Trò Đùa Của Merlin
-
Chương 10
Mấy tháng sau, cuối cùng cũng đến giải Quidditch. Draco chờ ngày này đã lâu lắm rồi, bởi vì hôm nay, anh có thể chấm dứt “chiến tranh lạnh” với Harry.
Bất quá, đối với Harry thì ngày hôm nay rất thống khổ nha. Khi biết bản thân đã yêu Draco, cậu chỉ biết trốn tránh, để giờ lại hoang mang không biết anh còn thích cậu nữa không hay đã chuyển thành chán ghét.
Cánh cửa bước vào sân đấu mở ra, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến Harry giật mình.
Cậu cưỡi chổi bay lên cao, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh kim sắc quen thuộc, nhưng dù cậu đã nhìn hết sân đấu và cả khán đài Slytherin vẫn không thể tìm thấy.
Sợ hãi! Đúng vậy, đập vào lòng Harry là một cỗ lo lắng sợ hãi không tên. Và nó khiến cậu mất tập trung cho trận đấu. Kể cả khi trái Snitch bay đến bên cậu cũng không làm cậu di chuyển một bước.
“Đang tìm anh sao?” Một giọng nói cùng ngữ điệu quen thuộc truyền đến từ sau lưng. Nhanh chóng xoay người lại, Harry chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim chói mắt bay lượn trên không trung.
Anh tuấn như thế, mê người như thế, nụ cười phóng đãng không chút kiềm chế, cả người tràn ngập khí tức hấp dẫn tất cả!
( Evans: *ôm tym* *ngất ngây* ôi Draco~~~~~~~)
“Draco!!” Harry vội gọi tên anh, mang theo nồng đậm yêu thương cùng mong nhớ. Thế nên, một giọt nước mắt xúc đọng từ đôi mắt xanh rơi xuống, lọt vào bàn tay ai kia.
“Em….” Harry kích động muốn nói gì đó nhưng bị tay Draco ngăn lại.
Bàn tay ấy chạm vào má cậu, cảm nhận độ ấm áp mềm mại từ làn da trắng hồng. “Được rồi, Harry. Chờ kết thúc trận đấu hẵng nói, nhé?”
Khoé miệng người nào đó dương lên đắc ý, hoàn toàn biết được lời nói chưa kịp thoát ra của cậu. Trái tim bé nhỏ của Harry lại đập điên cuồng.
“Anh không muốn vì lời nói của em mà phải ôm chầm lấy em trước mặt toàn dân thiên hạ đâu!”
Quả nhiên. Bị nói trúng tim đen, cho dù đoán trước được vẫn khiến khuôn mặt Harry hồng lên nhưng cũng không quên trả lời, “Uhm!”
Dường như biết hai người đã có cùng nhận thức, trái banh Snitch lần thứ hai hiện lên, đảo quanh một vòng, dừng một dây, sau đó nhanh chóng biến mất.
Hai vị Tầm thủ nhìn nhau, hướng phía Snitch đuổi theo.
Toàn bộ sân Quidditch sôi trào, bình luận viên kích động đến mức nước miếng văng tứ tung làm cho mọi người phải tránh thật xa. Ai cũng hò hét điên cuồng.
“A!! Harry Potter đang bay vút theo trái Snitch! Draco Malfoy bám theo sát nút. Cả hai đều không muốn thua trong tay đối phương! Ai sẽ là người chiến thắng đây?…. Ồ, họ đang bay xuống phía dưới khán đài! Aaaaaaaaaaaa! Harry Potter! Là Harry Potter!!!!! Trên tay cậu đang cầm trái banh Snitch!!!!!!! GRYFFINDOR THẮNGGGGGGGGGGGG!!!!!!!”
Cả sân bóng lập tức bùng nổ!!! Học sinh Gryffindor ôm chầm lấy nhau, đồng thanh hô HARRY POTTER và nhanh chóng lao xuống sân ăn mừng.
“A khoan!!! Nhìn kìa!!! Draco Malfoy!!!! Cậu ta bị Bludger đập trúng!!!!” Bình luận viên đột nhiên hét lên. Toàn bộ Slytherin thét chói tai. Giáo sư Snape nhanh chóng chạy xuống, ôm lấy Hoàng tử tóc bạch kim vào Bệnh xá.
Harry hoảng sợ bay xuống mặt đất. Bạn học của cậu ở xung quanh đang chúc mừng cậu, nhưng tai cậu không nghe lọt câu nào, ánh mắt thuỷ chung dán lấy Draco đang được mang đi. Cậu muốn đến Bệnh xá. Đám người này lại khiến cậu không thể di chuyển một bước. Lòng tràn ngập lo lắng cùng bất an, nước mắt rơi xuống không thể ngăn cản.
Trong đầu anh luôn chỉ có một ý niệm, đó là bảo vệ cậu. Anh vì cậu mà bị Bludger đánh trúng.
Cậu muốn gặp anh! Cậu muốn đến Bệnh xá! Cậu phải chắc chắn rằng anh không sao hết!
Harry gần như khóc lên, “Xin các cậu, để cho tôi đi đi!”
Evans: *khóc một dòng sông* vì sao lần nào cũng ngược Draco yêu dấu của tui!!! Ức hự hự hự TTvTT
Bất quá, đối với Harry thì ngày hôm nay rất thống khổ nha. Khi biết bản thân đã yêu Draco, cậu chỉ biết trốn tránh, để giờ lại hoang mang không biết anh còn thích cậu nữa không hay đã chuyển thành chán ghét.
Cánh cửa bước vào sân đấu mở ra, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến Harry giật mình.
Cậu cưỡi chổi bay lên cao, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh kim sắc quen thuộc, nhưng dù cậu đã nhìn hết sân đấu và cả khán đài Slytherin vẫn không thể tìm thấy.
Sợ hãi! Đúng vậy, đập vào lòng Harry là một cỗ lo lắng sợ hãi không tên. Và nó khiến cậu mất tập trung cho trận đấu. Kể cả khi trái Snitch bay đến bên cậu cũng không làm cậu di chuyển một bước.
“Đang tìm anh sao?” Một giọng nói cùng ngữ điệu quen thuộc truyền đến từ sau lưng. Nhanh chóng xoay người lại, Harry chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim chói mắt bay lượn trên không trung.
Anh tuấn như thế, mê người như thế, nụ cười phóng đãng không chút kiềm chế, cả người tràn ngập khí tức hấp dẫn tất cả!
( Evans: *ôm tym* *ngất ngây* ôi Draco~~~~~~~)
“Draco!!” Harry vội gọi tên anh, mang theo nồng đậm yêu thương cùng mong nhớ. Thế nên, một giọt nước mắt xúc đọng từ đôi mắt xanh rơi xuống, lọt vào bàn tay ai kia.
“Em….” Harry kích động muốn nói gì đó nhưng bị tay Draco ngăn lại.
Bàn tay ấy chạm vào má cậu, cảm nhận độ ấm áp mềm mại từ làn da trắng hồng. “Được rồi, Harry. Chờ kết thúc trận đấu hẵng nói, nhé?”
Khoé miệng người nào đó dương lên đắc ý, hoàn toàn biết được lời nói chưa kịp thoát ra của cậu. Trái tim bé nhỏ của Harry lại đập điên cuồng.
“Anh không muốn vì lời nói của em mà phải ôm chầm lấy em trước mặt toàn dân thiên hạ đâu!”
Quả nhiên. Bị nói trúng tim đen, cho dù đoán trước được vẫn khiến khuôn mặt Harry hồng lên nhưng cũng không quên trả lời, “Uhm!”
Dường như biết hai người đã có cùng nhận thức, trái banh Snitch lần thứ hai hiện lên, đảo quanh một vòng, dừng một dây, sau đó nhanh chóng biến mất.
Hai vị Tầm thủ nhìn nhau, hướng phía Snitch đuổi theo.
Toàn bộ sân Quidditch sôi trào, bình luận viên kích động đến mức nước miếng văng tứ tung làm cho mọi người phải tránh thật xa. Ai cũng hò hét điên cuồng.
“A!! Harry Potter đang bay vút theo trái Snitch! Draco Malfoy bám theo sát nút. Cả hai đều không muốn thua trong tay đối phương! Ai sẽ là người chiến thắng đây?…. Ồ, họ đang bay xuống phía dưới khán đài! Aaaaaaaaaaaa! Harry Potter! Là Harry Potter!!!!! Trên tay cậu đang cầm trái banh Snitch!!!!!!! GRYFFINDOR THẮNGGGGGGGGGGGG!!!!!!!”
Cả sân bóng lập tức bùng nổ!!! Học sinh Gryffindor ôm chầm lấy nhau, đồng thanh hô HARRY POTTER và nhanh chóng lao xuống sân ăn mừng.
“A khoan!!! Nhìn kìa!!! Draco Malfoy!!!! Cậu ta bị Bludger đập trúng!!!!” Bình luận viên đột nhiên hét lên. Toàn bộ Slytherin thét chói tai. Giáo sư Snape nhanh chóng chạy xuống, ôm lấy Hoàng tử tóc bạch kim vào Bệnh xá.
Harry hoảng sợ bay xuống mặt đất. Bạn học của cậu ở xung quanh đang chúc mừng cậu, nhưng tai cậu không nghe lọt câu nào, ánh mắt thuỷ chung dán lấy Draco đang được mang đi. Cậu muốn đến Bệnh xá. Đám người này lại khiến cậu không thể di chuyển một bước. Lòng tràn ngập lo lắng cùng bất an, nước mắt rơi xuống không thể ngăn cản.
Trong đầu anh luôn chỉ có một ý niệm, đó là bảo vệ cậu. Anh vì cậu mà bị Bludger đánh trúng.
Cậu muốn gặp anh! Cậu muốn đến Bệnh xá! Cậu phải chắc chắn rằng anh không sao hết!
Harry gần như khóc lên, “Xin các cậu, để cho tôi đi đi!”
Evans: *khóc một dòng sông* vì sao lần nào cũng ngược Draco yêu dấu của tui!!! Ức hự hự hự TTvTT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook