Trải qua vụ đám cưới của Quan Mãn Nguyệt, Triệu Thanh Cốc càng thêm đề phòng nhà họ Quan, bảo vệ Quan Viễn tới mức có thể nói là gió thổi cũng không lọt.

Ngày thứ ba sau đám cưới, chỉ có một mình Quan Mãn Nguyệt về nhà mẹ đẻ, không thấy bóng dáng Vương Quốc Huy đâu. Quan Mãn Nguyệt vừa vào phòng đã ôm Dương Tú Thúy khóc rống lên, “Mẹ, thằng điên kia về tới nhà rồi vẫn chưa hết cơn, phải trói chặt trên giường, nếu không sẽ lập tức đánh người. Mẹ, con không về cái nhà đó nữa đâu!”

Dương Tú Thúy nghe xong mắt cũng rưng rưng, đau lòng cho con gái. Nhưng dù Dương Tú Thúy có hay cay cú, mỗi lần chỉ cần Quan Hà nổi giận, bà ta cũng không dám phản kháng. “Nguyệt Nhi, con đã có một đời chồng, về đây rồi sau này gả cho ai được nữa?!”

Quan Mãn Nguyệt nghe vậy lại khóc rống lên. Một lát sau, Quan Mãn Nguyệt nhớ tới đầu sỏ gây chuyện, “Mẹ chị hai đâu? Chuyện này chắc chắn do chị ta cố tình! Con không tin chị ta không biết Vương Quốc Huy bị điên! Chị ta đúng là độc ác, làm mai một thằng như vậy cho em gái ruột của mình!”

“Chuyện này… Hẳn là không có đâu, chị con sao có thể làm như vậy!”

Quan Mãn Nguyệt hét lên, “Tới nước này rồi mẹ còn bệnh chị ta?! Cả cha và mấy anh nữa, trơ mắt nhìn con lấy một thằng điên! Con là con gái ruột, em gái ruột của bọn họ đó!”

Vừa lúc Quan Hà đi tới, nghe thấy, trách, “Mày mà không phải con gái ruột của tao thì tao đã sống chết mặc bây rồi! Vương Quốc Huy thì mắc gì mà không được, tuy có bệnh nhưng chỉ cần không lên cơn chẳng phải vẫn sáng láng bình thường?! Mày lấy nó được ăn ngon uống ngon còn không chịu, chẳng lẽ muốn về quê lấy một thằng nông dân quèn?”

Quan Mãn Nguyệt nghe vậy nghĩ tới cảnh phải ra đồng làm việc từ sáng tới tối từ ngày này qua tháng nọ, rùng mình một cái, tiếng khóc dần im. Quan Hà thấy Quan Mãn Nguyệt đã bình tĩnh lại, chậm rãi nói tiếp, “Nguyệt Nhi à, con lấy được chồng trên thị trấn là có phúc biết bao nhiêu! Làm người không thể cái nào cũng đòi hỏi tốt hết! Hơn nữa, nếu con bị bắt nạt, không phải còn có cha và các anh con ở đây sao?”

Quan Viễn tình cờ đi ngang qua nghe thấy, thầm cười lạnh một tiếng, thật ra trong cái nhà này kẻ ghê tởm nhất chính là Quan Hà, cả con gái ruột cũng không tha, nhưng lúc nào cũng làm bộ như mình lương thiện lắm.

Cứ vậy Quan Mãn Nguyệt đã bị khuyên về nhà chồng lại. Lúc Quan Mãn Nguyệt đi, hai mắt vẫn ửng đỏ, Dương Tú Thúy thương con gái, kêu Quan Mãn Khố đưa về.

Triệu Thanh Cốc đứng nhìn, kinh hãi không thôi, cảm thấy nhà họ Quan tựa như một con quái vật ăn thịt người khổng lồ, lẳng lặng há hốc miệng, có thể cắn nuốt người bất kỳ lúc nào.

Triệu Thanh Cốc càng thêm đề phòng Quan Hà, đứng che trước mặt Quan Viễn chỉ sợ không cẩn thận sẽ để Quan Viễn bị Quan Hà chú ý.

Từ mười bảy tháng giêng, mọi người đã bắt đầu ra đồng, lúc này không cần Quan Viễn xin, Triệu Thanh Cốc cũng đã quyết định sẽ dẫn Quan Viễn theo.

Quan Mãn Khố cầm một cuốn sổ chấm công đi tuần trên bờ ruộng, ghi chú lại ai làm cái gì, tương ứng bao nhiêu điểm. Triệu Thanh Cốc cõng Quan Viễn đi về phía Quan Mãn Khố điểm danh rồi mới ra chỗ làm.

Triệu Thanh Cốc tìm một chỗ râm mát, lót chút cỏ khô cho Quan Viễn ngồi, rồi dặn, “Tiểu Viễn, em ngồi yên ở đây không được chạy lung tung biết không! Anh làm ở đằng kia, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được em ngay. Chờ tới lúc nghỉ giải lao anh sẽ tới tìm em.” Quan Viễn nhìn theo ngón tay chỉ của Triệu Thanh Cốc, quả nhiên rất gần.

Quan Viễn ngoan ngoãn gật đầu, “Anh cứ đi đi, em sẽ ở đây không đi đâu hết!”

Triệu Thanh Cốc sờ đầu Quan Viễn một cái rồi mới cầm cuốc đi xuống ruộng.

Ánh mặt trời chiếu xuống, khiến cả người Triệu Thanh Cốc như đang tỏa sáng, Quan Viễn híp mắt nhìn say mê, anh cậu bảnh quá! 

Nhiệm vụ của Quan Mãn Khố là chấm công, không cần xuống ruộng làm, chỉ đi dạo xung quanh xem có ai lười biếng hay không. Quan Viễn thấy sau khi Quan Mãn Khố đi xong một vòng, có người lặng lẽ ra hiệu với chú ta. Quan Mãn Khố dường như đã biết chuyện gì, lặng lẽ theo người nọ ra phía sau sườn dốc.

Quan Viễn lặng lẽ đi theo.

Người nọ cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, xác định không có ai khác, mới lặng lẽ móc ra một đồng một tệ nhét vào tay Quan Mãn Khố.

“Anh Mãn Khố, điểm công tháng này của em phải dựa vào anh rồi! Anh xem có thể chấm cho em điểm cao nhất không?” Người nọ cười nịnh nọt.

Quan Mãn Khố lắc đầu nói, “Nhị Cẩu Tử, cậu làm toàn mấy việc nhẹ nhàng, lại đòi tôi chấm điểm cao nhất, chẳng lẽ Quan Mãn Khố tôi là hạng người như vậy sao?” dinlkễn.đnà/lênnlk/qutsđ.đôn tuy ngoài miệng nói vậy nhưng bàn tay vẫn không ngừng chà chà đồng tiền Nhị Cẩu Tử vừa đưa.

Nhị Cẩu Tử lộ vẻ mặt đau lòng, dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, lấy ra thêm một đồng năm hào nữa, “Em chỉ có bấy nhiêu, anh không chịu thì trả hết đây!”

Quan Mãn Khố nhanh tay giật lấy đồng năm hào nhét vào trong túi mình, cười nói, “Nhị Cẩu, anh với chú chứ có phải ai xa lạ đâu! Được rồi, chuyện này cứ để anh lo, chú nhanh đi làm việc đi!”

Quan Viễn nghe tới đây, sợ bọn họ phát hiện, vội chạy về chỗ cũ, đến nơi bắt gặp Triệu Thanh Cốc đang hớt hải chạy tới. “Tiểu Viễn, em đi đâu vậy? Chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu, làm anh sợ muốn chết!”

Quan Viễn biết mình khiến Triệu Thanh Cốc lo lắng, lập tức nhận sai, “Em xin lỗi! Vừa rồi thấy một con bướm rất đẹp, vội đuổi theo nó nên quên mất, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu ạ!”

Đúng lúc này Quan Mãn Khố đi tới chỗ hai người, “Bé Hai, mày dám làm biếng hả?! Trừ nửa ngày công.” dứt lời lập tức ghi vào sổ. 

Hừ, kiếm cớ lấy điểm bên này để bù qua bên kia à?! Chờ đấy!

“Chú…” Quan Viễn vừa mở miệng đã bị Triệu Thanh Cốc kéo tay lại lắc đầu một cái.

“Tiểu Viễn ngồi chỗ này chơi đi, anh đi làm việc đây.”

Quan Viễn chờ Triệu Thanh Cốc đi rồi, bắt đầu nhìn chằm chằm theo dõi Quan Mãn Khố.

Đúng lúc này, Nhị Cẩu Tử tình cờ đi ngang qua, Quan Viễn lập tức lấy thuốc khiến người ta nói thật từ trong không gian ra văng lên người Nhị Cẩu Tử.

Hai mắt Nhị Cẩu Tử mơ hồ mấy giây, rồi đột nhiên hô to, “Tôi có tội! Tôi đã hối lộ Quan Mãn Khố để anh ta sửa điểm cho tôi!” vừa hô vừa chạy về phía đội trưởng đội sản xuất. diênlkn.xđàn/lêqnlk,qusynlkddoon Giọng Nhị Cẩu Tử rất lớn, mọi người xung quanh đều nghe thấy, lập tức xôn xao cả lên, chạy tới vây lấy Nhị Cẩu Tử.

Quan Mãn Khố nghe Nhị Cẩu Tử hô, sợ choáng váng, nhảy qua bịt miệng Nhị Cẩu Tử lại, “Cậu điên hả?! Nói lung tung cái gì đó…” Quan Viễn đứng từ xa vẫn có thể thấy được tay Quan Mãn Khố đang run rẩy.

Đội trưởng đội sản xuất nói, “Quan Mãn Khố, mau buông Nhị Cẩu Tử ra, để cậu ta nói cho rõ ràng!”

“Đội trưởng, cậu ta giỡn chơi thôi, anh đừng nghe!” Quan Mãn Khố nói.

Đội trưởng nghiêm mặt ra lệnh, “Tôi nói mau buông Nhị Cẩu Tử ra, cậu không nghe thấy hả?” Mấy người vây xem cũng ồn ào kêu Quan Mãn Khố mau thả tay ra.

Quan Mãn Khố hết cách, đành phải bỏ cái tay đang bịt miệng Nhị Cẩu Tử ra.

“Đội trưởng, vừa rồi tôi đã đưa cho Quan Mãn Khố một tệ năm hào, để anh ta sửa điểm cho tôi…” Nhị Cẩu Tử cứ lặp đi lặp lại một câu này.

Đội trưởng lập tức giật lấy cuốn sổ chấm công trong tay Quan Mãn Khố, mở ra xem, phát hiện quả nhiên điểm của Nhị Cẩu Tử đã thành hạng nhất, “Mọi người, có ai biết Nhị Cẩu Tử đã làm cái gì không?”

Một phụ nữ lên tiếng, “Nhị Cẩu Tử làm biếng vô cùng, cả ngày hết ăn lại nằm, chỉ nhổ vài cọng cỏ thôi!”

Quan Mãn Khố nghe xong, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng, cả người run rẩy như bị sốt rét. Lúc này Quan Hà và Quan Mãn Thương cũng chạy tới, kinh hãi nhìn Quan Mãn Khố. Bọn họ không hề hay biết gì về chuyện này.

Quan Hà nghĩ nếu Quan Mãn Khố bị định tội, không những không được đi chấm công tiếp, chỉ sợ còn liên lụy cả nhà, bèn nói, “Đội trưởng, mấy năm nay Mãn Khố nhà tôi vẫn luôn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ được giao, sao có thể làm ra mấy chuyện thế này được, nhất định là do Nhị Cẩu Tử đặt điều vu oan thôi! Mọi người nhìn bộ dạng cậu ta kìa, trông cứ như trúng tà, lời của cậu ta có thể tin được sao?!”

Đội trưởng đã sớm nhìn Quan Mãn Khố không vừa mắt, nay bắt được cơ hội dễ gì bỏ qua, “Có phải vu oan hay không cứ kiểm tra thử sẽ biết. Hai cậu lại lục soát đi!”

Hai người đàn ông được chỉ định lập tức tiến lên, lục soát khắp người Quan Mãn Khố, quả nhiên tìm được một tệ năm hào trong túi Quan Mãn Khố. 

“Hừ, mấy người còn gì để nói nữa không? Tổ chức tin tưởng mới cho cậu đi chấm công, không ngờ cậu lại dám làm ra mấy chuyện như vậy. Phải cải tạo!”

Triệu Thanh Cốc chỉ nghe tới đây, lặng lẽ kéo Quan Viễn đi, rồi xuống đất làm việc tiếp.

Hết giờ làm, Quan Viễn trèo lên lưng Triệu Thanh Cốc cho anh cõng về, hỏi, “Anh, sao anh không nói gì hết?” Triệu Thanh Cốc thở dài đáp, “Tiểu Viễn, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt! Không ai có thể làm hại em hết!” Triệu Thanh Cốc lo Quan Viễn sẽ bị Quan Mãn Khố liên lụy.

Quan Viễn không biết Triệu Thanh Cốc đang nghĩ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Cuối cùng, Quan Mãn Khố không được đi chấm công nữa, tiếp nhận cải tạo một tháng, điểm công trong vòng một năm bị cắt một nửa, và bắt buộc phải tham gia vào các lao động công ích.

Cả nhà họ Quan lâm vào không khí sầu thảm, lúc trước Quan Mãn Khố đi chấm công, điểm khi nào cũng nhiều nhất nhà, giờ coi như bỏ không.

Lý Nguyệt Chi ỷ vào Quan Mãn Khố là người chấm công luôn vênh váo với mọi người, nay Dương Phi Phương bắt được cơ hội, lập tức giễu cợt, “Trời ơi, sao chú ba lại làm mấy chuyện như vậy chứ?! Nhận hối lộ của người ta, cả nhà không được miếng nào, giờ xui xẻo ập tới, cả nhà lại bị liên lụy, bất công quá đi!”

Quan Hà đang phiền muốn chết, nghe Dương Phi Phương lải nhải càng bực hơn, nhưng bình thường luôn cố giữ hình tượng, không mắng con dâu, bèn quát với Quan Mãn Thương, “Mau dẫn vợ mày về phòng đi, có một chuyện mà cứ nhai đi nhai lai miết!”

Quan Mãn Khố vô cùng lo sợ nói, “Cha, phải làm sao đây? Cải tạo một tháng, chắc con chết mất! Hay là đi hỏi chồng Mãn Tinh và Mãn Nguyệt thử xem nhà họ có giúp được gì không?”

Quan Hà trầm ngâm một lát, rốt cuộc quyết định, “Mãn Thương, mày và Mãn Khố lên thị trấn tìm Mãn Tinh và Mãn Nguyệt thử xem, coi có cách gì không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương