn/nlklêq.aúy,đôn Mụ ngu này, cô nhỏ lấy chồng lại bắt một đứa cháu không có quan hệ ruột rà cho tiền làm của hồi môn, chuyện tới tai người ngoài, bọn họ còn mặt mũi làm người nữa không?!
Quan Viễn lộ vẻ mặt ‘bừng hiểu’, “Anh, thì ra không phải ông nội muốn giữ tiền giùm anh, mà là muốn lấy tiền của anh cho cô nhỏ đi lấy chồng. Vậy cũng được ạ? Hay là chúng ta đi hỏi mấy chú mấy thím trong thôn thử đi?”
Triệu Thanh Cốc cũng phối hợp tỏ vẻ đã hiểu, “Ông Quan, không nói con không có tiền, dù là có, cũng không có chuyện bắt một người ngoài như con cho tiền cô làm của hồi môn được! Chẳng lẽ tiền ông nội con cho mọi người dùng hết rồi? Giờ tới phiên đòi tiền của con? Để con đi hỏi các chú các thím trong thôn thử xem chuyện này là sao đây!” dứt lời không đợi mấy người kia phản ứng, lập tức dắt tay Quan Viễn làm bộ phải đi.
Quan Hà hung hăng trừng Dương Phi Phương một cái, vội vàng chạy xuống giường gạch kéo Triệu Thanh Cốc lại, “Đừng nghe thím hai mày nói lung tung! Sao ông lại lấy tiền của con cho Mãn Nguyệt làm của hồi môn được! Chẳng qua sợ con giữ tiền không an toàn nên mới có ý tốt thôi. Mấy năm nay cả nhà đối xử với con thế nào con còn không rõ sao? Có thật là ông nội không để lại chút tiền nào cho con hết?” Quan Hà vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không ạ! Chắc chắn ông nội con cũng nghĩ giống y ông thôi, sao dám giao tiền cho con giữ chứ.” Triệu Thanh Cốc một mực không thừa nhận.
Dương Tú Thúy đã sớm nhịn không nổi, “Đúng là đồ quên ơn phụ nghĩa, ăn uống của nhà họ Quan tao biết bao lâu, giờ có chút việc nhờ đến lại luôn miệng nói không!”
“Bà Quan, chẳng lẽ bà quên việc lần trước chúng ta đã nói rồi sao? Nếu bà còn nói mấy lời như vậy nữa, chúng ta sẽ đi nhờ cả thôn phân xử giùm coi ai đúng, ai sai.” Triệu Thanh Cốc lạnh nhạt đáp.
Quan Hà coi bộ dây dưa nữa cũng không moi được gì, vội giải hòa, “Được rồi, không có thì thôi, cả nhà cũng vì lo cho con thôi. Tính bà nội bây hay nói giỡn, đừng để bụng làm gì!”
Lúc này Triệu Thanh Cốc mới gật đầu một cái, dẫn Quan Viễn về phòng.
Nhà họ Quan không moi được tiền, còn ôm cục tức vào người, rối rít đẩy lửa giận về phía Dương Phi Phương.
Quan Mãn Thương trách, “Bà ngu hả?! Nói vậy mà cũng nói được! Lỡ như truyền ra ngoài chúng ta không bị cả thôn chê cười mới là lạ đó!”
Dương Tú Thúy cũng la Dương Phi Phương, “Biết thì thưa thì thốt, không biết thì dựa cột mà nghe! Nói leo làm gì?!”
Dương Phi Phương hận muốn chết nhưng không dám nói gì.
Rốt cuộc mấy người nhà họ Quan quyết định thế nào Quan Viễn không quan tâm. Bọn họ muốn tìm đường chết thì đừng trách cậu ra tay. Mấy người muốn tiền chứ gì? Vậy tôi sẽ khiến mấy người phải mất một khoản lớn!
Cuối cùng, dưới sự phản đối của kịch liệt của những người còn lại, Dương Tú Thúy và Quan Mãn Nguyệt phải chấp nhận chỉ có hai trăm nhân dân tệ làm của hồi môn. diễnlkn.đàn/lenlqe,.aiys.điôn Tính ra số tiền này đã nhiều rồi, ít nhất trong làng chẳng có cô nào đi lấy chồng được gia đình cho hào phóng như vậy.
Quan Mãn Nguyệt bất mãn, “Mẹ, mấy người kia rõ ràng là không muốn con được sống tốt! Đặc biệt ba chị dâu, thấy con lấy chồng tốt lập tức ghen ăn tức ở ngay! Ba trăm nhân dân tệ còn không đủ nữa là huống chi hai trăm! Nếu người ta xem thường, con biết phải làm sao?!”
Dương Tú Thúy thở dài một hơi, “Thôi, hai trăm cũng nhiều rồi! Cha cũng đã lên tiếng, mẹ còn biết làm sao!”
Quan Mãn Nguyệt tức giận nói, “Hừ, chờ coi, chờ con sống sung sướng sẽ là lúc bọn họ phải cầu xin con!”
Của hồi môn cho Quan Mãn Nguyệt trừ hai trăm tiền mặt, còn có hai bộ chăn mền và hai bộ quần áo mới.
Hiện đã mùng mười tháng giêng, còn sáu ngày nữa Quan Mãn Nguyệt đám cưới, Dương Tú Thúy liên tục hối ba cô con dâu chuẩn bị đồ cưới cho Quan Mãn Nguyệt.
Hôm nay, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang đứng trong sân phơi chăn, xui xẻo bị Quan Mãn Nguyệt bắt gặp. Quan Mãn Nguyệt vẫn luôn ghi hận Triệu Thanh Cốc nhất quyết không chịu đưa tiền, thấy Triệu Thanh Cốc lập tức lên mặt, “Hừ, thằng nhóc chết tiệt kia, chờ đi, rồi mày sẽ phải tới cầu xin tao!”
Triệu Thanh Cốc làm như mắt điếc tai ngơ, Quan Viễn lại nhịn không được, “Cô còn chưa đám cưới, sao biết sẽ sống sung sướng, nếu sau này bị khổ, đừng trách sao bọn con không nhắc cô! Còn nữa, sau này dù bọn con có ăn trấu nuốt tro cũng sẽ không tới cầu xin cô đâu!”
“Mạnh miệng quá ha!” Quan Mãn Nguyệt giễu cợt một câu, thấy Triệu Thanh Cốc không có phản ứng gì, bực bội xoay người quay vào phòng lại.
“Anh, cô nhỏ thật đáng ghét!” Quan Viễn chờ Quan Mãn Nguyệt đi rồi lập tức nói với Triệu Thanh Cốc.
Triệu Thanh Cốc vừa giũ giũ cái chăn, vừa nói, “Ừ, đáng ghét thật. Mấy ngày nữa anh ra đồng rồi, Tiểu Viễn ở nhà phải cách xa bọn họ một chút.” Triệu Thanh Cốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đáng yêu của Quan Viễn, lo lắng dặn dò.
“Anh, em cũng theo anh ra đồng luôn!” Quan Viễn muốn bất kỳ lúc nào cũng được ở bên cạnh Triệu Thanh Cốc, bèn nhân cơ hội làm nũng.
“Tiểu Viễn đi làm gì, anh làm việc, một mình em ngồi trên bờ phải đợi thật lâu, lại chẳng có ai chơi, chán lắm.”
“Tiểu Viễn không sợ chán! Tiểu Viễn ở trong nhà, lỡ bị bắt nạt thì sao?!” Mấy lời này đã trúng ngay điểm đau của Triệu Thanh Cốc. Lúc Quan Viễn còn nhỏ xíu Triệu Thanh Cốc không có cách nào mới đành để cậu ở nhà, tranh thủ giờ giải lao chạy vội về xem thử, nay Quan Viễn sắp mãn năm tuổi, ra đồng ít ra còn có thể coi chừng được.
Nghĩ vậy, Triệu Thanh Cốc đồng ý, “Cũng được. Nhưng lúc anh đang làm việc, không được chạy lung tung biết không!”
“Dạ.” Quan Viễn vội vàng đáp, còn tặng thêm nụ cười thật tươi.
Đúng lúc này Dương Phi Phương đi ra lấy nước, thấy chăn Triệu Thanh Cốc phơi trong sân, nảy ra ý hay, lập tức ào một tiếng, cả chậu nước lớn đã tạt hết vào chăn của hai người.
“Trời ơi, đúng là ma xui quỷ khiến, rõ ràng là thím tạt hướng bên kia! Buổi tối hai đứa làm sao ngủ đây?” Dương Phi Phương giả vờ quan tâm kêu lên.
Quan Viễn châm chọc, “Rõ ràng cố ý dội, còn giả bộ vô tội!” dứt lời bỏ chạy vào phòng. Dương Phi Phương không biết Quan Viễn chạy vào làm gì, cũng lười để ý cậu. Tiếp tục nói với Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc, thím thật sự là không cố ý đâu. Hai đứa chỉ còn cách đắp quần áo đi ngủ thôi.”
Nay đang lúc lạnh lẽo, tối ngủ không đắp chăn, đảm bảo ngày hôm sau sẽ chết vì cóng.
Triệu Thanh Cốc siết thật chặt nắm tay, thân thể mình khỏe mạnh không sao, nhưng Tiểu Viễn còn nhỏ làm sao chịu nổi?! Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Cốc hận không thể bổ ngay một dao vào người Dương Phi Phương cho hả giận.
Dương Phi Phương thấy Triệu Thanh Cốc đen mặt, chột dạ nói, “Thím còn phải đi chuẩn bị đồ cho cô mấy đứa, vào trước đây.”
Đúng lúc Dương Phi Phương xoay người, lại ào một tiếng. Lạnh đến thấu tim.
Dương Phi Phương sợ hãi kêu lên, “A!” sau đó ôm cánh tay lạnh run.
Quan Viễn ném chậu nước xuống đất, ngạc nhiên nói, “Trời ơi, rõ ràng là con không hề dội về phía dì, sao tự nhiên dì lại chàng ràng trước mặt con làm gì?”
“Thằng nhóc lòng dạ độc ác này, chờ cha mày về, xem cha mày có đánh chết mày không!”
Quan Viễn hỏi với vẻ mặt ‘ngây thơ’, “Không phải mọi người đều dạy trẻ con phải nghe lời người lớn sao. Rõ ràng là con học theo dì, sao cha lại đánh con chứ, không chừng còn khen con ấy chứ!”
“Mày…” Dương Phi Phương nhào qua định đánh Quan Viễn, nhưng đã bị Triệu Thanh Cốc nhanh tay cản lại.
Dương Phi Phương biết có Triệu Thanh Cốc ở đây, chắc chắn sẽ không chiếm lợi được, bèn run rẩy bước về phòng thay đồ trước. Có điều, trong thời đại khó khăn này, chẳng mấy ai có nhiều quần áo để thay cả, đặc biệt là áo bông mùa đông. Quả nhiên, Dương Phi Phương đành phải thay một bộ áo mỏng mùa xuân cho đỡ lạnh, run rẩy đi về phía phòng chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook