Trò Chơi Tận Thế
-
Quyển 4 - Chương 106: Khối đá
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vòng 30 phút phải tìm được thi thể của ma nữ?
Ngôi nhà này kỳ thực cũng không lớn, tổng cộng chỉ có ba tầng với gần hai mươi căn phòng, hơn nữa trước đó khi đi tìm ba người luân hồi mới, Lâm Việt và Phong Mặc đã rà soát qua phần lớn các phòng, thoạt nhìn hoàn toàn không có nơi để giấu xác.
Nếu thi thể hoàn chỉnh, vậy hẳn sẽ dễ tìm.
Ngay khi thông báo xuất hiện, linh hồn của Bạch Hinh Thiến cũng theo đó tan rã tứ tán. Lâm Việt không kịp nhìn rõ quần áo của cô, chỉ nhớ rằng cô mặc một chiếc đầm liền màu trắng khá sạch sẽ, nếu có cơ hội nhìn kỹ một chút, có lẽ có thể từ đó tìm ra một vài manh mối.
Xem ra là do Thế giới luân hồi cố ý không cho bọn họ nhìn, khiến người luân hồi không thể đào được vị trí thi thể từ miệng Bạch Hinh Thiến.
Đồng hồ đếm ngược hiện ra trước mắt năm người, còn kèm theo tiếng tích tắc từng giây khiến người nghe bất giác cảm thấy thật bực bội, tâm trạng cũng trở nên nóng nảy sốt ruột.
Thời gian cấp bách, Lâm Việt quyết định trước tiên dùng cách thức ngu ngốc nhất để tìm, sau khi kiểm tra một lượt toàn bộ căn nhà rồi sẽ cân nhắc đến những phương án khác.
Thấy Lâm Việt có vẻ sẽ đi tìm, Vương Hân rút lại năng lực thẻ luân hồi, thì thào nói: “Nhiệm vụ này không có hình phạt gì, không tìm cũng chẳng sao mà? Sao lại phải tìm?”
Là một người từng trải, Lâm Việt đã khá quen với phong cách của Thế giới luân hồi, tất nhiên cũng hiểu rằng mỗi nhiệm vụ đều có thể liên quan đến tính mạng, không dám qua loa có lệ.
Nhưng Vương Hân không có cảm giác lo lắng đó.
Khi gã nói ra câu kia, trong lòng Lâm Việt bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Anh còn chưa kịp nghĩ xong, một dòng tin bổ sung chợt bật ra, cứ như đang đáp lại lời “triệu hồi” của anh…
[Nếu không tìm được thi thể trong vòng 30 phút, người chơi mới sẽ lập tức tử vong! (Người chơi cũ bị phán 0 điểm, nhiệm vụ thất bại! Thất bại sẽ phải chịu trừng phạt nặng, phải trải qua 10 thế giới người mới tương tự, trình độ của người mới tương đương với lần này, sau đó mỗi lần thất bại sẽ tăng thêm ngẫu nhiên 2-10 thế giới nữa.]
Dòng thông báo bổ sung này khiến Vương Hân và Tiểu Tuyền lập tức ồn ào bất mãn: “Không tìm được xác thì tao phải chết? Lý lẽ ở đâu ra, tổ sư nhà nó!”
“Tôi đậu, con mẹ nó chứ, còn bày đặt làm quái gì nữa, giết phứt tôi đi cho xong!”
Lâm Việt cũng rất muốn mắng vài câu, nhưng không phải mắng Thế giới luân hồi mà là hai cái tên người mới không hề cảm nhận được nguy hiểm này. Đã sắp chết rồi, họ còn có tâm trạng nhàn nhã mà chửi rủa?
Lâm Việt nhịn tâm trạng kích động xuống. Thời gian quý báu, có sức mà oán trách chẳng bằng bắt tay vào làm vài chuyện thực tế hơn.
Anh vẫn phải dốc hết toàn lực bảo vệ ba người chơi mới, giúp họ hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thế giới này thất bại sẽ kéo theo mười nhóm người mới khác chờ anh giải quyết, hơn nữa lại đều là mấy kẻ đáng ghét như họ. Lỡ thật sự bị phạt tham gia mười vòng thế giới… Có lẽ anh sẽ phát điên mất.
Vương Hân và Tiểu Tuyền đều có chút sợ Phong Mặc, trong lúc chửi rủa Thế giới luân hồi, bốn con mắt vẫn thường xuyên liếc về phía hắn.
Chú ý tới tâm trạng của hai người họ, Lâm Việt mặt lạnh vỗ vỗ vai Phong Mặc, giới thiệu: “Đây là bạn của tôi – Phong Mặc, cũng là một người chơi cũ, không phải quỷ, là người Thế giới luân hồi phái tới giúp các anh. Các anh chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi có thể đưa các anh rời khỏi đây.”
Lâm Việt lúc này đang đưa lưng về phía Phong Mặc, anh không chú ý thấy khi mình nói những lời này, nụ cười trên mặt Phong Mặc hơi cứng lại.
Có điều Vương Hân và Tiểu Tuyền không nhìn ra chút biến sắc nhỏ ấy. Vừa nghe nói hắn đến để giúp đỡ, nét mặt cả hai đều giãn ra vài phần.
Thấy thời gian càng lúc càng ít, Lâm Việt cũng chẳng buồn nói nhảm nữa, dứt khoát ném cho mỗi người một chiếc đèn pin, bắt đầu chỉ huy: “Vương Hân, anh lên tầng ba tìm thi thể. Tiểu Tuyền, gọi bạn gái cậu tỉnh lại rồi hai người tìm ở tầng hai. Tôi và bạn tôi tìm tầng một. Vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra khá kỹ hai tầng trên rồi, các anh chủ yếu xem xét tường, sàn nhà, các đồ nội thất lớn, đèn trần.”
Nghe anh sắp xếp, mặt Vương Hân nháy mắt trắng bệch.
Chỉ có gã phải hành động một mình?! Gã sợ!
Bàn tay cầm đèn pin của Vương Hân đã toát mồ hôi, nhưng gã vẫn sĩ diện hão mà cố giả bộ bình tĩnh nói một câu “Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ”, sau đó cứng còng di chuyển về phía cầu thang.
Tiểu Tuyền lúc này nhìn bạn gái vướng chân vướng tay của mình cũng sốt ruột, giáng cho Tiểu Cơ hai bàn tay, đánh thức cô ta dậy.
Trong lúc ngất xỉu, Tiểu Cơ đã bỏ qua rất nhiều chuyện. Cô ta ngơ ngác nhìn đồng hồ đếm ngược trước mắt, nghe tiếng đếm giây tích tắc bên tai cũng chẳng hiểu ra sao.
Thấy Tiểu Cơ đã tỉnh, Tiểu Tuyền quát lớn: “Đồ đàn bà ***, cô suýt nữa xong rồi đấy! Chúng ta còn có gần hai mươi phút thôi, cô còn xỉu nữa là cả hai đi đời! Theo tôi đi tìm xác chết đi!”
Vừa nghe tới hai chữ “xác chết”, Tiểu Cơ hoảng sợ tái mặt: “Tìm… gì?”
Tiểu Tuyền không có kiên nhẫn giải thích, cũng không dám giải thích nhiều tránh cho cô ta lại bị kích thích. Cậu ta cầm lấy cánh tay Tiểu Cơ chạy lên tầng hai: “Câm miệng, đi theo tôi là được!”
Nhìn ba người đi khuất, Lâm Việt thở dài một hơi.
Phong Mặc liếc anh, mỉm cười: “Hình như anh mới phạm vào một trong những sai lầm trí mạng thường xuất hiện trong phim kinh dị – ‘chia nhau ra hành động’ rồi.”
Rất nhiều bộ phim kinh dị đều có chung một tình tiết “bắc cầu” để triển khai câu chuyện, đó là các nhân vật chính gặp chuyện gì đó khiến họ phải chia nhau ra hành động. Một đội ngũ vốn có thể hợp lực đánh bại nhân vật phản diện, nhưng sau khi chia rẽ chỉ có thể chịu đòn, kết cục cũng thường là mỗi người một nơi, rốt cục chỉ còn một hai người sống sót.
Cách nói của Phong Mặc khiến Lâm Việt có chút buồn cười, anh bất đắc dĩ đáp: “Không còn cách nào, cái xác sẽ chẳng bày ra đó cho chúng ta tìm, chia ra thì dễ thu được nhiều tin tức khác nhau hơn. Cậu đi bảo vệ đôi tình nhân kia chút đi, thẻ của Vương Hân có năng lực tự vệ, gặp chuyện không may cũng cứu kịp, nhưng Tiểu Tuyền Tiểu Cơ thì cần được bảo vệ, nhớ đừng cho họ biết cậu ở đấy, nếu không họ sẽ không chăm chỉ làm việc đâu. Mà tôi thấy Thế giới luân hồi không cần đồ bỏ đi, bọn họ hẳn cũng có sở trường riêng, chẳng qua chúng ta còn chưa biết thôi.”
Lâm Việt không tin Thế giới luân hồi sẽ chia cho anh ba kẻ hoàn toàn vô dụng. Theo những gì anh biết, mỗi chuyển động của Thế giới luân hồi chắc chắn đều có mục đích của nó, nếu những người này không có giá trị để được bảo vệ, nó cũng sẽ chẳng lãng phí thời gian mà phái anh tới đây.
Phong Mặc không nói thêm gì, nghe lời chỉ huy của Lâm Việt đi bảo vệ cặp tình nhân kia.
Ngay thời khắc xoay mình bước lên cầu thang, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười.
Lâm Việt quả nhiên không phải đồ ngốc, thoáng chốc đã nhận ra dụng ý thực sự của “kế hoạch cây non trưởng thành”, anh nhạy bén như thế quả thật khiến người ta bớt lo rất nhiều.
Có điều vừa rồi khi nghe anh giới thiệu mình với hai tên người chơi mới, Phong Mặc kỳ thực đã bị dọa giật thót.
Chính bởi câu “là người Thế giới luân hồi phái tới giúp các anh” kia.
Trong chớp mắt đó, hắn cứ ngỡ rằng anh đã nhìn thấu thân phận của mình rồi.
Nếu bị lộ, hắn sẽ không thể tiếp tục ở lại Thế giới luân hồi, thậm chí còn phải xóa đi phần ký ức này của Lâm Việt. Mặc dù không có tổn thất gì khác, nhưng khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, hắn không muốn đi nhanh như vậy, cũng không cam lòng lấy đi đoạn ký ức ấy của anh.
May sao chỉ là do hắn có tật giật mình, Lâm Việt chẳng qua chỉ nói vài câu qua loa đối phó hai người mới chứ không thật sự phát hiện ra hắn là người quản lý của các thế giới.
Phong Mặc thầm nghĩ, tốt nhất anh đừng nên biết những chuyện về thành Vân hay bộ não ở đó. Đủ loại thử thách của Thế giới luân hồi đã khiến người ta phiền não lắm rồi, giả như biết được cái bộ não kia có thể nổi cơn điên bất cứ lúc nào cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ càng thêm đau đầu mà thôi.
…
Giao ba người mới cho Phong Mặc bảo vệ, Lâm Việt vô cùng yên tâm.
Trong sáu căn phòng ở tầng một chất chồng khá nhiều đồ cũ hỏng, khi mới vào nhà bọn họ đã kiểm tra một lần, nhưng bởi khắp nơi bừa bãi lộn xộn, vẫn còn rất nhiều góc chưa thể cẩn thận rà soát.
Bắt đầu công việc từ căn phòng đầu tiên bên phải, Lâm Việt tháo một thanh thép từ chiếc ghế hỏng ném bên cửa ra, buộc đèn pin vào đầu thanh thép, vừa xem xét mấy món nội thất ngổn ngang vừa gõ lên mặt tường và sàn nhà kiểm tra xem có hầm bí mật nào hay không.
Gian phòng thứ nhất rất nặng mùi nhưng lại không có mùi hôi thối của thi thể, cũng không có hầm ngầm. Sau khi tra xét tất cả những nơi có thể giấu xác mà không phát hiện dấu vết khả nghi, anh nhanh chóng chuyển sang phòng tiếp theo.
Mới vừa bước vào căn phòng thứ hai, Lâm Việt bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp tới vài độ!
Dựa theo mô típ thường gặp, bầu không khí này có lẽ là dấu hiệu sẽ có ma quỷ thình lình hiện ra sau lưng?
Lâm Việt quét đèn pin trong tay một vòng, cũng để ý âm thanh phía sau.
Trong căn phòng hỗn loạn không xảy ra chuyện quái dị gì, chỉ có cái lạnh không sao giải thích được.
Giống như đi vào một kho lạnh, càng vào trong càng giá rét hơn. Mà nơi lạnh nhất chính là bên chiếc tủ vuông cũ kỹ nằm sâu trong góc phòng.
Lâm Việt cẩn thận bước từng bước tới gần chiếc tủ.
Trên nóc tủ là một cuốn tạp chí thời trang nằm ngay ngắn. Khắp nơi xung quanh đều ám bụi, duy cuốn tạp chí lại rất sạch sẽ, cứ như thể có ai đó cố ý bày nó ở đây, muốn anh mở nó ra xem.
Lâm Việt không có hứng thú với loại sách báo này, cũng chẳng hiểu nội dung trong đó lắm, thế nhưng nếu nó thoạt trông khả nghi đến vậy, anh nhất định phải xem một chút.
Lâm Việt vươn tay về phía cuốn tạp chí.
Bàn tay anh vừa chạm tới mặt bìa, tạp chí bỗng nhiên vù vù lật trang!
Tiếng giấy ma sát soàn soạt khiến anh giật mình lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm cuốn sách đang tự mở.
Sau khi lật hơn mười trang, tạp chí dừng lại ở phần quảng cáo.
Sản phẩm được giới thiệu trong hai trang quảng cáo này là son môi. Tất cả đều là son hiệu Dior, trang bên trái có bốn thỏi, trang bên phải thì đặc biệt giới thiệu một thỏi, dưới hình ảnh thỏi son là một dòng chữ in đậm “Rouge Dior 999”.
Mà giá của thỏi son này, chưa tới 300.
999 không phải là giá bán sao?
Lâm Việt sửng sốt, lập tức lục nhẫn không gian lấy ra cây son cùng nhãn hiệu nhặt được trước đó.
Màu của thỏi son trong tay anh hơi nhạt, khá giống thỏi son số 532 in ở trang bên.
Trước đó Vương Hân từng nói thỏi son này chí ít giá một ngàn tệ, hẳn là hắn đã nhầm lẫn số hiệu màu với giá cả, mà con số 999 này quả thực cũng dễ bị hiểu lầm là giá niêm yết của sản phẩm. Hơn nữa cặp nhẫn kim cương thiết kế riêng xa xỉ và hình tượng “phụ nữ thành đạt” mà Vương Hân miêu tả khiến anh có ấn tượng rằng ma nữ Bạch Hinh Thiến là con gái một nhà giàu có, nhưng trên thực tế, anh chưa từng tận mắt thấy ảnh chụp của cô ta, hồn ma hiện ra vừa rồi lại dày đặc âm khí lấn át tất cả đặc thù khác, không thể nhìn ra gia cảnh cô ta thế nào.
Nhưng thỏi son này cô ta dùng đến một nửa, giày cũng đi lâu đến mòn vẹt, nhìn thế nào cũng thấy giống cô gái gia đình trung lưu bình thường, hẳn cũng không mấy khá giả.
Nhẫn kim cương thiết kế đắt đỏ thật không phù hợp với phong cách của cô ta, loại đồ này vốn không phải vật bảo đảm tài sản, nó là hàng xa xỉ.
Vậy cái chết của cô ta tám phần mười cũng là… bởi vì tiền.
Lâm Việt vừa suy nghĩ vừa luôn tay lục soát tìm thi thể.
Trong căn phòng này cũng không có nơi nào có thể giấu xác, không hầm bí mật. Không thu hoạch được gì, anh liền nhanh chóng bắt đầu kiểm tra căn phòng thứ ba.
Lần này, chẳng mấy chốc anh đã phát hiện ra một lối đi thông xuống lòng đất trong căn phòng đó.
Lối đi kia không khó tìm lắm, cửa hầm giấu dưới một băng ghế salon, cũng không có khóa, kéo nhẹ đã mở ra.
Khi phát hiện lối đi này, Lâm Việt vốn có chút phấn khởi, thế nhưng vừa thấy nó không khóa anh đã cảm thấy có lẽ cũng chẳng có manh mối gì. Nếu đúng là chỗ giấu xác, chắc chắn nó phải bí mật hơn một chút.
Nhưng anh không thể bỏ qua bất kỳ nơi nào.
Đèn pin chiếu sáng lối đi. Dưới sàn có một cầu thang, sau bậc thang cuối cùng là một hầm ngầm nhỏ chỉ cần liếc mắt có thể thấy rõ toàn bộ.
Dường như không có gì nguy hiểm.
Lâm Việt bước vào căn phòng dưới lòng đất.
Tầng hầm này chỉ rộng chừng mười mét vuông, rất nhỏ. Trên tường hầm treo ba bức tranh, bức nào bức nấy đều đã cháy rụi, tuy có thể nhìn ra nó có nhân vật và bối cảnh nhưng khuôn mặt nhân vật và chi tiết làm nền đều đã bị thiêu hủy, căn bản không thể thấy rõ nội dung tranh vẽ là gì.
Trong góc tường chất đống những món đồ lặt vặt và hơn mười khối đá. Những khối đá đó đen như mực, có lẽ là than đá hoặc thứ gì đó tương tự.
Chính giữa căn hầm đặt một giá vẽ hỏng, trên giá xếp vài tờ giấy vẽ màu ngà, bên cạnh ngổn ngang chai lọ, còn có một mớ bút vẽ cũ kỹ.
Lâm Việt nhặt vài chiếc bình nhỏ trên đất lên kiểm tra một lượt, phát hiện bên trong mỗi bình đều dính một lớp thuốc màu đã khô cứng thành bánh, chỉ cần đập nhẹ trên mặt đất đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Thuốc màu bình thường khô lại đều như vậy, không có gì kỳ lạ. Nếu nói có thứ gì đặc biệt thì đó là một chiếc bình kim loại màu đen.
Chiếc bình đen này có dạng hình trụ, kích cỡ đại khái có thể chứa được ba bốn lít nước. Trong bình không có thuốc màu, nhưng khi dùng đèn pin chiếu qua có thể thấy rõ vài vết lồi lõm dưới đáy.
Dùng tay sờ qua, dưới đáy bình có một lớp gì đó rất mỏng. Lấy thử một chút, vê nát nó giữa những ngón tay, đôi mày Lâm Việt cau chặt.
Thứ này có vẻ không phải thuốc màu, là máu khô.
Trên thành bình cũng dính một tầng máu thịt ít ỏi, dấu tích còn vương lại tới sát miệng bình chứng minh nó đã từng được rót đầy.
Khoan đã…
Dung tích của chiếc bình này… vừa khéo có thể chứa toàn bộ lượng máu có trong cơ thể một người trưởng thành.
Tuy Lâm Việt không thường tiếp xúc với tôn giáo, nhưng ít nhiều anh cũng từng nghe vài lời đồn, chuyện dùng máu người vẽ tranh hình như cũng là phương pháp thông linh mà một số tà giáo sử dụng.
Lâm Việt cẩn thận lục soát căn hầm, rốt cục cũng tìm được vài ký hiệu đồ án nguệch ngoạc chứng thực cho suy đoán về tà giáo này.
Cặp sừng dê nằm trên ngôi sao sáu cánh, đây là một giáo phái ở nơi biên cảnh mà anh đã từng gặp – “Nam* thập tự thần giáo”.
(*Nam 南 trong phía Nam, không phải giới tính nam.)
Lâm Việt vốn cho rằng nguyên nhân cái chết của Bạch Hinh Thiến đơn giản là do thù hận liên quan đến tiền, thế nhưng manh mối mới này lại khiến anh có chút băn khoăn.
Nam thập tự thần giáo có một đặc điểm khá nổi tiếng, đó là mỗi một giáo đồ đều phải dùng máu tươi của bản thân làm màu vẽ, vẽ nên một bức tranh thông linh của riêng mình, nếu bức tranh này bị tổn hại thì chứng tỏ vị thần tướng mà họ tôn thờ sẽ giáng tai họa xuống.
Mà cách duy nhất để hóa giải tai họa này chính là dâng một trinh nữ trẻ tuổi xinh đẹp làm tế phẩm, dùng máu của cô ta vẽ một bức tranh thông linh mới, sau đó thiêu hủy bức tranh đầu tiên của giáo đồ.
Nghĩ tới đây, Lâm Việt hít sâu một hơi.
Rắc rối rồi.
Nam thập tự thần giáo bị xưng là tà giáo cũng bởi nghi lễ hiến tế này. Phương pháp hiến tế là phân thây sống một cô gái trẻ còn trinh trắng, chia làm 64 mảnh, nướng thành than cốc, cuối cùng dùng máy móc ép thành từng khối.
Nếu vậy…
Lâm Việt nhìn đống “đá” chất bên góc tường, hai hàng mày nhíu lại.
Trong vòng 30 phút phải tìm được thi thể của ma nữ?
Ngôi nhà này kỳ thực cũng không lớn, tổng cộng chỉ có ba tầng với gần hai mươi căn phòng, hơn nữa trước đó khi đi tìm ba người luân hồi mới, Lâm Việt và Phong Mặc đã rà soát qua phần lớn các phòng, thoạt nhìn hoàn toàn không có nơi để giấu xác.
Nếu thi thể hoàn chỉnh, vậy hẳn sẽ dễ tìm.
Ngay khi thông báo xuất hiện, linh hồn của Bạch Hinh Thiến cũng theo đó tan rã tứ tán. Lâm Việt không kịp nhìn rõ quần áo của cô, chỉ nhớ rằng cô mặc một chiếc đầm liền màu trắng khá sạch sẽ, nếu có cơ hội nhìn kỹ một chút, có lẽ có thể từ đó tìm ra một vài manh mối.
Xem ra là do Thế giới luân hồi cố ý không cho bọn họ nhìn, khiến người luân hồi không thể đào được vị trí thi thể từ miệng Bạch Hinh Thiến.
Đồng hồ đếm ngược hiện ra trước mắt năm người, còn kèm theo tiếng tích tắc từng giây khiến người nghe bất giác cảm thấy thật bực bội, tâm trạng cũng trở nên nóng nảy sốt ruột.
Thời gian cấp bách, Lâm Việt quyết định trước tiên dùng cách thức ngu ngốc nhất để tìm, sau khi kiểm tra một lượt toàn bộ căn nhà rồi sẽ cân nhắc đến những phương án khác.
Thấy Lâm Việt có vẻ sẽ đi tìm, Vương Hân rút lại năng lực thẻ luân hồi, thì thào nói: “Nhiệm vụ này không có hình phạt gì, không tìm cũng chẳng sao mà? Sao lại phải tìm?”
Là một người từng trải, Lâm Việt đã khá quen với phong cách của Thế giới luân hồi, tất nhiên cũng hiểu rằng mỗi nhiệm vụ đều có thể liên quan đến tính mạng, không dám qua loa có lệ.
Nhưng Vương Hân không có cảm giác lo lắng đó.
Khi gã nói ra câu kia, trong lòng Lâm Việt bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Anh còn chưa kịp nghĩ xong, một dòng tin bổ sung chợt bật ra, cứ như đang đáp lại lời “triệu hồi” của anh…
[Nếu không tìm được thi thể trong vòng 30 phút, người chơi mới sẽ lập tức tử vong! (Người chơi cũ bị phán 0 điểm, nhiệm vụ thất bại! Thất bại sẽ phải chịu trừng phạt nặng, phải trải qua 10 thế giới người mới tương tự, trình độ của người mới tương đương với lần này, sau đó mỗi lần thất bại sẽ tăng thêm ngẫu nhiên 2-10 thế giới nữa.]
Dòng thông báo bổ sung này khiến Vương Hân và Tiểu Tuyền lập tức ồn ào bất mãn: “Không tìm được xác thì tao phải chết? Lý lẽ ở đâu ra, tổ sư nhà nó!”
“Tôi đậu, con mẹ nó chứ, còn bày đặt làm quái gì nữa, giết phứt tôi đi cho xong!”
Lâm Việt cũng rất muốn mắng vài câu, nhưng không phải mắng Thế giới luân hồi mà là hai cái tên người mới không hề cảm nhận được nguy hiểm này. Đã sắp chết rồi, họ còn có tâm trạng nhàn nhã mà chửi rủa?
Lâm Việt nhịn tâm trạng kích động xuống. Thời gian quý báu, có sức mà oán trách chẳng bằng bắt tay vào làm vài chuyện thực tế hơn.
Anh vẫn phải dốc hết toàn lực bảo vệ ba người chơi mới, giúp họ hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thế giới này thất bại sẽ kéo theo mười nhóm người mới khác chờ anh giải quyết, hơn nữa lại đều là mấy kẻ đáng ghét như họ. Lỡ thật sự bị phạt tham gia mười vòng thế giới… Có lẽ anh sẽ phát điên mất.
Vương Hân và Tiểu Tuyền đều có chút sợ Phong Mặc, trong lúc chửi rủa Thế giới luân hồi, bốn con mắt vẫn thường xuyên liếc về phía hắn.
Chú ý tới tâm trạng của hai người họ, Lâm Việt mặt lạnh vỗ vỗ vai Phong Mặc, giới thiệu: “Đây là bạn của tôi – Phong Mặc, cũng là một người chơi cũ, không phải quỷ, là người Thế giới luân hồi phái tới giúp các anh. Các anh chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi có thể đưa các anh rời khỏi đây.”
Lâm Việt lúc này đang đưa lưng về phía Phong Mặc, anh không chú ý thấy khi mình nói những lời này, nụ cười trên mặt Phong Mặc hơi cứng lại.
Có điều Vương Hân và Tiểu Tuyền không nhìn ra chút biến sắc nhỏ ấy. Vừa nghe nói hắn đến để giúp đỡ, nét mặt cả hai đều giãn ra vài phần.
Thấy thời gian càng lúc càng ít, Lâm Việt cũng chẳng buồn nói nhảm nữa, dứt khoát ném cho mỗi người một chiếc đèn pin, bắt đầu chỉ huy: “Vương Hân, anh lên tầng ba tìm thi thể. Tiểu Tuyền, gọi bạn gái cậu tỉnh lại rồi hai người tìm ở tầng hai. Tôi và bạn tôi tìm tầng một. Vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra khá kỹ hai tầng trên rồi, các anh chủ yếu xem xét tường, sàn nhà, các đồ nội thất lớn, đèn trần.”
Nghe anh sắp xếp, mặt Vương Hân nháy mắt trắng bệch.
Chỉ có gã phải hành động một mình?! Gã sợ!
Bàn tay cầm đèn pin của Vương Hân đã toát mồ hôi, nhưng gã vẫn sĩ diện hão mà cố giả bộ bình tĩnh nói một câu “Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ”, sau đó cứng còng di chuyển về phía cầu thang.
Tiểu Tuyền lúc này nhìn bạn gái vướng chân vướng tay của mình cũng sốt ruột, giáng cho Tiểu Cơ hai bàn tay, đánh thức cô ta dậy.
Trong lúc ngất xỉu, Tiểu Cơ đã bỏ qua rất nhiều chuyện. Cô ta ngơ ngác nhìn đồng hồ đếm ngược trước mắt, nghe tiếng đếm giây tích tắc bên tai cũng chẳng hiểu ra sao.
Thấy Tiểu Cơ đã tỉnh, Tiểu Tuyền quát lớn: “Đồ đàn bà ***, cô suýt nữa xong rồi đấy! Chúng ta còn có gần hai mươi phút thôi, cô còn xỉu nữa là cả hai đi đời! Theo tôi đi tìm xác chết đi!”
Vừa nghe tới hai chữ “xác chết”, Tiểu Cơ hoảng sợ tái mặt: “Tìm… gì?”
Tiểu Tuyền không có kiên nhẫn giải thích, cũng không dám giải thích nhiều tránh cho cô ta lại bị kích thích. Cậu ta cầm lấy cánh tay Tiểu Cơ chạy lên tầng hai: “Câm miệng, đi theo tôi là được!”
Nhìn ba người đi khuất, Lâm Việt thở dài một hơi.
Phong Mặc liếc anh, mỉm cười: “Hình như anh mới phạm vào một trong những sai lầm trí mạng thường xuất hiện trong phim kinh dị – ‘chia nhau ra hành động’ rồi.”
Rất nhiều bộ phim kinh dị đều có chung một tình tiết “bắc cầu” để triển khai câu chuyện, đó là các nhân vật chính gặp chuyện gì đó khiến họ phải chia nhau ra hành động. Một đội ngũ vốn có thể hợp lực đánh bại nhân vật phản diện, nhưng sau khi chia rẽ chỉ có thể chịu đòn, kết cục cũng thường là mỗi người một nơi, rốt cục chỉ còn một hai người sống sót.
Cách nói của Phong Mặc khiến Lâm Việt có chút buồn cười, anh bất đắc dĩ đáp: “Không còn cách nào, cái xác sẽ chẳng bày ra đó cho chúng ta tìm, chia ra thì dễ thu được nhiều tin tức khác nhau hơn. Cậu đi bảo vệ đôi tình nhân kia chút đi, thẻ của Vương Hân có năng lực tự vệ, gặp chuyện không may cũng cứu kịp, nhưng Tiểu Tuyền Tiểu Cơ thì cần được bảo vệ, nhớ đừng cho họ biết cậu ở đấy, nếu không họ sẽ không chăm chỉ làm việc đâu. Mà tôi thấy Thế giới luân hồi không cần đồ bỏ đi, bọn họ hẳn cũng có sở trường riêng, chẳng qua chúng ta còn chưa biết thôi.”
Lâm Việt không tin Thế giới luân hồi sẽ chia cho anh ba kẻ hoàn toàn vô dụng. Theo những gì anh biết, mỗi chuyển động của Thế giới luân hồi chắc chắn đều có mục đích của nó, nếu những người này không có giá trị để được bảo vệ, nó cũng sẽ chẳng lãng phí thời gian mà phái anh tới đây.
Phong Mặc không nói thêm gì, nghe lời chỉ huy của Lâm Việt đi bảo vệ cặp tình nhân kia.
Ngay thời khắc xoay mình bước lên cầu thang, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười.
Lâm Việt quả nhiên không phải đồ ngốc, thoáng chốc đã nhận ra dụng ý thực sự của “kế hoạch cây non trưởng thành”, anh nhạy bén như thế quả thật khiến người ta bớt lo rất nhiều.
Có điều vừa rồi khi nghe anh giới thiệu mình với hai tên người chơi mới, Phong Mặc kỳ thực đã bị dọa giật thót.
Chính bởi câu “là người Thế giới luân hồi phái tới giúp các anh” kia.
Trong chớp mắt đó, hắn cứ ngỡ rằng anh đã nhìn thấu thân phận của mình rồi.
Nếu bị lộ, hắn sẽ không thể tiếp tục ở lại Thế giới luân hồi, thậm chí còn phải xóa đi phần ký ức này của Lâm Việt. Mặc dù không có tổn thất gì khác, nhưng khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, hắn không muốn đi nhanh như vậy, cũng không cam lòng lấy đi đoạn ký ức ấy của anh.
May sao chỉ là do hắn có tật giật mình, Lâm Việt chẳng qua chỉ nói vài câu qua loa đối phó hai người mới chứ không thật sự phát hiện ra hắn là người quản lý của các thế giới.
Phong Mặc thầm nghĩ, tốt nhất anh đừng nên biết những chuyện về thành Vân hay bộ não ở đó. Đủ loại thử thách của Thế giới luân hồi đã khiến người ta phiền não lắm rồi, giả như biết được cái bộ não kia có thể nổi cơn điên bất cứ lúc nào cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ càng thêm đau đầu mà thôi.
…
Giao ba người mới cho Phong Mặc bảo vệ, Lâm Việt vô cùng yên tâm.
Trong sáu căn phòng ở tầng một chất chồng khá nhiều đồ cũ hỏng, khi mới vào nhà bọn họ đã kiểm tra một lần, nhưng bởi khắp nơi bừa bãi lộn xộn, vẫn còn rất nhiều góc chưa thể cẩn thận rà soát.
Bắt đầu công việc từ căn phòng đầu tiên bên phải, Lâm Việt tháo một thanh thép từ chiếc ghế hỏng ném bên cửa ra, buộc đèn pin vào đầu thanh thép, vừa xem xét mấy món nội thất ngổn ngang vừa gõ lên mặt tường và sàn nhà kiểm tra xem có hầm bí mật nào hay không.
Gian phòng thứ nhất rất nặng mùi nhưng lại không có mùi hôi thối của thi thể, cũng không có hầm ngầm. Sau khi tra xét tất cả những nơi có thể giấu xác mà không phát hiện dấu vết khả nghi, anh nhanh chóng chuyển sang phòng tiếp theo.
Mới vừa bước vào căn phòng thứ hai, Lâm Việt bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp tới vài độ!
Dựa theo mô típ thường gặp, bầu không khí này có lẽ là dấu hiệu sẽ có ma quỷ thình lình hiện ra sau lưng?
Lâm Việt quét đèn pin trong tay một vòng, cũng để ý âm thanh phía sau.
Trong căn phòng hỗn loạn không xảy ra chuyện quái dị gì, chỉ có cái lạnh không sao giải thích được.
Giống như đi vào một kho lạnh, càng vào trong càng giá rét hơn. Mà nơi lạnh nhất chính là bên chiếc tủ vuông cũ kỹ nằm sâu trong góc phòng.
Lâm Việt cẩn thận bước từng bước tới gần chiếc tủ.
Trên nóc tủ là một cuốn tạp chí thời trang nằm ngay ngắn. Khắp nơi xung quanh đều ám bụi, duy cuốn tạp chí lại rất sạch sẽ, cứ như thể có ai đó cố ý bày nó ở đây, muốn anh mở nó ra xem.
Lâm Việt không có hứng thú với loại sách báo này, cũng chẳng hiểu nội dung trong đó lắm, thế nhưng nếu nó thoạt trông khả nghi đến vậy, anh nhất định phải xem một chút.
Lâm Việt vươn tay về phía cuốn tạp chí.
Bàn tay anh vừa chạm tới mặt bìa, tạp chí bỗng nhiên vù vù lật trang!
Tiếng giấy ma sát soàn soạt khiến anh giật mình lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm cuốn sách đang tự mở.
Sau khi lật hơn mười trang, tạp chí dừng lại ở phần quảng cáo.
Sản phẩm được giới thiệu trong hai trang quảng cáo này là son môi. Tất cả đều là son hiệu Dior, trang bên trái có bốn thỏi, trang bên phải thì đặc biệt giới thiệu một thỏi, dưới hình ảnh thỏi son là một dòng chữ in đậm “Rouge Dior 999”.
Mà giá của thỏi son này, chưa tới 300.
999 không phải là giá bán sao?
Lâm Việt sửng sốt, lập tức lục nhẫn không gian lấy ra cây son cùng nhãn hiệu nhặt được trước đó.
Màu của thỏi son trong tay anh hơi nhạt, khá giống thỏi son số 532 in ở trang bên.
Trước đó Vương Hân từng nói thỏi son này chí ít giá một ngàn tệ, hẳn là hắn đã nhầm lẫn số hiệu màu với giá cả, mà con số 999 này quả thực cũng dễ bị hiểu lầm là giá niêm yết của sản phẩm. Hơn nữa cặp nhẫn kim cương thiết kế riêng xa xỉ và hình tượng “phụ nữ thành đạt” mà Vương Hân miêu tả khiến anh có ấn tượng rằng ma nữ Bạch Hinh Thiến là con gái một nhà giàu có, nhưng trên thực tế, anh chưa từng tận mắt thấy ảnh chụp của cô ta, hồn ma hiện ra vừa rồi lại dày đặc âm khí lấn át tất cả đặc thù khác, không thể nhìn ra gia cảnh cô ta thế nào.
Nhưng thỏi son này cô ta dùng đến một nửa, giày cũng đi lâu đến mòn vẹt, nhìn thế nào cũng thấy giống cô gái gia đình trung lưu bình thường, hẳn cũng không mấy khá giả.
Nhẫn kim cương thiết kế đắt đỏ thật không phù hợp với phong cách của cô ta, loại đồ này vốn không phải vật bảo đảm tài sản, nó là hàng xa xỉ.
Vậy cái chết của cô ta tám phần mười cũng là… bởi vì tiền.
Lâm Việt vừa suy nghĩ vừa luôn tay lục soát tìm thi thể.
Trong căn phòng này cũng không có nơi nào có thể giấu xác, không hầm bí mật. Không thu hoạch được gì, anh liền nhanh chóng bắt đầu kiểm tra căn phòng thứ ba.
Lần này, chẳng mấy chốc anh đã phát hiện ra một lối đi thông xuống lòng đất trong căn phòng đó.
Lối đi kia không khó tìm lắm, cửa hầm giấu dưới một băng ghế salon, cũng không có khóa, kéo nhẹ đã mở ra.
Khi phát hiện lối đi này, Lâm Việt vốn có chút phấn khởi, thế nhưng vừa thấy nó không khóa anh đã cảm thấy có lẽ cũng chẳng có manh mối gì. Nếu đúng là chỗ giấu xác, chắc chắn nó phải bí mật hơn một chút.
Nhưng anh không thể bỏ qua bất kỳ nơi nào.
Đèn pin chiếu sáng lối đi. Dưới sàn có một cầu thang, sau bậc thang cuối cùng là một hầm ngầm nhỏ chỉ cần liếc mắt có thể thấy rõ toàn bộ.
Dường như không có gì nguy hiểm.
Lâm Việt bước vào căn phòng dưới lòng đất.
Tầng hầm này chỉ rộng chừng mười mét vuông, rất nhỏ. Trên tường hầm treo ba bức tranh, bức nào bức nấy đều đã cháy rụi, tuy có thể nhìn ra nó có nhân vật và bối cảnh nhưng khuôn mặt nhân vật và chi tiết làm nền đều đã bị thiêu hủy, căn bản không thể thấy rõ nội dung tranh vẽ là gì.
Trong góc tường chất đống những món đồ lặt vặt và hơn mười khối đá. Những khối đá đó đen như mực, có lẽ là than đá hoặc thứ gì đó tương tự.
Chính giữa căn hầm đặt một giá vẽ hỏng, trên giá xếp vài tờ giấy vẽ màu ngà, bên cạnh ngổn ngang chai lọ, còn có một mớ bút vẽ cũ kỹ.
Lâm Việt nhặt vài chiếc bình nhỏ trên đất lên kiểm tra một lượt, phát hiện bên trong mỗi bình đều dính một lớp thuốc màu đã khô cứng thành bánh, chỉ cần đập nhẹ trên mặt đất đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Thuốc màu bình thường khô lại đều như vậy, không có gì kỳ lạ. Nếu nói có thứ gì đặc biệt thì đó là một chiếc bình kim loại màu đen.
Chiếc bình đen này có dạng hình trụ, kích cỡ đại khái có thể chứa được ba bốn lít nước. Trong bình không có thuốc màu, nhưng khi dùng đèn pin chiếu qua có thể thấy rõ vài vết lồi lõm dưới đáy.
Dùng tay sờ qua, dưới đáy bình có một lớp gì đó rất mỏng. Lấy thử một chút, vê nát nó giữa những ngón tay, đôi mày Lâm Việt cau chặt.
Thứ này có vẻ không phải thuốc màu, là máu khô.
Trên thành bình cũng dính một tầng máu thịt ít ỏi, dấu tích còn vương lại tới sát miệng bình chứng minh nó đã từng được rót đầy.
Khoan đã…
Dung tích của chiếc bình này… vừa khéo có thể chứa toàn bộ lượng máu có trong cơ thể một người trưởng thành.
Tuy Lâm Việt không thường tiếp xúc với tôn giáo, nhưng ít nhiều anh cũng từng nghe vài lời đồn, chuyện dùng máu người vẽ tranh hình như cũng là phương pháp thông linh mà một số tà giáo sử dụng.
Lâm Việt cẩn thận lục soát căn hầm, rốt cục cũng tìm được vài ký hiệu đồ án nguệch ngoạc chứng thực cho suy đoán về tà giáo này.
Cặp sừng dê nằm trên ngôi sao sáu cánh, đây là một giáo phái ở nơi biên cảnh mà anh đã từng gặp – “Nam* thập tự thần giáo”.
(*Nam 南 trong phía Nam, không phải giới tính nam.)
Lâm Việt vốn cho rằng nguyên nhân cái chết của Bạch Hinh Thiến đơn giản là do thù hận liên quan đến tiền, thế nhưng manh mối mới này lại khiến anh có chút băn khoăn.
Nam thập tự thần giáo có một đặc điểm khá nổi tiếng, đó là mỗi một giáo đồ đều phải dùng máu tươi của bản thân làm màu vẽ, vẽ nên một bức tranh thông linh của riêng mình, nếu bức tranh này bị tổn hại thì chứng tỏ vị thần tướng mà họ tôn thờ sẽ giáng tai họa xuống.
Mà cách duy nhất để hóa giải tai họa này chính là dâng một trinh nữ trẻ tuổi xinh đẹp làm tế phẩm, dùng máu của cô ta vẽ một bức tranh thông linh mới, sau đó thiêu hủy bức tranh đầu tiên của giáo đồ.
Nghĩ tới đây, Lâm Việt hít sâu một hơi.
Rắc rối rồi.
Nam thập tự thần giáo bị xưng là tà giáo cũng bởi nghi lễ hiến tế này. Phương pháp hiến tế là phân thây sống một cô gái trẻ còn trinh trắng, chia làm 64 mảnh, nướng thành than cốc, cuối cùng dùng máy móc ép thành từng khối.
Nếu vậy…
Lâm Việt nhìn đống “đá” chất bên góc tường, hai hàng mày nhíu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook