Đúng lúc này, quản gia từ bên ngoài vội vã đi vào.

Hớt ha hớt hải nói với cô: “ Đại tiểu thư, chủ tịch Phong tới ”
Cô hơi bất ngờ, cuối cùng cũng tháo tạp dề, theo quản gia ra phòng khách.

Quả thật anh từ bên ngoài cửa chính đi vào, phía sau thiếu đi bóng dáng quen thuộc của Triết Nam.

Anh một mình tới đây, trên tay cầm theo một bó hoa cúc.
Anh tới là để giỗ mẹ cô !?
Phong Lạc Ngôn ôm bó hoa trên tay, một mạch đi tới sofa bên phòng khách, cũng không quay qua nhìn cô.

Lúc này mắt cô mới lộ ra một tia sợ hãi.

Cô đi theo sau lưng anh, phía sau còn có quản gia cung cung kính kính.
“ Chủ tịch Phong, hôm nay ngài tới đột ngột thế này làm chúng tôi không kịp chuẩn bị nghênh đón ” quản gia vừa chạy theo vừa lấy khăn lau lau trán: “ Thất lễ, thất lễ rồi ! ”
Nghênh đón ma vương này, còn đáng sợ gấp trăm lần hai vị nhà họ Tiêu này.

Ông ta sợ làm sai một chút, mạng sẽ không thuộc về mình nữa…

Cô thấy anh ngồi xuống sofa, cẩn thận đặt bó cúc xuống bàn.

Sau đó đôi chữ nhanh chóng vắt chéo thành hình chữ ngũ, khuôn mặt hài hoà dưới góc nhìn của cô đột nhiên trở nên hoàn mĩ.

Anh đột nhiên nghiêng đầu, liếc cô một cái: “ Ngẩn ra ở đấy làm gì ? ”
“…”
“ Sao ? Không mong anh tới như vậy à ? ”
Mong anh tới ? Cô nằm mơ cũng không dám…
Cô cười gượng, đi tới bên cạnh anh: “ Không có, em chỉ hơi bất ngờ thôi ”
Cô sợ anh vẫn còn vì chuyện mấy hôm nay mà tức giận.

Nhưng đột nhiên anh lại tìm tới Tiêu gia, làm cô không khỏi kinh ngạc một phen.
Anh hơi mấp máy cánh môi, rút ra từ túi áo một bao thuốc.

Lại lấy bật lửa màu bạc ra, ‘tách’ một tiếng.

Điêu thuốc trên môi liền anh có một ánh sáng đỏ.

Khói bay tứ tung, che đi một phần sắc mặt người đàn ông.
“ Em làm việc của em, không cần để ý tôi ”
Anh phóng cho cô một ánh mắt, tay khẽ ngoắc ngoắc.

Quản gia đứng bên cạnh từ nãy, đột nhiên trở nên cúc cung tận tuỵ: “ Đại tiểu thư, cô cứ đi đi.

Ở đây đã có tôi tiếp đón Ngôn gia rồi ” Cười khổ một cái: “ Cô không cần lo lắng đâu ”
Mặt khác, khi anh vừa bước trên vào đại sảnh, đã có người vội vã thông báo tới ba người nhà họ Tiêu.
Không lâu sau đó, quả nhiên ba người họ đã vội vã về nhà.

Xe của Tiêu Minh Sơn vừa dừng lại, ông ta liền không đợi nổi người mở cửa mà trực tiếp bước xuống.

Theo sau là xe của hai mẹ con Tú Anh.
Tiêu Minh Sơn bước vào nhà, đảo mắt một vòng liền nhìn thấy Phong Lạc Ngôn ngồi trên sofa, hai chân anh vẫn vắt chéo hình chữ ngũ, trên tay kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa.
“ Chủ tịch Phong, sao ngài lại tới đây thế này? ” Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Phong Lạc Ngôn, một cỗ lạnh lẽo bỗng nổi lên trong lòng ông ta: “ Vội vàng quá khiến tôi không kịp chuẩn bị đón tiếp.


Thất lễ rồi ”
“ Vợ tôi về nhà làm giỗ cho mẹ cô ấy” Anh chỉ nói một nửa, sau đó phóng tới chỗ Tiêu Minh Sơn một ánh mắt lạnh: “ Không thể không tới.

Nếu như tôi không tới, người khác sẽ cho là tôi không biết trước sau ”
Lời này của anh, vừa hay mẹ con Tú Anh vừa bước vào nghe thấy toàn bộ.
Không phải là nói, mà là đang cảnh cáo….
Tiêu Minh Sơn dù tức giận đen mặt, vẫn phải gượng cười gật đầu.
——
Lúc Tiêu Nhiên mang cỗ lên phòng thờ riêng của mẹ cô, đã nhìn thấy Phong Lạc Ngôn cầm một lọ hoa cúc vừa cắm đặt lên trên bàn thờ.

Càng bất ngờ hơn là không chỉ có mỗi mình anh, mà còn có cả bố cô và mẹ con Tú Anh.

Điều mà gần hai mươi năm nay cô chưa từng thấy ở phòng thờ này.
Từ khi mẹ cô mất, bố cô tạm bợ sắp xếp một phòng thờ ở khuất trong căn biệt thự.

Cả chục năm cũng không nhìn tới một lần, vậy mà bây giờ cả ba người họ lại khép nép đứng một bên trong căn phòng này.

Mặt ba người vừa trắng vừa xanh, rất khó coi…
Ánh mắt ba người nhà họ Tiêu dồn về phía cô, nhưng cô không mảy may, chỉ nhìn anh đang đứng trước di ảnh mẹ cô.
“ Còn ngơ ra làm gì ? Mau mang đồ vào ” Tiêu Minh Sơn khẽ gầm lên.
Cô bị tiếng nói của ông lôi kéo về hiện thực.

Vừa hay anh lại quay đầu về phía này, cô nhìn thấy anh hơi nghiêm mặt, chăm chú nhìn cô.


Lúc anh vừa định bước tới chỗ cô, ba người nhà họ Tiêu bất giác lui lại.
Phong Lạc Ngôn cầm lấy đồ ở tay cô, nhẹ giọng nói: “ Để anh ”
Cô ngây ngốc một lát, sau đó phối hợp đi đến phía sau lưng anh.

Anh nhẹ nhàng đặt đồ cô đã chuẩn bị lên bàn thờ.

Lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi theo sau lưng cô.

Anh nghi hoặc nhìn người phụ nữ một lát, sau đó lại nhìn Tiêu Nhiên.

Như thể cần cô giải thích.
Cô bị anh nhìn chăm chăm mới có cảm giác giống như bị lửa thiêu, khẽ nói: “ Đây là dì Trương, bảo mẫu của em ”
Lúc này ánh mắt nhìn người phụ nữ của anh mới dịu lại.

Dì Trương muốn lên tiếng chào anh, nhưng bị ánh mắt cứng nhắc ấy doạ một phen sợ hãi.

Kết quả đành im lặng làm hành động hơi cúi đầu một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương