Trò Đùa Của Định Mệnh
-
Chương 24: Đạt được mục đích
Ánh trăng bạc dịu nhẹ chiếu vào căn phòng qua ô cửa sổ với tấm kính trong suốt. Trong phòng không bật điện, chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng phủ lên đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ vô cùng ấm áp. Không gian vắng lặng tới mức có thể nghe được tiếng thở thì thầm của hai người, tiếng kim đồng hồ tích tắc ở đâu đó...
Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu vô cùng chói tai phá tan không gian hoàn hảo ấy. Một cánh tay to khỏe màu đồng vươn ra:
-Alo!
-Nam Joon! Anh ăn tối chưa? – Tiếng nói dịu dàng của người con gái bên kia vang vọng vô cùng rõ ràng.
-Rồi! – Sau đó khẽ liếc nhìn, 8h20.
-Em nghỉ sớm đi! Anh đang bận! – Nói rồi tắt máy không thương tiếc.
Ném chiếc điện thoại qua một bên, quay sang nhìn người con gái vẫn đang ngủ ngon bên cạnh. Ánh trăng dịu nhẹ hôn lên gương mặt trắng noãn của Bảo My, mái tóc đen, dài xõa tung lên gối, trông cô không khác gì vị nữ thần đang ngủ. Duy Thiên vươn tay khẽ chạm vào gò má Bảo My, nhẹ nhàng vuốt ve. Ngay khi ngón tay chạm nhẹ vào làn da tuyết trắng ấy, như có dòng điện chạy qua, tim bỗng chốc cũng mất đi nhịp đập cố định.
-Ưm! – Tiếng kêu như muỗi phát ra từ miệng Bảo My khiến Duy Thiên giật mình rụt tay lại, tim lại thêm phần ngứa ngáy, giống như có ai đó lấy chiếc lông vũ quét qua tim anh vậy.
Đôi mi cong vút như hàng kiễu rung rung, động đậy. Đôi mắt ướt át dần mở ra, trong veo như đọng nước. Mày thanh tú khẽ nhíu, đôi mắt đang dần thích nghi với bóng tối. Rồi bỗng quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình:
-Anh... hài lòng chứ? – Cố quên đi cảm giác đau nhức trên người, cô quay sang nhìn Duy Thiên bằng ánh mắt mỉa mai.
-Tiểu My! – Duy Thiên chỉ khẽ gọi, ánh mắt phức tạp nhìn Bảo My, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Bảo My khẽ ngồi dậy, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh:
-Nếu vị hôn thê anh biết thì sẽ thế nào? Anh ngoại tình? Tôi quyến rũ anh? Dù thế nào thì người sai cũng là tôi có phải không? Ngọc Sương, mẹ anh hay bất kì ai cũng sẽ chỉ trích tôi là kẻ thứ ba chen chân vào hai người! Là tôi sai đúng không? – Bảo My gào lên, những giọt nước mắt rơi xuống như trân châu.
-Tiểu My! – Duy Thiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, muốn an ủi cô nhưng rồi lại thấy bản thân không đủ tư cách.
-Em... đừng như vậy được không? Mặc kệ đi! Cứ mặc kệ đi!
-Mặc kệ? Rồi ai sẽ hiểu cho tôi? Anh sao?
-Đừng nói nữa! – Duy Thiên vẫn ôm chặt cô. Rồi nụ hôn lại rơi xuống đôi môi đỏ mọng kia.
Hai con người không một mảnh vải che thân, cái ôm kia đã mang theo cả sự cọ xát giữa da thịt với nhau. Bảo My cũng không chống cự, có lẽ mặc dù lí trí vẫn còn chống cự nhưng trái tim đã hoàn toàn thuần phục rồi...
Trong phòng, trên chiếc giường lại là ý xuân dào dạt...
................
-Anh ăn tối chưa? – Điện thoại rung lên mang theo dòng tin nhắn đầy "ấm áp".
-Em đang ăn. – Dường như không thấy hồi âm nên bên kia tiếp tục nhắn.
-Em nhớ anh! - Ba dòng tin liên tiếp nhau chạy đến nhưng chẳng nhận được hồi âm.
Hồ Quang Hiếu ngồi trong thư phòng, tay cầm điện thoại. Khả Ngân là một cô gái cá tính và đặc biệt bướng bỉnh, ương ngạnh. Cô sẽ không bao giờ nghe theo người khác nếu như không cho cô một lý do chính đáng. Hồ Quang Hiếu biết Khả Ngân yêu mình, anh lại không yêu cô chăng? Dĩ nhiên là không phải! Anh vẫn luôn nhớ tới cái đuôi luôn tục bám lấy anh ngày ấy, tình cảm Hồ Quang Hiếu đối Khả Ngân chắc chẳng kém gì tình cảm cô đối với anh mà chỉ có hơn. Nhưng Hồ Quang Hiếu anh lại sợ, anh có không ít kẻ thù, bọn họ không thể gây hại tới anh nhưng có thể gây nguy hiểm cho cô nếu biết cô là điểm yếu của anh. Hồ Quang Hiếu đành nén thứ tình cảm ấy lại thật sâu, chôn chặt trong lòng để người con gái anh yêu có thể bình an, anh muốn cô sống một cuộc đời vui vẻ, an nhiên...
Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu vô cùng chói tai phá tan không gian hoàn hảo ấy. Một cánh tay to khỏe màu đồng vươn ra:
-Alo!
-Nam Joon! Anh ăn tối chưa? – Tiếng nói dịu dàng của người con gái bên kia vang vọng vô cùng rõ ràng.
-Rồi! – Sau đó khẽ liếc nhìn, 8h20.
-Em nghỉ sớm đi! Anh đang bận! – Nói rồi tắt máy không thương tiếc.
Ném chiếc điện thoại qua một bên, quay sang nhìn người con gái vẫn đang ngủ ngon bên cạnh. Ánh trăng dịu nhẹ hôn lên gương mặt trắng noãn của Bảo My, mái tóc đen, dài xõa tung lên gối, trông cô không khác gì vị nữ thần đang ngủ. Duy Thiên vươn tay khẽ chạm vào gò má Bảo My, nhẹ nhàng vuốt ve. Ngay khi ngón tay chạm nhẹ vào làn da tuyết trắng ấy, như có dòng điện chạy qua, tim bỗng chốc cũng mất đi nhịp đập cố định.
-Ưm! – Tiếng kêu như muỗi phát ra từ miệng Bảo My khiến Duy Thiên giật mình rụt tay lại, tim lại thêm phần ngứa ngáy, giống như có ai đó lấy chiếc lông vũ quét qua tim anh vậy.
Đôi mi cong vút như hàng kiễu rung rung, động đậy. Đôi mắt ướt át dần mở ra, trong veo như đọng nước. Mày thanh tú khẽ nhíu, đôi mắt đang dần thích nghi với bóng tối. Rồi bỗng quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình:
-Anh... hài lòng chứ? – Cố quên đi cảm giác đau nhức trên người, cô quay sang nhìn Duy Thiên bằng ánh mắt mỉa mai.
-Tiểu My! – Duy Thiên chỉ khẽ gọi, ánh mắt phức tạp nhìn Bảo My, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Bảo My khẽ ngồi dậy, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh:
-Nếu vị hôn thê anh biết thì sẽ thế nào? Anh ngoại tình? Tôi quyến rũ anh? Dù thế nào thì người sai cũng là tôi có phải không? Ngọc Sương, mẹ anh hay bất kì ai cũng sẽ chỉ trích tôi là kẻ thứ ba chen chân vào hai người! Là tôi sai đúng không? – Bảo My gào lên, những giọt nước mắt rơi xuống như trân châu.
-Tiểu My! – Duy Thiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, muốn an ủi cô nhưng rồi lại thấy bản thân không đủ tư cách.
-Em... đừng như vậy được không? Mặc kệ đi! Cứ mặc kệ đi!
-Mặc kệ? Rồi ai sẽ hiểu cho tôi? Anh sao?
-Đừng nói nữa! – Duy Thiên vẫn ôm chặt cô. Rồi nụ hôn lại rơi xuống đôi môi đỏ mọng kia.
Hai con người không một mảnh vải che thân, cái ôm kia đã mang theo cả sự cọ xát giữa da thịt với nhau. Bảo My cũng không chống cự, có lẽ mặc dù lí trí vẫn còn chống cự nhưng trái tim đã hoàn toàn thuần phục rồi...
Trong phòng, trên chiếc giường lại là ý xuân dào dạt...
................
-Anh ăn tối chưa? – Điện thoại rung lên mang theo dòng tin nhắn đầy "ấm áp".
-Em đang ăn. – Dường như không thấy hồi âm nên bên kia tiếp tục nhắn.
-Em nhớ anh! - Ba dòng tin liên tiếp nhau chạy đến nhưng chẳng nhận được hồi âm.
Hồ Quang Hiếu ngồi trong thư phòng, tay cầm điện thoại. Khả Ngân là một cô gái cá tính và đặc biệt bướng bỉnh, ương ngạnh. Cô sẽ không bao giờ nghe theo người khác nếu như không cho cô một lý do chính đáng. Hồ Quang Hiếu biết Khả Ngân yêu mình, anh lại không yêu cô chăng? Dĩ nhiên là không phải! Anh vẫn luôn nhớ tới cái đuôi luôn tục bám lấy anh ngày ấy, tình cảm Hồ Quang Hiếu đối Khả Ngân chắc chẳng kém gì tình cảm cô đối với anh mà chỉ có hơn. Nhưng Hồ Quang Hiếu anh lại sợ, anh có không ít kẻ thù, bọn họ không thể gây hại tới anh nhưng có thể gây nguy hiểm cho cô nếu biết cô là điểm yếu của anh. Hồ Quang Hiếu đành nén thứ tình cảm ấy lại thật sâu, chôn chặt trong lòng để người con gái anh yêu có thể bình an, anh muốn cô sống một cuộc đời vui vẻ, an nhiên...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook