Trò Chơi Tận Thế
-
Quyển 4 - Chương 140: Phong bảy tuổi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hóa thân của Thế giới luân hồi mở miệng giải đáp nghi vấn của Phong Mặc: “Thực ra cậu ta mới là nhân cách chính, cậu là nhân cách phụ, cho nên cậu mới đầy chỗ thiếu hụt. Hai người các cậu đều đã định trước sẽ gặp Lâm Việt, nhưng bởi cậu ta rất giống người sống nên ngược lại cậu lại bại lộ thân phận trước, ký kết khế ước người thủ hộ với Lâm Việt. Vốn dĩ cậu ta phải mạnh hơn cậu, đáng tiếc ký ức mà cậu ta tự tạo cho mình quá chân thực, trái lại thành thứ trói buộc cậu ta, mang đến rất nhiều phiền não, hơn nữa trong lúc săn giết thủ phú cậu ta đã bị tên kia khống chế tinh thần, thế nên cậu ta hoàn toàn trở thành người bình thường.”
Lời của bà ta khiến Phong Mặc lập tức liên tưởng lại mọi việc.
Chẳng trách…
Chẳng trách Giang Thủy Hàn lại tuấn tú đến không giống người thật. Những đứa trẻ được tạo ra trong thành Vân vốn đều là trai xinh gái đẹp, mà kiểu đẹp đến mức độ đó kỳ thực rất hiếm thấy trong đám người luân hồi tầm thường.
Chẳng trách ngay lần đầu tiên gặp Lâm Việt, Giang Thủy Hàn đã hoàn toàn tin tưởng anh, còn yên tâm giao vũ khí duy nhất của bản thân cho anh.
Chẳng trách anh ta không chút do dự dùng tấm thẻ niết bàn của mình cho Lâm Việt.
Chẳng trách Lâm Việt có bất kỳ suy tính sắp xếp gì, anh ta cũng sẽ tiếp thu và thấu hiểu vô điều kiện.
Nói vậy, hóa ra Giang Thủy Hàn còn nỗ lực nhiều hơn hắn?
Thế nên… Phong Mặc có phần khó hiểu…
Vì sao quan hệ của Lâm Việt với hắn lại tốt hơn hẳn, còn với Giang Thủy Hàn chỉ là quan hệ đồng đội bình thường?
Lẽ nào cũng bởi… Hắn may mắn gặp anh khá sớm sao?
Nghe như có lý, nhưng dường như lại không đúng chỗ nào…
Thế giới luân hồi không cho Phong Mặc có thời gian tiếp tục suy nghĩ. Bà ta nâng tay lên, bên cạnh hắn tức thì xuất hiện một cổng dịch chuyển màu đỏ.
“Ta không cách nào cứu được người đó, bởi vì ta không có thời gian. Cậu có thể tự mình đi cứu.”
Sau khi tạo ra cánh cửa, hóa thân của Thế giới luân hồi vỗ nhẹ bả vai Phong Mặc.
Toàn bộ côn trùng bám trên cơ thể Phong Mặc nhanh chóng chen nhau trở về cơ thể bà ta, những bộ phận bị thương tổn của hắn cũng hồi phục lại như ban đầu.
Đám sâu nháy mắt bò khắp toàn bộ khuôn mặt Thế giới luân hồi, chỉ để lại một bên mắt trái.
Lúc này, bà ta thậm chí không còn sức lực nói chuyện. Bà ta vươn tay, móc nhãn cầu trái – bộ phận duy nhất chưa bị nhiễm bẩn xuống.
Không phải hình ảnh đẫm máu như Phong Mặc tưởng tượng, tròng mắt vừa rơi ra liền biến thành một viên đá hình cầu màu trắng lấp lánh trong suốt.
Hóa thân Thế giới luân hồi đưa viên đá tròn đó cho Phong Mặc, chỉ vào cánh cửa.
Không nói một lời, nhưng Phong Mặc biết bà ta đang thúc giục mình rời khỏi đây.
Hắn cũng không rõ khối đá này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng… đây là món quà duy nhất của mẹ cho hắn.
Hắn siết chặt viên đá, cất bước tiến vào cổng.
Đầu không ngoảnh lại, quyết tuyệt mà đi.
Hóa thân của Thế giới luân hồi “ngắm” bóng lưng hắn, lại không hề thất vọng.
Bởi bà ta “thấy” rất rõ trong lòng hắn nói một câu: “Tạm biệt, mẹ.”
Nhìn hắn tiến vào [Kinh đô u quỷ], bà ta khẽ thầm thì…
“Con thực sự… là đứa con trai có tiền đồ nhất của ta.”
Lúc này đây, lời của bà ta không mang ý giễu cợt. Bà ta quả thật thích đứa trẻ này, nếu không… bà ta đã không vi phạm quy tắc mà khiến hắn sống lại ở thành Vân, cũng không dung túng hắn làm trời làm đất.
Dưới con mắt của bà ta, Phong Mặc sinh ra trong hỗn độn, trên người hắn có lương thiện tự nhiên, lại có tàn ác thuần túy.
Hắn rất đơn thuần, khi hắn thiện là vì bản tính, khi hắn ác cũng vậy, là bản tính. Thích chính là thích, ghét chính là ghét, hắn có thể yêu ghét không lý do, rồi lại có thể tình cảm nồng nhiệt.
Mà tính cách thất thường của hắn ngược lại vô cùng phù hợp để ứng phó với quy tắc của Thế giới luân hồi đã hoàn toàn điên loạn.
Bà ta tin tưởng hắn sẽ làm nên chuyện.
Vừa rồi khi chạm vào hắn, bà ta đã thuận tiện cải biến thể chất, khiến hắn có thể có được dị năng và thẻ luân hồi sau khi bước vào Thế giới luân hồi. Một động tác nhỏ, nhưng sẽ dẫn đến thay đổi rất lớn.
Muốn sống sót ở thế giới này sau khi bà ta chết, thẻ luân hồi và dị năng trước kia của hắn không dùng được, quá yếu, dị năng yếu ớt như vậy làm sao có thể bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ đây?
Đáng tiếc bà ta… chắc chắn không thể nhìn thấy tương lai của họ rồi.
Bầy côn trùng màu đen đã nuốt trọn hóa thân.
Bà ta hoàn toàn chết, hình người biến mất, tan thành một quả cầu kết bởi côn trùng.
Quả cầu sâu bồng bềnh trôi giữa không trung, biến ảo thành đủ loại hình dạng, chậm rãi bay về phía bình lớn chứa bộ não khổng lồ.
Mà bộ não trong bình gần như đã chuyển thành màu đen, chỉ còn lại một vùng nhỏ trắng tinh nơi thùy trán, tựa như đang chống chọi một lần cuối cùng…
…
Cống thoát nước của bệnh viện Hải Loa được xây rất rộng, đó hẳn là hầm tị nạn trong lòng đất thời chiến tranh, sau này lại được chuyển đổi xây dựng thành cống nước.
Tìm được một lối rẽ nhỏ thông tới bốn phương tám hướng, Lâm Việt liền ngồi xuống một góc khá sạch sẽ, dựa tường nghỉ ngơi.
Dọc đường đi, anh đã thấy hơn mười thi thể NPC. Những cái xác đó đều bị gặm nham nhở rách nát khiến anh không dám nhìn nhiều, nhưng sờ qua cơ thể lạnh thấu xương, xem ra vị trí này đã bị huyết thi tập kích từ sớm.
Nơi đây cũng không an toàn, chỉ có thể làm điểm dừng chân tạm thời.
Lâm Việt lấy tấm đệm mềm từ trong nhẫn không gian ra, ngồi xuống rồi nhẹ nhàng ôm cơ thể nho nhỏ của Uông Tư Thần lên.
Trên đỉnh đầu cậu bé chỉ có 1 điểm tích phân, mà 1 điểm này cũng chính là số điểm còn lại của anh.
Cậu nhóc còn đang ngủ say. Không biết vừa rồi nữ quỷ đã làm gì với nó, trong lúc “mơ ngủ”, nó thỉnh thoảng sẽ cau mày, hoảng sợ vươn hai cánh tay bé xíu quơ quào loạn xạ, mãi tới khi bắt được quần áo của anh mới có thể bình tâm lại một chút, không nhíu mày nữa.
Lâm Việt mặc cho Uông Tư Thần nắm cổ áo mình. Bởi cậu nhóc túm quá chặt, ghìm cả cổ anh xuống khiến anh hơi khó thở, anh đành nhẹ gỡ ngón tay út của nó, muốn đổi thứ khác cho nó nắm.
Thế nhưng làm thế nào cậu nhóc cũng không buông lỏng tay ra.
Đang lúc Lâm Việt không biết làm sao, một giọng nam dễ nghe pha lẫn ý cười đột nhiên vang lên bên tai: “Anh mạnh tay chút, gọi nó tỉnh dậy, đừng nuông chiều nó!”
Lâm Việt nheo mắt lại, nhanh chóng lia chiếc đèn pin trong tay về phía phát ra tiếng nói, lạnh lùng nhìn người vừa cất lời.
Phong Mặc cười híp mắt đứng trước một cánh cửa dịch chuyển màu đỏ, nhẹ nở nụ cười, vẫy vẫy tay với anh.
Lâm Việt không hề nghĩ ngợi, mạnh tay ấn lên hổ khẩu của Uông Tư Thần, dùng sức đẩy tay thằng bé ra.
Thuận tay nhét Uông Tư Thần vào đệm, anh vẫn chiếu đèn pin thẳng mặt Phong Mặc, từng bước tiến về phía hắn.
Lúc đầu, anh hoài nghi Phong Mặc trước mắt là do huyết thi thỏ biến thành.
Nhưng… tuy con quái kia có thể sao chép bề ngoài của người khác, có điều nó không biết nói. Hơn nữa Phong Mặc trước đó đã biến mất một cách khó hiểu, hiện tại bỗng nhiên quay về dường như cũng không có gì kỳ lạ.
Anh muốn dùng một vài câu hỏi cơ bản xác định thân phận của hắn.
Tiến tới vị trí cách Phong Mặc hai mét, Lâm Việt dừng bước, cảnh giác hỏi: “Còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt không? Cậu đưa tôi cái gì?”
Nhắc tới thứ này, Phong Mặc lập tức có chút khó chịu.
Trong mảnh ký ức khắc sâu nhất của Lâm Việt khi sắp chết có khoảnh khắc thuở đầu gặp gỡ của hai người.
Chuyện có thể lưu lại một dấu vết ở nơi sâu trong hồi ức của Lâm Việt khiến Phong Mặc rất vui sướng, nhưng hắn cũng đồng thời có phần khó chịu.
Bởi vì nhân vật chính của đoạn ký ức đó không phải hắn mà là cái bật lửa!
Kết quả bây giờ thấy hắn quay về, anh vẫn hỏi cái bật lửa?!
Hắn hơi ghét cái bật lửa chiếm sóng đó rồi.
Để xua tan nỗi lo của Lâm Việt, Phong Mặc lại không thể không trả lời: “… Một cái bật lửa Zippo màu vàng.”
Nghe hắn trả lời chính xác, Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm.
Lần nữa nhìn thấy hắn, trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó nói nên lời, hưng phấn, thỏa mãn, hồi hộp.
Anh khắc chế tâm tình kích động từ đáy lòng, lấy ra một vật từ trong không gian, trịnh trọng đặt vào tay Phong Mặc: “Trả lời chính xác, tặng cậu quà.”
Phong Mặc chìa tay trái ra, Lâm Việt đặt một chiếc bật lửa vào lòng bàn tay hắn.
Hắn kinh ngạc vuốt khối kim loại kia: “Anh vẫn còn giữ nó?”
Đây chính là chiếc bật lửa mà hắn ném cho anh trong lần đầu hai người gặp mặt.
Lâm Việt tỏ vẻ lãnh đạm: “Thứ này rất có ý nghĩa kỷ niệm, hơn nữa nó còn hữu dụng. Vừa rồi lúc sắp chết tôi đã nhớ lại rất nhiều thứ, trong đó có một đoạn ký ức ngắn mà tôi ấn tượng rất sâu sắc, chính là lúc cậu đưa bật lửa cho tôi… Cho nên tôi muốn trả vật về với chủ cũ.”
Nói vài câu, biểu cảm của anh bỗng trở nên có chút mất tự nhiên. Anh giơ tay lên, hơi lúng túng mà gãi cằm, thanh âm cũng hạ thấp một chút: “Khi đó tôi thực sự… cảm thấy rất tuyệt vọng. Vừa nghĩ tới sau này ở trong Thế giới luân hồi ngày nào cũng thấy nhiều thi thể như thế, tôi đã cảm thấy có lẽ tôi không cố nổi, chẳng bao lâu sẽ tự sát mất. May mà khi đó có cậu, có cái bật lửa của cậu, tôi mới có thể dựa vào đó mà tỉnh táo lại.”
Nghe Lâm Việt nói, Phong Mặc tựa hồ nhớ tới điều gì.
Đôi mắt hắn tỏa sáng lấp lánh, cúi đầu nhìn qua chiếc bật lửa rồi lại nhìn gương mặt anh: “Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi tặng anh một cái bật lửa. Khi Giang Thủy Hàn gặp anh lần đầu, anh ta tặng anh một khẩu súng. Kết quả cuối cùng chỉ có tôi là người thủ hộ của anh, anh ta lại không phải, chẳng lẽ… Cái anh cần là bình tĩnh khắc chế chứ không phải dùng bạo lực giải quyết vấn đề?”
Lời Phong Mặc khiến Lâm Việt có chút không hiểu.
Hơn nữa, nội dung câu nói kia cũng khiến anh có chút khó chịu.
Sắc mặt Lâm Việt lạnh dần: “… Liên quan gì đến Giang Thủy Hàn?”
Phong Mặc mở lòng bàn tay phải của mình ra, một viên đá quý màu trắng tinh khiết lẳng lặng nằm đó.
Hắn lắc nhẹ viên đá rồi lắc chiếc bật lửa, nở nụ cười tinh ranh: “Đây là quà mẹ tặng tôi, anh lại cũng tặng tôi một món quà, hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ. Đã thế thì tôi sẽ lấy hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của tôi luôn.”
Mẹ?
Phong Mặc có mẹ từ bao giờ?
Sinh nhật bảy tuổi?
Không phải hắn mới “ra đời” chưa đến bốn tháng sao?
Lâm Việt nghe mà chẳng hiểu ra sao, đáy lòng cũng chợt nảy sinh chút sợ hãi.
Từ vài biểu lộ nhỏ của Phong Mặc, anh dường như nhận ra… Hắn muốn báo cho mình một tin tức xấu.
Xem ra… là một tin vô cùng xấu.
Hóa thân của Thế giới luân hồi mở miệng giải đáp nghi vấn của Phong Mặc: “Thực ra cậu ta mới là nhân cách chính, cậu là nhân cách phụ, cho nên cậu mới đầy chỗ thiếu hụt. Hai người các cậu đều đã định trước sẽ gặp Lâm Việt, nhưng bởi cậu ta rất giống người sống nên ngược lại cậu lại bại lộ thân phận trước, ký kết khế ước người thủ hộ với Lâm Việt. Vốn dĩ cậu ta phải mạnh hơn cậu, đáng tiếc ký ức mà cậu ta tự tạo cho mình quá chân thực, trái lại thành thứ trói buộc cậu ta, mang đến rất nhiều phiền não, hơn nữa trong lúc săn giết thủ phú cậu ta đã bị tên kia khống chế tinh thần, thế nên cậu ta hoàn toàn trở thành người bình thường.”
Lời của bà ta khiến Phong Mặc lập tức liên tưởng lại mọi việc.
Chẳng trách…
Chẳng trách Giang Thủy Hàn lại tuấn tú đến không giống người thật. Những đứa trẻ được tạo ra trong thành Vân vốn đều là trai xinh gái đẹp, mà kiểu đẹp đến mức độ đó kỳ thực rất hiếm thấy trong đám người luân hồi tầm thường.
Chẳng trách ngay lần đầu tiên gặp Lâm Việt, Giang Thủy Hàn đã hoàn toàn tin tưởng anh, còn yên tâm giao vũ khí duy nhất của bản thân cho anh.
Chẳng trách anh ta không chút do dự dùng tấm thẻ niết bàn của mình cho Lâm Việt.
Chẳng trách Lâm Việt có bất kỳ suy tính sắp xếp gì, anh ta cũng sẽ tiếp thu và thấu hiểu vô điều kiện.
Nói vậy, hóa ra Giang Thủy Hàn còn nỗ lực nhiều hơn hắn?
Thế nên… Phong Mặc có phần khó hiểu…
Vì sao quan hệ của Lâm Việt với hắn lại tốt hơn hẳn, còn với Giang Thủy Hàn chỉ là quan hệ đồng đội bình thường?
Lẽ nào cũng bởi… Hắn may mắn gặp anh khá sớm sao?
Nghe như có lý, nhưng dường như lại không đúng chỗ nào…
Thế giới luân hồi không cho Phong Mặc có thời gian tiếp tục suy nghĩ. Bà ta nâng tay lên, bên cạnh hắn tức thì xuất hiện một cổng dịch chuyển màu đỏ.
“Ta không cách nào cứu được người đó, bởi vì ta không có thời gian. Cậu có thể tự mình đi cứu.”
Sau khi tạo ra cánh cửa, hóa thân của Thế giới luân hồi vỗ nhẹ bả vai Phong Mặc.
Toàn bộ côn trùng bám trên cơ thể Phong Mặc nhanh chóng chen nhau trở về cơ thể bà ta, những bộ phận bị thương tổn của hắn cũng hồi phục lại như ban đầu.
Đám sâu nháy mắt bò khắp toàn bộ khuôn mặt Thế giới luân hồi, chỉ để lại một bên mắt trái.
Lúc này, bà ta thậm chí không còn sức lực nói chuyện. Bà ta vươn tay, móc nhãn cầu trái – bộ phận duy nhất chưa bị nhiễm bẩn xuống.
Không phải hình ảnh đẫm máu như Phong Mặc tưởng tượng, tròng mắt vừa rơi ra liền biến thành một viên đá hình cầu màu trắng lấp lánh trong suốt.
Hóa thân Thế giới luân hồi đưa viên đá tròn đó cho Phong Mặc, chỉ vào cánh cửa.
Không nói một lời, nhưng Phong Mặc biết bà ta đang thúc giục mình rời khỏi đây.
Hắn cũng không rõ khối đá này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng… đây là món quà duy nhất của mẹ cho hắn.
Hắn siết chặt viên đá, cất bước tiến vào cổng.
Đầu không ngoảnh lại, quyết tuyệt mà đi.
Hóa thân của Thế giới luân hồi “ngắm” bóng lưng hắn, lại không hề thất vọng.
Bởi bà ta “thấy” rất rõ trong lòng hắn nói một câu: “Tạm biệt, mẹ.”
Nhìn hắn tiến vào [Kinh đô u quỷ], bà ta khẽ thầm thì…
“Con thực sự… là đứa con trai có tiền đồ nhất của ta.”
Lúc này đây, lời của bà ta không mang ý giễu cợt. Bà ta quả thật thích đứa trẻ này, nếu không… bà ta đã không vi phạm quy tắc mà khiến hắn sống lại ở thành Vân, cũng không dung túng hắn làm trời làm đất.
Dưới con mắt của bà ta, Phong Mặc sinh ra trong hỗn độn, trên người hắn có lương thiện tự nhiên, lại có tàn ác thuần túy.
Hắn rất đơn thuần, khi hắn thiện là vì bản tính, khi hắn ác cũng vậy, là bản tính. Thích chính là thích, ghét chính là ghét, hắn có thể yêu ghét không lý do, rồi lại có thể tình cảm nồng nhiệt.
Mà tính cách thất thường của hắn ngược lại vô cùng phù hợp để ứng phó với quy tắc của Thế giới luân hồi đã hoàn toàn điên loạn.
Bà ta tin tưởng hắn sẽ làm nên chuyện.
Vừa rồi khi chạm vào hắn, bà ta đã thuận tiện cải biến thể chất, khiến hắn có thể có được dị năng và thẻ luân hồi sau khi bước vào Thế giới luân hồi. Một động tác nhỏ, nhưng sẽ dẫn đến thay đổi rất lớn.
Muốn sống sót ở thế giới này sau khi bà ta chết, thẻ luân hồi và dị năng trước kia của hắn không dùng được, quá yếu, dị năng yếu ớt như vậy làm sao có thể bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ đây?
Đáng tiếc bà ta… chắc chắn không thể nhìn thấy tương lai của họ rồi.
Bầy côn trùng màu đen đã nuốt trọn hóa thân.
Bà ta hoàn toàn chết, hình người biến mất, tan thành một quả cầu kết bởi côn trùng.
Quả cầu sâu bồng bềnh trôi giữa không trung, biến ảo thành đủ loại hình dạng, chậm rãi bay về phía bình lớn chứa bộ não khổng lồ.
Mà bộ não trong bình gần như đã chuyển thành màu đen, chỉ còn lại một vùng nhỏ trắng tinh nơi thùy trán, tựa như đang chống chọi một lần cuối cùng…
…
Cống thoát nước của bệnh viện Hải Loa được xây rất rộng, đó hẳn là hầm tị nạn trong lòng đất thời chiến tranh, sau này lại được chuyển đổi xây dựng thành cống nước.
Tìm được một lối rẽ nhỏ thông tới bốn phương tám hướng, Lâm Việt liền ngồi xuống một góc khá sạch sẽ, dựa tường nghỉ ngơi.
Dọc đường đi, anh đã thấy hơn mười thi thể NPC. Những cái xác đó đều bị gặm nham nhở rách nát khiến anh không dám nhìn nhiều, nhưng sờ qua cơ thể lạnh thấu xương, xem ra vị trí này đã bị huyết thi tập kích từ sớm.
Nơi đây cũng không an toàn, chỉ có thể làm điểm dừng chân tạm thời.
Lâm Việt lấy tấm đệm mềm từ trong nhẫn không gian ra, ngồi xuống rồi nhẹ nhàng ôm cơ thể nho nhỏ của Uông Tư Thần lên.
Trên đỉnh đầu cậu bé chỉ có 1 điểm tích phân, mà 1 điểm này cũng chính là số điểm còn lại của anh.
Cậu nhóc còn đang ngủ say. Không biết vừa rồi nữ quỷ đã làm gì với nó, trong lúc “mơ ngủ”, nó thỉnh thoảng sẽ cau mày, hoảng sợ vươn hai cánh tay bé xíu quơ quào loạn xạ, mãi tới khi bắt được quần áo của anh mới có thể bình tâm lại một chút, không nhíu mày nữa.
Lâm Việt mặc cho Uông Tư Thần nắm cổ áo mình. Bởi cậu nhóc túm quá chặt, ghìm cả cổ anh xuống khiến anh hơi khó thở, anh đành nhẹ gỡ ngón tay út của nó, muốn đổi thứ khác cho nó nắm.
Thế nhưng làm thế nào cậu nhóc cũng không buông lỏng tay ra.
Đang lúc Lâm Việt không biết làm sao, một giọng nam dễ nghe pha lẫn ý cười đột nhiên vang lên bên tai: “Anh mạnh tay chút, gọi nó tỉnh dậy, đừng nuông chiều nó!”
Lâm Việt nheo mắt lại, nhanh chóng lia chiếc đèn pin trong tay về phía phát ra tiếng nói, lạnh lùng nhìn người vừa cất lời.
Phong Mặc cười híp mắt đứng trước một cánh cửa dịch chuyển màu đỏ, nhẹ nở nụ cười, vẫy vẫy tay với anh.
Lâm Việt không hề nghĩ ngợi, mạnh tay ấn lên hổ khẩu của Uông Tư Thần, dùng sức đẩy tay thằng bé ra.
Thuận tay nhét Uông Tư Thần vào đệm, anh vẫn chiếu đèn pin thẳng mặt Phong Mặc, từng bước tiến về phía hắn.
Lúc đầu, anh hoài nghi Phong Mặc trước mắt là do huyết thi thỏ biến thành.
Nhưng… tuy con quái kia có thể sao chép bề ngoài của người khác, có điều nó không biết nói. Hơn nữa Phong Mặc trước đó đã biến mất một cách khó hiểu, hiện tại bỗng nhiên quay về dường như cũng không có gì kỳ lạ.
Anh muốn dùng một vài câu hỏi cơ bản xác định thân phận của hắn.
Tiến tới vị trí cách Phong Mặc hai mét, Lâm Việt dừng bước, cảnh giác hỏi: “Còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt không? Cậu đưa tôi cái gì?”
Nhắc tới thứ này, Phong Mặc lập tức có chút khó chịu.
Trong mảnh ký ức khắc sâu nhất của Lâm Việt khi sắp chết có khoảnh khắc thuở đầu gặp gỡ của hai người.
Chuyện có thể lưu lại một dấu vết ở nơi sâu trong hồi ức của Lâm Việt khiến Phong Mặc rất vui sướng, nhưng hắn cũng đồng thời có phần khó chịu.
Bởi vì nhân vật chính của đoạn ký ức đó không phải hắn mà là cái bật lửa!
Kết quả bây giờ thấy hắn quay về, anh vẫn hỏi cái bật lửa?!
Hắn hơi ghét cái bật lửa chiếm sóng đó rồi.
Để xua tan nỗi lo của Lâm Việt, Phong Mặc lại không thể không trả lời: “… Một cái bật lửa Zippo màu vàng.”
Nghe hắn trả lời chính xác, Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm.
Lần nữa nhìn thấy hắn, trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó nói nên lời, hưng phấn, thỏa mãn, hồi hộp.
Anh khắc chế tâm tình kích động từ đáy lòng, lấy ra một vật từ trong không gian, trịnh trọng đặt vào tay Phong Mặc: “Trả lời chính xác, tặng cậu quà.”
Phong Mặc chìa tay trái ra, Lâm Việt đặt một chiếc bật lửa vào lòng bàn tay hắn.
Hắn kinh ngạc vuốt khối kim loại kia: “Anh vẫn còn giữ nó?”
Đây chính là chiếc bật lửa mà hắn ném cho anh trong lần đầu hai người gặp mặt.
Lâm Việt tỏ vẻ lãnh đạm: “Thứ này rất có ý nghĩa kỷ niệm, hơn nữa nó còn hữu dụng. Vừa rồi lúc sắp chết tôi đã nhớ lại rất nhiều thứ, trong đó có một đoạn ký ức ngắn mà tôi ấn tượng rất sâu sắc, chính là lúc cậu đưa bật lửa cho tôi… Cho nên tôi muốn trả vật về với chủ cũ.”
Nói vài câu, biểu cảm của anh bỗng trở nên có chút mất tự nhiên. Anh giơ tay lên, hơi lúng túng mà gãi cằm, thanh âm cũng hạ thấp một chút: “Khi đó tôi thực sự… cảm thấy rất tuyệt vọng. Vừa nghĩ tới sau này ở trong Thế giới luân hồi ngày nào cũng thấy nhiều thi thể như thế, tôi đã cảm thấy có lẽ tôi không cố nổi, chẳng bao lâu sẽ tự sát mất. May mà khi đó có cậu, có cái bật lửa của cậu, tôi mới có thể dựa vào đó mà tỉnh táo lại.”
Nghe Lâm Việt nói, Phong Mặc tựa hồ nhớ tới điều gì.
Đôi mắt hắn tỏa sáng lấp lánh, cúi đầu nhìn qua chiếc bật lửa rồi lại nhìn gương mặt anh: “Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi tặng anh một cái bật lửa. Khi Giang Thủy Hàn gặp anh lần đầu, anh ta tặng anh một khẩu súng. Kết quả cuối cùng chỉ có tôi là người thủ hộ của anh, anh ta lại không phải, chẳng lẽ… Cái anh cần là bình tĩnh khắc chế chứ không phải dùng bạo lực giải quyết vấn đề?”
Lời Phong Mặc khiến Lâm Việt có chút không hiểu.
Hơn nữa, nội dung câu nói kia cũng khiến anh có chút khó chịu.
Sắc mặt Lâm Việt lạnh dần: “… Liên quan gì đến Giang Thủy Hàn?”
Phong Mặc mở lòng bàn tay phải của mình ra, một viên đá quý màu trắng tinh khiết lẳng lặng nằm đó.
Hắn lắc nhẹ viên đá rồi lắc chiếc bật lửa, nở nụ cười tinh ranh: “Đây là quà mẹ tặng tôi, anh lại cũng tặng tôi một món quà, hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ. Đã thế thì tôi sẽ lấy hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của tôi luôn.”
Mẹ?
Phong Mặc có mẹ từ bao giờ?
Sinh nhật bảy tuổi?
Không phải hắn mới “ra đời” chưa đến bốn tháng sao?
Lâm Việt nghe mà chẳng hiểu ra sao, đáy lòng cũng chợt nảy sinh chút sợ hãi.
Từ vài biểu lộ nhỏ của Phong Mặc, anh dường như nhận ra… Hắn muốn báo cho mình một tin tức xấu.
Xem ra… là một tin vô cùng xấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook