Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng
Chương 245: Giải thoát

Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại xuất hiện một lần nữa thì bọn họ đã đứng trước mặt Đậu Ân và Khởi Phong rồi.

Sắc mặt của Đậu Ân và Khởi Phong lúc này cũng không dễ nhìn chút nào, sau khi mấy người Thẩm Tu Lâm xuất hiện, Đậu Ân nói thẳng “Chúng tôi cần phải khôi phục một chút, cáo từ trước.”

Sau đó, vách núi ầm ầm vang lên, hai người họ cùng nhau biến mất.

Vì vậy, với mấy người Lâm Tôn mà nói, đó chính là Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đột nhiên xuất hiện, rồi thần thần bí bí dẫn bọn họ tới chỗ này. Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy hai người có vẻ khá quái dị.

Chỉ là, còn không chờ bọn họ biết được hai người kia là ai, thì đối phương đã biến mất rồi.

Hơn nữa, còn dùng phương thức như thế!

Cho nên, mấy người Lâm Tôn đều có chút ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cũng hiểu, bọn họ có lẽ sẽ phải ở lại đây một khoảng thời gian, vì vậy hắn cũng giải thích cho mấy người Lâm Tôn nghe về chuyện của Vương Hải rồi tới chuyện của Đậu Ân và Khởi Phong.

Sau đó, bọn họ phát hiện, bọn họ có thể quay trở lại nơi đã nhìn thấy những người bị nhốt trong tượng băng kia.

Lần này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển phá vỡ tất cả tượng băng, cứu ra khoảng gần trăm người.

Dù sao, những người này cũng đều là nhân loại, nếu có thể đi ra ngoài, Thẩm Tu Lâm tự nhiên sẽ mang theo bọn họ. Thế nhưng cũng có điều kiện tiên quyết, chính là những người này không thể liên luỵ kéo chân sau mấy người Thẩm Tu Lâm.

Nếu không thì, rất xin lỗi, Thẩm Tu Lâm hắn cũng chỉ có thể ích kỷ mà thôi!

Vì mấy người xa lạ không quen biết gì mà khiến cho người thân của mình rơi vào nguy hiểm, chuyện như vậy chỉ có thánh nhân mới làm thôi, Thẩm Tu Lâm hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Mấy người đều nghe kỹ đaay. Dù tôi có thể thả các người ra khỏi tượng băng, nhưng cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ các người. Cho nên, các người nhất định phải tự lo bản thân đi, ít nhất, đừng có tạo thêm phiền phức gì.”

Lời này của Thẩm Tu Lâm vừa nói ra, sắc mặt những người ở đây lập tức thay đổi.

Thẩm Tu Lâm cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, nói tiếp “Bên ngoài hiện tại đã là mạt thế, các người muốn có chúa cứu thế tới đây bảo vệ các người sao? Hừ, vậy tôi khuyên các người đừng ra ngoài nữa, mơ mộng lắm vỡ mộng nhiều. Không ai được tạo thêm phiền phức, tự lo lấy thân mình đi. Còn có, mọi người hiện tại tạm thời coi như đã ở cùng trên một con thuyền. Nếu gặp phải nguy hiểm, nếu người nào để tôi thấy dùng tính mạng của người khác tới cứu mạng của mình, như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí tiễn đưa một đoạn đường xuống địa ngục!”

Nói đến đây, hai mắt Thẩm Tu Lâm loé qua ánh sáng lạnh, những người kia cũng nhìn thấy, liên tục cúi đầu xuống. Chỉ có một số ít người còn dám nhìn thẳng vào Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm nhớ kỹ mặt những người đó, để cho bọn họ giải tán, rồi mới nói vài câu với Lâm Tôn và Ngô Tranh.

Hai người gật đầu “Chúng tôi biết rồi, sẽ ưu tiên bảo vệ những người mà anh nhắc tới.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Hai người cũng để ý một chút tính cách của những người đó. Có lẽ chúng ta sẽ phải ở lại đây một khoảng thời gian khá dài.”

“Ừm.” Ngô Tranh và Lâm Tôn đều gật đầu.

Hai ngày sau, Đậu Ân và Khởi Phong vẫn chưa xuất hiện.

Thẩm Tu Lâm cau mày, chỉ một cái truyền tống trận, hai người bọn họ hợp tác mà vẫn cần tiêu hao nhiều tới như vậy sao?

Trong hai ngày này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng đã đi xung quanh nơi này một vòng.

Thế nhưng, cũng giống như Đậu Ân và Khởi Phong đã nói, bọn họ đi khỏi nơi này một đoạn, đã cảm thấy con đường phía trước mơ hồ không rõ.

Hai người không gặp phải động vật hay tang thi gì, nhưng lại không tìm được đường ra.

Bọn họ không biết, liệu nơi mà bọn họ đang ở có phải là trong một trận pháp nào không nữa.

Nếu như đúng, thì loại trận pháp này thực sự quá kinh khủng!

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không thể xác định hiện tại rốt cuộc là loại tình huống nào. Tìm hiểu hai ngày, bọn họ cuối cùng vẫn quyết định chờ hai người Đậu Ân xuất hiện rồi lại nói.

Hai ngày, dị năng giả không ăn không uống cũng không có vấn đề gì.

Nhưng đối với những người bị nhốt trong tượng băng kia, khi bọn họ còn bị nhốt, có thể là bởi vì do tượng băng, cho nên bọn họ không cảm thấy đói. Hiện giờ ra ngoài rồi lại khác.

Mới nửa ngày đã có không ít người kêu đói, rồi đòi mấy người Thẩm Tu Lâm đưa đồ ăn. Còn có mấy người thể hiện thái độ vô cùng đương nhiên, Thẩm Tu Lâm trực tiếp không nhìn, không nghe, thậm chí cũng không cho.

Có một ít người coi như thành khẩn, chỉ nói “mượn”, Thẩm Tu Lâm cũng tìm kiếm một ít đồ ăn trong không gian đưa cho bọn họ.

Nơi này đến cả động vật biến dị cũng không có, đồ ăn đương nhiên là khó có thể tìm.

Khi Thẩm Tu Lâm để lộ ra việc có không gian, sắc mặt những người kia lúc nhìn Thẩm Tu Lâm cũng thay đổi.

Trong đó có người còn len lén nói “Bọn họ ngay cả không gian cũng có, vậy khẳng định có rất nhiều đồ ăn. Lấy ra có một tí tẹo đồ ăn như vậy, mấy chục người chúng ta có khác gì ăn mày đâu!”

“Phải, nhìn bọn họ cũng ra hình ra dáng, lại ích kỷ như vậy, nhỏ mọn!”

“Đúng, nói cái gì mà không chịu trách nhiệm sống chết của chúng ta, thế cứu chúng ta ra làm cái gì! Không cứu càng tốt!”

“Đúng, cứu người thì cứu cho trót, đưa phật đưa tới tây thiên, chẳng lẽ bọn họ không biết hay sao?”

“Cũng chỉ là biết đánh nhau biết đập tượng băng, có gì ghê gớm đâu!”

“Này, tôi nghi rằng tượng băng dễ dàng đập vỡ từ bên ngoài, còn chúng ta bị nhốt lại không thể phá từ trong ra.”

“Anh phân tích như thế tôi cũng thấy rất có lý. Cửa nhà của chúng tôi cũng giống vậy đấy, từ bên trong thì khó mở, bên ngoài lại mở rất dễ dàng.”

“Ừm, nhất định là như vậy. Hiện tại chỗ tượng băng kia đều nát vụn rồi. Nếu là chúng nó không nát, có khi hiện giờ chúng ta cũng có thể đập nát được chúng.”

“Phải!”

“Cũng không biết thực lực của bọn họ đến tột cùng là như thế nào, đều hai ngày rồi, tôi thấy bọn họ không tìm đường ra nữa, sẽ không phải cứ chờ ở đây luôn chứ?”

“Nếu là như vậy, chúng ta khẳng định không thể đợi nữa. Tôi thấy, không bằng tự chúng ta đi thôi.”

“Phải, chúng ta có nhiều người như vậy, dị năng giả cũng có không ít, tự chúng ta đi thôi.”

Những người này, hồn nhiên quên mất khi Thẩm Tu Lâm cứu bọn họ, bọn họ đã tỏ ra hy vọng tha thiết tới mức nào.

Hiện tại, bọn họ tự do rồi, thì lại chỉ muốn càng tự do hơn nữa mà thôi.

Tinh thần lực của mấy người Thẩm Tu Lâm đều rất mạnh, cho nên cuộc đối thoại của những người kia đều không thoát khỏi tai của mấy người Thẩm Tu Lâm. Chỉ là, bởi vì nghe được rất rõ ràng, cho nên không ai thèm để ý.

Muốn tự đi? Đương nhiên là không thành vấn đề. Tự mình tìm chết, ai lại muốn ngăn cản cơ chứ?

Trong này, Vương Hải cũng nghe được một ít, mặc dù không nghe được chi tiết nội dung cuộc đối thoại của những người kia, thế nhưng Vương Hải cũng hiểu được.

Vương Hải vốn rất cảm tạ ơn cứu mạng của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, hiện giờ nghe thấy những lời này, đương nhiên vô cùng nổi giận.

“Mấy người đang nói gì đấy! Thẩm thiếu khó khăn lắm mới cứu chúng ta ra, mấy người còn muốn nói xấu sau lưng người ta. Các người rốt cuộc muốn làm gì! Làm người sao có thể như vậy!”

Vương Hải dù sao vẫn chỉ là thanh niên, tính tình vẫn khá nóng nảy, cho nên cậu ta lập tức chạy tới tranh luận.

Mà những người kia hoàn toàn không có ý tốt gì đối với Vương Hải.

“Vương Hải, bọn họ cho mày chỗ tốt gì thế, lại khiến mày ra nói đỡ cho bọn họ?”

“Đúng thế, Vương Hải, chúng ta đều bị giam cùng một nơi lâu như vậy. Mày không đứng về phía mọi người, lại trộn lẫn với người ngoài. Mày là thứ gì chứ!”

“Vương Hải, hay là mày muốn thoát ra ngoài tới mức điên rồi? Đùi muốn ôm cũng không dễ như vậy đâu, mày xác định mình ôm được hả?”

“Đám người vô liêm sỉ này!” Vương Hải nổi giận, muốn xông tới…

Chỉ là, một mình Vương Hải làm sao có thể chống đối lại cả đám người?

Rất nhanh, Vương Hải bị đánh một trận. Một người trong đó còn muốn ra tay rất nặng, nhưng ngay tại lúc này, tính cả kẻ muốn ra tay kia lẫn đám người vây quanh đều bị một nguồn sức mạnh hất tung ra ngoài.

“A!” Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến người nghe được đều cảm thấy có chút chột dạ.

Thế nhưng cũng có một chút người vẫn giữ được bình tĩnh, hình như là cảm thấy mọi chuyện vốn nên như vậy mới đúng.

Lâm Tôn ra tay hất tung những người kia xong, lại cười “Không phải từng nói rồi sao, đừng gây chuyện, nếu đã gây chuyện, thì muốn chết hay muốn bị đánh?”

“Là Vương Hải gây chuyện trước!” Một người kêu lớn lên.

“Không sai! Tại sao Vương Hải gây chuyện trước lại không đánh hắn!”

“Không công bằng!”

“Công bằng sao. Được.” Lâm Tôn cười “Các người đi đi, đừng theo chúng ta là được rồi.”

Mọi người im lặng một lúc.

Sau đó, không biết ai hô lên “Đi thì đi!”

“Phải! Đi thì đi!”

Tiếp theo, những người này còn rất giữ lời, đều đi khỏi…

Hơn nữa, cũng không biết có mấy người trong đó nói với những người còn dư lại không tham gia đánh nhau cái gì, đến cuối cùng, số người đi mất cũng khoảng hai phần ba.

Lập tức, đội ngũ ở nơi này chỉ còn sót lại chừng hơn mười người.

Trong mười người này, có hơn một nửa là những người trước đó Thẩm Tu Lâm dặn mấy người Lâm Tôn chú ý một chút.

Lâm Tôn lười biếng nói “Những người còn lại cũng cần phải hiểu, nếu theo chúng ta, tính mạng cũng không bảo đảm đâu. Hơn nữa, đường chúng ta đi đại khái đều vô cùng nguy hiểm. Đến thời điểm đó, chết cũng không có chỗ chôn đâu.”

Thế nên, lại có ba bốn người dao động.

Cuối cùng, mấy người kia cũng cắn răng đi khỏi. Người ở đây tính thêm cả Vương Hải vào cũng chỉ còn lại mười người.

Nhìn số người này, Lâm Tôn và Ngô Tranh đều hài lòng hơn rất nhiều.

Bản chất của mười người này đều coi như không tệ, nếu có thể tiện tay giúp đỡ bọn họ cũng không thành vấn đề.

Đám ngu xuẩn rời đi kia, cho rằng nơi này là đâu? Không trải qua nguy hiểm chẳng lẽ không biết nguy hiểm là gì hay sao?

Thật là một đám ngớ ngẩn!

Lâm Tôn cảm thấy, đám người kia sẽ phải trả giá rất lớn, nhưng cũng không nghĩ tới, cái giá lại lớn tới như vậy.

Sau hai giờ, Đậu Ân và Khởi Phong cuối cùng cũng xuất hiện.

Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, tinh thần lực của bọn họ đã khôi phục, từ sắc mặt tới xem, trạng thái của đối phương hiện giờ cũng không tệ lắm.

Đậu Ân nói thẳng “Chúng tôi bị giam rất nhiều năm, cũng tìm được một vài cách đi ra ngoài. Trên thực tế, năng lực của người nhốt chúng tôi ở đây tính ra cũng không mạnh hơn chúng tôi là mấy, hắn ta chỉ là lợi dụng nơi này.”

“Nơi này?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày, không hiểu.

“Đúng vậy, hắn ta lợi dụng nơi này. Nơi này rất kỳ lạ, là âm địa, hơn nữa còn là âm địa trăm năm khó gặp. Người kia hiểu rất rõ những đòn tấn công và năng lượng thuộc tính âm, hơn nữa, hắn ta cũng có nghiên cứu về trận pháp. Chỉ là, nơi này cũng không thể nhốt chúng tôi cả đời.”

Nói đến đây, Đậu Ân dừng lại, rồi mới nói tiếp “Âm khí nơi này quá nặng, mặc dù có trận pháp che giấu, nhưng cũng không sửa được bản chất thật sự. Tôi đoán rằng, hai người tấn công có tác dụng, có thể là bởi vì lôi điện. Lôi điện chính là chính năng lượng đứng đầu trên đời này! Không có loại thứ hai!”

Khởi Phong ở bên cạnh cũng nói “Cho nên, việc này không thể chậm trễ. Mọi người đánh vào nơi gần cánh tay của chúng tôi, từng chút từng chút một, chờ đến khi vách núi bị đánh nát trong một thời gian ngắn chưa thể hồi phục, thì tôi có thể rút tay ra được.” Khởi Phong chỉ vào cánh tay mà mình đang bị trói.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, hiểu được ý của Khởi Phong.

Trầm ngâm trong chốc lát, Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi có thể nghĩ biện pháp, nhưng chúng tôi lại không tin hai vị. Chúng tôi làm sao biết được, sau khi hai vị được thả ra có qua cầu rút ván hay không? Hai vị rất mạnh, nếu hai vị lật lọng, chúng tôi cũng không có cách nào, không phải sao?”

Lời của Thẩm Tu Lâm khiến cho Khởi Phong và Đậu Ân im lặng một lúc.

“Để chúng tôi lưu dấu ấn tinh thần lực trong ý thức hải của hai vị.”

“Không được!” Khởi Phong lập tức nói “Chúng ta sớm muộn gì cũng có thể tự nghĩ biện pháp ra khỏi đây! Nếu chúng ta không thể có tự do, thì thoát khỏi đây cũng vô dụng. Điều này tuyệt đối không thể!”

Đậu Ân cũng nói ”Đúng! Không thể.”

Thẩm Tu Lâm nhún vai một cái “Vậy hai người dùng tinh thần lực để thề đi. Nghe đâu, ở vị diện cao cấp, những lời thề như vậy đều có pháp tắc chứng nhận, có đúng không?”

Sắc mặt của hai người hơi đổi một chút, dường như rất muốn hỏi Thẩm Tu Lâm, làm thế nào mà hắn biết được!

Thẩm Tu Lâm không có hứng giải thích, chỉ nói “Nhưng hai người có thể yên tâm, tôi có thể nói trước nội dung cho hai người. Kỳ thực, yêu cầu của chúng tôi cũng rất đơn giản, hơn nữa điều này không phải rất bình thường hay sao? Chỉ cần hai người thề không được thương tổn đến chúng tôi, bao gồm cả người thân của chúng tôi mà thôi. Như vậy mà còn không đồng ý, thì không phải hai người cũng không có chút thành ý nào hay sao?”

Thẩm Tu Lâm nói rất bình tĩnh, Đậu Ân cười khổ một cái, còn Khởi Phong lại tỏ ra lạnh lùng.

Thẩm Tu Lâm nhìn hai người, nói “Đây là yêu cầu rất đơn giản. Hai người có thể làm được, thì chúng tôi sẽ bắt đầu cứu hai người. Còn nếu không được, thì cũng không cần nói tới hợp tác gì nữa. Chỉ có như vậy thôi. Hiện giờ chúng tôi còn có rất nhiều trói buộc nữa.”

“Đây thật sự là rất đơn giản yêu cầu đi? Các ngươi có thể làm được, như vậy chúng ta bây giờ liền bắt đầu cứu người, các ngươi muốn là không làm được, kia cũng không liên quan, chúng ta có thể hợp tác tính nhẩm, kỳ thực, cái này cũng không có gì, không phải sao? Chúng ta bây giờ còn thêm nhiều như vậy trói buộc đây.”

Đậu Ân và Khởi Phong nhìn nhau rồi song song gật đầu.

Hai người đồng ý thề với tâm ma của chính mình.

Thẩm Tu Lâm cuối cùng cũng hài lòng, hoặc là nói, có thể yên tâm, mau chóng cùng Đông Phương Hiển chuẩn bị.

Việc tập trung đánh vào vách núi này kỳ thực cũng phải rất cẩn thận, cần phải đánh trúng ngay nơi cánh tay Khởi Phong bị trói. Nhiều không được, sẽ lãng phí tinh thần lực, ít cũng không được, vì sẽ không có tác dụng.

Vì vậy, khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tấn công thì đều vô cùng chú ý.

Nhất là Đông Phương Hiển, y và Thẩm Tu Lâm là người yêu, không khác gì bạn lữ song tu, cho nên tinh thần lực của y mới có được một phần lôi hệ dị năng của Thẩm Tu Lâm. Nhưng nếu coi đây là lôi hệ thuần tuý thì đương nhiên là không thể nào.

Tinh thần lực của Đông Phương Hiển tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không thể tự dưng dùng lôi hệ một cách vô tội vạ.

Thế nên, Thẩm Tu Lâm nhận vai trò tấn công chính, còn Đông Phương Hiển ở một bên hỗ trợ.

Thời gian từng giờ trôi qua, khi tay của Khởi Phong có thể rút ra khỏi vách núi, chính Khởi Phong cũng phải kinh ngạc.

Sau đó, Khởi Phong cũng tham gia vào giúp đỡ Thẩm Tu Lâm.

Tiếc là, Khởi Phong mừng quá sớm rồi, vách núi hoàn toàn không có chút tổn hại nào dưới sự tấn công của Khởi Phong, thậm chí còn phản chiếu lại.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không để cho đối phương tham gia vào nữa. Đối với việc này, bản thân Khởi Phong cũng rất bất đắc dĩ.

Mất tròn một ngày mới có thể giải thoát Khởi Phong ra khỏi vách núi.

Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tiêu hao khá nhiều cần phải có thời gian khôi phục, cho nên hai người mới phải dùng hết một ngày, bằng không cũng có thể nhanh hơn một chút.

Kế tiếp, hai người lại dùng phương pháp như vậy, không tới một ngày đã cứu Đậu Ân ra.

Sau khi Đậu Ân có được tự do cũng rất kích động, còn kích động hơn rất nhiều so với Khởi Phong.

Đậu Ân thế mà dám nhào tới ôm Khởi Phong, hành động này khiến cho Khởi Phong ngạc nhiên tới ngẩn người.

Chỉ là bản thân Đậu Ân giống như cũng không suy nghĩ cái gì khác thường, điều này khiến cho Khởi Phong lại cảm thấy hình như chính mình đã suy nghĩ quá nhiều…

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại tiếp tục dùng mấy tiếng đồng hồ để khôi phục.

Sau đó, đoàn người lập tức lên đường.

Bọn họ theo sau hai người Khởi Phong và Đậu Ân, nhưng chỉ mới đi ra ngoài không bao lâu, bọn họ đã thấy được mấy chục thi thể.

Những thi thể này… chính là số người đã rời khỏi trước đó.

Những người này đều chết hết, hơn nữa tứ chi cũng không còn nguyên vẹn, hẳn là bị thú hoang gặm.

Tử trạng của những người này, thực sự rất thê thảm!

Thẩm Tu Lâm không khỏi im lặng trong nháy mắt, hắn đương nhiên biết những người này rời đi, nhưng không thể ngăn cản. Ngăn cản cũng vô dụng thôi, bởi vì bọn họ hoàn toàn không tin tưởng hắn.

Nhưng hiện giờ thấy nhiều người như vậy lại chết ở chỗ này, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái…

Thẩm Tu Lâm thở dài…

Đông Phương Hiển cảm thấy Thẩm Tu Lâm không vui, cầm tay của đối phương.

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, rồi cúi đầu.

“Đừng suy nghĩ nhiều, đây là con đường mà bọn họ tự mình chọn lựa. Người không hiểu được lòng biết ơn, trời xanh cũng sẽ không coi trọng bọn họ.”

Đây là, đang an ủi hắn?

Thẩm Tu Lâm cười “Ừm.”

Đông Phương Hiển mất tự nhiên quay đầu đi, Thẩm Tu Lâm nhìn nhưng trong lòng lại càng thêm xúc động…

Nếu như không phải thời gian và địa điểm không thích hợp, e rằng hắn đã ôm người vào lòng hôn một cái rồi.

Đối với những người này, Đậu Ân và Khởi Phong hoàn toàn không có cảm giác gì.

Khởi Phong chỉ phía trước, nói “Con đường này là do chúng tôi căn cứ trong ảnh mà mô phỏng ra, thế nhưng phía trước tôi lại cảm thấy có nguy hiểm, không biết nơi này sẽ thay đổi thế nào.“

Đậu Ân cũng gật đầu “Ngươi cũng cảm thấy thay đổi sao? Ta cũng cảm thấy vậy. Con đường này còn có thể đi được không?”



Thẩm Tu Lâm nói “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Cậu cũng biết tới sự tồn tại của những hình ảnh kia đúng không? Chúng tôi trước đó đã lợi dụng động vật xung quanh nơi này để dò đường, xem như miễn cưỡng cũng tìm được một đường ra ngoài. Thế nhưng, không ai có thể xác định được xem liệu trận pháp này có phải đang thay đổi, hoặc là nói, sẽ thay đổi hay không… Hiện tại, chúng tôi cảm thấy phía trước khả năng sẽ có nguy hiểm, có đi hay không?”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Có nguy hiểm?”

“Đúng vậy. Cho nên, hai người quyết định đi.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, rồi nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, em thấy thế nào?”

“Bất kể là có nguy hiểm hay không, nên đi thì vẫn phải đi.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đông Phương nói không sai, nguy hiểm, cũng vẫn phải đi, chỉ là… có thể thay đổi cách thức một chút.”

Đông Phương Hiển hiểu ý của hắn, gật đầu “Ừm.”

Vì vậy, mấy người Vương Hải đều bị thu vào trong không gian…

Sau khi Thẩm Tu Lâm hoàn thành luyện tâm trận, hắn đã không cần phải hỏi mọi người có đồng ý hay không, chỉ cần cấp bậc khác nhau, đã có thể cưỡng chế thu người vào trong không gian…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương