*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Tín Hồng là một tay đua xe.

Nếu nói chính xác hơn, cậu ta là tay đua F1. Bình thường một phần thời gian cậu ta tập trung vào thi đấu ở khắp nơi trên thế giới, phần lớn hơn thì dành cho huấn luyện, con người cậu ta cũng giống như cách cậu ta lái xe, xoẹt cái ngang qua khó có thể giữ lại.

3236186_zz

Đua xe F1

Cho nên nhìn thấy cậu ta ở đây tôi rất kinh ngạc, tôi có để ý tới lịch thi đấu F1, hiện giờ cậu ta không nên xuất hiện ở đây mà phải luyện tập ở bãi xe mới đúng — cậu ta và đội xe của mình sắp có giải đấu rồi.

“Không có chuyện gì, tôi ngồi chuyến bay đêm nay.” Thiên Tín Hồng nhìn ra được câu hỏi của tôi liền cười cười, vẫn là nụ cười xán lạn kia, “Hôm nay tôi đồng ý tham gia một chương trình, đi liền đây.”

Tôi hơi gật đầu, kích động vừa qua tôi lại bắt đầu nghĩ về việc kia, Thiên Tín Hồng vỗ tôi một cái, “Nếu như cậu còn có việc thì lần sau chúng ta lại nói.”

Tuy rằng có hơi đắng lòng, dù sao cũng là bạn bè lâu ngày không gặp mà nói chưa được mấy câu đã phải tạm biệt, nhưng dường như cậu ta cũng không để ý mấy, khoát khoát tay rồi đi mất.

Đoàn người tản ra, vừa không khéo nhìn thấy Ngô Tranh lẫn trong đám người lộn xộn, may mà anh ta chưa kịp nhìn thấy tôi, tôi bèn bước nhanh hơn rời khỏi đó.

Tối hôm nay không có hoạt động nên tôi và Bạch Hiểu ăn cơm xong liền trở về khách sạn. Trong bữa ăn tôi kiểm tra di động thì thấy có tin nhắn A Chập gởi đến, chỉ có một dòng, phía dưới còn kèm một cái địa chỉ E-Mail và Password.

“Chờ anh về mời em ăn cơm đó ~ XD”

Vừa về tới phòng tôi liền lấy Ipad truy cập hòm thư kia, nhìn thấy số lượng thư mục bên trong liền sững sờ, nhưng tôi biết chắc đây không phải toàn bộ. A Chập nhất định đã chọn những thứ dễ khiến Lâm Hằng câm miệng nhất.

Tôi thấy trong số đó còn có vài video liền tải xuống hai cái, cùng với một số ảnh chụp và tài liệu.

Tài liệu kia không có gì quá ghê gớm, tài sản của Lâm Hằng đều do anh trai hắn chống đỡ, chắc chắn Lâm Kỳ Phong cực kỳ rõ ràng, những thứ thật sự quan trọng sẽ không giao cho tôi. Còn mấy tấm ảnh — ảnh giường chiếu mà thôi, tôi không thấy chúng có thể làm được gì, tuy rằng có nam có nữ nhưng đây cũng đâu phải chuyện gì quá ngạc nhiên, chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng với Lâm Hằng. Hơn nữa bên trong cũng không thiếu tiểu sinh ngọc nữ đang “hot”, tôi không muốn vì chuyện của mình mà đem tới tai bay vạ gió cho người khác, mấy bức ảnh này vẫn là bỏ đi.

Nhưng khi tôi mở video kia ra thì tâm tình vốn còn chút lo lắng liền biến mất ngay lập tức không còn tăm hơi — thứ này thực sự không thể khiến người khác vui vẻ mà chỉ càng thêm ghê tởm. Tôi mở một cái khác, cơ thể vẫn thả lỏng nhưng tâm trạng lại hơi chùng xuống. Đây quả là thứ sẽ khiến Lâm Hằng phải im miệng, hắn ta cũng có thể xem như một nửa đã là người của công chúng, luôn nhiệt tình xã giao, nếu phát tán video này ra ngoài thì hình tượng hắn xây dựng nên sẽ sụp đổ hết.

Tôi lưu hết những video còn lại nhưng không muốn xem nữa, tôi không coi đây là niềm vui — dù rằng tôi thực sự rất ghét Lâm Hằng. Xử lý xong mọi thứ thì đã đến khuya, tôi lại nghĩ tới Ngô Tranh, trong lòng hoài nghi không biết anh ta và Lâm Hằng có từng gặp nhau chưa. Tôi biết mình phải báo việc này với Tần Dục Minh, nhưng từ đáy lòng lại bốc lên một sự lười biếng, mấy ngày nay dù vẫn có liên hệ với Tần Dục Minh nhưng chỉ có mình anh ấy báo bình an theo lệ, cả hai đều không thoải mái nên không hề muốn dây dưa. Hơn nữa tôi thấy Ngô Tranh cũng không quá chắc chắn về việc này, thôi thì cứ để tính sau vậy, tắt đèn ngủ.

Mấy ngày sau đó tôi đều bận rộn với việc tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh, đi theo đạo diễn cũng thấy được nhiều thứ khác hơn so với hồi còn làm người mẫu, có điều đầu óc không tiếp thu được bao nhiêu lại còn bị Bạch Hiểu dạy dỗ vài lần, bảo tôi không được quá lơ đễnh mà phải giữ gìn quan hệ với mọi người, có điều vẫn nhắc tôi phải giữ khoảng cách với Lâm Hằng như trước.

Cuối cùng cũng đến ngày hẹn Lâm Hằng, chín giờ tối, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, tôi đi dọc theo một hành lang dài được trải thảm mềm mại, đây là một hội quán tư nhân, cách âm rất tốt, xung quanh cũng cực kỳ yên tĩnh. Đương nhiên là do tôi lựa — một trong những sản nghiệp của Lâm Kỳ Phong.

Đi đến cuối hành lang nhân viên phục vụ mới dừng lại, mở cửa cho tôi rồi đặt từng vật dụng cần thiết lên bàn, sau đó cúi chào nói với tôi trà sư sẽ đến ngay, cuối cùng mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tôi thầm đánh giá, thật ra đây chỉ là một phòng trà đơn giản mà thôi. Bố trí vẫn rất giống nhưng từ nhỏ tôi đã sống trong một căn phòng được trang trí tương tự, với tôi mà nói thì chả có gì mới mẻ, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế Thái phi, chưa được mấy phút đã có người gõ cửa, là trà sư hỏi tôi có muốn bắt đầu chưa.

1ae6a51010dfed548761027e7713594c_s730

Ghế Thái phi

Tôi không có ý định chờ Lâm Hằng — hắn sẽ tới ngay thôi, còn tôi giờ đang rất lạnh. Sáng sớm nay có nhận được tin nhắn của Tần Dục Minh dặn mặc thêm quần áo mà tôi quên mất, kết quả là bản thân bị lạnh cóng.

Trà sư mặc một bộ sườn xám tà xẻ đến vị trí vừa đúng, ánh đèn không quá sáng, tôi liếc mắt nhìn thấy cô ấy khá thanh tú, động tác pha trà đạo cũng coi như thành thục tao nhã, tôi nhìn chằm chằm vào ngón tay nhỏ như búp măng của cô, trong đầu lại bỗng nhiên nhớ về những cảnh khi còn bé mà đã lâu không nghĩ tới.

Không nhớ được lúc đó mình bao nhiêu tuổi, nhưng hình ảnh của Tần Dục Minh lúc nào cũng rõ nét, dáng vẻ thiếu niên trẻ trung nhưng khóe miệng lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt, ánh mắt vĩnh viễn sẽ không dừng lại trên bất kỳ người nào.

Mẹ chúng tôi cực kỳ thích uống trà, trong nhà cũng có vài bộ dụng cụ pha trà đạo, bộ dụng cụ mà bà thích nhất làm bằng vật liệu gì tôi đã quên mất, chỉ nhớ rõ trên đó có điểm những bức tranh chữ rất sinh động. Mẹ đã dạy toàn bộ quy trình pha trà đạo cho Tần Dục Minh hết lần này tới lần khác, có khi mặt mày hớn hở, có khi lại trầm mặc nghiêm khắc, tôi ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, dù Tần Dục Minh thờ ơ thực hành với mẹ nhưng tôi biết anh ấy đã thuộc lòng từ lâu.

1u1041b0-0

Trà đạo kiểu TQq:v

Có điều từ lúc ở chung với anh tôi chưa từng thấy anh pha trà, còn mấy bộ dụng cụ uống trà từng được mẹ bảo quản kỹ càng cũng chẳng biết bị ném vào đâu rồi. Quá khứ giống như những lá trà này, ngâm mình trong nước từ từ nở ra theo thời gian, tạo thành một mảnh vàng kim trong vắt xưa cũ. Trà tôi có thể uống, nhưng thời gian thì không thể quay lại.

“Ôi, đã pha rồi ư?” Giọng nói ngả ngớn vang lên bên cạnh cửa khiến tôi lấy lại tinh thần, trà sư đã hoàn thành xong quy trình đang đứng đợi một bên, tôi chỉ về phía cửa ra hiệu cô có thể đi rồi.

“Lâm Hằng.” Tôi gật đầu với hắn. Lâm Hằng nở nụ cười rồi đi tới ngồi xuống đối diện tôi.

Hương trà lượn lờ khắp phòng, tôi rũ mắt xuống bưng tách trà còn bốc ít hơi nóng lên, yên lặng một lúc. Mặc dù mẹ tôi rất yêu trà nhưng tôi lại không thích uống thứ này, ngay cả sờ tay vào lá trà cũng không biết đâu là mặt trên đâu là mặt dưới.

Trà hơi nóng, tôi thổi chốc lát rồi mới nhấp một ngụm nhỏ, giương mắt lên liền thấy Lâm Hằng đang nhìn tôi chằm chằm.

“Không ngờ cậu Tiết lại là người yêu trà nha.” Lâm Hằng cười nói.

“Do mẹ tôi thích thôi.” Tôi lạnh nhạt trả lời.

Tôi và hắn thực sự không có gì để nói nên cả hai đều yên lặng, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt mãi cho đến khi Lâm Hằng rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa. Hắn thay đổi tư thế, thả chân phải xuống, dùng chân trái gác lên.

Cuối cùng hắn nói, “Tôi không ngờ cậu Tiết lại buông thả như thế, cùng anh trai mình diễn trò yêu đương sao?”

Tôi nhìn hắn, tâm trạng không hề dao động. Quả nhiên hắn biết chuyện này, cũng tự cho rằng có thể lấy nó ra áp chế tôi.

Lâm Hằng nhìn tôi, vẻ mặt tỏ ra lạnh nhạt, nở nụ cười như rắn độc đang rình bắt con mồi, “Tần Dục Minh là anh trai ruột của cậu đúng không, Tiết Duy Hiên?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương