Hiện giờ Nghiêm Thần đang được Lưu Minh Lãng tiếp ở phòng giám đốc, nhìn ánh mắt của Thiến Vy là biết ngay cô đang có điều giấu giếm, chuyện này ông nhất định phải xem xét cho kỹ, nếu thật sự giống như những lời Dịch Thừa Phong nói, ông sẽ...

Cốc ! Cốc !...

"Cửa không khóa, vào đi !" Dịch Kính Đình theo thói quen nói ra một câu.

Thiến Vy nhìn về hướng cánh cửa, Phương Tử Cầm nho nhã lịch thiệp bước vào, hắn cúi đầu chào Dịch Kính Đình một cái rồi hướng Thiến Vy nói :

"Thiếu phu nhân ! Thiếu gia kêu tôi lên đây đưa cô về !"

Dịch Kính Đình thấy vậy cũng nói :

"Vy Nhi ! Để trợ lý Phương đưa con về trước đi ! Ba đã kêu Trương Dũng đi làm chút chuyện rồi, bây giờ ngoài cậu ta ra thì không có ai đưa con về được đâu !"

Cô nghe vậy cũng đứng lên nhìn ông lễ phép cúi đầu. "Dạ...vậy xin phép ba con về trước !"

"Ừm !"

"Thiếu phu nhân ! Chúng ta đi thôi !"

"Được ! Làm phiền anh rồi !"

Cô theo hắn ra khỏi công ty, bóng lưng của Phương Tử Cầm hôm nay thật xa lạ, mọi khi hắn không đi nhanh như thế, lòng ngực dần dần trào lên một dự cảm bất an, xem ra sắp có chuyện không lành xảy đến rồi, hơn nữa chuyện này nhất định sẽ khiến cô rơi vào vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể quay đầu.

Về đến nhà, Thiến Vy uể oải cả người, điều duy nhất bây giờ mà cô muốn chính là về phòng ngủ một giấc, thế nhưng Phương Tử Cầm lại không để cho cô được như ý, hắn theo sát cô lên phòng, nhân lúc cô đang mở cửa đẩy cô một cái thẳng vào trong, sau đó xông vào nhanh chóng khóa trái cánh cửa lại.

Thiến Vy không có sự đề phòng, nên bị hắn đẩy mạnh một cái liền ngã nằm dưới đất, cô chống tay từ từ đứng lên, nhìn Phương Tử Cầm đang đứng ở cách cửa, cặp mắt sắc lẹm cùng với đôi chân mày đen kịt làm cô hoảng sợ không dám tiếp tục nhìn, bầu không khí hiện tại cũng khiến cô không dám thở mạnh.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, chính thức biến thành một con người khác, giọng điệu cất ra cũng không còn một chút quen thuộc nào. "Sao ? Thiếu phu nhân sợ rồi sao ?"



Cô tự trấn an chính mình, nhìn lại hắn một lần nữa, không thấy dáng vẻ hiền lành thường ngày của hắn đâu, chỉ thấy sự lạnh lùng sắc đá lúc ẩn lúc hiện, sau một hồi nổi sợ dần dần được hạ xuống, Phương Tử Cầm đã đi theo Dịch Thừa Phong rất lâu, chắc chắn không phải người xấu, nên bình tĩnh nói :

"Anh có chuyện gì quan trọng, sợ người ta nghe thấy nên muốn nói riêng với tôi phải không ?"

"Ồ !" Mới đó đã đoán ra được hắn có ý đồ gì, xem ra đầu óc của người phụ nữ này cũng có chút linh hoạt. "Đúng vậy ! Tôi đang có chuyện rất cần cô giúp !"

"Cần tôi giúp ? Tôi thì có thể giúp được gì cho anh ?"

"Không phải muốn cô giúp tôi, mà là giúp cho thiếu gia !"

"Dịch Thừa Phong ? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."

"Cô không hiểu là đúng rồi, bây giờ tôi sẽ nói cho cô hiểu. Cô cũng đã biết Lưu Minh Lãng rồi, anh ta là CEO tạm thời của Hằng Đại, là một kẻ giữ ghế cho thiếu gia, hiện tại thiếu gia đang muốn lấy lại chiếc ghế tổng giám đốc đó, nhưng lão gia thấy hai người họ năng lực đều xuất chúng, đứng ở vị trí của một chủ tịch, thì không thể vì tình riêng mà ngang nhiên phế bỏ Lưu Minh Lãng. Vì muốn công bằng nên ông đã đưa ra yêu cầu, Hằng Đại đang cần tìm một người mẫu làm đại diện cho Jasmine, ai muốn ngồi trên chiếc ghế đó thì buộc phải tìm được người mẫu đại diện thích hợp cho thương hiệu, nói thật ra thì lão gia cũng hết cách nên mới đưa ra cái yêu cầu trẻ con này. Hiện tại Lưu Minh Lãng đã tìm được người mẫu trước thiếu gia, mà người mẫu đó không ai khác chính là cô, nếu cô đồng ý hợp tác với anh ta, giúp anh ta làm người mẫu cho Jasmine thì thiếu gia sẽ mất hết hi vọng, cho nên..."

"Cho nên ý của anh chính là muốn tôi trở thành người mẫu của Dịch Thừa Phong, giúp anh ta lấy lại chiếc ghế tổng giám đốc ? Đúng không ?"

"Cô nói không sai ! Thiếu phu nhân, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp được thiếu gia, cô sẽ giúp cho cậu ấy mà, đúng không ?"

Thiến Vy trầm lặng suy nghĩ một hồi, lần trước gặp Lưu Minh Lãng trong nhà hàng, hắn ta một mực muốn cô làm người mẫu cho hắn, xem ra là rất muốn cướp vị trí tổng giám đốc của Dịch Thừa Phong cho bằng được đây mà, nếu anh thật sự cần lại vị trí này, cô sẽ giúp anh một lần vậy.

"Được, tôi đồng ý, anh mau nói đi, bước tiếp theo tôi nên làm gì ?"

"Cô cứ làm theo lời tôi nói, nếu lát nữa thiếu gia về đây, cô hãy cẩn thận một chút, rồi tìm thời gian thích hợp chủ động gặp cậu ấy nói chuyện, có thể là tối nay hoặc ngày mai, đừng kéo dài quá lâu là được. Cô là người thông minh, đứng trước mặt thiếu gia, lời nào nên nói lời nào không nên nói, không cần tôi chỉ bảo, chắc cô cũng tự biết cân nhắc nhỉ ?"

Những lời được thốt ra từ miệng của Phương Tử Cầm, nghe cứ như là hắn đang cảnh cáo cô không được nói chuyện bây giờ giữa cô và hắn ra cho Dịch Thừa Phong biết vậy, kệ đi, cứ nghe theo hắn, mất công sinh thêm rắc rối.

"Tôi biết rồi ! Anh không cần lo !"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương