Buổi sáng ở Los Angeles phồn hoa tựa gấm, cảm giác tấp nập so với thành phố T đúng là hơn rất nhiều.
Triết Nam vừa đỗ xe trước biệt thự đã vội vã đi vào tìm Phong Lạc Ngôn, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Triết Nam dừng lại trước cửa phòng ngủ của anh, gõ mấy cái lên cánh cửa.

Không bao lâu trong phòng vọng ra giọng người đàn ông: “ Vào đi ”
“ Ngôn gia, xảy ra chuyện rồi ” Triết Nam vừa mở cửa đã vội vã nói.

Phong Lạc Ngôn cũng lập tức buông ly rượu vang trên tay.

Ánh mắt ra lệnh cho hắn nói tiếp.
“ Lúc nãy có người báo tin, phu nhân bị bắt cóc rồi ”
Phong lạc Ngôn lập tức có phản ứng, anh buông ly rượu trên tay xuống, nhìn hắn mà hỏi.

Trong ánh mắt anh đột nhiên có tia sát khí kì lạ: “ Xảy ra lúc nào ? ”
“ Lúc sáu giờ tối, bây giờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi ” Triết Nam hơi dừng lại, sau đó lại nói: “ Những người ngài cử bảo vệ phu nhân đều bị chúng thủ tiêu.

Ngôn gia, là do tôi làm việc thất trách ”
Phong Lạc Ngôn nhíu mày, đột nhiên như hiểu ra gì đó: “ Huỷ bỏ tất cả lịch trình, lập tức về nước ”

Triết Nam hiểu ý của Phong Lạc Ngôn, hắn hơi cúi đầu: “ Tôi hiểu rồi ”
Phong Lạc Ngôn nhìn theo Triết Nam đang sắp rời khỏi phòng, đột nhiên nhếch môi.

Đôi mắt của hắc lang khẽ dương lên sát niệm, sâu thăm thẳm không thấy đáy: “ Điều tra người đứng sau việc này.

Chăm sóc cho người nhà hắn thật tốt.

Đây là cơ hội cuối cùng của cậu ”
Hai từ ‘ chăm sóc ’ qua miệng Phong Lạc Ngôn đột nhiên mang ý nghĩa của sự chết chóc.

Từng chữ đi qua miệng anh, đều đang khiến một kẻ đứng trên cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Phong Lạc Ngôn chính là như vậy, mang theo tâm thái bình tĩnh nhất để giết kẻ anh cho là đáng chết.

Kể cả khi anh nổi lên sát niệm cũng sẽ mang theo bộ dạng bình thản nhất để đẩy đối phương vào chỗ chết.

Hắc lang muốn săn mồi, xem ra thời cơ đã đến.
Kể từ khi dẫn Tiêu Nhiên tới, xung quanh căn nhà được bảo vệ nghiêm ngặt.

Lúc nào cũng có người cẩn thận canh trừng.

Bây giờ đã qua hơn cả chục giờ đồng hồ.

Từ tối qua cho đến sáng ngày hôm nay, cho dù Từ Khiêm có dùng cách nào cũng không thể cạy nổi miệng của Tiêu Nhiên.

Khiến ông ta tức giận tới nỗi không thể giữ nổi bình tĩnh, muốn trực tiếp ra tay thay những tên thuộc hạ của ông ta.
“ Con đàn bà này cứng miệng thật ”
Từ Khiêm dương đôi mắt nhìn tên đứng đầu bọn đầu gấu, tức tới nỗi đôi môi muốn run lên: “ Chỉ là một con đàn bà, vậy mà chúng mày không xử lí nổi ”
“ Cô ta rất cứng đầu, chúng tôi cũng hết cách ”
Nói thật lòng, những tên đầu gấu như bọn chúng sẽ có lúc hết cách ư ? Đương nhiên là không.

Bọn chúng có trăm ngàn cách cạy miệng người khác.

Gã nghe đàn em của mình nói người này là vợ của Phong Lạc Ngôn, vì vậy ra tay cũng có chút do dự.


Thủ đoạn ra tay cũng không dám tàn độc hết sức.

Cả giới xã hội đen đầu biết thủ đoạn của Ngôn gia Phong thị, đến lúc đó nếu như chúng rơi vào tay của anh thì e rằng cả xác cũng khó nguyên vẹn.

Những tên đầu gấu như gã không sợ hãi ai, hơn nữa cũng không thể sợ.

Nhưng là Phong Lạc Ngôn, thì không ai trong giới xã hội đen dám động vào.
“ Hơn nữa nghe nói cô ta là vợ của Phong Lạc Ngôn ”
Tuy gã chỉ nói có vậy nhưng Từ Khiêm lập tức hiểu ra tâm tư của gã.

Tức giận phản pháo: “ Vợ của Phong Lạc Ngôn thì sao, sợ rồi ư ? Nghe nói Phong Lạc Ngôn vốn không hề quan tâm đến cô ta.

Chẳng qua là một con đàn bà, lẽ nào anh ta sẽ vì vậy mà ra tay sao ? ”
Thấy khuôn mặt còn do dự của gã, Từ Khiêm trực tiếp bồi thêm một câu đe doạ: “ Bắt cô ta mở miệng hoặc tiền của chúng mày biến mất ”
Từ Khiêm tức giận rời khỏi nhà hoang kia, vốn dĩ ông ta muốn chờ đợi để đích thân nghe thấy câu trả lời từ Tiêu Nhiên nhưng xem ra vẫn phải chờ đợi thêm chút nữa.

Từ Khiêm vừa bước lên xe riêng lại nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một chiếc hộp kì lạ.
Từ Khiêm không khỏi nghi hoặc, nhưng dù ông ta có cố gắng nhìn kĩ thế nào cũng không nhận ra khác biệt của chiếc hộp.

Đây cũng chỉ là một hộp trang sức bình thường.

Bên trong chiếc hộp là một chiếc vòng đắt tiền có đính đá quý.

Từ Khiêm lập tức nhận ra chiếc vòng này, đây là chiếc vòng ông ta từng mua tặng vợ mình nhân ngày sinh nhật.


Chiếc vòng này là do ông ta đặt làm riêng, tuyệt không có cái thứ hai.
Chiếc vòng màu trắng đột nhiên dính đầy máu tươi, mùi máu tanh tưởi khiến ông đột nhiên lạnh sống lưng.

Mùi máu tanh đang đại diện cho chuyện chẳng lành.

Từ Khiêm có lẽ cũng nhận ra được, có người đã động vào gia đình ông ta.
Tiếng điện thoại trong túi áo vang lên đột nhiên phá bĩnh suy nghĩ kia.

Là một dãy số lạ hoắc gọi tới.

Tay Từ Khiêm đột nhiên hơi run rẩy, cách bấm nút nghe cũng tỏ ra vội vàng.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình thản trầm thấp: “ Từ tổng, chào ông.

Ngôn gia nhờ tôi chuyển lời tới ông, món quà mà ngài ấy chuẩn bị hi vọng ông sẽ thích ”
Từ Khiêm đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Trong máy đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai liên hồi, khiến ông ta cũng run rẩy: “ Các người muốn gì ? ”
“ Ngôn gia đang chờ ông, nếu như ông không tới tất cả bọn họ sẽ chết ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương