Trở Lại Những Năm 80
-
Chương 86-2: Hình dáng của tình yêu 2
Lúc này giám đốc Tiền đang ôm thư ký định làm chuyện thân mật, nào ngờ bị chuông điện thoại cắt ngang, tức giận bắt máy hỏi, “Chuyện gì?”
“Giám đốc, bảo vệ nói tổng giám đốc Triệu tới!”
Giám đốc Tiền chỉ là một giám đốc của một nhà máy ở huyện nhỏ, trong nước không biết bao nhiều nhà máy có quy mô thế này, nên bình thường chỉ được báo cáo với cấp trên trực thuộc nay nghe có tổng giám đốc tới, nhất thời không kịp phản ứng.
Giám đốc Tiền nghi ngờ hỏi lại, “Tổng giám đốc Triệu nào?”
“Là boss lớn nhất của chúng ta đó!” Tiếp tân sốt ruột đáp.
“A!” Giám đốc Tiền giật mình cúp điện thoại, nhanh chóng đẩy cô thư ký đang bám trên người mình ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch.
Cô thư ký làm nũng nói, “Anh nhẫn tâm đẩy em vậy à?!”
“Bà nội của anh! Đừng có làm rộn lúc này! Tổng giám đốc tới, nhanh đi dọn dẹp hồ sơ gọn gàng đi! À, nhanh pha trà ngon mang ra đây!”
Cô thư ký thầm nghĩ: Chẳng là là vị tổng giám đốc giàu có lọt vào bảng xếp hạng trên thế giới, chỉ nghe tên chưa bao giờ thấy mặt?! Viễn Cốc không phải tập đoàn cổ phần, nên rốt cuộc tổng giá trị của nó là bao nhiêu, không ai đoán chính xác được, chỉ biết chắc chắn phải là một con số vô cùng kinh khủng! Nếu mình may mắn lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc… điSFvn.đnàl;ê/q"quývx.đôn Cô thư ký càng nghĩ càng hưng phấn, lanh lẹ thu dọn phòng làm việc, rồi chạy vào phòng vệ sinh trang điểm lại.
Giám đốc Tiền vội vàng dẫn một nhóm lãnh đạo ra ngoài đón Triệu Thanh Cốc. Mặc dù béo phệ bụng bự, nhưng thị lực của giám đốc Tiền rất tốt, từ xa đã nhận ra Triệu Thanh Cốc.
Giám đốc Tiền gần như chạy chậm tới trước mặt Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn. Một nhóm người thi nhau thở thổn hển. Giám đốc Tiền cười tươi như hoa nói, “Hoan nghênh tổng giám đốc tới thị sát nhà máy huyện Vân Sơn!”
Triệu Thanh Cốc gật đầu một cái xem như đáp lại, tay trái ôm Tham Tham, tay phải dắt Quan Viễn đi vào.
Nhóm lãnh đạo cứ bồn chồn như đang ngồi trên chông, sợ có chỗ nào không vừa mắt Triệu Thanh Cốc.
Vào phòng họp, Triệu Thanh Cốc ngồi ở ghế chính, chuẩn bị nghe báo cáo. Quan Viễn lười nghe bọn họ nói nhảm, ôm Tham Tham ngồi một góc chơi di động.
“Ba ba, Tham Tham muốn chơi mèo Tom!”
“Suỵt! Cha đang họp. Không được làm ồn!”
Tham Tham ngoan ngoãn gật đầu, bắt chước Quan Viễn đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm, “Dạ.”
Mấy người nghe thấy đều ngạc nhiên. Bọn họ biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc kết hôn, hôn lễ được phát trên ti vi cơ mà, cũng nghe đồn hình như Triệu Thanh Cốc có con, chẳng lẽ đây chính là đứa bé ấy?
Triệu Thanh Cốc bắt đầu nói, “Hôm nay tôi tới đây, chỉ là muốn gặp mọi người một lần. Mọi người đã vất vả vì Viễn Cốc, dù thế nào tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn.”
Mấy người kia vội nói ‘không dám không dám’.
Giám đốc Tiền là lớn nhất ở đây, đứng lên thay mặt mọi người nói, “Xin tổng giám đốc đừng nói như vậy! Là chúng tôi phải cảm ơn vì Viễn Cốc đã cho chúng tôi cơ hội này!”
Triệu Thanh Cốc gật đầu, nói tiếp, “Nhân cơ hội này tôi muốn đi thăm xưởng luôn. Nhờ giám đốc Tiền dẫn đường cho.”
Giám đốc Tiền toát mồ hôi hột, đáp, “Vâng.”
“Em mệt không? Muốn đi cùng không?” Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Viễn hỏi.
“Dạ đi. Ngồi đây cũng chẳng biết làm gì.” Dứt lời Quan Viễn ôm Tham Tham đứng dậy.
Triệu Thanh Cốc bỗng nói, “Chờ một chút.” Sau đó ngồi xổm xuống buộc lại dây giày bị sổ cho Quan Viễn.
“Được rồi, đi thôi.” Triệu Thanh Cốc lại một tay dắt Quan Viễn, một tay ôm Tham Tham.
Mấy người kia đều trợn mắt há hốc mồm, đúng là bảo bối của tổng giám đốc! Bọn họ đừng nói là trước mặt nhiều người như vậy thắt dây giầy cho vợ, ngay cả dắt tay vợ cũng chẳng mấy người.
Công nhân nghe thông báo có tổng giám đốc tới thăm đều cắm cúi làm việc chăm chỉ, chờ nhóm lãnh đạo vừa đi, lập tức như nổ tung.
“Trời ơi, tổng giám đốc ngầu quá!”
“Vợ tổng giám đốc đẹp trai ghê! Bé con thì vô cùng đáng yêu!”
“Vợ tổng giám đốc đẹp trai?! Nghe cứ kỳ kỳ sao ấy! Ha ha!”
“…”
Bọn họ không hề biết, tổng giám đốc ‘cực ngầu’ kia từ trước tới nay luôn làm không công cho ‘vợ’. diczên.dnfalm;nkb:eq/.qu.đôn Tất cả tài sản tập đoàn Viễn Cốc đều thuộc sở hữu của Quan Viễn, tổng giám đốc của bọn họ không hề có chút tiền riêng nào!
Tham quan xưởng xong, đoàn người quay về phòng họp lớn.
Lúc này cô thư ký của giám đốc Tiền bưng trà vào, vừa nhìn thấy Triệu Thanh Cốc, hai mắt sáng rỡ, ưỡn ngực thật cao, cố gắng lộ hết mức có thể qua cái áo xẻ ngực rất sâu. Cô thư ký rót trà cho Triệu Thanh Cốc trước, cố tình ép sát ngực để đụng tay anh.
Giám đốc Tiền thầm khen cô thư ký thông minh, ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, xem ra dễ nói chuyện rồi. Nào ngờ, mặt Triệu Thanh Cốc càng ngày càng lạnh. Giám đốc Tiền thầm hô: không xong!
Quả nhiên, Triệu Thanh Cốc bình thản nói, “Đổi thư ký khác.”
Cô thư ký xanh mặt, lã chã chực khóc, “Tổng giám đốc…”
Triệu Thanh Cốc chẳng thèm nhìn cô thư ký lấy một cái, “Giám đốc Tiền!”
Giám đốc Tiền lập tức quát, “Còn không mau ra ngoài, đây là phòng họp, không phải nhân viên công ty không được vào!”
Lúc này cô thư ký mới thật sự hốt hoảng, không hiểu sao chỉ muốn quyến rũ tổng giám đốc thôi lại bị mất việc luôn?!
Triệu Thanh Cốc chờ cô thư ký kia ra ngoài rồi mới mở miệng nói, “Mong mọi người hiểu Viễn Cốc chỉ cần những người có năng lực thật sự.”
Nghe vậy, những người khác đều nhìn về phía giám đốc Tiền. Giám đốc Tiền tuyển thư ký hoàn toàn không dựa vào năng lực, chỉ dựa vào dáng người, hơn nữa còn nhận rất nhiều người vào chỉ để ‘ngồi chơi xơi nước’.
“Tôi vừa dạo qua một vòng, phát hiện rất nhiều người không có mặt ở vị trí làm việc. Giám đốc Tiền có thể giải thích được không?”
“Việc này… Việc này…” Giám đốc Tiền vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp, “Họ đều ra ngoài làm việc.”
Triệu Thanh Cốc hỏi tới, “Không biết thủ kho thì có việc gì để phải ra ngoài làm?”
“Giám đốc, bảo vệ nói tổng giám đốc Triệu tới!”
Giám đốc Tiền chỉ là một giám đốc của một nhà máy ở huyện nhỏ, trong nước không biết bao nhiều nhà máy có quy mô thế này, nên bình thường chỉ được báo cáo với cấp trên trực thuộc nay nghe có tổng giám đốc tới, nhất thời không kịp phản ứng.
Giám đốc Tiền nghi ngờ hỏi lại, “Tổng giám đốc Triệu nào?”
“Là boss lớn nhất của chúng ta đó!” Tiếp tân sốt ruột đáp.
“A!” Giám đốc Tiền giật mình cúp điện thoại, nhanh chóng đẩy cô thư ký đang bám trên người mình ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch.
Cô thư ký làm nũng nói, “Anh nhẫn tâm đẩy em vậy à?!”
“Bà nội của anh! Đừng có làm rộn lúc này! Tổng giám đốc tới, nhanh đi dọn dẹp hồ sơ gọn gàng đi! À, nhanh pha trà ngon mang ra đây!”
Cô thư ký thầm nghĩ: Chẳng là là vị tổng giám đốc giàu có lọt vào bảng xếp hạng trên thế giới, chỉ nghe tên chưa bao giờ thấy mặt?! Viễn Cốc không phải tập đoàn cổ phần, nên rốt cuộc tổng giá trị của nó là bao nhiêu, không ai đoán chính xác được, chỉ biết chắc chắn phải là một con số vô cùng kinh khủng! Nếu mình may mắn lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc… điSFvn.đnàl;ê/q"quývx.đôn Cô thư ký càng nghĩ càng hưng phấn, lanh lẹ thu dọn phòng làm việc, rồi chạy vào phòng vệ sinh trang điểm lại.
Giám đốc Tiền vội vàng dẫn một nhóm lãnh đạo ra ngoài đón Triệu Thanh Cốc. Mặc dù béo phệ bụng bự, nhưng thị lực của giám đốc Tiền rất tốt, từ xa đã nhận ra Triệu Thanh Cốc.
Giám đốc Tiền gần như chạy chậm tới trước mặt Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn. Một nhóm người thi nhau thở thổn hển. Giám đốc Tiền cười tươi như hoa nói, “Hoan nghênh tổng giám đốc tới thị sát nhà máy huyện Vân Sơn!”
Triệu Thanh Cốc gật đầu một cái xem như đáp lại, tay trái ôm Tham Tham, tay phải dắt Quan Viễn đi vào.
Nhóm lãnh đạo cứ bồn chồn như đang ngồi trên chông, sợ có chỗ nào không vừa mắt Triệu Thanh Cốc.
Vào phòng họp, Triệu Thanh Cốc ngồi ở ghế chính, chuẩn bị nghe báo cáo. Quan Viễn lười nghe bọn họ nói nhảm, ôm Tham Tham ngồi một góc chơi di động.
“Ba ba, Tham Tham muốn chơi mèo Tom!”
“Suỵt! Cha đang họp. Không được làm ồn!”
Tham Tham ngoan ngoãn gật đầu, bắt chước Quan Viễn đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm, “Dạ.”
Mấy người nghe thấy đều ngạc nhiên. Bọn họ biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc kết hôn, hôn lễ được phát trên ti vi cơ mà, cũng nghe đồn hình như Triệu Thanh Cốc có con, chẳng lẽ đây chính là đứa bé ấy?
Triệu Thanh Cốc bắt đầu nói, “Hôm nay tôi tới đây, chỉ là muốn gặp mọi người một lần. Mọi người đã vất vả vì Viễn Cốc, dù thế nào tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn.”
Mấy người kia vội nói ‘không dám không dám’.
Giám đốc Tiền là lớn nhất ở đây, đứng lên thay mặt mọi người nói, “Xin tổng giám đốc đừng nói như vậy! Là chúng tôi phải cảm ơn vì Viễn Cốc đã cho chúng tôi cơ hội này!”
Triệu Thanh Cốc gật đầu, nói tiếp, “Nhân cơ hội này tôi muốn đi thăm xưởng luôn. Nhờ giám đốc Tiền dẫn đường cho.”
Giám đốc Tiền toát mồ hôi hột, đáp, “Vâng.”
“Em mệt không? Muốn đi cùng không?” Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Viễn hỏi.
“Dạ đi. Ngồi đây cũng chẳng biết làm gì.” Dứt lời Quan Viễn ôm Tham Tham đứng dậy.
Triệu Thanh Cốc bỗng nói, “Chờ một chút.” Sau đó ngồi xổm xuống buộc lại dây giày bị sổ cho Quan Viễn.
“Được rồi, đi thôi.” Triệu Thanh Cốc lại một tay dắt Quan Viễn, một tay ôm Tham Tham.
Mấy người kia đều trợn mắt há hốc mồm, đúng là bảo bối của tổng giám đốc! Bọn họ đừng nói là trước mặt nhiều người như vậy thắt dây giầy cho vợ, ngay cả dắt tay vợ cũng chẳng mấy người.
Công nhân nghe thông báo có tổng giám đốc tới thăm đều cắm cúi làm việc chăm chỉ, chờ nhóm lãnh đạo vừa đi, lập tức như nổ tung.
“Trời ơi, tổng giám đốc ngầu quá!”
“Vợ tổng giám đốc đẹp trai ghê! Bé con thì vô cùng đáng yêu!”
“Vợ tổng giám đốc đẹp trai?! Nghe cứ kỳ kỳ sao ấy! Ha ha!”
“…”
Bọn họ không hề biết, tổng giám đốc ‘cực ngầu’ kia từ trước tới nay luôn làm không công cho ‘vợ’. diczên.dnfalm;nkb:eq/.qu.đôn Tất cả tài sản tập đoàn Viễn Cốc đều thuộc sở hữu của Quan Viễn, tổng giám đốc của bọn họ không hề có chút tiền riêng nào!
Tham quan xưởng xong, đoàn người quay về phòng họp lớn.
Lúc này cô thư ký của giám đốc Tiền bưng trà vào, vừa nhìn thấy Triệu Thanh Cốc, hai mắt sáng rỡ, ưỡn ngực thật cao, cố gắng lộ hết mức có thể qua cái áo xẻ ngực rất sâu. Cô thư ký rót trà cho Triệu Thanh Cốc trước, cố tình ép sát ngực để đụng tay anh.
Giám đốc Tiền thầm khen cô thư ký thông minh, ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, xem ra dễ nói chuyện rồi. Nào ngờ, mặt Triệu Thanh Cốc càng ngày càng lạnh. Giám đốc Tiền thầm hô: không xong!
Quả nhiên, Triệu Thanh Cốc bình thản nói, “Đổi thư ký khác.”
Cô thư ký xanh mặt, lã chã chực khóc, “Tổng giám đốc…”
Triệu Thanh Cốc chẳng thèm nhìn cô thư ký lấy một cái, “Giám đốc Tiền!”
Giám đốc Tiền lập tức quát, “Còn không mau ra ngoài, đây là phòng họp, không phải nhân viên công ty không được vào!”
Lúc này cô thư ký mới thật sự hốt hoảng, không hiểu sao chỉ muốn quyến rũ tổng giám đốc thôi lại bị mất việc luôn?!
Triệu Thanh Cốc chờ cô thư ký kia ra ngoài rồi mới mở miệng nói, “Mong mọi người hiểu Viễn Cốc chỉ cần những người có năng lực thật sự.”
Nghe vậy, những người khác đều nhìn về phía giám đốc Tiền. Giám đốc Tiền tuyển thư ký hoàn toàn không dựa vào năng lực, chỉ dựa vào dáng người, hơn nữa còn nhận rất nhiều người vào chỉ để ‘ngồi chơi xơi nước’.
“Tôi vừa dạo qua một vòng, phát hiện rất nhiều người không có mặt ở vị trí làm việc. Giám đốc Tiền có thể giải thích được không?”
“Việc này… Việc này…” Giám đốc Tiền vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp, “Họ đều ra ngoài làm việc.”
Triệu Thanh Cốc hỏi tới, “Không biết thủ kho thì có việc gì để phải ra ngoài làm?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook