Trò Chơi Vực Sâu
-
Chương 2
Nước biển lạnh lẽo đến tận xương dâng ngập đầu, như vô số cây kim trong nháy mắt xuyên thấu qua quần áo, ngấm vào da thịt, đuổi đi nhiệt độ trong cơ thể.
Kiều Kinh Đình biết bơi, thế nhưng rơi xuống biển giữa trời đông lạnh lẽo, biết bơi có thể có bao nhiêu tác dụng, huống hồ hắn còn uống nhiều thuốc giảm đau, đầu óc mơ hồ, chân tay vô lực.
Xung quanh là một màu đen kịt, phía sau bức tường nước trước mặt phảng phất như có quái thú ăn thịt người, hắn bị đông cứng đến mức ngứa ngáy cả người, trong đầu trống rỗng, dựa vào bản năng sống mà liều mạng quơ tay chân, nhưng áo khoác bông trên người sau khi ngấm nước đã trở nên nặng tựa ngàn cân, bàn tay đông cứng còn thậm chí không tài nào mở được khóa kéo.
Thân thể hắn càng ngày càng chậm chạp, càng ngày càng chìm xuống sâu.
Sợ hãi nghẹt thở rất nhanh đã vượt lên cả lạnh giá, làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp của cái chết lần đầu tiên trong đời, cho dù biết rõ sinh mệnh đang biến mất từng chút một, hắn lại không thể lấy sức.
Hắn không khỏi nghĩ tới một vài người, một vài chuyện quan trọng.
Hắn nhớ tới bà ngoại còn đang nằm trong bệnh viện, nhớ tới cuộc sống ngu ngốc của hắn, nhớ tới mọi chuyện xảy ra trước khi rơi xuống biển.
Tên khốn kiếp Kiều Thụy Đô kia hẳn cũng rơi xuống rồi?
Hắn không muốn giết người, hắn cũng không muốn chết, thế nhưng bây giờ...
Nước biển vừa đắng vừa tanh sặc vào miệng vào mũi, cả người Kiều Kinh Đình đều tê liệt, từ từ mất đi sức lực.
Sắp chết rồi...!Hắn chết rồi, bà ngoại phải làm sao bây giờ....!Hắn cũng là đồ khốn kiếp...
Ngay lúc ngọn đèn trong ý thức của hắn sắp tắt đi, bốn phía vốn đang đen ngòm như địa ngục, lại đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng ấm áp mềm mại, chùm sáng kia bọc lấy cơ thể Kiều Kinh Đinh.
Kiều Kinh Đình cảm nhận mình được một tia ấm áp nhỏ bé đón lấy, hơi ấm nhanh chóng được lan ra, lan tới toàn thân, lạnh giá, đông cứng, nghẹt thở vừa mấy giây trước đó, đã đều biến mất hết, hắn như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng, dễ chịu không thôi.
Kiều Kinh Đình cho rằng bản thân đang hồi quang phản chiếu, hoặc là hắn đã chết rồi, đang đi sang một thế giới khác không còn khổ đau.
Hắn không nhịn được mở mắt ra, hắn cũng thật sự tò mò, thế giới sau khi chết trông sẽ thế nào?
Thế nhưng xung quanh chỉ có một chùm sáng, chẳng thấy rõ gì cả.
Đột nhiên, một giọng nói trẻ con non nớt trong trẻo ghé vào tai hắn vang lên: "Xin chào, chúc mừng anh đã may mắn trở thành đối tượng được tuyển chọn của "Trò chơi vực sâu", xin lựa chọn có tiến vào trò chơi hay không?"
Cái gì? Trò chơi gì? Hắn bắt đầu xuất hiện ảo giác sao?
Giọng nói trẻ con kia lại tiếp tục: "Trò chơi vực sâu" là một trò chơi trải nghiệm chân thực, anh có thể ở trong trò chơi trải nghiệm được tiến bộ, chiến đấu hoặc tử vong chân thật, nếu như anh chọn tiến vào trò chơi, anh có thể có được cơ hội sống lại một lần nữa, nếu như anh từ chối..." Giọng nói trẻ con kia nở nụ cười "hi hi" nghịch ngợm nói, "Giờ anh có thể chết luôn rồi."
Kiều Kinh Đinh hơi choáng váng, rốt cuộc giờ hắn đã chết hay chưa? Nếu như chưa chết, vậy là hắn đã nghe nhầm rồi, nếu như chết rồi...!sau khi chết là như vậy sao?
Giọng nói trẻ con bắt đầu không nhịn được nữa: "Mau chọn đi, một thằng đàn ông đừng có phiền phức như vậy được không?"
Kiều Kinh Đình nghĩ thầm, mẹ nó chứ, nói nhăng nói cuội cái gì không biết, dù sao hắn cũng chết rồi, còn có thể ra sao được nữa, vì thế liền "nói ra": "Tiến vào."
"Hì hì, chúc mừng người chơi mới, xin trân trọng cơ hội sống lại lần này, chúc anh có thể làm nên kế hoạch lớn trong game nhé!"
Chùm sáng đột nhiên sáng choang lên, Kiều Kinh Đình nhắm mắt lại theo bản năng, rồi mất đi ý thức.
"Có người mới tới."
"Là người trẻ tuổi."
"Trẻ tuổi sức dài vai rộng tốt đó."
Tiếng ầm ĩ xung quanh từ xa tới gần dần dần trở nên rõ ràng lọt vào tai, Kiều Kinh Đình nhấp nháy hàng mi, chậm rãi mở mắt ra.
"A, tỉnh rồi."
Trong khoảnh khắc ánh mắt được khôi phục, đập vào mắt là vài gương mặt xa lạ, nam có nữ có, trẻ có già có, đều đang tò mò, hoặc lạnh lùng, hoặc không có ý tốt gì nhìn về phía hắn.
Kiều Kinh Đình ngồi phắt dậy, hốt hoảng nhìn bốn phía.
Trên đầu hắn, một tán cây cổ thụ che trời, lấy cây cổ thụ này làm trung tâm, bốn phía là những căn nhà dân nhỏ bé tinh xảo đẹp đẽ, mơ hồ xa xa còn có thể thấy đồng ruộng bát ngát cùng rừng rậm liên miên, nơi này trời cao trong xanh, nhiệt độ dễ chịu, không khí trong suốt như được gột rửa, một cảnh tượng điềm tĩnh yên bình, phảng phất như ở thế ngoại đào nguyên.
Thế nhưng đây là nơi nào?
Kiều Kinh Đình sờ quần áo trên người, khô ráo, không hề có dấu vết như vừa rơi xuống biển.
Hắn chậm rãi bò từ dưới đất dậy, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Hắn rõ ràng đã rơi xuống biển từ khu nhà giàu bên bờ vịnh, rõ ràng đã phải chết, thế nhưng sau đó lại xuất hiện một luồng sáng, bên trong ánh sáng có một giọng nói, để hắn tiến vào trong trò chơi...!Lẽ nào, hắn đã thật sự tiến vào trong trò chơi rồi sao?
Không, chắc chắn là ảo giác, có lẽ hắn đã dạt vào nơi nào đó, sau đó được người cứu.
"Này, người mới tới, tao biết mày đang nghĩ gì." Một tên béo cười xấu xa nhìn hắn, "Thứ nhất, mày không chết, thứ hai, mày cũng không được cứu, thứ ba, đây không phải thế giới thật, mà là thế giới trò chơi."
Kiều Kinh Đinh cau mày nhìn gã: "Nói nhảm gì vậy? Xin hỏi là ai đã cứu tôi, giờ tôi đang ở đâu? Cách thành phố Tân Hải có xa không?" Đáp lại câu hỏi của hắn là một tràng cười vang.
Tên béo kia cười đến mức thịt trên mặt cũng rung lên: "Xa, xa lắm, xa cực kỳ, xa đến mức cả đời mày cũng không về được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook