Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn
-
Chương 81: Trấn nhỏ vi-rút (3)
Ai ngờ Chung Duệ cười bất đắc dĩ, “Bị tiêu diệt toàn bộ phải xem vận may. Tiêu diệt thêm một người chính là giảm thiểu một phần nguy hiểm, ôm ý nghĩ tương tự trong đầu so sánh trong đầu tốt hơn.”
Vẫn là câu nói kia, ngàn vàng khó mua sớm biết. Nếu như trước đó biết nội dung trò chơi, mức độ khó khăn của phó bản có thể hạ thấp hơn một nửa! Đáng tiếc, khi phản ứng lại đã quá muộn.
Đúng lúc này, Tô Hàn thản nhiên nói, “Tôi là người thứ nhất đến quảng trường trung tâm. Lúc đó những người khác chưa tới, vừa vặn ở một góc của kho hàng tùy thân tôi phát hiện một gói bột phấn, vì vậy lặng lẽ rải một ít trên mặt đất, cái ghế. Mùi bột vô cùng nhạt nhẽo, lại là màu trắng, không dễ bị phát hiện, có điều ngửi kỹ vẫn có thể đoán được. Hơn nữa giẫm chân trên mặt đất, đế giày chắc cũng dính vào.”
Ba người Diệp Thanh lại tắt tiếng.
Chung Duệ ngạc nhiên, “Làm sao cô nghĩ đến rắc bột?”
“Bởi vì đây là trấn nhỏ vi-rút mà!” Tô Hàn nói hùng hồn, “Hệ thống rõ ràng cho thấy muốn người chơi tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh, sau đó cuối cùng tôi phải biết, người nào khả nghi, cần tránh xa chứ!? Vừa vặn cơ hội có sẵn đặt trước mặt…” cho nên cô không khách sáo.
Hai người thảo luận trong chốc lát, cuối cùng Chung Duệ hắng giọng, tuyên bố, “Nói chung, tỷ lệ tìm ra toàn bộ người chơi chạy trốn cao hơn.”
Diệp Thanh đang ở trạng thái thất thần. Vốn dĩ, anh cảm thấy hai người này dù thông minh, chung quy kém anh một bậc, cho nên có ý định dẫn dắt hai người mở miệng trước. Đến khi hai người nói ra ý kiến, anh có thể hời hợt nói ra ý nghĩ của mình, bằng vào tài trí thông minh nghiền ép đối phương.
Có một từ gọi “Thả con tép, bắt con tôm”. Chỉ có điều anh dự định để đối phương làm cục gạch, mình làm ngọc, bằng việc này lấy được quyền phát biểu trong đội hình tạm thời.
Ai ngờ hai người trò chuyện một lúc đã nhanh chóng giải quyết hết sự tình…
Diệp Thanh không nhịn được nghĩ lại, vì sao anh cảm giác mình càng tốt hơn? Lẽ nào đây là sự tự tin mù quáng?
“Còn anh? Có ý kiến gì sao?” tuy là Tô Hàn thấy đối phương chỉ cần cung cấp vũ lực viện trợ, nhưng theo lễ phép, cô vẫn thuận miệng hỏi một câu.
Trên mặt Diệp Thanh không có biểu cảm, “Tôi ngồi hàng cuối cùng. Lúc giáo sư Trần diễn thuyết, tôi có lặng lẽ rải bột dạ quang.”
“Bột dạ quang?” Chung Duệ, Tô Hàn đều sửng sốt.
Hai người quan sát lẫn nhau, lúc này mới phát hiện ở phần lưng, ống quần hoàn toàn chính xác dính phải bột phấn kỳ quái.
Diệp Thanh bình tĩnh giải thích, “Bóp bột phấn ở đầu ngón tay, để nó bay theo gió. Bởi vì ngồi ở hàng cuối cùng, đồng đội giúp đỡ yểm trợ, hơn nữa động tác bí mật, cho nên không gây nên chú ý.”
Vốn dĩ tư duy anh kín đáo, thủ đoạn cao siêu, hẳn là làm người ta cảm thấy kinh diễm. Thế nhưng có Tô Hàn châu ngọc ở phía trước, anh chỉ không rơi xuống vị thế yếu hơn mà thôi.
Trước kia Tô Hàn không trông cậy vào, nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, cô có chút vui mừng, lập tức dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía hai người khác.
Trình Khải, “…”
Đinh Diệu Vĩ, “…”
Ở trong tiểu đội ba người, chỉ có một bộ não, đó chính là Diệp Thanh. Hai người còn lại tương đương với tứ chi, phụ trách thực hiện kế hoạch.
Đinh Diệu Vĩ ngây ngốc nghĩ, đừng xem, có nhìn nữa anh cũng nghĩ không ra ý gì hay ho.
Nhưng Trình Khải nín nửa ngày, phun ra một chuỗi số liệu, “Tổng cộng 100 người chơi, 3 người đến trễ, ở đây 5 người, phòng cách ly 47 người. Nói cách khác, 45 người đang lẩn trốn.”
Có điều ngoại trừ Đinh Diệu Vĩ, ba người còn lại đều biết sự việc này…
Chung Duệ nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói, “Thời gian cấp bách, phải nhanh hành động. Mấy lần phó bản không cách nào tiếp tế, người chơi thiếu lương thực và vật dụng hàng ngày, rất có thể sẽ đi siêu thị. Tôi và Tô Hàn coi chừng ở cửa siêu thị, nếu như vô tình gặp người chơi, xác nhận ý nghĩ của bọn họ trước.”
“Các người tùy ý. Được rồi, tốt nhất sai một người chạy chân, bỏ tiền thuê người phát thanh.”
“Mặt khác nếu không nghĩ ra, kiến nghị đi ngồi xổm trước cửa tiệm thuốc, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng được.”
Nói xong anh bảo Tô Hàn đuổi kịp, hai người vội vã rời khỏi.
Ba người Diệp Thanh liếc nhau, nhao nhao lắc đầu cười khổ.
Trình Khải dẫn đầu đặt vấn đề, “Anh cảm thấy hai người kia thế nào?”
“Mỗi người tất cả năng lực hành động đơn độc, đầu óc lại dễ sử dụng, tổng kết lại là cực kỳ hóc búa, tuyệt đối không thích hợp là địch.” nụ cười Diệp Thanh hiện lên cay đắng, “Chống lại bất kỳ một người trong đó, tôi cũng không nắm chắc tất thắng, gặp quỷ một lần còn gặp hai người!”
“Không phải nói, trong một đội không thể có tiếng nói à?” Đinh Diệu Vĩ có chút khó hiểu, “Nếu như ý kiến khác biệt, nghe ai?”
“Mỗi người làm một mình; đánh một trận, người nào thắng nghe ai; chơi kéo búa đao… Còn nhiều biện pháp giải quyết mà.” mặt Diệp Thanh không chút thay đổi.
Trình Khải không kiềm chế nổi cảm thán, “Thảo nào người ta nói một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một trống một mái.”
Đinh Diệu Vĩ cảm thấy không tin nổi như trước. Anh lại hỏi, “Nam vốn có năng lực hành động đơn độc còn chưa tính, nữ cũng thế? Không thể nào chứ?”
“Tôi cũng không muốn tin tưởng, nhưng sự thực ở trước mắt.” Diệp Thanh than nhẹ một tiếng, “Nếu như Tô Hàn chỉ dùng tốt đầu óc, giá trị vũ lực không đủ, như vậy công tác chạy chân thoải mái nhất nên do cô ấy làm, đây mới là vật tận kỳ dụng (1).”
(1) dùng hết công dụng của một vật.
“Cái gọi là người thông minh, đánh giá chính xác bản thân là yêu cầu cơ bản nhất. Tô Hàn dám đi theo siêu thị, tất nhiên có chỗ dựa dẫm. Về phương diện khác, Chung Duệ sẽ không cố tình mang theo một trói buộc, trở ngại hành động của mình.”
“Nói cách khác, giá trị vũ lực của Tô Hàn không đủ, sắp xếp người nên là Tô Hàn chạy chân, Chung Duệ mượn một người của chúng ta, sau đó mỗi người hành động. Giá trị vũ lực Tô Hàn đủ, sắp xếp người mới giống như bây giờ, bọn họ canh siêu thị, chúng ta phái người chân chạy.”
“Mặt khác, lẽ nào các người không phát hiện à? Hàng tồn kho của tiệm thuốc có hạn, dễ dàng bị mua sạch, cho nên tuyệt đối người chơi đi siêu thị tiến hành mua hàng càng nhiều hơn! Hai người bọn họ trực tiếp khiêng phần khó khăn nhất trên vai, thậm chí không yêu cầu chúng ta trợ giúp.”
Dưới tình huống vũ lực của đội tạm thời không đủ, hẳn là năm người hành động chung.
Vẻ mặt Đinh Diệu Vĩ đờ đẫn, hoàn toàn không cách nào tiêu hóa tin tức khổng lồ vừa nghe.
Trình Khải đỡ hơn một chút, thậm chí hiểu được thay đổi góc độ suy nghĩ vấn đề, “Với trình độ của chúng ta, chẳng phải đã thông quan ba phó bản à? Hai người bọn họ cường cường liên thủ, sợ là thông quan càng nhiều. Cấp bậc cao, ba thuộc tính cao, bắt được phần thưởng bổ sung, đương nhiên đầy sức mạnh.”
Diệp Thanh nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì. Anh cho là đội của mình tuyệt đối là nổi trội nhất, cao cấp nhất trong trận đấu, ai ngờ hai người, các phương diện cường thế nghiền ép, đơn giản là ép lòng tự tin của anh thành bã vụn…
**
Trước khi tham gia toạ đàm, Chung Duệ đi qua siêu thị, vì vậy chủ động đi ở phía trước dẫn đường. Rất nhanh, hai người tới địa điểm.
Lúc đầu Tô Hàn lo lắng không phân biệt được người chơi và NPC, không ngờ vừa vào cửa, quá dễ trông thấy! Có vài người hành vi vô cùng kỳ lạ, tư thế tranh cướp mua hàng giống như sẽ biết ngày mai đến tận thế.
Nhưng lại có cô gái trẻ tuổi vô cùng khắc chế, chỉ tùy tiện cầm ít thức ăn và vật dụng hàng ngày, giả bộ không có chuyện gì. Nếu không phải là Tô Hàn mơ hồ nhớ kỹ gương mặt đó, quần áo của đối phương, trên quần lại có dính bột phấn, nói không chừng đã bị lừa dối qua cửa.
Chung Duệ thình lình hỏi, “Cô thật sự tin tưởng, trong phó bản bệnh viện có thể nghiên cứu ra thuốc tiêm à?”
“Nghiên cứu không được cũng không sao.” Nét mặt Tô Hàn lạnh lùng, thuận miệng nói, “Giáo sư Trần nói, thời kỳ ủ bệnh của vi rút từ 3- 5 ngày, mà tôi sẽ lên cấp ở ngày thứ 5. Đến lúc đó ba thuộc tính khôi phục thành đầy giá trị, giải trừ hết trạng thái xấu, vi-rút có ra sao cũng không liên quan lắm đến tôi.”
“Lùi một bước, mặc dù không thể lên cấp, chẳng phải ở chỗ anh dự trữ thuốc sinh lực à? Cũng có thể thuận lợi đã giải trừ tất cả trạng thái xấu trên người đối phương.”
“Cho nên mặc kệ cuối cùng bệnh viện nghiên cứu ra thuốc tiêm, có cứu chữa được cho người bệnh hay không đều chẳng dính dáng đến chúng ta.”
“Tôi thường xuyên không nhịn được cảm thấy may mắn, may mắn không phải là đối thủ của cô.” Chung Duệ nhẹ giọng cảm thán.
Tô Hàn quay đầu, chăm chú bày tỏ, “Anh phiền phức như vậy, tôi cũng không muốn làm kẻ thù với anh!”
Hai người không hẹn mà cùng im lặng.
Bỗng nhiên, Tô Hàn hỏi, “Anh thực sự không có biện pháp dự phòng?” cô làm sao không tin được nhỉ!
“Không có.” Chung Duệ trả lời chắc như đinh đóng cột cộng thêm do dự, “Ngoại trừ cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của 97 người chơi, tôi chẳng làm gì cả!”
Tô Hàn, “…”
Thực ra cô cũng lặng lẽ nhớ khuôn mặt người chơi, nhưng chăm chú ghi nhớ cũng không có nghĩa là nhớ toàn bộ, sau khi gặp mới nhận ra.
Lúc này, một người cầm theo bao lớn bao nhỏ đi từ trong siêu thị tới.
Tô Hàn ngăn cản người, vẻ mặt lãnh đạm, “Người chơi đúng không? Đừng núp, đi theo tôi đến bệnh viện cách ly.”
“Làm gì thế?” Giọng nói người nọ có khẩu âm địa phương, ý đồ làm bộ không biết gì cả.
Vì vậy Tô Hàn chịu đựng tính tình nói suy luận một lần, trọng điểm cường điệu, mọi người vào phòng cách ly, vi-rút sẽ không bộc phát ở diện tích lớn.
Người nọ tiếp tục làm trò, “Từ đầu đến giờ, cô nói bậy nói bạ gì vậy? Tôi không hiểu! Hay là mắc bệnh!? Nè nè, phát bệnh đừng tìm tôi nha!”
Đây là hạ quyết tâm giả ngu đến cùng.
Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, không hiểu sao cảm thấy tay rất ngứa.
Chung Duệ lạnh lùng nói, “Tôi dự trữ đầy đủ thuốc nổ năng lượng cao, cũng đủ vùi dập anh một lần, nói như vậy có thể nghe hiểu không?”
Người nọ lập tức lộ ra vẻ kinh ngờ, không tự chủ im lặng.
Tô Hàn gật đầu, “Xem ra là nghe hiểu.”
Người nọ suy nghĩ hồi lâu, vỡ lẽ, “Cố ý đào hầm chờ tôi nhảy đúng không? Tôi đã nói rồi, các người cũng đứng ở đây, làm sao có thể sử dụng thuốc nổ năng lượng cao!”
“Đàng hoàng một chút đợi, không có lừa anh.” Chung Duệ thuận miệng nói, “Giá trị thể lực ở trên 600, anh chết tôi không chết.”
Người nọ, “…”
“Hoặc là đi theo đến bệnh viện cách ly, hoặc là hiện tại bị nốc-ao, anh chọn con đường nào?” Tô Hàn thế mạnh vô cùng.
Anh còn có lựa chọn khác sao? Người nọ lười che giấu, căm giận nhét vật tư vào kho hàng tùy thân. May mắn, hai người chỉ ngăn cản người, không phát triển nghề phụ, thuận tiện cướp bóc.
“Lại một người đi tới.” Tô Hàn thấp giọng nhắc nhở.
Tranh thủ lúc hai người dồn sự chú ý tập trung ở bên trong siêu thị, tên tù binh thứ nhất dự định nhân cơ hội chạy trốn. Nói đùa, bệnh viện gì gì đó, anh không đi! Ai biết nếu đi sẽ xảy ra chuyện gì?
Không ngờ anh vừa dịch sang bên cạnh một bước, giọng nói Chung Duệ không có tình cảm lập tức vang lên, “Không muốn làm bất cứ hành động nào gây hiểu lầm. Tin tưởng tôi, anh tuyệt đối không gánh nổi hậu quả.”
Tô Hàn nói, “Hi sinh một mình anh, giúp những người khác chế tạo cơ hội chạy trốn, anh có cái giác ngộ này à?”
Người nọ, “…”
Anh giơ cao hai tay, dùng giọng nói hiếm khi nghiêm túc thề thốt, “Tôi không làm gì hết, cam đoan ngoan ngoãn đợi tại chỗ.”
Vào bệnh viện phòng cách ly chỉ là có thể gặp chuyện không may, nhưng không nghe lời lúc này, nghiễm nhiên lập tức bị loại bỏ…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Người chơi nào đó: Bọn họ thật ra là người tốt. Bạn xem, chưa từng cướp đồ.
Chung Duệ and Tô Hàn: Kho hàng tùy thân sớm không chứa nổi, tâm mệt **
Vẫn là câu nói kia, ngàn vàng khó mua sớm biết. Nếu như trước đó biết nội dung trò chơi, mức độ khó khăn của phó bản có thể hạ thấp hơn một nửa! Đáng tiếc, khi phản ứng lại đã quá muộn.
Đúng lúc này, Tô Hàn thản nhiên nói, “Tôi là người thứ nhất đến quảng trường trung tâm. Lúc đó những người khác chưa tới, vừa vặn ở một góc của kho hàng tùy thân tôi phát hiện một gói bột phấn, vì vậy lặng lẽ rải một ít trên mặt đất, cái ghế. Mùi bột vô cùng nhạt nhẽo, lại là màu trắng, không dễ bị phát hiện, có điều ngửi kỹ vẫn có thể đoán được. Hơn nữa giẫm chân trên mặt đất, đế giày chắc cũng dính vào.”
Ba người Diệp Thanh lại tắt tiếng.
Chung Duệ ngạc nhiên, “Làm sao cô nghĩ đến rắc bột?”
“Bởi vì đây là trấn nhỏ vi-rút mà!” Tô Hàn nói hùng hồn, “Hệ thống rõ ràng cho thấy muốn người chơi tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh, sau đó cuối cùng tôi phải biết, người nào khả nghi, cần tránh xa chứ!? Vừa vặn cơ hội có sẵn đặt trước mặt…” cho nên cô không khách sáo.
Hai người thảo luận trong chốc lát, cuối cùng Chung Duệ hắng giọng, tuyên bố, “Nói chung, tỷ lệ tìm ra toàn bộ người chơi chạy trốn cao hơn.”
Diệp Thanh đang ở trạng thái thất thần. Vốn dĩ, anh cảm thấy hai người này dù thông minh, chung quy kém anh một bậc, cho nên có ý định dẫn dắt hai người mở miệng trước. Đến khi hai người nói ra ý kiến, anh có thể hời hợt nói ra ý nghĩ của mình, bằng vào tài trí thông minh nghiền ép đối phương.
Có một từ gọi “Thả con tép, bắt con tôm”. Chỉ có điều anh dự định để đối phương làm cục gạch, mình làm ngọc, bằng việc này lấy được quyền phát biểu trong đội hình tạm thời.
Ai ngờ hai người trò chuyện một lúc đã nhanh chóng giải quyết hết sự tình…
Diệp Thanh không nhịn được nghĩ lại, vì sao anh cảm giác mình càng tốt hơn? Lẽ nào đây là sự tự tin mù quáng?
“Còn anh? Có ý kiến gì sao?” tuy là Tô Hàn thấy đối phương chỉ cần cung cấp vũ lực viện trợ, nhưng theo lễ phép, cô vẫn thuận miệng hỏi một câu.
Trên mặt Diệp Thanh không có biểu cảm, “Tôi ngồi hàng cuối cùng. Lúc giáo sư Trần diễn thuyết, tôi có lặng lẽ rải bột dạ quang.”
“Bột dạ quang?” Chung Duệ, Tô Hàn đều sửng sốt.
Hai người quan sát lẫn nhau, lúc này mới phát hiện ở phần lưng, ống quần hoàn toàn chính xác dính phải bột phấn kỳ quái.
Diệp Thanh bình tĩnh giải thích, “Bóp bột phấn ở đầu ngón tay, để nó bay theo gió. Bởi vì ngồi ở hàng cuối cùng, đồng đội giúp đỡ yểm trợ, hơn nữa động tác bí mật, cho nên không gây nên chú ý.”
Vốn dĩ tư duy anh kín đáo, thủ đoạn cao siêu, hẳn là làm người ta cảm thấy kinh diễm. Thế nhưng có Tô Hàn châu ngọc ở phía trước, anh chỉ không rơi xuống vị thế yếu hơn mà thôi.
Trước kia Tô Hàn không trông cậy vào, nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, cô có chút vui mừng, lập tức dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía hai người khác.
Trình Khải, “…”
Đinh Diệu Vĩ, “…”
Ở trong tiểu đội ba người, chỉ có một bộ não, đó chính là Diệp Thanh. Hai người còn lại tương đương với tứ chi, phụ trách thực hiện kế hoạch.
Đinh Diệu Vĩ ngây ngốc nghĩ, đừng xem, có nhìn nữa anh cũng nghĩ không ra ý gì hay ho.
Nhưng Trình Khải nín nửa ngày, phun ra một chuỗi số liệu, “Tổng cộng 100 người chơi, 3 người đến trễ, ở đây 5 người, phòng cách ly 47 người. Nói cách khác, 45 người đang lẩn trốn.”
Có điều ngoại trừ Đinh Diệu Vĩ, ba người còn lại đều biết sự việc này…
Chung Duệ nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói, “Thời gian cấp bách, phải nhanh hành động. Mấy lần phó bản không cách nào tiếp tế, người chơi thiếu lương thực và vật dụng hàng ngày, rất có thể sẽ đi siêu thị. Tôi và Tô Hàn coi chừng ở cửa siêu thị, nếu như vô tình gặp người chơi, xác nhận ý nghĩ của bọn họ trước.”
“Các người tùy ý. Được rồi, tốt nhất sai một người chạy chân, bỏ tiền thuê người phát thanh.”
“Mặt khác nếu không nghĩ ra, kiến nghị đi ngồi xổm trước cửa tiệm thuốc, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng được.”
Nói xong anh bảo Tô Hàn đuổi kịp, hai người vội vã rời khỏi.
Ba người Diệp Thanh liếc nhau, nhao nhao lắc đầu cười khổ.
Trình Khải dẫn đầu đặt vấn đề, “Anh cảm thấy hai người kia thế nào?”
“Mỗi người tất cả năng lực hành động đơn độc, đầu óc lại dễ sử dụng, tổng kết lại là cực kỳ hóc búa, tuyệt đối không thích hợp là địch.” nụ cười Diệp Thanh hiện lên cay đắng, “Chống lại bất kỳ một người trong đó, tôi cũng không nắm chắc tất thắng, gặp quỷ một lần còn gặp hai người!”
“Không phải nói, trong một đội không thể có tiếng nói à?” Đinh Diệu Vĩ có chút khó hiểu, “Nếu như ý kiến khác biệt, nghe ai?”
“Mỗi người làm một mình; đánh một trận, người nào thắng nghe ai; chơi kéo búa đao… Còn nhiều biện pháp giải quyết mà.” mặt Diệp Thanh không chút thay đổi.
Trình Khải không kiềm chế nổi cảm thán, “Thảo nào người ta nói một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một trống một mái.”
Đinh Diệu Vĩ cảm thấy không tin nổi như trước. Anh lại hỏi, “Nam vốn có năng lực hành động đơn độc còn chưa tính, nữ cũng thế? Không thể nào chứ?”
“Tôi cũng không muốn tin tưởng, nhưng sự thực ở trước mắt.” Diệp Thanh than nhẹ một tiếng, “Nếu như Tô Hàn chỉ dùng tốt đầu óc, giá trị vũ lực không đủ, như vậy công tác chạy chân thoải mái nhất nên do cô ấy làm, đây mới là vật tận kỳ dụng (1).”
(1) dùng hết công dụng của một vật.
“Cái gọi là người thông minh, đánh giá chính xác bản thân là yêu cầu cơ bản nhất. Tô Hàn dám đi theo siêu thị, tất nhiên có chỗ dựa dẫm. Về phương diện khác, Chung Duệ sẽ không cố tình mang theo một trói buộc, trở ngại hành động của mình.”
“Nói cách khác, giá trị vũ lực của Tô Hàn không đủ, sắp xếp người nên là Tô Hàn chạy chân, Chung Duệ mượn một người của chúng ta, sau đó mỗi người hành động. Giá trị vũ lực Tô Hàn đủ, sắp xếp người mới giống như bây giờ, bọn họ canh siêu thị, chúng ta phái người chân chạy.”
“Mặt khác, lẽ nào các người không phát hiện à? Hàng tồn kho của tiệm thuốc có hạn, dễ dàng bị mua sạch, cho nên tuyệt đối người chơi đi siêu thị tiến hành mua hàng càng nhiều hơn! Hai người bọn họ trực tiếp khiêng phần khó khăn nhất trên vai, thậm chí không yêu cầu chúng ta trợ giúp.”
Dưới tình huống vũ lực của đội tạm thời không đủ, hẳn là năm người hành động chung.
Vẻ mặt Đinh Diệu Vĩ đờ đẫn, hoàn toàn không cách nào tiêu hóa tin tức khổng lồ vừa nghe.
Trình Khải đỡ hơn một chút, thậm chí hiểu được thay đổi góc độ suy nghĩ vấn đề, “Với trình độ của chúng ta, chẳng phải đã thông quan ba phó bản à? Hai người bọn họ cường cường liên thủ, sợ là thông quan càng nhiều. Cấp bậc cao, ba thuộc tính cao, bắt được phần thưởng bổ sung, đương nhiên đầy sức mạnh.”
Diệp Thanh nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì. Anh cho là đội của mình tuyệt đối là nổi trội nhất, cao cấp nhất trong trận đấu, ai ngờ hai người, các phương diện cường thế nghiền ép, đơn giản là ép lòng tự tin của anh thành bã vụn…
**
Trước khi tham gia toạ đàm, Chung Duệ đi qua siêu thị, vì vậy chủ động đi ở phía trước dẫn đường. Rất nhanh, hai người tới địa điểm.
Lúc đầu Tô Hàn lo lắng không phân biệt được người chơi và NPC, không ngờ vừa vào cửa, quá dễ trông thấy! Có vài người hành vi vô cùng kỳ lạ, tư thế tranh cướp mua hàng giống như sẽ biết ngày mai đến tận thế.
Nhưng lại có cô gái trẻ tuổi vô cùng khắc chế, chỉ tùy tiện cầm ít thức ăn và vật dụng hàng ngày, giả bộ không có chuyện gì. Nếu không phải là Tô Hàn mơ hồ nhớ kỹ gương mặt đó, quần áo của đối phương, trên quần lại có dính bột phấn, nói không chừng đã bị lừa dối qua cửa.
Chung Duệ thình lình hỏi, “Cô thật sự tin tưởng, trong phó bản bệnh viện có thể nghiên cứu ra thuốc tiêm à?”
“Nghiên cứu không được cũng không sao.” Nét mặt Tô Hàn lạnh lùng, thuận miệng nói, “Giáo sư Trần nói, thời kỳ ủ bệnh của vi rút từ 3- 5 ngày, mà tôi sẽ lên cấp ở ngày thứ 5. Đến lúc đó ba thuộc tính khôi phục thành đầy giá trị, giải trừ hết trạng thái xấu, vi-rút có ra sao cũng không liên quan lắm đến tôi.”
“Lùi một bước, mặc dù không thể lên cấp, chẳng phải ở chỗ anh dự trữ thuốc sinh lực à? Cũng có thể thuận lợi đã giải trừ tất cả trạng thái xấu trên người đối phương.”
“Cho nên mặc kệ cuối cùng bệnh viện nghiên cứu ra thuốc tiêm, có cứu chữa được cho người bệnh hay không đều chẳng dính dáng đến chúng ta.”
“Tôi thường xuyên không nhịn được cảm thấy may mắn, may mắn không phải là đối thủ của cô.” Chung Duệ nhẹ giọng cảm thán.
Tô Hàn quay đầu, chăm chú bày tỏ, “Anh phiền phức như vậy, tôi cũng không muốn làm kẻ thù với anh!”
Hai người không hẹn mà cùng im lặng.
Bỗng nhiên, Tô Hàn hỏi, “Anh thực sự không có biện pháp dự phòng?” cô làm sao không tin được nhỉ!
“Không có.” Chung Duệ trả lời chắc như đinh đóng cột cộng thêm do dự, “Ngoại trừ cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của 97 người chơi, tôi chẳng làm gì cả!”
Tô Hàn, “…”
Thực ra cô cũng lặng lẽ nhớ khuôn mặt người chơi, nhưng chăm chú ghi nhớ cũng không có nghĩa là nhớ toàn bộ, sau khi gặp mới nhận ra.
Lúc này, một người cầm theo bao lớn bao nhỏ đi từ trong siêu thị tới.
Tô Hàn ngăn cản người, vẻ mặt lãnh đạm, “Người chơi đúng không? Đừng núp, đi theo tôi đến bệnh viện cách ly.”
“Làm gì thế?” Giọng nói người nọ có khẩu âm địa phương, ý đồ làm bộ không biết gì cả.
Vì vậy Tô Hàn chịu đựng tính tình nói suy luận một lần, trọng điểm cường điệu, mọi người vào phòng cách ly, vi-rút sẽ không bộc phát ở diện tích lớn.
Người nọ tiếp tục làm trò, “Từ đầu đến giờ, cô nói bậy nói bạ gì vậy? Tôi không hiểu! Hay là mắc bệnh!? Nè nè, phát bệnh đừng tìm tôi nha!”
Đây là hạ quyết tâm giả ngu đến cùng.
Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, không hiểu sao cảm thấy tay rất ngứa.
Chung Duệ lạnh lùng nói, “Tôi dự trữ đầy đủ thuốc nổ năng lượng cao, cũng đủ vùi dập anh một lần, nói như vậy có thể nghe hiểu không?”
Người nọ lập tức lộ ra vẻ kinh ngờ, không tự chủ im lặng.
Tô Hàn gật đầu, “Xem ra là nghe hiểu.”
Người nọ suy nghĩ hồi lâu, vỡ lẽ, “Cố ý đào hầm chờ tôi nhảy đúng không? Tôi đã nói rồi, các người cũng đứng ở đây, làm sao có thể sử dụng thuốc nổ năng lượng cao!”
“Đàng hoàng một chút đợi, không có lừa anh.” Chung Duệ thuận miệng nói, “Giá trị thể lực ở trên 600, anh chết tôi không chết.”
Người nọ, “…”
“Hoặc là đi theo đến bệnh viện cách ly, hoặc là hiện tại bị nốc-ao, anh chọn con đường nào?” Tô Hàn thế mạnh vô cùng.
Anh còn có lựa chọn khác sao? Người nọ lười che giấu, căm giận nhét vật tư vào kho hàng tùy thân. May mắn, hai người chỉ ngăn cản người, không phát triển nghề phụ, thuận tiện cướp bóc.
“Lại một người đi tới.” Tô Hàn thấp giọng nhắc nhở.
Tranh thủ lúc hai người dồn sự chú ý tập trung ở bên trong siêu thị, tên tù binh thứ nhất dự định nhân cơ hội chạy trốn. Nói đùa, bệnh viện gì gì đó, anh không đi! Ai biết nếu đi sẽ xảy ra chuyện gì?
Không ngờ anh vừa dịch sang bên cạnh một bước, giọng nói Chung Duệ không có tình cảm lập tức vang lên, “Không muốn làm bất cứ hành động nào gây hiểu lầm. Tin tưởng tôi, anh tuyệt đối không gánh nổi hậu quả.”
Tô Hàn nói, “Hi sinh một mình anh, giúp những người khác chế tạo cơ hội chạy trốn, anh có cái giác ngộ này à?”
Người nọ, “…”
Anh giơ cao hai tay, dùng giọng nói hiếm khi nghiêm túc thề thốt, “Tôi không làm gì hết, cam đoan ngoan ngoãn đợi tại chỗ.”
Vào bệnh viện phòng cách ly chỉ là có thể gặp chuyện không may, nhưng không nghe lời lúc này, nghiễm nhiên lập tức bị loại bỏ…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Người chơi nào đó: Bọn họ thật ra là người tốt. Bạn xem, chưa từng cướp đồ.
Chung Duệ and Tô Hàn: Kho hàng tùy thân sớm không chứa nổi, tâm mệt **
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook