Trở Lại Bên Anh
-
58: Một Ngày Bình Thường
Tinh Nhật kéo mạnh Minh An vào sát người mình, nhìn cô một cách đầy kiểm soát như đã sắp hôn, Minh An chờ đợi điều tiếp theo mà anh sẽ thực hiện nhưng cuối cùng là đặt cô lên lưng cõng vào xe.
Minh An chỉ cười nhẹ trước sự mong đợi có phần vội vàng của cô, gục môi mình vào sát cổ của Tinh Nhật, hơi thở đều đều ấm nóng của Minh An khiến anh như sắp bị con ác quỷ bên trong thao túng.
"Đừng nghịch ngợm nữa, về nhà thôi.
Đừng quên sáng mai cô còn phải lên lớp."
Đặt cô ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, Tinh Nhật lén đưa tay vén đi sợi tóc trên gương mặt của Minh An, cảm giác rất mềm mại.
Cô không chút đề phòng như vậy thì ai có thể cưỡng lại sức hút này, Tinh Nhật nhìn vào đôi mắt với hàng mi cong dài của cô rồi di chuyển xuống bờ môi đang khép hờ, thật sự rất muốn hôn nhưng lý trí đã vụt anh tỉnh lại.
[Từ khi gặp cô thì tôi đã luyện được một lý trí sắc thép.]
Anh nhẹ nhàng bế cô lên phòng khi lái xe về đến nhà, căn phòng rộng lớn sang trọng, chất đầy những món đồ hiệu, nội thất trong căn phòng ở Vương Gia là không thể so sánh.
Tinh Nhật đặt cô lên chiếc giường êm mềm, từ tốn gỡ đôi giày trong chân của Minh An.
Anh dùng khăn lau sạch đôi cao gót giúp cô rồi mới đặt nó lên kệ chứa đầy những đôi cao gót đắc tiền.
Nhìn quanh một chút chỉ khiến Tinh Nhật thêm choáng với độ sa hoa này.
"Vậy mà cô ấy có thể sống cuộc sống ở Vương Gia trong thời gian dài như vậy, đúng là không dễ dàng."
Sáng hôm sau
Vẫn như mỗi ngày, sẽ có rất nhiều người giúp cô chuẩn bị cho buổi sáng nhưng hôm nay lại có thêm Tinh Nhật, anh mang bữa sáng lên phòng cho cô để tiết kiệm thời gian, cho cô ngủ thêm ít phút.
Vừa thức giấc Minh An đã khó chịu kêu đau đầu, với một ít rượu của tối qua thì làm sao đến nổi này, cô chỉ đang muốn làm nũng một chút.
"Đầu của con như sắp nổ tung rồi Dì à, không thích chút nào."
Dì quản gia liền bảo người chuẩn bị nước uống giải rượu cho Minh An, rồi đỡ cô vào vệ sinh cá nhân.
Chưa chịu dừng lại, cô ngồi trên sofa với gương mặt nhăn nhó đầy khó chịu.
Đến ăn sáng cô cũng muốn được đút ăn thay vì bản thân tự mình làm lấy, Tinh Nhật đã phụ trách việc này, đút cho cô ăn hết bữa sáng.
"Cả tay cũng ê ẩm hết, không cử động được."
Những món này đều được Tinh Nhật nấu cho cô nên cô đã ăn rất ngon miệng, những đầu bếp trong nhà cảm thấy lo lắng vì sắp mất vị trí được Minh An ưu ái.
Quả thật Tinh Nhật rất giỏi, anh có thể làm được mọi thứ từ những việc nhỏ đến việc lớn, từ việc nhẹ đến việc nặng.
Chỉ cần có anh thì những người khác sẽ trở nên vô nghĩa.
"Cô chủ, mời cô chọn giày."
Một người hầu gái mang cho cô rất nhiều set giày khác nhau để cô lựa chọn, Tinh Nhật đang chăm chú nhìn vào nó.
Minh An không muốn hình ảnh Minh An giản dị trong mắt Tinh Nhật biến thành một Minh An kiêu kỳ nên chọn đại một đôi rồi bảo người đó mang cất đi những đôi giày này.
"Bắt đầu từ ngày mai không cần phải thực hiện phân đoạn này đâu."
Tinh Nhật không nghĩ rằng khoảng cách giữa anh và cô là xa đến như vậy, không có một điểm chung nào trong cuộc sống của cả hai chỉ có thích vờn nhau là rất ăn ý.
Hôm nay Minh An không muốn đi xe sang trọng đến trường, cô lại mang xe đạp đến đón Kim Hương khiến Tinh Nhật nhận ra mối quan hệ có chút khác lạ giữa hai người.
"Minh An, chân của tôi vừa bị trật nên không thể đạp xe được, cô đừng giận tôi."
Cũng không sao, nếu không đạp được thì cứ ở nhà luôn không cần đến trường.
Kim Hương còn ảo tưởng sẽ được Minh An gọi xe sang đến đón, nhưng chỉ có thất vọng và tức giận.
Từ khi Minh An trở về thì Kim Hương cảm thấy cô cư xử rất khác, không giống với Minh An bị sai khiến như lúc trước, kế hoạch nào cũng không hại được cô.
"Vậy thì cô nên ở nhà nghỉ ngơi đi Kim Hương, cô là bạn tốt nhất của tôi nên cô không được xảy ra chuyện."
Sau đó, Minh An quay sang bảo Tinh Nhật đạp xe đến trường để Kim Hương ở lại trong ngơ ngác, đây không phải là kết quả mà cô ta mong muốn.
Tức tối gọi điện thoại ngay cho Nhiên Viễn, cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bản thân như đang bị xoay vòng, như đang bị điều khiển trong tay người khác.
"Sao lại không nghe máy? Mới sáng sớm mà anh ấy đã chạy đi đâu vậy?"
Nếu đã được một ngày nghỉ ngơi thì sao cô ta không đi mua sắm cho thỏa thích? Kim Hương đi đến một cửa hàng đồ hiệu rồi lựa chọn hết món đồ này đến món đồ khác, một phần cô ta sử sụng thẻ tín dụng của Nhiên Viễn đã cho cô ta, một phần là lấy thông tin đặt hàng của Minh An để nhận hàng rồi sau đó lấy lý do để đổ lỗi cho người khác đã lén nhận hàng của Minh An.
"Sớm muộn thì mình sẽ sử dụng tiền dưới tên Kim Hương chứ không phải là giả danh như vậy."
Thông báo liên tục gửi đến cho Nhiên Viễn, anh ta cũng không thể cấm đoán Kim Hương vì cô ta đã biết quá nhiều.
Chỉ bảo với bên ngân hàng nói lý do thẻ bị lỗi nên không thanh toán, chứ không bảo là anh ta đã khóa tài khoản đó, để Kim Hương không nghi ngờ mà nổi điên lên làm loạn.
"Chỉ còn một chút nữa là có thể đạt được nên mình phải thật bình tĩnh với cô ta."
Ở trường
Tuy là chuyên ngành mới nhưng Tinh Nhật tiếp thu rất tốt, nếu được anh có thể vào công ty giúp Ba cô quản lý một vài dự án.
Nghĩ đến đây, Minh An liền liên tưởng đến dự án lần này có nên giao cho Tinh Nhật hay không? Nhưng như vậy thì quá mạo hiểm và tạo thêm áp lực cho anh.
"Anh chạy đến đây làm vệ sĩ, vậy còn công việc ở Vương Gia thì sao?"
Tinh Nhật đang tập trung thì nhận được câu hỏi của Minh An, việc này anh đã sắp xếp người phụ trách, nếu cần thiết anh sẽ quay về để giải quyết chứ không bám trụ ở đây.
Chí Thần cũng thỉnh thoảng sẽ sang quán mì phụ Bà của anh bán, rồi cả việc đưa Tiểu Tinh đến trường.
Ba của Minh An cũng cho người giám sát xung quanh khu vực đó, hành ngày sẽ được ăn mì, còn được xem như con cháu trong nhà.
"Mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, tôi không chạy đến đây với cái đầu rỗng đâu."
Mỗi câu nói của anh như chặn đứng việc tiếp tục hỏi của Minh An, cô chỉ muốn đấm anh một phát tại đây, những điều cần nói thì lại không dám thổ lộ, còn những câu như trêu chọc cô thì anh rất giỏi và nói không sót từ nào.
Minh An liếc nhìn ra cửa thì phát hiện có bóng người đang lấp ló bên ngoài, cảm giác như cô nhìn ra thì người đó sẽ tránh đi.
"Tập trung học đi bạn học Minh An, đừng có ngồi đó mà nhìn ra bên ngoài."
Không phải là có người lén lút theo dõi mà là cô gái hôm trước được đã giúp Minh An ở nhà kho, cô ấy tình cờ gặp Minh An nên đã lén xem cô như thế nào và cả người đang ngồi bên cạnh.
Cô gái muốn đến chào hỏi nhưng lại không dám vì sợ người khác nhìn thấy lại lôi cô ra để ức hiếp nên chỉ dám đi theo phía sau rồi quan sát.
"Này em gái, em đã đi theo chị một quảng đường rồi đấy."
Cô gái giật mình khi bị Minh An bất ngờ xuất hiện, Tinh Nhật cũng đứng bên cạnh nhìn cô gái đó.
Ánh mắt của anh khiến cho cô gái có chút sợ hãi nên không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Minh An tiện đường nên đưa cô gái về nhà vì thường ngày cô ấy chỉ đi bộ đến trường và trở về.
"Em chỉ không biết người đi bên cạnh chị là ai nên mới đi theo."
Người có thể bảo đảm an toàn cho Minh An nhất lại trở thành người không đáng tin qua đôi mắt của cô gái này, Minh An chỉ biết cười trước tình huống hiện tại.
Tinh Nhật vốn không biết chuyện đã xảy ra hôm đó nên anh không hiểu phản ứng của Minh An là có ý gì.
Chỉ biết nhau qua sự cố đó lại khiến cô gái này để tâm đến Minh An như vậy thì rõ ràng cô đang được coi trọng.
"Đây là vệ sĩ riêng của chị nên sẽ không gây nguy hiểm cho chị, em không cần phải sợ anh ấy.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook