Trò Chơi Tận Thế
Quyển 4 - Chương 123: “Vứt bỏ“

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kt quả hình ảnh cho dimsum

Tiểu Tuyền còn ghi hận yêu cầu nghiêm khắc của Lâm Việt với mình trước đó, anh tặng cậu ta hai cú đá, cậu ta cảm thấy còn khó nhịn hơn thù giết cha! Lúc này nhìn anh bị nhốt bên ngoài, cậu ta cảm thấy như báo được thâm thù đại hận!

Bốn người còn lại đều bị cậu ta chọc tức, dồn lại vừa đẩy vừa mắng cậu ta, vô cùng nóng nảy. Tiểu Tuyền mặc cho người khác đấm đá chửi bới mình, chỉ nhất quyết dùng thân thể chặn khóa, không để người khác mở cửa!

Lâm Việt hận không thể một quyền đập nát cái gương mặt tiểu nhân đắc chí kia.

Tiểu Tuyền cảm thấy hai người có oán có thù, muốn báo cũng được. Thế nhưng vì sao lại nhốt cả Uông Tư Thần ở bên ngoài?!

Nhưng bây giờ cũng không có thời gian chất vấn cậu ta. Cách cửa sổ, Lâm Việt thấy Lâm Dương Dương đang nổi giận, một bạt tai giáng mạnh trên mặt Tiểu Tuyền, đánh cậu ta ngã sấp trên mặt đất.

Sau đó, cô dường như chuẩn bị lao ra, Lâm Việt thấy vậy vội ngăn cản: “Đừng ra! Đi lấy chất lỏng nhiệm vụ yêu cầu đi!”

Anh có hai cái mạng, anh có thể đánh cược, Dương Dương thì không.

Huyết thi bị đá văng có phần kiêng kỵ Lâm Việt, nó quanh quẩn gần đó quan sát anh.

Lâm Việt biết sức lực của mình đủ để đánh bay quái vật, nhưng tránh né công kích lại rất khó, anh cũng không đỡ được đòn tấn công của nó.

Để đe dọa huyết thi, Lâm Việt mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nó, thể hiện khí thế cuồn cuộn.

Sức chiến đấu cao nhất anh từng có cũng là 100 điểm, anh rất hiểu số điểm đó có cảm giác gì.

Mạnh, nhưng không mạnh đến trời đất điên đảo. Nếu đấu với chiến lực 50 điểm của anh, tuy một đối một nhất định anh phải chết, nhưng chí ít… có thể giằng co với nó mười phút mới bỏ mạng.

Lâm Việt đẩy Uông Tư Thần: “Chạy mau.”

Anh đương nhiên sẽ không cam lòng chịu chết, anh muốn đọ sức với con huyết thi này một lát, đợi Lâm Dương Dương và mấy người kia lấy “chất lỏng màu lam thần bí” – mục tiêu nhiệm vụ ra, dùng nó đối phó với quái vật.

Mà Uông Tư Thần ở đây sẽ rất nguy hiểm.

Nghe Lâm Việt nói, Uông Tư Thần hốt hoảng bỏ chạy. Bởi không biết đang có chuyện gì xảy ra, thằng bé hoàn toàn luống cuống, thậm chí còn quên tháo băng gạc trên mắt trước khi chạy trốn.

Mới chạy vài mét, Uông Tư Thần không thấy đường vấp phải một khe gạch hơi rộng, ngã nhào xuống đất. Nó cảm thấy đầu gối bỏng rát, chắc hẳn đã bị ngã trầy da, thế nhưng vừa nhớ tới phía sau mình còn một con quái vật, nó cũng quên luôn đau đớn.

Thằng bé đứng dậy, dùng đầu ngón tay chọc thủng một lỗ trên vải gạc để quan sát đường đi xung quanh. Nó bước qua khe hở nhỏ, liếc mắt tìm hình dáng của Lâm Việt trong thế giới ngập tràn máu thịt.

Giữa khung cảnh đáng sợ, một người bình thường như Lâm Việt giống như thiên sứ chốn địa ngục. Khắp nơi đều là máu tươi, chỉ có anh mang theo màu sắc, tựa như đang tỏa ánh sáng thần thánh trước mắt thằng bé.

Sau đó, Uông Tư Thần thấy biểu cảm của Lâm Việt thay đổi.

Anh vội vã chạy về phía nó, nó nhận ra ánh mắt của anh rơi xuống sau lưng mình.

Không đợi Uông Tư Thần kịp quay đầu nhìn, nó cảm giác được chân mình bị kẻ nào đó tóm lấy!

Một sức mạnh khủng khiếp từ mắt cá chân truyền lại.

Lâm Việt xông tới vươn tay ra với Uông Tư Thần, anh muốn cứu nó, nhưng thằng bé lại không thể bắt được tay anh, bị quái vật kia tha đi mất!

Uông Tư Thần thét lên chói tai, ra sức giãy giụa!

Trong lúc giằng co, vải gạc trên mặt thằng bé tuột ra.

Thế giới máu thịt hoàn toàn hiện ra trước mắt nó, vẫn xấu xí đến không sao chịu nổi, khiến người nhìn buồn nôn.

Thế nhưng vừa thấy quái vật đang bắt mình, Uông Tư Thần bỗng ngơ ngác.

Trong đôi mắt nó, quái vật kinh khủng đối với Lâm Việt và những người khác cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Cô ta không còn thanh xuân phơi phới, cũng không thể gọi là xinh đẹp, có mấy phần phong thái chững chạc của người đã làm vợ làm mẹ, khiến Uông Tư Thần bất giác tin cậy cô ta.

Trên người phụ nữ này dường như có một ma lực nào đó, khí chất đặc biệt khiến thằng bé liếc mắt đã cảm thấy cô ta rất hiền hậu, rất dịu dàng. Cô ta có thể làm tốt tất cả việc vặt trong nhà, có thể nhịn tất cả buồn tủi oan ức, có thể bao dung người thân đến không ai sánh bằng.

Mà cảm giác này kỳ thực không ai có thể cảm nhận, chỉ có một mình Uông Tư Thần…

Bởi vì “quái vật” đang nắm lấy mắt cá chân nó… là mẹ của nó.

Uông Tư Thần biết rõ mẹ mình không thể ở đây, nhưng sau khi nhìn thấy hình bóng mẹ, tất thảy nỗi sợ hãi của nó vẫn tiêu tan, tủi thân trong lòng nháy mắt trào ra như thác đổ!

Nó không phản kháng, ngược lại còn ôm chặt “mẹ” gào khóc…

“Mẹ! Mẹ, con yêu mẹ lắm… Mẹ đừng đi… Con muốn về nhà…”

Vì sao đột nhiên lại chết, vì sao đột nhiên phải đối mặt với thế giới kinh khủng như vậy? Nó rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi!

Mà trong mắt Lâm Việt, cuộc hội ngộ đong đầy tình thân của Uông Tư Thần lại biến thành một cảnh tượng khác.

Uông Tư Thần sao có thể ôm chặt quái vật kia?!

Con quái vật cũng đờ đẫn khó hiểu, có lẽ nó cảm thấy kỳ lạ, có lẽ chỉ đơn giản là hiếu kỳ, cuối cùng nó “nhìn” vào Uông Tư Thần, dùng cặp mắt trên bả vai mà nhìn, không lập tức ăn thịt thằng bé.

Quái vật đưa hai tay đụng lên trán Uông Tư Thần, cái miệng trên tay lè lưỡi nhẹ liếm lấy gương mặt nho nhỏ.

Thế nhưng đầu lưỡi của nó chỉ xuyên qua má Uông Tư Thần, nó thử dùng răng cắn, vẫn là hư không.

Trên vai huyết thi có một lỗ thủng, từng giọt máu tươi tí tách chảy ra.

Lâm Việt nghĩ nó hẳn đã nhận ra Uông Tư Thần là quỷ, chạm được cũng không ăn được, bởi vậy nó không há miệng nữa.

Mà hành động của quái vật trong mắt Uông Tư Thần lại là mẹ đang hôn trán mình, khiến thằng bé kích động rơm rớm nước mắt.

Mẹ mà nó thấy không nói gì cả, chỉ ôm nó rơi lệ. Chứng kiến “mẹ” như vậy, Uông Tư Thần càng khóc thảm thiết hơn.

Chỉ là sau khi khóc, sắc mặt “mẹ” đột nhiên biến đổi.

Trở nên vô cùng lạnh lẽo, không chút cảm tình.

Trẻ con hầu hết đều biết nhìn sắc mặt, nghe giọng nói người khác, Uông Tư Thần cũng lập tức cảm thấy không ổn.

Tuy nó tuổi nhỏ, nhưng nó vẫn biết suy nghĩ vài chuyện cơ bản nhất.

Nếu mẹ ở đây, trừ phi là mẹ cũng đã chết, cũng biến thành quỷ giống mình? Nhưng mẹ tại sao lại biến thành quỷ, tại sao cũng xuất hiện trong bệnh viện này? Mẹ rõ ràng đang ở nhà, nhà mình lại ở đầu kia thành phố, dù có gặp chuyện bất trắc thì chắc chắn mẹ cũng không đến bệnh viện Hải Loa cách một vòng thành phố đâu.

Uông Tư Thần nhận ra chuyện bất thường, muốn tránh đi.

Cũng đã không thoát được nữa.

Trên gương mặt “mẹ” nổi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Cười nhạt dần biến thành cười tươi, lại thành cười lớn, miệng há mỗi lúc một rộng, nụ cười càng thêm rạng rỡ, da bên khóe miệng cũng bị xé đến rách toạc, tạo thành rất nhiều vết thương.

Vết thương bên mép càng kéo càng lớn, ngoác đến mang tai, sau đó chỉ nghe “roạc” một tiếng, lớp da trên đầu người phụ nữ rách đôi, bong tróc, lộ ra da thịt gương mặt bên trong.

Tầng da này có thể cởi rất dễ dàng, tựa như cởi một lớp quần áo. Bộ da vẫn đang tiếp tục rơi xuống, chẳng mấy chốc da toàn thân cô ta đều tuột xuống nền đất.

Bóc một lớp da, máu nóng văng tung tóe khắp người Uông Tư Thần.

Uông Tư Thần bé nhỏ đã hoảng sợ đến choáng váng, ngây dại mà ngắm quái vật trước mắt, ngay cả tiếng khóc cũng thoáng ngưng lại.

Cảnh tượng bong da tróc thịt mà thằng bé vừa thấy, trong mắt Lâm Việt lại là một hình ảnh khác…

Quái vật bắt Uông Tư Thần biến thành một người phụ nữ.

Người phụ nữ bề ngoài đã hơn năm mươi tuổi, mặt mày phúc hậu, từ ngũ quan hiện tại có thể nhận ra bà cũng từng là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Lâm Việt khựng lại.

Lâm Dương Dương trong nhà xác bên cạnh cũng đã nhìn thấy tất cả qua ô cửa sổ, cô chớp mắt như hóa đá, cất giọng nói run run nức nở…

“Mẹ?!”

Không sai, quái vật này biến thành mẹ của Lâm Việt và Lâm Dương Dương.

Chẳng trách Uông Tư Thần lại ôm quái vật khóc như vậy, chắc hẳn đã bị ảo giác ảnh hưởng.

Cậu nhóc Uông Tư Thần bị dụ, nhưng Lâm Việt anh thì không.

Dù gì anh đã thấy rõ đám huyết thi này ăn thịt người như thế nào, cũng đã tận mắt chứng kiến nó biến đổi từ một con quái vật thành hình dạng mẹ mình, làm sao anh có thể dao động chứ? Nếu nó không ngụy trang thành mẹ anh mà là mẹ của Uông Tư Thần, có lẽ anh còn có thể do dự một chút, nghi ngờ lốt quái vật trước đó mới là giả, nhưng nó lại cố ý dùng bề ngoài của mẹ hai người.

Đây là vấy bẩn.

Biến thành hình dáng của mẹ người khác… Bằng vào thứ quỷ quái nó ư?

Nó không xứng.

Mà nguyên nhân huyết thi biến thành mẹ của Lâm Việt để mê hoặc anh cũng bởi nó không có hứng thú với Uông Tư Thần. Thằng bé bị nó ném qua một bên, sau khi thử vài lần vẫn không thể cắn trúng, nó cũng hoàn toàn không đoái hoài nữa.

Sau khi thay lớp vỏ mới, huyết thi từng bước tiến về phía Lâm Việt, trên mặt treo một nụ cười cứng ngắc.

Nó không mở miệng nói chuyện, có lẽ bởi không thể phát ra âm thanh. Quái vật vươn hai cánh tay, mỉm cười từ ái, ánh mắt dịu dàng, tựa hồ muốn ôm anh vào lòng.

Lâm Việt giả bộ như đã bị nó dụ dỗ. Anh cố coi huyết thi trước mắt như mẹ của mình, mà vừa nghĩ vậy, sống mũi anh chợt cay, trái lại quả thật có chút muốn khóc.

Mặc dù biết đây là quái vật biến thành, nhưng có thể một lần nữa nhìn thấy “mẹ” thật rõ… điều đó đã đủ khiến anh vui vẻ.

Lâm Việt cũng đưa tay ra, từng bước tiến về phía quái vật kia, tỏ vẻ kích động: “Mẹ? Là mẹ sao?”

Huyết thi chỉ mỉm cười không đáp.

Thế nhưng Lâm Việt đã nhìn rõ vẻ trêu chọc ẩn trong mắt nó. Quái vật này dường như rất hưởng thụ cảm giác lừa dối tình cảm của con người, thấy Lâm Việt mắc câu, khóe mắt đuôi mày của nó đều không kiềm được mà tỏa ra vui sướng.

Lâm Việt bước lên phía trước hai bước, cánh cửa phía sau bỗng “cụp” một tiếng.

Là Lâm Dương Dương mở cửa.

Nghe âm thanh mở khóa, Lâm Việt quay phắt lại chạy ngược về, hai bước đã tới được cửa nhà xác!

Anh đẩy nhẹ một cú mở bật cửa, lao vào bên trong.

Không có thời gian lo cho Uông Tư Thần, hơn nữa huyết thi không làm nó bị thương được, tạm thời ở bên ngoài cũng không sao.

Lâm Việt nhảy vào nhà xác, tức thì khóa trái cửa lại!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương