Cô đột nhiên cảm thấy ủy khuất: “ Sẽ không có lần sau…”
Cúi đầu thật sâu, chua xót dâng lên tận đáy mắt cô.
Anh cảm nhận được điều ấy, môi mỏng mấp máy muốn nói gì đó.

Nhưng mãi lâu sau mới thấy anh lên tiếng: “ Anh chỉ muốn em an ổn sống, không cần bôn ba, khổ sở như vậy ” Anh ngừng lại một chút, anh mới nói tiếp: “ Em đang giày vò anh, em biết không? ”
Tận sâu dưới đáy mắt anh, quả thật có sự chua xót khó tả nhưng hiện tại cô chỉ nhìn thấy lạnh lẽo.
“ Trở về đi, Triết Nam đưa em về ” Anh nói xong liền quay lưng, đi tới bên bàn rót ra một cốc rượu.
Được thôi, anh vẫn nhất quyết lạnh lùng với cô.
Xem ra hôm nay anh thực sự sẽ ở lại đây làm việc.

Càng ngày càng giống dáng vẻ lãnh đạm của mấy tổng tài.
Khó hiểu.
Nhưng anh vẫn không nói tha thứ cho cô, coi như cô thật sự thất bại lần này.

Uổng phí một chuyến đi rồi…
Lần này chính là đưa cọp trở lại tận cửa hang.
Cô không còn cách nào, theo ý của anh trở về Lạc Viên.


Những ánh đèn neon ngoài cửa sổ dần vụt qua trước mắt.

Không khí lạnh lẽo như thế này, nếu như được ăn một bữa cơm nhà do mẹ nấu thì tốt biết mấy…
Đáng tiếc cô không thể.
Triết Nam nhìn cô thẫn thờ tựa đầu bên cửa kính xe đã lâu, giờ này mới lên tiếng hỏi: “ Phu nhân, cô vẫn ổn chứ ? ”
Triết Nam gọi đến lần thứ ba như vậy, cuối cùng mới nhận lại một chữ “ hả ? ” của cô.
Triết Nam cũng không thấy lạ, lần đầu tiên hắn thấy Phong Lạc Ngôn cương quyết với cô như vậy, cô cảm thấy bất ngờ một chút cũng không kỳ quái: “ Cô không sao chứ ? ”
Tiêu Nhiên nhếch môi, nụ cười trên môi lúc ẩn lúc hiện: “ Không sao ” Dừng lại một chút, cô đột ngột nói: “ Quay xe, tới Tiêu gia ”
Mãi đến khi xe dừng ở cổng biệt thự họ Tiêu, Triết Nam vẫn khó thích nghi.

Cô quả nhiên có cá tính có phần giống Phong Lạc Ngôn.

Phong Lạc Ngôn và Tiêu Nhiên giận dỗi, kết quả hại hắn xoay mòng mòng một phen.
Triết Nam thở dài một hơi, quay lại nhìn cô ở ghế lái sau: “ Phu nhân, tới nơi rồi ”
Tiêu Nhiên cũng không yêu cầu hắn giúp cô mở cửa, không lâu liền tự mình mở cửa xe ra.

Cô nhìn quanh biệt thự một lần, sau đó mới gõ gõ cửa kính ghế lái.
Cửa kính hạ xuống, cô lưu lại một câu nói: “ Anh về trước đi, hôm nay tôi ngủ lại đây ”
Triết Nam nhìn theo bóng Tiêu Nhiên đi vào biệt thự, đúng lúc điện thoại hiện lên tin nhắn mới.

Phong Lạc Ngôn chỉ nhắn tới hai chữ: “ hành động ”
Lúc Tiêu Nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy chiếc xe lao vụt đi trong ánh đèn màu vàng lập loè.
Lúc Tiêu Nhiên gõ cửa, người ra mở nằm ngoài dự đoán của cô.
Tiêu Minh Sơn đang nắm lấy nắm cửa, ánh mắt hai người giao nhau.

Cô nhìn chằn chằm ông, hơi bất ngờ.

Phía sau lưng là ánh đèn vàng của phòng khách toả ra bóng lưng to lớn của người đàn ông.

Là bố của cô giúp cô mở cửa.

“ Bố ” Ánh mắt Tiêu Nhiên loé lên một tia sáng màu vàng nhạt.

Hình bóng người đàn ông tiều tuỵ dần trong đáy mắt cô.
Tiêu Minh Sơn lãnh đạm “ừ” một tiếng, cô đi theo lưng ông vào trong nhà.

Vốn dĩ với tuổi thơ của cô là cùng một hình ảnh thế nhưng cảm giác được che chở kia đã vụt qua.

Giống như đèn đã cạn dầu…
“ Sao lại về ? ” Tiêu Minh Sơn tựa lưng ở sofa, ánh mắt khoan thai đột ngột như đi vào dĩ vãng.

Nhưng ánh mắt Tiêu Nhiên chỉ thấy mấy viên thuốc nằm ngổn ngang trên bàn, bên cạnh là một ly nước.
Trước đây cô không nghe nói Tiêu Minh Sơn có bệnh.

Cũng không thấy ông uống loại thuốc nào.
“ Không có gì cả ” Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Tiêu Nhiên không dám nói với ông rằng Phong Lạc Ngôn giận cô: “ Con muốn về nhà, hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ ”
Trong mắt Tiêu Minh Sơn có một tia sửng sốt, ông đã quên mất việc này.
Tiêu Nhiên nhìn vào ánh mắt của ông, cũng nhìn thấy điều này, nhưng không sửng sốt.

Chỉ cười lạnh nhạt một cái, cảm nhận sự lạnh lẽo của nhân tâm.
Ngày hôm sau khi cô ngồi trên bàn ăn sáng, mẹ con Tiêu Hoa mới biết cô đã về nhà.


Vốn dĩ cả nhà không hoà thuận, cô chỉ muốn ăn một bữa rồi đi làm.

Nhưng cũng không tránh nổi những lời qua tiếng lại.
Tiêu Hoa ngủ muộn, khi mọi người đã ngồi trên bàn ăn mới từ cầu thang đi xuống.

Ánh mắt lờ mờ quét qua, khi nhìn thấy Tiêu Nhiên ngồi ở bàn ăn mới mang theo dò xét đi xuống.

Ánh mắt quét qua dừng trên người cô, giọng điệu khinh khỉnh: “ Ai đây ? Không phải phu nhân Phong thị sao ? Vẫn biết trở về nhà ư ”
Tiêu Nhiên đang cầm miếng bánh mì trên tay, đột nhiên cảm thấy bánh mì hơi khô, mới buông xuống.

Môi khẽ giật giật, nhưng vẫn bình tĩnh cười: “ Chị về nhà của mình, em có ý kiến ? ”
Ánh mắt Tiêu Nhiên lạnh lẽo quét qua người Tiêu Hoa, từ ngữ khí tới ánh mắt đều khác với trước kia.

Cho dù chỉ hỏi một câu, cũng đủ khiến cô ta cảm thấy yếu thế.

Cảm giác bị áp đảo rõ rệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương