Tần Kỳ đi một đôi giày thể thao đế bằng, cả người bọc kín mít, không trang điểm, chỉ đeo một cái kính râm, hoàn toàn khác dáng vẻ trang điểm xinh đẹp bình thường.

Cô ta từ trong trung tâm thương mại đi ra, đụng phải một người, cô ta nhíu mày, theo bản năng bảo vệ bụng nhỏ.

Không thèm nhìn người nọ, Tần Kỳ xách theo mấy cái túi mua sắm, đi về phía xe Lữ Xương Dân đang đỗ ven đường.

Chưa đi ra được vài bước, người nọ ở phía sau gọi cô ta lại.

Một giọng nam thô ráp gọi cô ta là em gái.

Tần Kỳ dừng lại, xoay người, sau khi thấy rõ đối phương thì ngẩn người, cô ta tháo kính râm xuống, cười chào hỏi: "Anh Dương?"

Người kia cao lớn thô kệch, mặc quần jean màu đen, sải bước nhặt một cái ví lên, dính chút bụi bẩn. Vẻ mặt hung thần, nhất là quả đầu trọc loé mắt dưới ánh mặt trời kia.

Cô ta quay trở lại: "Gần đây anh Dương bận gì thế? Lâu lắm rồi em chưa thấy anh."

Tên đầu trọc nói: "Làm chút buôn bán nhỏ thôi."

Cử chỉ động tác của gã rất kỳ quái, dường như không giống trước đây, nhưng khác ở đâu, nhất thời không thể nói ra.

"Chút buôn bán nhỏ sao có thể lọt được mắt của anh? Nhất định làm lớn, phát tài."

"Cũng tạm thôi." Gã cười, duỗi tay chỉ về một phía: "Chuyển chút đồ cổ, mở một cửa hàng ở phố người nước ngoài, anh Hắc Tử của em đang quản lý đấy."

"Anh Hắc Tử cũng ở đấy?" Tần Kỳ đáp lời, hai mắt lại nhìn chằm chằm tay gã, động tác vừa rồi vẽ ra trên không trung một đường cong, ngón út của gã hơi nhếch lên, thân hình eo gấu lưng hổ lộ ra sự mạnh mẽ, lông gáy Tần Kỳ dựng đứng, lập tức hiểu ra.

Mấy tháng trước, cô ta nhờ bọn trọc đầu và Hắc Tử đi hồ Lô Cô tìm Dư Nam, định dạy dỗ cô một trận. Bọn chúng gặp cô ở một quán ăn sáng, khí thế Dư Nam rất kiêu ngạo, mấy người tưởng có thể dạy dỗ được cô, lại không nghĩ rằng có một người đàn ông ra mặt giúp cô.

Người đàn ông kia...

Tần Kỳ chợt trố mắt, nhớ tới gì đó, đến nửa ngày cô ta cũng không nói chuyện, ven đường liên tục vang lên vài tiếng còi.

Cô ta hoàn hồn, xin số điện thoại của gã đầu trọc, nói hôm nào gặp lại, chạy chậm hai bước, vội vàng lên xe.

Lữ Xương Dân chờ trên xe đến mất kiên nhẫn, bảo tài xế liên tục thúc giục, cô ta vừa lên, xe đã lao vút đi.

Gã nhắm mắt, tùy ý hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

Mất một lúc Tần Kỳ mới phản ứng lại: "Anh nói người đứng ở cửa vừa rồi? Một người bạn thôi."

Lữ Xương Dân không hỏi nữa, là ai gã căn bản không quan tâm.

Tần Kỳ lại nghĩ đến người đàn ông kia, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, cô ta ngồi thẳng người: "Anh Lữ, anh biết không?"

"Cái gì?"

"Anh còn nhớ Dư Nam hay không?"

Lữ Xương Dân bỗng dưng trợn mắt, hừ lạnh một tiếng: "Đừng mẹ nó cái hay không nói, toàn nói cái dở."

Nhớ tới lần đó, vốn định đè Dư Nam, lại bị người đánh ngất, đánh gãy xương chân, nằm liệt giường một tháng, cuối cùng lại chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, đến nay gã vẫn khó mà bình tĩnh được.

"Ôi chao..." Tần Kỳ kéo dài giọng, cọ cọ vào người gã: "Không phải đâu anh Lữ, em chỉ nhớ tới một chuyện trùng hợp thôi."

Lữ Xương Dân nhìn về phía cô ta.

"Cái người mà các anh hợp tác, tên là Du gì nhỉ?"

Lữ Xương Dân nhíu mày: "Du Tùng."

"Đúng vậy, chính là anh ta, đêm anh ta đưa anh về, em chỉ liếc qua một cái, cảm thấy rất quen mắt, hôm nay em mới nhớ ra, hình như anh ta là bạn trai Dư Nam, lúc trước ở hồ Lô Cô, anh ta còn giúp con nhỏ đó, hai người mắt đi mày lại, vừa thấy nhìn đã biết là quan hệ gì."

"Em nói cái gì?"

Lữ Xương Dân đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt âm u.

Tay Tần Kỳ run lên, nhất thời không hiểu được nguyên nhân gã kích động, cô ta khẽ nói lại: "Em nói... Họ có quan hệ không bình thường."

"Em nói bọn họ quen biết nhau?"

Lữ Xương Dân còn nhớ rõ, trước đây Du Tùng nói giúp gã thu phục Dư Nam, ngày đó, anh dẫn cô đến, hai người hoàn toàn là người xa lạ.

Hiện tại Tần Kỳ lại nói hai người đã sớm quen biết nhau.

Gã hỏi cô ta: "Em không nhớ nhầm chứ?"

Tần Kỳ cắn môi dưới, khẳng định đáp: "Em không nhớ nhầm." Cô ta quan sát biểu cảm của Lữ Xương Dân, nói thêm một câu: "Từ rất lâu trước đây bọn họ đã quen biết nhau rồi... Có vấn đề gì ạ?"

Lữ Xương Dân cùng Vương Minh Toàn ngồi ở ghế phó lái liếc mắt nhìn nhau, gã lại dựa lưng vào ghế: "Không có việc gì đâu." Gã sờ lên bụng cô ta, nơi đó thoáng phồng lên, Lữ Xương Dân cười nói: "Phụ nữ các em không có việc gì thì chỉ thích khua môi múa mép. Thầy tướng số nói, tôi không phải vội, tới già nhất định sẽ có một đứa con trai."

Gã không khỏi thổn thức: "Mong ngóng nhiều năm như vậy, cuối cùng bụng em cũng có động tĩnh, em về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm khổ con tôi, thằng bé mà có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng nhỏ của em đấy."

"Đáng ghét." Tần Kỳ hờn dỗi, vỗ vào tay gã, Lữ Xương Dân thuận tay bắt được, đưa đến bên môi hôn.

Đưa Tần Kỳ về nhà, vẻ mặt Lữ Xương Dân âm u, ngồi im trong xe không hé răng.

Tài xế quan sát sắc mặt gã qua gương chiếu hậu, há miệng thở dốc, không dám nói lời nào. Vương Minh Toàn quay đầu lại, cung kính hỏi: "Lữ tổng, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Gã banh miệng, lâu sau: "Tùy."

Ấn tượng ban đầu của Lữ Xương Dân đối với Du Tùng rất tốt đẹp, anh vì người trong lòng mà canh gác ở một nơi nho nhỏ như Nghi Huyện mười mấy năm, hữu tình trọng nghĩa, là một trang hảo hán. Một lòng tìm kiếm dự án đô thị để hợp tác phát triển, trong quá trình đó không tự ti không kiêu ngạo, biết đối nhân xử thế. Hợp tác chưa đến hạn, chịu giảm tiền vốn để đưa đồ cổ cho gã, suy tính rất tốt, bất kể là được hay mất, cũng là một đối tác đáng hợp tác.

Sau đó, gã gặp nạn, bị thương phải vào bệnh viện, suýt nữa bị Dư Nam kiện án cưỡng hiếp, may có Du Tùng giúp gã giải quyết phiền phức.

Mỗi một lần, lại tăng thêm một phần tín nhiệm, cảm thấy có thể làm bạn với anh.

Mà cuộc trò chuyện với Tần Kỳ vào tối nay, bỗng nhiên đánh thức gã, có vẻ gã đã xem nhẹ một số chi tiết.

"Ngài đang chỉ việc mà Tần tiểu thư vừa nói ạ?"

Gã nghiêng đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Vương Minh Toàn nói: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi? Tôi không thấy có bất lợi gì đối với chúng ta."

Lữ Xương Dân liếc anh ta một cái: "Về công ty."

Tài xế lập tức nhấn ga.

Gã nói: "Bất kể là gì, dấu diếm tình hình thực tế, diễn kịch trước mặt tôi, đây là vấn đề."

Đến Xương Dung, đã tới giờ tan tầm, Lữ Xương Dân bước nhanh vào đại sảnh.

Nhân viên đi qua đều dừng lại chào một tiếng "Lữ tổng".

Gã banh mặt không đáp lại, đi qua quầy tiếp tân, bước chân thoáng dừng lại, lui về nửa bước.

Lữ Xương Dân quay đầu, Dư Nam đứng dậy: "Lữ tổng."

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, gã nói: "Cô tới văn phòng của tôi một chuyến."

Dư Nam giật mình: "Vâng."

Lữ Xương Dân cất bước lên tầng, vài phút sau, cửa phòng bị gõ ba cái.

"Vào đi."

Dư Nam đi vào, tiện tay nhẹ nhàng khép cửa lại, đay là lần đầu tiên cô tới chỗ này. Dư Nam không nhìn loạn, đi lên phía trước vài bước: "Lữ tổng, ngài tìm tôi ạ?"

Lữ Xương Dân không ngẩng đầu, viết gì đó trên giấy tờ.

Dư Nam đứng một bên, không hỏi lại, yên tĩnh chờ.

Một lát sau, Lữ Xương Dân dừng bút, ngẩng đầu, duỗi tay ra hiệu: "Ngồi đi."

Dư Nam ngồi xuống đối diện gã.

Ánh mắt gã như đóng đinh trên người cô, đánh giá một lượt, khẽ cười, không nói lời nào.

Nụ cười quái dị kia, làm Dư Nam thoáng bất an, không biết gã định làm gì, tầm mắt dừng trên khung ảnh bên cạnh bàn, ngồi ngay ngắn.

Lữ Xương Dân nói: "Tới công ty mấy tháng, cô đã thích nghi chưa?"

"Tốt ạ, tôi còn phải cảm ơn Lữ tổng đã cho cơ hội."

"Hiểu lầm trước đây suýt chút nữa đã gây thương tổn cho cô, cô không hận tôi chứ?"

Dư Nam ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Thực tế thì chưa có chuyện gì xảy ra mà."

Lữ Xương Dân nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nơi đó rất bình thản, không có gì lạ, rất trong trẻo. Gã xùy cười một tiếng, vui đùa nói: "Hay là cô vẫn luôn ẩn núp trong Xương Dung, chuẩn bị trả thù tôi."

Dư Nam cứng lại, cũng cười: "Lữ tổng thật biết nói đùa, cho tôi mượn chút lá gan cũng không dám. Huống chi ngài còn cho tôi một số tiền, trả lại cho tôi một công việc... Ngài không nợ tôi, ngược lại toi còn phải cảm ơn ngài mới đúng."

Lữ Xương Dân im lặng thật lâu, cuối cùng cười cười.

Gã khép tập giấy tờ trước mặt lại, đưa cho cô: "Cô giúp tôi chuyển tập giấy tờ này đi."

Dư Nam nhận được một góc, bên kia, Lữ Xương Dân vẫn chưa buông tay.

Cô hỏi: "Ngài muốn tôi đưa cho ai ạ?"

"Du Tùng."

Tay Dư Nam thoáng run lên, Lữ Xương Dân rũ mắt nhìn chằm chằm giấy tờ trên tay, cười, buông tay ra.

Gã dò hỏi: "Sao thế? Không quen hả?"

Dư Nam khôi phục thái độ bình thường: "Tôi quen."

Lữ Xương Dân nhìn cô, cô nói: "Du tổng đội thi công, anh ta lên trên tầng tìm ngài, từng gặp vài lần."

"Được rồi, đi thôi."

Dư Nam đi ra ngoài, gã châm điếu thuốc tựa lưng vào ghế ngồi, lát sau, gọi điện thoại cho Vương Minh Toàn.

Bên kia nhận máy rất nhanh.

Gã nói: "Tìm người tra Du Tùng... Còn cả Dư Nam." Gã dừng một chút: "Tra cẩn thận vào, tốc độ nhanh một chút."

***

Du Tùng giao cho Vương Hằng bản ghi âm hoàn chỉnh kia, cơ bản có thể kết luận, Sầm Quế Cầm chính là người môi giới chợ đen giao dịch nội tạng, sau lưng cô ta có lẽ còn che dấu một thị trường giao dịch rất lớn.

Vương Hằng viết một bản tài liệu gửi lên cục, rất nhanh đã được phê duyệt, chính thức lập án.

Bà cụ trong bệnh viện hôm đó mang họ Phùng, tên một chữ Quyên.

Sau khi Phùng Quyên nói chuyện với Sầm Quế Cầm xong, chưa đến mấy ngày, đã xử lý thủ tục xuất viện, đón con trai về nhà.

Vương Hằng dẫn theo hai điều tra viên âm thầm theo dõi Phùng Quyên, bà cụ đi đến một khu nhà dân, vị trí xa xôi, Phùng Quyên đổi xe buýt ba lần. Nhà dân ẩn sâu trong ngõ nhỏ, xung quanh thấp thoáng rêu phong, bờ tường vôi vữa bong tróc, vùng này sắp phải phá bỏ và di dời, rất nhiều cư dân đã dọn đi, hẻo lánh ít dấu chân người.

Phùng Quyên đến tổng cộng hai lần, lần đầu tiên là tự mình đến, lần thứ hai bà cụ dẫn theo con trai đến, lại một mình rời đi.

Cảnh sát rất nhanh đã đưa ra phán đoán chuẩn xác, chỗ này rất có khả năng chính là bệnh viện ngầm nhận cho thận sống.

Sau khi sắp xếp, cảnh sát phái một tiểu đội, tiến hành việc theo dõi toàn cảnh khu dân cư, để tránh rút dây động rừng, cẩn thận ẩn nấp trong chỗ tối.

Chờ đến khi Phùng Quyên chuẩn bị giao tiền, bắt cả người lẫn tang vật, nhanh chóng truy xét toàn bộ đường dây ngầm.

Nhưng sau đó mấy ngày, bỗng nhiên gió êm sóng lặng, Phùng Quyên không có hành động tiếp theo, mỗi ngày đều mua đồ ăn rồi đi dạo, thậm chí khu dân cư kia cũng chưa đặt chân.

Lại qua hai ngày, Phùng Quyên rốt cuộc hành động, sáng sớm bà cụ đã ra cửa, trực tiếp đi đến khu đô thị Xương Dung.

Vương Hằng cùng nữ cảnh sát trong đội cải trang thành người yêu, trà trộn vào trung tâm thương mại.

Không ngoài dự kiến, Thiệu Thục Mẫn tự mình tiếp đón Phùng Quyên, quá trình nói chuyện với nhau rất ngắn, từ lúc giới thiệu hạng mục đến ký kết hợp đồng chưa đến nửa giờ.

Gần kết thúc, Thiệu Thục Mẫn đứng dậy, dẫn Phùng Quyên rẽ vào phòng tài vụ.

Vương Hằng cùng đồng sự liếc mắt nhìn nhau một cái, đứng dậy đi theo, nhân viên giới thiệu nhà cho bọn họ sửng sốt, gọi hai tiếng này này.

Cùng lúc đó, Lữ Xương Dân nhận được điện thoại của Vương Minh Toàn, việc hôm trước nhờ anh ta tra đã có kết quả.

Lữ Xương Dân tập trung, càng nghe mày nhăn càng sâu.

Tầng dưới truyền đến tiếng ồn ào, gã đứng dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ, mọi người đang tụ tập trước cửa phòng tài vun, không lâu sau, Thiệu Thục Mẫn và Phùng Quyên từ bên trong đi ra, phía sau còn có hai người cảnh sát mặc thường phục đi theo.

Lữ Xương Dân tức giận, bàn tay siết điện thoại chặt đến mức nổi gân xanh: "Gọi điện thoại cho bên kia, dừng giải phẫu, mau rút lui."

Vương Minh Toàn giật mình: "Vâng."

"Từ từ." Lữ Xương Dân bỗng nhiên dừng lại, đi qua đi lại.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, gã dừng lại, hạ giọng nói: "Không cần gọi bất cứ cuộc điện thoại nào nữa, tiêu hủy toàn bộ cuộc gọi gần đây, đừng liên hệ với bọn họ, hiểu không?"

"Vậy..."

"Chúng ta không có bất cứ quan hệ nào với bên kia."

"Tôi hiểu rồi."

Lữ Xương Dân cúp điện thoại, im lặng vài giây, sửa sang lại tây trang, bình tĩnh nói: "Mời vào."

***

Khi cảnh sát xông vào khu dân cư, y tá đang chuẩn bị tiêm thuốc tê cho bệnh nhân, một khi bên kia giao tiền, bên này lập tức tiến hành phẫu thuật thay thận.

Lần này bắt được bao gồm người môi giới, người buôn bán, nhân viên y tế tổng cộng 22 người, trong đó bác sĩ chủ trị được biết trước tiên, tích tắc khi cảnh sát xông vào, trong hỗn loạn, đã chạy trốn từ cửa hông bí ẩn.

Khu dân cư có chuyện động trời, phát hiện gần một nghìn phòng cất chứa ngầm, khi cảnh sát đi xuống tìm hiểu, điều khiến người ta phải kinh ngạc là phát hiện bên trong có vài người đàn ông khỏe mạnh, bị nhốt kín trong phòng.

Qua thẩm vấn, mới biết được. Có một số ít người bán thận là tự nguyện, một quả thận bằng mấy vạn tệ tiền công lao. Mà phòng cất chứa phát hiện ra người, đều không phải là tự nguyện, đa số là người dân vùng khác hoặc bị lưu lạc, bọn họ được nuôi dưỡng cơ thể, sau đó bị cưỡng ép lấy thận, không còn có cơ hội đi ra này khỏi căn phòng giam ngầm âm u chật chội này nữa.

Đám Lữ Xương Dân, Thiệu Thục Mẫn, Trương Mạn, bị đưa về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, nhưng, tuy biết chúng liên quan đến giao dịch phi pháp, lại không ai biết người đưng phía sau màn tổ chức là ai, bao gồm cả y tá và người môi giới cũng chưa từng thật sự tiếp xúc.

Sầm Quế Cầm cũng ngậm chặt miệng không trả lời, một cái hỏi đã hết ba cái là không biết.

Hành lang cục cảnh sát truyền đến tiếng gào khóc, Phùng Quyên chết ngất: "Đao phủ các người, quả thực không phải người, tôi muốn cứu con trai tôi, các người buông ra, tôi phải đổi cho con trai tôi. Thận, tôi muốn thằng bé khỏe mạnh sống sót."

Bà cụ dùng sức tránh khỏi gông cùm, tóc rối tung, mặt đầy nước mắt, nổi điên lao ra đám đông. Phía sau có nữ cảnh sát túm chặt bà cụ, khóe mắt đã ươn ướt, lại lạnh giọng quát lớn: "Đây là cục cảnh sát, mời cụ nghiêm chỉnh một chút."

Phùng Quyên ngồi dưới đất, khóc lóc vật vã.

Nữ cảnh sát mím môi, cuối cùng gào lên: "Con trai cụ muốn sống, vậy người khác thì sai? Những người được phát hiện trong tầng hầm ngầm, cụ cho rằng bọn họ tự nguyện hả? Đem thận cho con trai cụ, cụ biết bọn họ sẽ thế nào không?"

Phùng Quyên nức nở.

"Sẽ thay con trai cụ đi tìm chết, thế thì cụ có khác gì bọn giết người kia đâu? Bọn họ phần lớn là thanh niên trai tráng, cũng có bố có mẹ có gia đình. Cụ đau lòng khổ sở, bọn họ thì không à?"

Tiếng khóc của Phùng Quyên nhỏ dần, chìm vào trong tuyệt vọng, lẩm bẩm tự nói: "Con trai tôi phải làm sao bây giờ..."

Nữ cảnh sát chớp mạnh hai mắt, đỡ cánh tay bà cụ: "Đi ghi lời khai thôi."

***

Trưa hôm sau, đám người Lữ Xương Dân được thả ra, Vương Hằng đấm mạnh vào tường, tức giận vô cùng.

Hành vi phạm tội của gã rõ như ban ngày, trong lòng mọi người đều rõ ràng, lại không có chứng cứ, không ai có thể thật sự chỉ ra chỗ sai của gã.

Mà lúc này, Du Tùng đang lái xe chạy trên cao tốc, anh liếc nhìn người ngồi bên cạnh: "Chúng ta thay phiên nhau lái, không nghỉ ngơi, ngày mai có thể đến được Tế Nam."

Nửa phút sau, Dư Nam chỉ cười cười: "Không cần, em không vội."

Hết chương 54

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương