Trò Chơi Tận Thế
-
Quyển 4 - Chương 102: Cắn xé
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hì hì hì hì~”
Tiếng cười vẫn vang vọng không dứt, tựa như bám vào làn gió mà đi, càng bay càng xa, càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã tan biến vào hư không.
Dù không e sợ quỷ thần, Lâm Việt cũng cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Vương Hân cười nhạt một tiếng khinh bỉ: “Cắt, giả thần giả quỷ. Loại này là tôi ghét nhất đấy, có giỏi thì nhảy thẳng ra đây đi!”
Tuy Vương Hân cứng miệng như vậy nhưng Lâm Việt vẫn nghe ra chút run rẩy trong giọng nói của gã, lời nói cũng không hoàn toàn lưu loát, rõ ràng gã cũng rất sợ, chỉ là đang gắng gượng giữ mặt mũi thôi. Hơn nữa đèn pin trong tay gã lúc này đang vung loạn xạ, bề ngoài thì thách thức kẻ địch xuất hiện, e rằng bên trong đang âm thầm cầu khẩn nó nhất định đừng ló đầu ra.
Thanh niên gầy gò vẫn đang cố sức lay gọi bạn gái, vừa lay vừa chửi rủa với không khí: “Tao đm cả nhà mày cái đồ chó chết, có giỏi lăn ra đây cho bố mày xem! Bố mày phải XXX cả lò nhà mày… A, tôi nhớ là trong phim ma có bảo ma quỷ sợ chửi bậy nên tôi mắng nó nhé! Cái này chả liên quan gì đến anh đúng không?”
Tuy đang chửi hăng say nhưng hắn ta vẫn không quên giải thích một câu với Lâm Việt, sợ anh đánh mình. Dù sao hắn ta còn chưa xác định được trên đời có ma hay không, nếu có cũng chẳng biết liệu nó có giết người được không, thế nhưng Lâm Việt chắc chắn đánh người được!
Vương Hân nhạo báng cười: “Ha ha, phim ma còn bảo ma quỷ sợ nhìn người ấy ấy với nhau đấy, sao cậu không thử làm một nháy xem sao?”
Lời châm chọc của Vương Hân khiến thanh niên giận đến quên luôn mình đang mắng quỷ, hắn ta thuận tay vớ lấy một món đồ gì đó, xông tới định đánh gã: “Con mẹ mày óc chó à? Thằng già biến thái! Trong đầu mày chứa cái gì thế?! Tởm lợm.”
Giọng nói của Vương Hân thoáng cái chẳng còn chút run rẩy, quái gở đáp: “Ha, mày tưởng tao muốn nhìn hai đứa mày lắm à? Gái thì xấu trai thì thô, có cho tao tao cũng chẳng thèm! May mà ở đây không có đèn nên tao không thấy bản mặt chúng mày, nếu không á… Tao tưởng tượng đã buồn nôn!”
Âm thanh “loảng xoảng” vang lên, tên thanh niên ném một ổ khóa móc theo dây xích đập vào bên chân Vương Hân. Vương Hân lúc này cũng nổi cáu, cầm đèn pin lia xuống chân, tìm dây khóa ném ngược lại về phía gã trai thô tục.
Hai người cứ thế mắng chửi nhau càng lúc càng ầm ĩ, Lâm Việt cũng chẳng quan tâm nữa. Mắng thì mắng chửi thì chửi, chỉ cần đừng chĩa mũi dùi sang anh thì có nói gì anh cũng mặc kệ.
Lâm Việt lấy từ trong nhẫn không gian một chiếc headphone, kín đáo đưa cho cô bé Mạc Mặc: “Đừng nghe họ nói lung tung, cháu bịt tai vào đi.”
Mạc Mặc nhận lấy headphone, rất ngoan ngoãn đeo nó lên đầu.
Lâm Việt ngẫm nghĩ một chút, theo anh nhớ thì tiếng cười vừa rồi hình như truyền tới từ phía cửa sổ?!
Anh chiếu đèn pin qua ô cửa kia, ánh sáng bị bóng đêm nuốt chửng, hoàn toàn chẳng thể soi ra thứ gì.
Mạc Mặc đeo tai nghe đứng phía sau Lâm Việt, hễ anh chiếu đèn tới đâu cô bé sẽ nhìn tới đó, bộ dạng vô cùng hiếu kỳ. Cô bé không hề bị hù dọa bởi tiếng cười ma quái, hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đôi mắt to sáng ngời chẳng biết đang ẩn giấu suy nghĩ gì.
Soi mãi mà không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, Lâm Việt quyết định không tìm nữa.
Một thoáng khi anh quay đầu đèn pin về lại bên trong căn phòng, ánh sáng chợt lóe qua tấm áp phích quảng cáo mì ăn liền trên tường.
Chớp mắt đó, dường như anh đã nhận ra một điểm khác lạ.
Anh từng xem một vài bộ phim kinh dị, dựa theo tình tiết thường thấy…
Lâm Việt cau mày, lần nữa chiếu đèn pin vào tấm poster.
Trên bức hình kia vẫn là Lưu Bảo Cường với nụ cười chất phác, gương mặt vui vẻ, thế nhưng trong bát mì mà anh ta cầm đã không còn là mì nữa mà là một bộ não lúc nhúc giòi bọ!
Bộ não trong hình vẫn đang khẽ giần giật, vô số con ký sinh trùng không ngừng chui ra chui vào vỏ não, sung sướng ngoe nguẩy.
Thấy ánh đèn của Lâm Việt dừng lại trên áp phích, ba người trong phòng cũng nhìn theo.
Màu sắc của lũ giòi bọ và bộ não khá giống nhau, nếu không nhìn kỹ kỳ thực khó mà phân biệt được. Để tránh cho mấy người mới này bị hoảng sợ, Lâm Việt mặt không đổi sắc chiếu đèn sang nơi khác.
Hai người đàn ông không nhận ra điều gì, nhưng cô nhóc Mạc Mặc tinh mắt đã kịp thấy bát mì không còn giống như trước nữa. Cô bé hơi bĩu môi, lớn tiếng kêu lên: “Sao mì ăn liền lại biến thành não thế? Lúc ăn lẩu cháu ghét nhất là não luôn, vị nó cứ là lạ ấy.”
Bởi đang đeo headphone bịt tai nên cô bé cũng vô thức nói rất lớn. Căn nhà đổ nát yên tĩnh, lời nói kinh khủng của cô bé ngây thơ, hai yếu tố đó kết hợp lại tạo ra bầu không khí quỷ dị không gì sánh nổi.
Một câu của Mạc Mặc khiến hai người đàn ông trong phòng biến sắc. Vương Hân vội vã rọi đèn vào tấm áp phích, quả nhiên bát mì ăn liền đã thực sự biến thành một bát não người!
Lâm Việt nghe thấy tiếng nôn khan, tiếp đó là tiếng thanh niên gầy còm chửi rủa: “Con mẹ nó chứ, ông đây thích ăn mì ăn liền lắm đấy! ĐM!”
Vương Hân bật cười trên nỗi đau của người khác đồng thời cũng không quên khoe khoang: “May mà tôi chưa bao giờ ăn cái loại thực phẩm rác như mì ăn liền. Đời tôi trước giờ chỉ ăn mì 50 đồng một bát đổ lên thôi.”
Thanh niên lập tức liếc xéo: “Đúng là làm màu.”
Vương Hân khinh miệt đáp: “Tin hay không thì tùy.”
Bầu không khí vốn kinh dị bỗng bị màn đấu khẩu của hai người chen ngang, rốt cuộc lại xua tan không ít cảm giác căng thẳng.
Lâm Việt soi đèn về phía cô gái ngất xỉu, nói với thanh niên gầy gò: “Gọi bạn gái cậu tỉnh lại trước đã. À đúng rồi, hai người tên gì?”
“…” Dưới quầng sáng yếu ớt của đèn pin, biểu cảm của thanh niên kia có vẻ không mấy dễ chịu, im lặng vài giây mới chịu đáp “Tên thật quê mùa lắm, không muốn nói. Hai bọn tôi đều là streamer game, lúc livestream tôi lấy tên là Tuyền Thủy Ca, cô ấy là Tiêm Khiếu Cơ (tiêm khiếu: thét chói tai, cơ – 姬: cô gái đẹp)… Cơ trong “nữ thần cơ” chứ không phải con gà (kê – 鸡, là từ đồng âm, cả 2 đều đọc là “jī”) nhé! Các anh cũng thấy rồi đấy, cô ấy rất nhát gan, chơi một ván game có khi hét từ đầu đến cuối nên mới có cái nickname kia.”
Vương Hân lại cười: “Cậu thà để chúng tôi gọi hai cái tên dở hơi này chứ không chịu nói tên thật hả? Tên hai người rốt cuộc quê đến mức nào?”
Tuyền Thủy Ca phớt lờ: “Hừ, tên chúng tôi là thế đấy, các anh muốn gọi thế nào thì gọi.”
Nói rồi hắn ta tiếp tục thử ấn huyệt nhân trung của bạn gái, sốt ruột mong cô ta tỉnh lại.
Bóp ấn vài lần cuối cùng cô ta cũng mở mắt, có điều thoạt trông còn chưa kịp hoàn hồn, cứ một mực ôm chặt tay bạn trai kêu la ầm ĩ rồi bắt đầu gào khóc: “Aaaa! Honey, chúng ta đi thôi! Em không muốn ở lại đây đâu, thà rằng anh một dao đâm chết em cho rồi! Cứ ở đây mà chịu đày đọa chẳng bằng mình bỏ cái chốn đáng sợ này đi, yên lặng mà đi, không phải khổ sở nữa.”
Tiểu Tuyền ôm lấy bạn gái đang kêu thét, tâm trạng có phần kích động theo: “Nhưng mà cái chó má Thế giới luân hồi gì gì này… nếu cứ mãi mãi phải lang thang trong thế giới như thế này thì có khác gì địa ngục? Chúng ta cùng tự sát luôn cho xong! Em muốn chết anh chết với em, anh đi cùng em! Sợ cái quái gì!”
Nói rồi Tiểu Tuyền liền nhặt ổ khóa dây xích trên mặt đất lên, hung dữ đập vào đầu mình!
Hắn ta thế mà dám đập thật?!
Lâm Việt sửng sốt. Vừa rồi mới đạp hai cú hắn ta đã nhũn cả chân, sao giờ lại dũng cảm vậy? Tên này thần kinh hả?! Hay hắn ta… bị ma nhập rồi?
Hành động của cặp tình nhân khiến Lâm Việt trở tay không kịp, khi anh nhận ra có gì không ổn, lao tới muốn giữ tay đối phương thì đã muộn.
Ngay trước khi sợi xích đập trúng đầu Tiểu Tuyền, khối sắt cứng rắn đột nhiên hóa thành một sợi mềm oặt, va chạm vào da thịt kêu “bộp bộp” vài tiếng.
Tiểu Tuyền cũng nhận ra âm thanh kỳ quặc kia, cơn đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, dây xích trong tay cũng biến thành một thứ mềm mềm.
Vừa nhìn lại, thì ra xích sắt giờ đã là một đoạn ruột máu me đầm đìa!
Gã thanh niên tức giận ném khúc ruột xuống đất: “Đcm nhà nó! Lại bày trò với thức ăn! Ông mày thích nhất là lòng xào! Từ giờ cứ nhìn thấy lòng ruột lại nhớ đến cái chết tiệt này thì ông còn nuốt trôi làm sao được?!”
Mắng chửi xong, Tiểu Tuyền lại đùng đùng đứng lên tiếp tục tìm hung khí tự sát, bạn gái hắn ta cũng nghiêm túc cùng lục tìm.
“…”
Lâm Việt muốn khuyên họ bình tĩnh một chút, nhưng hai cái nickname vừa ra đến bên miệng lại không sao bật ra được.
Tuy gõ chữ trên mạng thì cảm thấy rất bình thường, nhưng nếu phải chính miệng nói ra hai cụm từ này thì… thật sự rất khó.
Cuối cùng Lâm Việt đành lấy một chữ trong nickname của họ làm tên gọi: “Tiểu Tuyền, Tiểu Cơ, hai người đừng kích động quá, có cơ hội sống thì tại sao phải chết? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này thì hai người có thể tới sống ở một thành phố giống y như trong thế giới thực, không có ma quỷ gì hết.”
Tiểu Cơ nhìn về phía Lâm Việt, xoa xoa nước mắt đầy mặt rồi thả nửa cục gạch trong tay xuống: “Thật không?”
Lâm Việt gật đầu: “Thật.”
Tiểu Tuyền cúi đầu như đang cân nhắc điều gì, sau đó ngẩng đầu hưng phấn hỏi: “Ở đấy có game không? Có máy tính không? Có mạng không? Nếu không thì điện thoại di động cũng được!”
“Có, có tất.”
Chỉ là… “đã từng” có.
Lâm Việt tất nhiên sẽ không cho hắn ta biết: từ khi công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều sụp đổ, những thứ đó cũng chẳng còn nữa. Trước tiên phải ổn định tâm trạng của cặp đôi này, mong họ đừng tiếp tục làm loạn ầm ĩ.
Anh có thể nhận ra hai người họ kỳ thực không muốn chết, chẳng qua là tâm tình kích động trong chốc lát, nếu vì thế mà tự sát thì quả có chút đáng tiếc.
Thấy Lâm Việt hứa hẹn như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt anh rất chân thành, Tiểu Tuyền rốt cuộc lựa chọn tin tưởng anh, buông chiếc ghế gãy trong tay xuống.
Hai người không đòi chết nữa, Lâm Việt cũng thở phào một hơi, tỉ mỉ phân tích: “Nhiệm vụ chính của mọi người là tìm quỷ vương và tiêu diệt nó, vậy nên vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ không phải tìm, mà là phải làm thế nào để giết được quỷ, nếu không có khi chết lúc nào cũng chẳng biết. Theo tình hình hiện tại thì con quỷ trong căn nhà này không mấy nguy hiểm, rất hợp để chúng ta dùng làm vật thí nghiệm, thử nghiên cứu xem nó sợ gì.”
Tiểu Cơ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấu: “Anh, anh, các anh làm đi… Tôi không muốn thử đâu, cho tôi một cái tai nghe được không? Tôi không muốn nghe gì hết. Cho tôi một cái bịt mắt nữa, tôi không muốn thấy gì cả…”
Mạc Mặc chớp chớp đôi mắt to, gỡ headphone trên đầu mình đưa cho Tiểu Cơ: “Chị muốn cái này hả?”
“Cám ơn em gái, còn có nhạc à? Bài hát này… Á!!! Aaaaaa! Đây là cái gì! Aaaa!”
Tiểu Cơ vừa áp tai nghe lên đã bị một giai điệu kinh khủng hù cho hoảng hồn. Cô ta nói không thành lời, vừa òa khóc vừa cố giật headphone xuống toan quăng ra cửa sổ!
Trong tai nghe vang lên tiếng nhạc âm trầm, làn điệu quái dị, từng nhịp trống đệm “thùng thùng”, “thùng thùng” như tiếng tim đập. Chỉ mới nghe vài tiếng “thùng” đó, nhịp tim của Tiểu Cơ cũng như bắt đầu cộng hưởng mà đập theo tần suất trống nện, hoàn toàn ăn khớp.
Ngay khi cô ta cảm thấy bất thường, luống cuống muốn gỡ headphone ra, tiếng nhạc kia đột nhiên ngừng lại.
Một giọng nữ bén nhọn vọng ra từ tai nghe, âm u lạnh lẽo…
“Tôi sẽ không để cho cô đi.”
Thanh âm này giống hệt như giọng cười lúc trước!
Tiểu Cơ hoảng sợ vô cùng, phải nhờ cậu bạn trai Tiểu Tuyền ra sức dỗ dành mới khiến cô ta mạnh mẽ hơn một chút, không ngất xỉu lần nữa mà chỉ khóc nức nở hồi lâu.
Giữa lúc cô gái khóc lớn không dừng, những người còn lại bỗng nghe thấy một vài thanh âm cổ quái phát ra từ căn nhà cũ họ đang đứng.
Lâm Việt đã tận mắt nhìn thấy một vài dây leo màu đen đang bò lan vào từ cửa sổ, thân và lá cây đan chặt lấp kín khung cửa, ngay cả ánh trăng cũng không thể lọt qua.
Anh thử tấn công tầng dây leo này, nhưng sức chiến đấu 30 điểm của anh vẫn không đủ phá hủy chúng.
Không chỉ có tiếng dây leo soàn soạt mọc ra, anh còn nghe thấy những tiếng động như vật nặng bị kéo lê từ cả tầng trên và tầng dưới. Âm thanh “ken két” chói tai khi vật thể ma sát với mặt sàn, âm thanh “răng rắc” của nền nhà không gánh nổi sức nặng, toàn bộ ngôi nhà như nằm trong tâm địa chấn, rung lên bần bật chực đổ!
“Xoạch”! “Cụp”!
Trong căn phòng còn đang rung chuyển, ổ khóa kim loại bỗng vang lên hai tiếng.
Một cơn gió kỳ lạ thổi tới, cánh cửa phòng mở rộng đột ngột khép lại, “sầm” một tiếng đập vào khung cửa!
Lâm Việt lập tức cảm thấy có sự chẳng lành. Anh vội vã thử đẩy cửa ra, không ngờ dù với sức mạnh của anh, tấm gỗ cũ nát thoạt trông như chỉ cần một quyền là có thể đập tan kia lại không hề sứt mẻ, vẫn im lìm đứng đó.
Xem ra họ đã bị nhốt trong căn nhà hoang phế này rồi.
Thế giới luân hồi có ý gì vậy? Nếu là thế giới dành cho người mới thì độ khó của thử thách mà họ phải đối mặt hẳn sẽ không quá cao, đáng ra sẽ không gặp nội dung nguy hiểm có thể lấy mạng bốn người mới như thế này.
Khả năng lớn nhất có lẽ là… nó muốn họ chơi một ván “Escape room”?
Lâm Việt khá bình tĩnh, thế nhưng Vương Hân, Tiểu Tuyền, Tiểu Cơ lại đều có phần hoảng sợ. Họ cuống cuồng xô cửa ra vào, đập cửa sổ, chạy khắp nơi tìm một lối ra, kết quả chỉ là phí công vô ích.
Lâm Việt châm lửa thắp vài ngọn nến, ánh sáng lập tức tỏa ra cả căn phòng. Anh vừa nói với những người khác về chuyện trò chơi “Escape room” vừa chỉ đạo họ kiểm tra tất cả đồ đạc trong phòng, sau đó cũng tự mình bắt đầu xem xét một số chỗ khả nghi khác.
Có điều cũng khó trách sao Thế giới luân hồi lại phải đưa người luân hồi cũ tới giúp đỡ những người mới này. Bốn người trước mắt anh hoàn toàn không đáng tin cậy, tuy trí tuệ và nhận thức đều bình thường, nhưng cả ba người trưởng thành đều không chịu nghe anh chỉ huy, không có ý thức tập thể, không muốn làm việc không muốn động não, chỉ muốn anh bỏ công bỏ sức làm thay. Trong lúc cô bé Mạc Mặc ngoan ngoãn theo anh tìm điểm đáng ngờ, ba người họ cũng chẳng hề có ý định tới giúp đỡ.
Vương Hân, Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ đi tới bên chiếc giá sách đặt trong một góc phòng, cùng kiểm tra những cuốn sách cũ trên đó. Số sách kia đã cũ đến ngay cả nơi thu mua phế liệu cũng không chịu nhận, giấy bị mối ăn thủng lỗ chỗ, hơn nữa không biết chúng từng bị ngâm trong thứ chất lỏng quái quỷ gì mà các trang dính chặt vào nhau, muốn xé cũng không xé nổi.
Cả ba làm bộ kiểm tra đồ đạc, kỳ thực chỉ đang thừa nước đục thả câu. Bọn họ không muốn đối mặt với những thứ kinh khủng, bởi vậy mới chọn một góc thoạt trông có vẻ an toàn nhất.
Ba người chăm chú xem sách. Ánh nến chiếu sáng căn phòng khiến lòng người yên tâm phần nào, thế nhưng vừa nghĩ tới việc bản thân đang bị nhốt giữa bốn bức tường chật hẹp, họ vẫn không kìm được mà sợ hãi bối rối.
Tiểu Cơ vừa run rẩy lật sách vừa thầm thì trong miệng: “… giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa hợp. Tự do, bình đẳng, công chính, tuân thủ pháp luật. Yêu nước…”
Nghe một hồi cũng không hiểu bạn gái đang nói gì, Tiểu Tuyền nhẹ huých Tiểu Cơ một cái: “Em làm gì thế?”
Tiểu Cơ chau mày: “Đọc thuộc lòng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chứ còn gì! Em thấy hình như có tác dụng đấy, đỡ sợ hơn hẳn, cảm giác như có chính khí bao quanh bảo vệ mình! Em đọc đến đâu rồi nhỉ? Anh rõ thật là, không dưng lại cắt ngang làm em phải đọc lại từ đầu đây này… Giàu mạnh, dân chủ…”
Tiểu Tuyền nhìn bạn gái còn cao hơn mình vài centimet, cưng chiều mỉm cười: “Đồ ngốc em, những lúc thế này nên đọc “Chú đại bi” mới đúng!”
Tiểu Cơ bĩu môi, trên gương mặt đường nét đại trà của cô thoáng hiện chút vẻ đáng yêu linh động: “Làm gì có người bình thường nào biết đọc cái đấy?! Anh biết chắc?”
“Anh không biết…”
Đúng lúc đó, giọng nói của Vương Hân đột ngột vang lên bên cạnh hai người, rì rầm nửa như đang hát mà niệm: “Nam Mô Hắc Ra Đát Na, Đa Ra Dạ Da. Nam Mô A Rị Da, Bà Lô Yết Đế. Thước Bát, Ra Da, Bồ Đề Tát Đỏa Bà Da. Ma Ha Tát Đỏa Bà Da…”
Nghe được vài câu, Tiểu Tuyền liền ngắt lời: “Anh… anh đang hát cái gì thế?”
Vương Hân đầy kiêu ngạo đáp: “Tôi đang niệm “Chú đại bi” đấy! Hai người không biết nhưng mà tôi biết, nghe xong có thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Tiểu Cơ cau mày liếc gã: “Không… Nghe xong cứ có cảm giác trong nhà còn thiếu một lư hương, cái tiệm bán lư hương ở tầng dưới nhà tôi ngày nào cũng bật loại nhạc này.”
Tiểu Tuyền cũng gật đầu phụ họa: “Tôi thì có cảm giác như ông say nào đấy đang gọi hồn, buồn nôn theo luôn. Thôi anh im đi thì hơn, tôi thà nghe vợ tôi đọc giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.”
Không hổ là một cặp tình nhân, gu thưởng thức vô cùng ăn ý. Vương Hân bị chọc giận chỉ thấy ngực đau như bị ai nện cho mười quyền, suýt chút khiến hắn tức chết.
Gã bực bội lầm bầm: “… Hai con gián đất.”
Tiểu Tuyền nghe thấy càng thêm ghét Vương Hân: “Làm màu! Mày chỉ biết làm màu! Bọn tao là gián đất thế mày là con gì? Đồ rùa rụt đầu à? Mày cứ sính ngoại đi, giờ chẳng phải vẫn bị nhốt ở đây với bọn tao à? Ba ba trong hũ cả thôi, đừng có ra vẻ ta đây, nhìn phát cáu! Có giỏi thì gặp ma đừng có run!”
Vương Hân trợn mắt: “Há! Mày nói thế là ý gì, tao mà run? Mấy trò vặt ấy còn chưa dọa được tao đâu! Ngày xưa tao từng vào cái nhà ma đáng sợ nhất thế giới ở Đông Doanh rồi đấy… Cái nhà ma được mệnh danh là số một thế giới chứ không phải tao tự đặt, là do cả thế giới bình chọn nhé! Cái nhà ấy xây trên núi, cả ngọn núi là sân của nó, cực kỳ rộng, muốn máu me bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn kinh dị bao nhiêu cũng có bấy nhiêu, ấy thế mà tao còn không thèm sợ, đi một mạch… Con bà nó… Cô ả này…”
Vương Hân vốn đang say sưa hồi tưởng chuyện cũ đột nhiên không làm dáng nữa, ngơ ngẩn nhìn cuốn sách nát trong tay.
Giữa những trang sách kẹp tấm ảnh của một cô gái.
Cô gái ấy ngồi trên băng ghế dài cạnh cửa sổ quán cà phê, khoác một chiếc áo vest màu xám nhạt cắt may vừa vặn, bên trong là chiếc sơ mi trắng, mái tóc nâu dài búi gọn sau gáy, chỉ để thả vài lọn buông xuống bên tai. Ánh nắng ngả màu cam đỏ lướt qua nửa gương mặt, phác nên sườn mặt hoàn hảo xinh đẹp được trang điểm vô cùng tinh tế.
Chỉ là một tấm ảnh chụp bình thường, thế nhưng khí chất thanh lịch trang nhã của cô gái lại biến nó thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Vương Hân nhìn không rời nổi mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Quá xịn, đúng kiểu mình thích…”
Cô gái trong ảnh rất hợp khẩu vị của Vương Hân, quả thực khiến gã phải luyến tiếc không muốn trả nó về chỗ cũ. Tuy lý trí nói cho gã biết việc tùy tiện cầm theo một bức hình rất dễ dẫn ma quỷ tới, thế nhưng gã vẫn không kiềm chế nổi nội tâm rụng động của mình, không sao gạt được khát khao muốn cất tấm ảnh kia vào túi.
Mà ngay khi gã sắp làm như vậy, bức ảnh trong tay đột nhiên bùng cháy!
Vương Hân vội ném nó xuống đất, dùng đế giày dập lửa.
Lửa đã tắt nhưng bức ảnh cũng đã bị cháy hỏng, dưới nhiệt độ cao, tấm màng bảo vệ phủ trên giấy bị thiêu đến méo mó, gương mặt nghiêng của cô gái trong hình cũng theo đó biến dạng thành hình dạng vặn vẹo vô cùng khó coi.
Thấy tấm ảnh đã chẳng còn gì đáng để cất giữ nữa, Vương Hân đau lòng cảm thán: “Tiếc quá, chậc chậc chậc, cô gái đẹp như thế…”
Gã còn chưa dứt lời, một giọng nói xa lạ bỗng vang lên bên tai: “Hi hi hi… Anh thích mặt tôi lắm hả? Quay đầu nhìn tôi chút đi, nhìn khuôn mặt bây giờ của tôi xem anh còn thích không?”
Âm thanh quái dị kia khiến Vương Hân vô thức run rẩy, ba hồn bảy vía tức thì bay lên chín tầng mây!
Gã cố nén nỗi sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại! Đừng có đùa, cô ta bảo gã nhìn thì gã phải nhìn chắc? Gã không phải thằng ngu, nghĩ bậy bạ với một người đẹp trong ảnh thôi thì được, dính dáng với ma nữ thì không bao giờ! Gã hoàn toàn không có ý định ấy đâu!
Tuy đã sợ đến lạc giọng, Vương Hân vẫn cố ra vẻ bình tĩnh mà kêu cứu: “Đến rồi, ma nữ đến rồi, đang ở đằng sau tôi! Lâm Việt, cứu tôi!”
Nghe gã nói vậy, Tiểu Cơ chưa nhìn thấy gì cũng hoảng đến ném luôn cuốn sách trong tay, ngồi sụp xuống đất gào thét ầm ĩ! Tiểu Tuyền cuống quýt bảo vệ bạn gái, khó hiểu nhìn sau lưng Vương Hân: “Chẳng có gì hết mà!”
Trong lúc ba người này đang làm trò ở góc phòng, Lâm Việt và Mạc Mặc đã tìm được vài manh mối có khả năng sẽ hữu dụng, kết quả bọn họ lại làm ầm ĩ cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh chỉ đành tạm thời đặt chuyện manh mối qua một bên, trước tiên tới xem tình hình phía đó.
Vương Hân nói ma nữ đang ở sau lưng gã, Lâm Việt lại chẳng thấy một ai.
Giữa lúc bọn họ cố gắng tìm kiếm tung tích con quỷ trong miệng Vương Hân, một bóng trắng đột ngột xuất hiện phía sau gã, tốc độ nhanh đến không thể nhìn ra là nam hay nữ. Nó lướt qua đám người bay tới cửa phòng rồi nghiêng mình lách qua khe cửa chui ra ngoài, nhẹ nhàng mỏng tang như một tờ giấy.
Sau khi bóng trắng rời khỏi phòng, Vương Hân bỗng nhiên quỳ xuống đất, nghiến răng kêu lên: “Hình như tôi bị cái gì cắn ấy! Mau mau xem cho tôi đi!”
Lâm Việt tức thì bước tới bên cạnh gã, nhanh chóng kiểm tra vết thương.
Gã đích xác đã bị vật gì đó cắn, nhưng tựa hồ không chỉ một lần. Vết thương kia trông kinh khủng như vừa bị cả đàn chó hoang tấn công, toàn bộ bắp chân trái đều bị cắn nát bấy, nhìn sơ qua cũng có ít nhất hơn mười dấu răng! Thậm chí có một miếng thịt còn rách lật ra ngoài, máu me nhầy nhụa khiến người nhìn phải giật thót.
Trong mắt Lâm Việt, con số trên đầu Vương Hân lúc này đã biến thành “21”, số tích phân của anh nháy mắt giảm mất 4 điểm.
Anh lấy đồ cấp cứu từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu nhanh nhẹn xử lý vết thương cho gã. Cũng may thương tích của gã không quá nghiêm trọng, tuy có gây trở ngại cho việc đi lại nhưng không ảnh hưởng quá lớn.
Thứ ma quỷ này hóa ra có thể hại người.
Có lẽ là tin tốt, cũng có lẽ là tin xấu.
Nếu như bởi nó sở hữu thực thể mà có thể gây tổn thương đến con người, vậy thực thể ấy chính là nhược điểm của nó, đây là tin tốt.
Nếu như nó không có thực thể mà vẫn có thể hại người… vậy thì gay go rồi.
“Hì hì hì hì~”
Tiếng cười vẫn vang vọng không dứt, tựa như bám vào làn gió mà đi, càng bay càng xa, càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã tan biến vào hư không.
Dù không e sợ quỷ thần, Lâm Việt cũng cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Vương Hân cười nhạt một tiếng khinh bỉ: “Cắt, giả thần giả quỷ. Loại này là tôi ghét nhất đấy, có giỏi thì nhảy thẳng ra đây đi!”
Tuy Vương Hân cứng miệng như vậy nhưng Lâm Việt vẫn nghe ra chút run rẩy trong giọng nói của gã, lời nói cũng không hoàn toàn lưu loát, rõ ràng gã cũng rất sợ, chỉ là đang gắng gượng giữ mặt mũi thôi. Hơn nữa đèn pin trong tay gã lúc này đang vung loạn xạ, bề ngoài thì thách thức kẻ địch xuất hiện, e rằng bên trong đang âm thầm cầu khẩn nó nhất định đừng ló đầu ra.
Thanh niên gầy gò vẫn đang cố sức lay gọi bạn gái, vừa lay vừa chửi rủa với không khí: “Tao đm cả nhà mày cái đồ chó chết, có giỏi lăn ra đây cho bố mày xem! Bố mày phải XXX cả lò nhà mày… A, tôi nhớ là trong phim ma có bảo ma quỷ sợ chửi bậy nên tôi mắng nó nhé! Cái này chả liên quan gì đến anh đúng không?”
Tuy đang chửi hăng say nhưng hắn ta vẫn không quên giải thích một câu với Lâm Việt, sợ anh đánh mình. Dù sao hắn ta còn chưa xác định được trên đời có ma hay không, nếu có cũng chẳng biết liệu nó có giết người được không, thế nhưng Lâm Việt chắc chắn đánh người được!
Vương Hân nhạo báng cười: “Ha ha, phim ma còn bảo ma quỷ sợ nhìn người ấy ấy với nhau đấy, sao cậu không thử làm một nháy xem sao?”
Lời châm chọc của Vương Hân khiến thanh niên giận đến quên luôn mình đang mắng quỷ, hắn ta thuận tay vớ lấy một món đồ gì đó, xông tới định đánh gã: “Con mẹ mày óc chó à? Thằng già biến thái! Trong đầu mày chứa cái gì thế?! Tởm lợm.”
Giọng nói của Vương Hân thoáng cái chẳng còn chút run rẩy, quái gở đáp: “Ha, mày tưởng tao muốn nhìn hai đứa mày lắm à? Gái thì xấu trai thì thô, có cho tao tao cũng chẳng thèm! May mà ở đây không có đèn nên tao không thấy bản mặt chúng mày, nếu không á… Tao tưởng tượng đã buồn nôn!”
Âm thanh “loảng xoảng” vang lên, tên thanh niên ném một ổ khóa móc theo dây xích đập vào bên chân Vương Hân. Vương Hân lúc này cũng nổi cáu, cầm đèn pin lia xuống chân, tìm dây khóa ném ngược lại về phía gã trai thô tục.
Hai người cứ thế mắng chửi nhau càng lúc càng ầm ĩ, Lâm Việt cũng chẳng quan tâm nữa. Mắng thì mắng chửi thì chửi, chỉ cần đừng chĩa mũi dùi sang anh thì có nói gì anh cũng mặc kệ.
Lâm Việt lấy từ trong nhẫn không gian một chiếc headphone, kín đáo đưa cho cô bé Mạc Mặc: “Đừng nghe họ nói lung tung, cháu bịt tai vào đi.”
Mạc Mặc nhận lấy headphone, rất ngoan ngoãn đeo nó lên đầu.
Lâm Việt ngẫm nghĩ một chút, theo anh nhớ thì tiếng cười vừa rồi hình như truyền tới từ phía cửa sổ?!
Anh chiếu đèn pin qua ô cửa kia, ánh sáng bị bóng đêm nuốt chửng, hoàn toàn chẳng thể soi ra thứ gì.
Mạc Mặc đeo tai nghe đứng phía sau Lâm Việt, hễ anh chiếu đèn tới đâu cô bé sẽ nhìn tới đó, bộ dạng vô cùng hiếu kỳ. Cô bé không hề bị hù dọa bởi tiếng cười ma quái, hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đôi mắt to sáng ngời chẳng biết đang ẩn giấu suy nghĩ gì.
Soi mãi mà không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, Lâm Việt quyết định không tìm nữa.
Một thoáng khi anh quay đầu đèn pin về lại bên trong căn phòng, ánh sáng chợt lóe qua tấm áp phích quảng cáo mì ăn liền trên tường.
Chớp mắt đó, dường như anh đã nhận ra một điểm khác lạ.
Anh từng xem một vài bộ phim kinh dị, dựa theo tình tiết thường thấy…
Lâm Việt cau mày, lần nữa chiếu đèn pin vào tấm poster.
Trên bức hình kia vẫn là Lưu Bảo Cường với nụ cười chất phác, gương mặt vui vẻ, thế nhưng trong bát mì mà anh ta cầm đã không còn là mì nữa mà là một bộ não lúc nhúc giòi bọ!
Bộ não trong hình vẫn đang khẽ giần giật, vô số con ký sinh trùng không ngừng chui ra chui vào vỏ não, sung sướng ngoe nguẩy.
Thấy ánh đèn của Lâm Việt dừng lại trên áp phích, ba người trong phòng cũng nhìn theo.
Màu sắc của lũ giòi bọ và bộ não khá giống nhau, nếu không nhìn kỹ kỳ thực khó mà phân biệt được. Để tránh cho mấy người mới này bị hoảng sợ, Lâm Việt mặt không đổi sắc chiếu đèn sang nơi khác.
Hai người đàn ông không nhận ra điều gì, nhưng cô nhóc Mạc Mặc tinh mắt đã kịp thấy bát mì không còn giống như trước nữa. Cô bé hơi bĩu môi, lớn tiếng kêu lên: “Sao mì ăn liền lại biến thành não thế? Lúc ăn lẩu cháu ghét nhất là não luôn, vị nó cứ là lạ ấy.”
Bởi đang đeo headphone bịt tai nên cô bé cũng vô thức nói rất lớn. Căn nhà đổ nát yên tĩnh, lời nói kinh khủng của cô bé ngây thơ, hai yếu tố đó kết hợp lại tạo ra bầu không khí quỷ dị không gì sánh nổi.
Một câu của Mạc Mặc khiến hai người đàn ông trong phòng biến sắc. Vương Hân vội vã rọi đèn vào tấm áp phích, quả nhiên bát mì ăn liền đã thực sự biến thành một bát não người!
Lâm Việt nghe thấy tiếng nôn khan, tiếp đó là tiếng thanh niên gầy còm chửi rủa: “Con mẹ nó chứ, ông đây thích ăn mì ăn liền lắm đấy! ĐM!”
Vương Hân bật cười trên nỗi đau của người khác đồng thời cũng không quên khoe khoang: “May mà tôi chưa bao giờ ăn cái loại thực phẩm rác như mì ăn liền. Đời tôi trước giờ chỉ ăn mì 50 đồng một bát đổ lên thôi.”
Thanh niên lập tức liếc xéo: “Đúng là làm màu.”
Vương Hân khinh miệt đáp: “Tin hay không thì tùy.”
Bầu không khí vốn kinh dị bỗng bị màn đấu khẩu của hai người chen ngang, rốt cuộc lại xua tan không ít cảm giác căng thẳng.
Lâm Việt soi đèn về phía cô gái ngất xỉu, nói với thanh niên gầy gò: “Gọi bạn gái cậu tỉnh lại trước đã. À đúng rồi, hai người tên gì?”
“…” Dưới quầng sáng yếu ớt của đèn pin, biểu cảm của thanh niên kia có vẻ không mấy dễ chịu, im lặng vài giây mới chịu đáp “Tên thật quê mùa lắm, không muốn nói. Hai bọn tôi đều là streamer game, lúc livestream tôi lấy tên là Tuyền Thủy Ca, cô ấy là Tiêm Khiếu Cơ (tiêm khiếu: thét chói tai, cơ – 姬: cô gái đẹp)… Cơ trong “nữ thần cơ” chứ không phải con gà (kê – 鸡, là từ đồng âm, cả 2 đều đọc là “jī”) nhé! Các anh cũng thấy rồi đấy, cô ấy rất nhát gan, chơi một ván game có khi hét từ đầu đến cuối nên mới có cái nickname kia.”
Vương Hân lại cười: “Cậu thà để chúng tôi gọi hai cái tên dở hơi này chứ không chịu nói tên thật hả? Tên hai người rốt cuộc quê đến mức nào?”
Tuyền Thủy Ca phớt lờ: “Hừ, tên chúng tôi là thế đấy, các anh muốn gọi thế nào thì gọi.”
Nói rồi hắn ta tiếp tục thử ấn huyệt nhân trung của bạn gái, sốt ruột mong cô ta tỉnh lại.
Bóp ấn vài lần cuối cùng cô ta cũng mở mắt, có điều thoạt trông còn chưa kịp hoàn hồn, cứ một mực ôm chặt tay bạn trai kêu la ầm ĩ rồi bắt đầu gào khóc: “Aaaa! Honey, chúng ta đi thôi! Em không muốn ở lại đây đâu, thà rằng anh một dao đâm chết em cho rồi! Cứ ở đây mà chịu đày đọa chẳng bằng mình bỏ cái chốn đáng sợ này đi, yên lặng mà đi, không phải khổ sở nữa.”
Tiểu Tuyền ôm lấy bạn gái đang kêu thét, tâm trạng có phần kích động theo: “Nhưng mà cái chó má Thế giới luân hồi gì gì này… nếu cứ mãi mãi phải lang thang trong thế giới như thế này thì có khác gì địa ngục? Chúng ta cùng tự sát luôn cho xong! Em muốn chết anh chết với em, anh đi cùng em! Sợ cái quái gì!”
Nói rồi Tiểu Tuyền liền nhặt ổ khóa dây xích trên mặt đất lên, hung dữ đập vào đầu mình!
Hắn ta thế mà dám đập thật?!
Lâm Việt sửng sốt. Vừa rồi mới đạp hai cú hắn ta đã nhũn cả chân, sao giờ lại dũng cảm vậy? Tên này thần kinh hả?! Hay hắn ta… bị ma nhập rồi?
Hành động của cặp tình nhân khiến Lâm Việt trở tay không kịp, khi anh nhận ra có gì không ổn, lao tới muốn giữ tay đối phương thì đã muộn.
Ngay trước khi sợi xích đập trúng đầu Tiểu Tuyền, khối sắt cứng rắn đột nhiên hóa thành một sợi mềm oặt, va chạm vào da thịt kêu “bộp bộp” vài tiếng.
Tiểu Tuyền cũng nhận ra âm thanh kỳ quặc kia, cơn đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, dây xích trong tay cũng biến thành một thứ mềm mềm.
Vừa nhìn lại, thì ra xích sắt giờ đã là một đoạn ruột máu me đầm đìa!
Gã thanh niên tức giận ném khúc ruột xuống đất: “Đcm nhà nó! Lại bày trò với thức ăn! Ông mày thích nhất là lòng xào! Từ giờ cứ nhìn thấy lòng ruột lại nhớ đến cái chết tiệt này thì ông còn nuốt trôi làm sao được?!”
Mắng chửi xong, Tiểu Tuyền lại đùng đùng đứng lên tiếp tục tìm hung khí tự sát, bạn gái hắn ta cũng nghiêm túc cùng lục tìm.
“…”
Lâm Việt muốn khuyên họ bình tĩnh một chút, nhưng hai cái nickname vừa ra đến bên miệng lại không sao bật ra được.
Tuy gõ chữ trên mạng thì cảm thấy rất bình thường, nhưng nếu phải chính miệng nói ra hai cụm từ này thì… thật sự rất khó.
Cuối cùng Lâm Việt đành lấy một chữ trong nickname của họ làm tên gọi: “Tiểu Tuyền, Tiểu Cơ, hai người đừng kích động quá, có cơ hội sống thì tại sao phải chết? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này thì hai người có thể tới sống ở một thành phố giống y như trong thế giới thực, không có ma quỷ gì hết.”
Tiểu Cơ nhìn về phía Lâm Việt, xoa xoa nước mắt đầy mặt rồi thả nửa cục gạch trong tay xuống: “Thật không?”
Lâm Việt gật đầu: “Thật.”
Tiểu Tuyền cúi đầu như đang cân nhắc điều gì, sau đó ngẩng đầu hưng phấn hỏi: “Ở đấy có game không? Có máy tính không? Có mạng không? Nếu không thì điện thoại di động cũng được!”
“Có, có tất.”
Chỉ là… “đã từng” có.
Lâm Việt tất nhiên sẽ không cho hắn ta biết: từ khi công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều sụp đổ, những thứ đó cũng chẳng còn nữa. Trước tiên phải ổn định tâm trạng của cặp đôi này, mong họ đừng tiếp tục làm loạn ầm ĩ.
Anh có thể nhận ra hai người họ kỳ thực không muốn chết, chẳng qua là tâm tình kích động trong chốc lát, nếu vì thế mà tự sát thì quả có chút đáng tiếc.
Thấy Lâm Việt hứa hẹn như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt anh rất chân thành, Tiểu Tuyền rốt cuộc lựa chọn tin tưởng anh, buông chiếc ghế gãy trong tay xuống.
Hai người không đòi chết nữa, Lâm Việt cũng thở phào một hơi, tỉ mỉ phân tích: “Nhiệm vụ chính của mọi người là tìm quỷ vương và tiêu diệt nó, vậy nên vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ không phải tìm, mà là phải làm thế nào để giết được quỷ, nếu không có khi chết lúc nào cũng chẳng biết. Theo tình hình hiện tại thì con quỷ trong căn nhà này không mấy nguy hiểm, rất hợp để chúng ta dùng làm vật thí nghiệm, thử nghiên cứu xem nó sợ gì.”
Tiểu Cơ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấu: “Anh, anh, các anh làm đi… Tôi không muốn thử đâu, cho tôi một cái tai nghe được không? Tôi không muốn nghe gì hết. Cho tôi một cái bịt mắt nữa, tôi không muốn thấy gì cả…”
Mạc Mặc chớp chớp đôi mắt to, gỡ headphone trên đầu mình đưa cho Tiểu Cơ: “Chị muốn cái này hả?”
“Cám ơn em gái, còn có nhạc à? Bài hát này… Á!!! Aaaaaa! Đây là cái gì! Aaaa!”
Tiểu Cơ vừa áp tai nghe lên đã bị một giai điệu kinh khủng hù cho hoảng hồn. Cô ta nói không thành lời, vừa òa khóc vừa cố giật headphone xuống toan quăng ra cửa sổ!
Trong tai nghe vang lên tiếng nhạc âm trầm, làn điệu quái dị, từng nhịp trống đệm “thùng thùng”, “thùng thùng” như tiếng tim đập. Chỉ mới nghe vài tiếng “thùng” đó, nhịp tim của Tiểu Cơ cũng như bắt đầu cộng hưởng mà đập theo tần suất trống nện, hoàn toàn ăn khớp.
Ngay khi cô ta cảm thấy bất thường, luống cuống muốn gỡ headphone ra, tiếng nhạc kia đột nhiên ngừng lại.
Một giọng nữ bén nhọn vọng ra từ tai nghe, âm u lạnh lẽo…
“Tôi sẽ không để cho cô đi.”
Thanh âm này giống hệt như giọng cười lúc trước!
Tiểu Cơ hoảng sợ vô cùng, phải nhờ cậu bạn trai Tiểu Tuyền ra sức dỗ dành mới khiến cô ta mạnh mẽ hơn một chút, không ngất xỉu lần nữa mà chỉ khóc nức nở hồi lâu.
Giữa lúc cô gái khóc lớn không dừng, những người còn lại bỗng nghe thấy một vài thanh âm cổ quái phát ra từ căn nhà cũ họ đang đứng.
Lâm Việt đã tận mắt nhìn thấy một vài dây leo màu đen đang bò lan vào từ cửa sổ, thân và lá cây đan chặt lấp kín khung cửa, ngay cả ánh trăng cũng không thể lọt qua.
Anh thử tấn công tầng dây leo này, nhưng sức chiến đấu 30 điểm của anh vẫn không đủ phá hủy chúng.
Không chỉ có tiếng dây leo soàn soạt mọc ra, anh còn nghe thấy những tiếng động như vật nặng bị kéo lê từ cả tầng trên và tầng dưới. Âm thanh “ken két” chói tai khi vật thể ma sát với mặt sàn, âm thanh “răng rắc” của nền nhà không gánh nổi sức nặng, toàn bộ ngôi nhà như nằm trong tâm địa chấn, rung lên bần bật chực đổ!
“Xoạch”! “Cụp”!
Trong căn phòng còn đang rung chuyển, ổ khóa kim loại bỗng vang lên hai tiếng.
Một cơn gió kỳ lạ thổi tới, cánh cửa phòng mở rộng đột ngột khép lại, “sầm” một tiếng đập vào khung cửa!
Lâm Việt lập tức cảm thấy có sự chẳng lành. Anh vội vã thử đẩy cửa ra, không ngờ dù với sức mạnh của anh, tấm gỗ cũ nát thoạt trông như chỉ cần một quyền là có thể đập tan kia lại không hề sứt mẻ, vẫn im lìm đứng đó.
Xem ra họ đã bị nhốt trong căn nhà hoang phế này rồi.
Thế giới luân hồi có ý gì vậy? Nếu là thế giới dành cho người mới thì độ khó của thử thách mà họ phải đối mặt hẳn sẽ không quá cao, đáng ra sẽ không gặp nội dung nguy hiểm có thể lấy mạng bốn người mới như thế này.
Khả năng lớn nhất có lẽ là… nó muốn họ chơi một ván “Escape room”?
Lâm Việt khá bình tĩnh, thế nhưng Vương Hân, Tiểu Tuyền, Tiểu Cơ lại đều có phần hoảng sợ. Họ cuống cuồng xô cửa ra vào, đập cửa sổ, chạy khắp nơi tìm một lối ra, kết quả chỉ là phí công vô ích.
Lâm Việt châm lửa thắp vài ngọn nến, ánh sáng lập tức tỏa ra cả căn phòng. Anh vừa nói với những người khác về chuyện trò chơi “Escape room” vừa chỉ đạo họ kiểm tra tất cả đồ đạc trong phòng, sau đó cũng tự mình bắt đầu xem xét một số chỗ khả nghi khác.
Có điều cũng khó trách sao Thế giới luân hồi lại phải đưa người luân hồi cũ tới giúp đỡ những người mới này. Bốn người trước mắt anh hoàn toàn không đáng tin cậy, tuy trí tuệ và nhận thức đều bình thường, nhưng cả ba người trưởng thành đều không chịu nghe anh chỉ huy, không có ý thức tập thể, không muốn làm việc không muốn động não, chỉ muốn anh bỏ công bỏ sức làm thay. Trong lúc cô bé Mạc Mặc ngoan ngoãn theo anh tìm điểm đáng ngờ, ba người họ cũng chẳng hề có ý định tới giúp đỡ.
Vương Hân, Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ đi tới bên chiếc giá sách đặt trong một góc phòng, cùng kiểm tra những cuốn sách cũ trên đó. Số sách kia đã cũ đến ngay cả nơi thu mua phế liệu cũng không chịu nhận, giấy bị mối ăn thủng lỗ chỗ, hơn nữa không biết chúng từng bị ngâm trong thứ chất lỏng quái quỷ gì mà các trang dính chặt vào nhau, muốn xé cũng không xé nổi.
Cả ba làm bộ kiểm tra đồ đạc, kỳ thực chỉ đang thừa nước đục thả câu. Bọn họ không muốn đối mặt với những thứ kinh khủng, bởi vậy mới chọn một góc thoạt trông có vẻ an toàn nhất.
Ba người chăm chú xem sách. Ánh nến chiếu sáng căn phòng khiến lòng người yên tâm phần nào, thế nhưng vừa nghĩ tới việc bản thân đang bị nhốt giữa bốn bức tường chật hẹp, họ vẫn không kìm được mà sợ hãi bối rối.
Tiểu Cơ vừa run rẩy lật sách vừa thầm thì trong miệng: “… giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa hợp. Tự do, bình đẳng, công chính, tuân thủ pháp luật. Yêu nước…”
Nghe một hồi cũng không hiểu bạn gái đang nói gì, Tiểu Tuyền nhẹ huých Tiểu Cơ một cái: “Em làm gì thế?”
Tiểu Cơ chau mày: “Đọc thuộc lòng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chứ còn gì! Em thấy hình như có tác dụng đấy, đỡ sợ hơn hẳn, cảm giác như có chính khí bao quanh bảo vệ mình! Em đọc đến đâu rồi nhỉ? Anh rõ thật là, không dưng lại cắt ngang làm em phải đọc lại từ đầu đây này… Giàu mạnh, dân chủ…”
Tiểu Tuyền nhìn bạn gái còn cao hơn mình vài centimet, cưng chiều mỉm cười: “Đồ ngốc em, những lúc thế này nên đọc “Chú đại bi” mới đúng!”
Tiểu Cơ bĩu môi, trên gương mặt đường nét đại trà của cô thoáng hiện chút vẻ đáng yêu linh động: “Làm gì có người bình thường nào biết đọc cái đấy?! Anh biết chắc?”
“Anh không biết…”
Đúng lúc đó, giọng nói của Vương Hân đột ngột vang lên bên cạnh hai người, rì rầm nửa như đang hát mà niệm: “Nam Mô Hắc Ra Đát Na, Đa Ra Dạ Da. Nam Mô A Rị Da, Bà Lô Yết Đế. Thước Bát, Ra Da, Bồ Đề Tát Đỏa Bà Da. Ma Ha Tát Đỏa Bà Da…”
Nghe được vài câu, Tiểu Tuyền liền ngắt lời: “Anh… anh đang hát cái gì thế?”
Vương Hân đầy kiêu ngạo đáp: “Tôi đang niệm “Chú đại bi” đấy! Hai người không biết nhưng mà tôi biết, nghe xong có thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Tiểu Cơ cau mày liếc gã: “Không… Nghe xong cứ có cảm giác trong nhà còn thiếu một lư hương, cái tiệm bán lư hương ở tầng dưới nhà tôi ngày nào cũng bật loại nhạc này.”
Tiểu Tuyền cũng gật đầu phụ họa: “Tôi thì có cảm giác như ông say nào đấy đang gọi hồn, buồn nôn theo luôn. Thôi anh im đi thì hơn, tôi thà nghe vợ tôi đọc giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.”
Không hổ là một cặp tình nhân, gu thưởng thức vô cùng ăn ý. Vương Hân bị chọc giận chỉ thấy ngực đau như bị ai nện cho mười quyền, suýt chút khiến hắn tức chết.
Gã bực bội lầm bầm: “… Hai con gián đất.”
Tiểu Tuyền nghe thấy càng thêm ghét Vương Hân: “Làm màu! Mày chỉ biết làm màu! Bọn tao là gián đất thế mày là con gì? Đồ rùa rụt đầu à? Mày cứ sính ngoại đi, giờ chẳng phải vẫn bị nhốt ở đây với bọn tao à? Ba ba trong hũ cả thôi, đừng có ra vẻ ta đây, nhìn phát cáu! Có giỏi thì gặp ma đừng có run!”
Vương Hân trợn mắt: “Há! Mày nói thế là ý gì, tao mà run? Mấy trò vặt ấy còn chưa dọa được tao đâu! Ngày xưa tao từng vào cái nhà ma đáng sợ nhất thế giới ở Đông Doanh rồi đấy… Cái nhà ma được mệnh danh là số một thế giới chứ không phải tao tự đặt, là do cả thế giới bình chọn nhé! Cái nhà ấy xây trên núi, cả ngọn núi là sân của nó, cực kỳ rộng, muốn máu me bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn kinh dị bao nhiêu cũng có bấy nhiêu, ấy thế mà tao còn không thèm sợ, đi một mạch… Con bà nó… Cô ả này…”
Vương Hân vốn đang say sưa hồi tưởng chuyện cũ đột nhiên không làm dáng nữa, ngơ ngẩn nhìn cuốn sách nát trong tay.
Giữa những trang sách kẹp tấm ảnh của một cô gái.
Cô gái ấy ngồi trên băng ghế dài cạnh cửa sổ quán cà phê, khoác một chiếc áo vest màu xám nhạt cắt may vừa vặn, bên trong là chiếc sơ mi trắng, mái tóc nâu dài búi gọn sau gáy, chỉ để thả vài lọn buông xuống bên tai. Ánh nắng ngả màu cam đỏ lướt qua nửa gương mặt, phác nên sườn mặt hoàn hảo xinh đẹp được trang điểm vô cùng tinh tế.
Chỉ là một tấm ảnh chụp bình thường, thế nhưng khí chất thanh lịch trang nhã của cô gái lại biến nó thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Vương Hân nhìn không rời nổi mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Quá xịn, đúng kiểu mình thích…”
Cô gái trong ảnh rất hợp khẩu vị của Vương Hân, quả thực khiến gã phải luyến tiếc không muốn trả nó về chỗ cũ. Tuy lý trí nói cho gã biết việc tùy tiện cầm theo một bức hình rất dễ dẫn ma quỷ tới, thế nhưng gã vẫn không kiềm chế nổi nội tâm rụng động của mình, không sao gạt được khát khao muốn cất tấm ảnh kia vào túi.
Mà ngay khi gã sắp làm như vậy, bức ảnh trong tay đột nhiên bùng cháy!
Vương Hân vội ném nó xuống đất, dùng đế giày dập lửa.
Lửa đã tắt nhưng bức ảnh cũng đã bị cháy hỏng, dưới nhiệt độ cao, tấm màng bảo vệ phủ trên giấy bị thiêu đến méo mó, gương mặt nghiêng của cô gái trong hình cũng theo đó biến dạng thành hình dạng vặn vẹo vô cùng khó coi.
Thấy tấm ảnh đã chẳng còn gì đáng để cất giữ nữa, Vương Hân đau lòng cảm thán: “Tiếc quá, chậc chậc chậc, cô gái đẹp như thế…”
Gã còn chưa dứt lời, một giọng nói xa lạ bỗng vang lên bên tai: “Hi hi hi… Anh thích mặt tôi lắm hả? Quay đầu nhìn tôi chút đi, nhìn khuôn mặt bây giờ của tôi xem anh còn thích không?”
Âm thanh quái dị kia khiến Vương Hân vô thức run rẩy, ba hồn bảy vía tức thì bay lên chín tầng mây!
Gã cố nén nỗi sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại! Đừng có đùa, cô ta bảo gã nhìn thì gã phải nhìn chắc? Gã không phải thằng ngu, nghĩ bậy bạ với một người đẹp trong ảnh thôi thì được, dính dáng với ma nữ thì không bao giờ! Gã hoàn toàn không có ý định ấy đâu!
Tuy đã sợ đến lạc giọng, Vương Hân vẫn cố ra vẻ bình tĩnh mà kêu cứu: “Đến rồi, ma nữ đến rồi, đang ở đằng sau tôi! Lâm Việt, cứu tôi!”
Nghe gã nói vậy, Tiểu Cơ chưa nhìn thấy gì cũng hoảng đến ném luôn cuốn sách trong tay, ngồi sụp xuống đất gào thét ầm ĩ! Tiểu Tuyền cuống quýt bảo vệ bạn gái, khó hiểu nhìn sau lưng Vương Hân: “Chẳng có gì hết mà!”
Trong lúc ba người này đang làm trò ở góc phòng, Lâm Việt và Mạc Mặc đã tìm được vài manh mối có khả năng sẽ hữu dụng, kết quả bọn họ lại làm ầm ĩ cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh chỉ đành tạm thời đặt chuyện manh mối qua một bên, trước tiên tới xem tình hình phía đó.
Vương Hân nói ma nữ đang ở sau lưng gã, Lâm Việt lại chẳng thấy một ai.
Giữa lúc bọn họ cố gắng tìm kiếm tung tích con quỷ trong miệng Vương Hân, một bóng trắng đột ngột xuất hiện phía sau gã, tốc độ nhanh đến không thể nhìn ra là nam hay nữ. Nó lướt qua đám người bay tới cửa phòng rồi nghiêng mình lách qua khe cửa chui ra ngoài, nhẹ nhàng mỏng tang như một tờ giấy.
Sau khi bóng trắng rời khỏi phòng, Vương Hân bỗng nhiên quỳ xuống đất, nghiến răng kêu lên: “Hình như tôi bị cái gì cắn ấy! Mau mau xem cho tôi đi!”
Lâm Việt tức thì bước tới bên cạnh gã, nhanh chóng kiểm tra vết thương.
Gã đích xác đã bị vật gì đó cắn, nhưng tựa hồ không chỉ một lần. Vết thương kia trông kinh khủng như vừa bị cả đàn chó hoang tấn công, toàn bộ bắp chân trái đều bị cắn nát bấy, nhìn sơ qua cũng có ít nhất hơn mười dấu răng! Thậm chí có một miếng thịt còn rách lật ra ngoài, máu me nhầy nhụa khiến người nhìn phải giật thót.
Trong mắt Lâm Việt, con số trên đầu Vương Hân lúc này đã biến thành “21”, số tích phân của anh nháy mắt giảm mất 4 điểm.
Anh lấy đồ cấp cứu từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu nhanh nhẹn xử lý vết thương cho gã. Cũng may thương tích của gã không quá nghiêm trọng, tuy có gây trở ngại cho việc đi lại nhưng không ảnh hưởng quá lớn.
Thứ ma quỷ này hóa ra có thể hại người.
Có lẽ là tin tốt, cũng có lẽ là tin xấu.
Nếu như bởi nó sở hữu thực thể mà có thể gây tổn thương đến con người, vậy thực thể ấy chính là nhược điểm của nó, đây là tin tốt.
Nếu như nó không có thực thể mà vẫn có thể hại người… vậy thì gay go rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook