Trò Chơi Vực Sâu
-
Chương 4
Còn vì sao hắn lại tới thế giới này, thế giới này tồn tại vì ý nghĩa gì, hai đứa nhóc này sẽ nói cho hắn biết sao?
Hắn lau mặt, cố gắng trấn định bản thân.
Nếu như hắn thật sự đã bước vào thế giới trò chơi, như vậy từ đầu cũng là hắn lựa chọn, hắn cũng muốn xem thử, đối mặt với hắn rốt cuộc là những thứ kỳ quái gì nữa.
Hắn trừng cặp sinh đôi kia: "Bắt đầu đi."
"Tốt lắm." Tiểu Uyên vung tay lên, trên màn hình LED xuất hiện bốn chữ "Trò chơi vực sâu".
Bốn chữ kia, ngang tựa mây ngàn dặm, dọc lại như dây leo vạn tuế, khắc lên trên màn hình, như thể dùng rìu đục.
Bé trai lắc cái đầu nhỏ, lẩm bẩm: "Người chơi Kiều Kinh Đinh, nam, 22 tuổi, sinh ra ở thôn tân thủ phía đông lục địa Thanh Long – Tâm Nguyệt Hồ."
Chúng nó còn biết tên mình nữa...
Hình ảnh thay đổi, xuất hiện giao diện hệ thống chủ, giao diện chủ có sáu ô riêng biệt: cá nhân, cường hóa, vật phẩm, bản đồ, nhiệm vụ, thành tích.
Tiểu Uyên giới thiệu: "Người chơi Kiều Kinh Đình, sáu ô này bao gồm mọi phương diện trong game, do thời gian bảo vệ người chơi mới của anh có hạn, tụi tui chỉ có thể giải thích nội dung quan trọng, sau này anh có thể tự mình tìm hiểu, hoặc là hỏi lại tụi tui." Thằng bé chọn ô "cá nhân", ô mở ra, bức ảnh toàn thân hắn hiện ra giữa màn hình, bên cạnh có mấy thanh menu, hiện giờ đang ở thanh "trạng thái", bao gồm: chiều cao, cân nặng, thị lực, huyết áp, tốc độ phản ứng thần kinh, tỉ lệ cơ, lực cắn, vân vân...!chi tiết cặn kẽ hơn ba mươi chỉ số tố chất cơ thể - một đống dữ liệu ngay cả chính Kiều Kinh Đình cũng không hiểu là thế nào.
Những thanh menu khác là: trang bị, kho, cường hóa, tiến hóa, vân vân...
"Đây là giao diện cá nhân của anh, phần lớn thông tin trong game của anh sẽ hiển thị ở đây."
Kiều Kinh Đinh kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì nữa.
Tiểu Thâm lên tiếng: "Trò chơi này là một trò chơi cảm giác chân thực, người chơi chỉ có một mạng trong game, chết trong game chính là chết thật, không được ôm tâm lý may mắn."
"Tôi phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?"
Tiểu Thâm nói một cách lạnh lùng: "Không được xen mồm vào." Kiều Kinh Đình thật sự muốn đạp con nhóc một cái.
"Tôn chỉ của Trò chơi vực sâu, là khiến người chơi thông qua cố gắng của bản thân, trở thành một chiến sĩ ưu tú, chỉ cần anh đạt tới một level này, anh có thể trở về thế giới của mình..."
Kiều Kinh Đình nhíu mày: "Level gì?" "Trở thành "Tôn" (Ace).
"Cái gì?"
"Thời gian bảo hộ người mới của anh có hạn, chuyện này anh chỉ có thể tự mình tìm hiểu, tụi tui chỉ nói những điểm quan trọng thôi," Tiểu Uyên lộ ra nụ cười ngây thơ đáng yêu: "Mỗi người chơi mới đều bắt đầu từ level 2, cách thăng cấp duy nhất, chính là giết chết người chơi cùng level, đồng thời sẽ thu được tích phân thưởng.
Tích phân có thể dùng để đổi lấy kỹ năng, thể năng, mua đạo cụ, vũ khí, mở bản đồ, vân vân..."
Tiểu Thâm nói tiếp: "Người chơi, làm ơn nhớ thật kỹ, trong game, anh chỉ có thể giết chết người chơi có level cao hơn mình, đối phương có level càng cao hơn anh, vậy thì tích phân thưởng anh nhận được lại càng nhiều, nhưng không thể thăng cấp.
Anh không được giết chết người chơi có level thấp hơn mình, lần đầu tiên giết chết người chơi level thấp hơn, sẽ bị xóa bỏ hết tích phân, trang bị và đạo cụ, đóng lại tất cả bản đồ đã mở ra, chỉ giữ lại năng lực cường hóa, bị bắn trở về thôn tân thủ, lần thứ hai giết chết người chơi level thấp hơn, anh sẽ bị hệ thống trực tiếp loại bỏ."
"Mấy người bảo tôi đi giết người?" Kiều Kinh Đình càng nghe càng sợ.
Tiểu Thâm lạnh lùng nói: "Anh có thể chọn thăng cấp, hoặc trở thành vật hy sinh để kẻ khác thăng cấp."
Kiều Kinh Đình bỗng nhớ tới lời tên béo nói, giờ hắn đang ở trong thời gian bảo vệ người chơi mới, vậy một tiếng sau, hắn sẽ...!hắn rốt cuộc sẽ bước vào một thế giới thế nào đây?
"Mọi thứ trong game đều liên quan đến tích phân.
Giết chết người chơi khác chỉ là một cách thu được tích phân, ngoài ra, anh có thể thu được tích phân thông qua giết quái, làm nhiệm vụ, trồng trọt, chế tạo, buôn bán, vân vân...!Nội dung chi tiết xin tự mình tìm hiểu.
Trong game cũng có không ít nhiệm vụ bí mật, cần anh tự đi tìm tòi.
Nói chung, để thăng cấp, anh phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, để trở nên mạnh mẽ, anh cần tích phân," Tiểu Uyên ôm khuôn mặt nhỏ, làm ra một vẻ mặt đáng yêu, "Đơn giản đúng không?"
Kiều Kinh Đình nheo mắt lại: "Tôi có một câu hỏi."
"Hỏi đi."
"Sao lại chọn tôi?"
"Chúng tôi bình thường đều chọn người chết ở nơi không ai nhìn thấy, như vậy anh có biến mất cũng sẽ không gây nên khủng hoảng trên diện rộng."
Ánh mắt Kiều Kinh Đinh chợt lóe lên, hắn đột nhiên lạnh lùng nói: "Vậy người cùng tôi rơi xuống biển thì sao? Chẳng lẽ Kiều Thụy Đô cũng vào game rồi?"
Tiểu Uyên nhún vai: "Trong game có bốn thôn tân thủ, sắp xếp không nhất định."
"Làm sao tôi đến được thôn tân thủ khác?" Nếu như Kiều Thuỵ Đô còn sống, hắn muốn đi tìm y, tên khốn kia chết cũng không sao, thế nhưng không thể là vì hắn hại chết được, từ đầu tới cuối, hắn không muốn nợ nhà họ Kiều bất cứ thứ gì.
"Lên đến level 6 là anh có thể rời khỏi thôn tân thủ, thế nhưng, mở bản đồ cần đến tích phân."
Kiều Kinh Đình nắm chặt tay lại, rồi thả lỏng ra: "Coi như những lời nhóc nói đều là thật đi, vậy ý nghĩa tồn tại của trò chơi này là gì? Là ai tạo ra trò chơi này, là ai đưa những người này tới đây?"
Tiểu Thâm lạnh nhạt nói: "Những chuyện này, anh không cần biết.
Giữa chết đi và sống lại, anh đã chọn sống lại rồi, xin anh hãy nhìn thẳng vào vận mệnh của mình.
Nhớ kỹ, cấm kỵ duy nhất trong trò chơi là cấm giết người có level thấp hơn mình, anh muốn rời khỏi trò chơi, cứ sống sót được đi đã!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook