Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn
Chương 76: Đấu trường (9)

Ngày thứ 10 đã định trước bấp bênh.

Đúng 9 giờ sáng, âm thanh máy móc của hệ thống nêu lên, “Ngày thứ 10 trong trò chơi, ngay bây giờ người chơi có thể tự do rời khỏi phó bản.”

Ngay sau đó, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai Tô Hàn, “Giá trị kinh nghiệm 30/30, chúc mừng cấp bậc thiên phú người chơi +1.”

Họ tên: Tô Hàn (chứng thực tên thật)

Cấp bậc: 5 (giá trị kinh nghiệm 15/30)

Nghề nghiệp 1: Chuyên gia dinh dưỡng (tất cả thiên phú cao cấp, không thể lại tăng cấp)

Nghề nghiệp 2: Thợ làm xà phòng (tất cả thiên phú trung cấp, giá trị kinh nghiệm 0/30)

Độ chắc bụng: 604/620

Độ sạch sẽ: 598/620

Giá trị thể lực: 615/620

Kỹ năng thiên phú (trung cấp): Ở trong phó bản, mỗi ngày có xác suất 45% nhận hai bánh xà phòng thơm làm thủ công, có xác suất 10% nhận ba bánh xà phòng thơm làm thủ công + hai bánh xà phòng tử đinh hương, có xác suất 1% nhận xà phòng thơm trân quý.

Sau khi nhận nghề nghiệp thứ hai, cấp bậc giá trị kinh nghiệm không còn là số không, vì vậy cần cả 2 lên cấp. Rất rõ ràng, kỹ năng thiên phú lên cấp, độ chắc bụng, độ sạch sẽ, giá trị thể lực sẽ không tự động khôi phục thành đầy giá trị.

Có điều liếc nhìn lời giải thích kỹ năng thiên phúc, Tô Hàn vô cùng hài lòng — khoảng cách tự cấp tự túc lại gần một bước.

Thuận tiện, cô kiểm tra hàng tồn kho. Ngày gần đây sòng bạc bao ăn quản uống, cô tích trữ tất cả bánh mì đen, bánh mì bơ ruốc, bánh kem chocolate, xà phòng thơm làm thủ công, bánh xà phòng tử đinh hương. Vì vậy kho hàng tùy thân sắp đầy.

Chỉ chốc lát sau, gợi ý của hệ thống, “Biệt thự đánh bạc G78 (server của người chơi) còn lại 298 người chơi, 456 NPC.”

Mặt Tô Hàn lộ vẻ trầm tư, không biết trong 298 người, có bao nhiêu là người dự thi… Có lẽ đợi buổi tối loa phát thanh báo con số mới biết.

Đúng lúc này, tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên.

Tô Hàn cảm giác cơn động đất rung chuyển, giống như biệt thự sắp sập.

Sắc mặt cô tối sầm, nhủ thầm người chơi đấu thú thực sự giỏi tính toán. Vừa lấy được tư cách rời khỏi phó bản đã khẩn cấp ra tay. E là đã cài đặt sẵn thuốc nổ hẹn giờ, chỉ đợi hệ thống thông báo là liều một phen!

Loa phát thanh bỗng nhiên vang lên, “Chú ý, tầng một có người dự thi nhiễu loạn trật tự, trắng trợn phá hoại kiến trúc, xin mọi người hành sự cẩn thận. Bảo vệ đang truy bắt, một ngày phát hiện, lập tức xử bắn.”

“Lại thông báo một lần, tầng một có người dự thi…”

“Xử bắn?” Tô Hàn suy ngẫm, “Xem ra đối với kẻ nghiêm trọng phá hư trật tự, sòng bạc không có ý định bỏ qua.”

Nhưng…

“Ai làm đây?” Tô Hàn suy tư, “Người dự thi ban đầu không nhàm chán như vậy, vậy thì Phó Hoằng Ngọc? Tiểu Nam mà Phó Hoằng Ngọc cứu ra? tuyển thủ Giang Thành cứu? người chơi Chung Duệ cứu? Anh chàng tự chuộc thân cho mình?”

Chỉ có năm lựa chọn, cô tiến hành phân tích, bài trừ.

Trên thực tế, Tô Hàn không sốt ruột. Căn cứ tình hình trước mắt, tình huống không nghiêm trọng. Lại nói, trong kho hàng tùy thân có thể chứa bao nhiêu thuốc nổ hẹn giờ? Tích phân dùng để tích trữ nhu yếu phẩm sinh hoạt, chẳng còn lại là bao.

Nhưng mà đúng vào lúc này, nhà hàng ăn ở tầng ba nổ ầm ầm. Uy lực to lớn, phạm vi rộng, vượt xa thuốc nổ hẹn giờ có thể sánh bằng.

Tô Hàn vô ý thức nằm xuống, lúc ngẩng đầu lên, hoảng sợ phát hiện giá trị thể lực chỉ còn lại 72%.

“Lại có người mua thuốc nổ năng lượng cao!” cô không nhịn được phát điên. Nhưng mà một giây kế tiếp, cô ý thức được cái gì, sắc mặt biến đổi, “Buổi sáng, giờ ăn cơm, rất nhiều người dự thi tập ở nhà ăn! Hành động, quấy rối bất cứ lúc nào, khả năng không chỉ một người.”

Nghĩ vậy, cô bất chấp dừng lại, cực nhanh chạy về phía tầng một, nỗ lực giúp đỡ cánh cửa bị phá hỏng, làm người chơi đấu thú tuôn ra. Còn đồng đội nhỏ, cô tin tưởng đối phương có cùng ý nghĩ, cho nên hai người vô tình gặp được ở tầng một.

**

Sòng bạc tầng một.

“Người cài đặt thuốc nổ hẹn giờ, là anh?!” Phó Hoằng Ngọc vừa kinh vừa sợ, không thể tin được bản thân tin lầm người.

“Rất xin lỗi lôi cô xuống nước.” Tiểu Nam cười hơi mang vẻ áy náy, “Tôi có nhiều bạn bè ở tầng ngầm. Vì cứu bọn họ, không thể không làm như vậy.”

“Anh cố ý tiếp cận, lợi dụng tôi? Bởi vì tôi có thiên phú loại tiền bạc?” Phó Hoằng Ngọc rất nhanh nghĩ đến.

Tiểu Nam sờ mũi một cái, “Không thể nào. Vốn dĩ tôi chỉ muốn kết thân thì hỏi cô mượn ít tiền, ai ngờ…” ai ngờ cô gái này bùng nổ, trực tiếp chuộc thân cho anh.

Phó Hoằng Ngọc phẫn nộ rút súng, hầu như không cần nghĩ ngợi, liên tiếp bóp cò súng bốn lần.

Bởi vì khoảng cách quá gần, tốc độ xạ kích quá nhanh, Tiểu Nam không kịp phản ứng, không thể né tránh, chỉ có thể bị ép thừa nhận.

Một phát đạn bắn trúng trái tim, một phát đạn bắn trúng cổ, một phát đạn nhắm vào phần bụng, cuối cùng một phát bắn vào mi tâm.

“Nằm tạo!” Tiểu Nam trợn tròn mắt. Giá trị thể lực của anh vốn không cao, không kịp thử xin hệ thống rời khỏi đã hóa thành một ánh sáng trắng.

Phó Hoằng Ngọc thu hồi súng, thản nhiên nói, “Tôi từng đạt giải bắn súng, mười lần bắn… ít nhất … Có chín lần bắn trúng hồng tâm. Giai đoạn đầu đánh bạc không sử dụng đến, hậu kỳ đi đấu trường cấm dùng vũ khí nóng, nên thực lực có vẻ đặc biệt cặn bã.”

Mà bây giờ Tiểu Nam vi phạm nghiêm trọng, thấy cô bắn người, NPC không nói gì.

Quả nhiên, người mặc áo đen có mặt ngay lập tức. Khi xác nhận người gây ra họa — Tiểu Nam đã chết, hơn nữa bị Phó Hoằng Ngọc bắn chết, anh ta lập tức ngỏ ý cảm ơn Phó Hoằng Ngọc, cũng lấy ra 10 nghìn chip mong cô nhận.

Có ai chê nhiều tiền không? Phó Hoằng Ngọc thành thật không khách sáo cầm chip.

Đúng lúc này, tầng ba chợt vang lên tiếng nổ mạnh.

Sắc mặt người mặc áo đen nghiêm trọng, vung tay lên, “Đi theo tôi.” Sau đó chạy đến địa điểm xảy ra chuyện.

Các NPC tiểu đệ theo sát phía sau.

“Chọn tầng ba làm mục tiêu?” Phó Hoằng Ngọc cau mày, tự lẩm bẩm, “Ra tay quá độc ác… Cũng không biết là ai làm.”

Tiểu Nam lừa gạt cô xuống tầng một, sau đó chưa rời khỏi, tầng ba gặp chuyện không may hẳn không phải là kiệt tác của anh.

**

Lúc này, Thôi Nguyên Khang đang núp trong góc phòng lầu một. Trông thấy người mặc áo đen dẫn đám cấp dưới vội vã rời đi, khóe miệng anh hơi nhếch.

Ban đầu, bởi vì không hay đánh bạc, anh và hai đồng đội nhỏ khác rất nhanh thua sạch chip.

Mặc dù một trong hai đồng đội có thiên phú “thương nhân châu báu” nhưng ở phó bản trước châu báu cấp bậc trân quý đã bị lấy đi trao đổi, vì vậy không có hàng tồn kho. Loại châu báu khác tuy nhiều, cầm đồ không được bao nhiêu tiền, càng không chịu nổi ba người cùng nhau tiêu hao. Vì vậy ngày thứ 3 ở trò chơi, ba người quang vinh đấu bị loại.

Vốn tưởng rằng ba người sẽ giãy dụa cầu sinh trong đấu trường, ai biết đồng đội nhỏ đặc biệt ra sức, phát động thiên phú nhận được viên “Ruby huyết bồ câu” 50 ca-ra! Đáng tiếc sau khi trả hết nợ, chỉ có thể cứu một người.

Thôi Nguyên Khang không mong đợi, ai biết đồng đội nhỏ chủ động nhường cơ hội, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Nghề nghiệp của anh chẳng phải người cuồng lựu đạn à? Đợi ở dưới lòng đất không phát huy ra tác dụng, ngược lại càng chết nhanh. Chi bằng anh trở về trên mặt đất, sau đó tìm cơ hội nổ tung cánh cửa đấu trường. Hai chúng tôi cắn răng chống đỡ đến ngày thứ 10 không thành vấn đề.”

Thôi Nguyên Khang cảm động, sau khi tự chuộc thân phát ra lời thề phải cứu được đồng đội! Ngày thứ 10, hệ thống vừa nêu lên người chơi có thể tùy ý rời khỏi phó bản, anh khẩn cấp hành động.

Thật bất ngờ, chọn trúng ngày này quấy rối không chỉ một mình anh. Có điều gây chuyện cũng tốt, trong lúc ánh mắt của mọi người bị lầu một gây rối hấp dẫn dễ dàng để anh hoạt động.

Vì vậy ở dưới tình huống không ai chú ý, anh cho nổ nhà ăn tầng ba! Sau khi thành công, anh lặng lẽ ẩn giấu tung tích, đi tới tầng một.

Lúc này, trước cửa cầu thang thông xuống tầng ngầm, chỉ có một mình Phó Hoằng Ngọc.

Thôi Nguyên Khang thoải mái đi tới, nói thật nhanh, “Xung quanh tầng một đựng đầy thuốc nổ hẹn giờ, nổ súng tôi chết cô cũng phải chết.”

“Đùa gì thế!” Phó Hoằng Ngọc căn bản không tin. Có ai dự trữ nhiều thuốc nổ hẹn giờ như thế? Coi như ăn cơm à!

Vì vậy Thôi Nguyên Khang biểu diễn thiên phú của mình.

Người cuồng lựu đạn (cao cấp), ở trong phó bản, mỗi ngày có xác suất 60% bận 1 bó thuốc nổ hẹn giờ. Có xác suất 15% nhận 1 bó thuốc nổ hẹn giờ, cộng thêm 1 bó thuốc nổ năng lượng cao. Có xác suất 2% nhận 3 gói thuốc nổ năng lượng cao.

Phó Hoằng Ngọc, “…”

Khẩu súng của cô quăng xuống đất, giơ cao hai tay, ý bảo mình an toàn vô hại.

“Đừng ngốc ở chỗ này vướng bận, mau rời đi.” Thôi Nguyên Khang không muốn lãng phí thời gian.

Phó Hoằng Ngọc từng bước rút lui, khi sắp tới chỗ rẽ, cô không chút do dự xoay người, nhấc chân chạy.

Thôi Nguyên Khang dùng thuốc nổ hẹn giờ nổ tung cầu thang thông xuống tầng ngầm ở lầu một.

Đến khi Tô Hàn chạy đến, cô vừa định chạy xuống cầu thang, lại bị người kéo lại.

“Xung quanh đều là thuốc nổ hẹn giờ.” Phó Hoằng Ngọc nghiêm mặt nhắc nhở, “Đến gần đều phải chết.”

Tô Hàn, “…”

Cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn tuyển thủ đấu thú đi từ tầng ngầm ra?

“Tháo dỡ túi thuốc nổ? Cố ý nổ trước giờ?” Sau khi Tô Hàn đặt câu hỏi, Chung Duệ chạy đến.

Mặt Chung Duệ không chút thay đổi, không rên một tiếng – đề bài này quá khó, anh không biết làm.

“Tuyển thủ đấu thú sắp phát sinh bạo động, có phải nên kêu gọi các nhân viên an ninh trợ giúp không?” Tô Hàn tiếp tục nghĩ cách.

“Người dự thi bị nổ chết nhiều. Biết tuyển thủ đấu thú đi lên mặt đất, lại có không ít người bỏ chạy.” Chung Duệ trầm trọng tuyên bố sự thật bi thảm.

Ba người nhìn nhau một cái, Phó Hoằng Ngọc yên lặng đi ra — lúc này đã đến giai đoạn mạng sống mỗi người. Không dễ tự lo cho bản thân, còn ai quản được người khác? Cô định tìm chỗ trốn, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Chỉ còn lại hai người Chung Duệ, Tô Hàn, Chung Duệ hỏi, “Cô có ý kiến gì không?”

Giọng Tô Hàn nghe cực kì phiền muộn, “Hơn 200 người chơi, gần 200 bảo vệ, đại bộ phận có súng, một số ít có thuốc nổ. Chẳng may bị cuốn vào chiến đấu, bị đạn lạc bắn trúng, chưa làm xong đã ngỏm củ tỏi…”

400 người nghịch súng chiến đấu, quá nhiều nhân tố không nắm chắc trong tay. Chẳng may bởi vì không may mà bị loại thì quá oan uổng.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Chung Duệ gật đầu, “Cho nên tôi định tìm chỗ trốn an toàn.”

Toàn bộ biệt thự, nơi nào an toàn nhất?

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng báo ra đáp án, “Tầng ngầm!”

Tuyển thủ trạng thái không tốt, không chịu đựng nổi đã rời khỏi trò chơi, không muốn tranh đấu, nhiệt tình và bình thản chưa chắc sẽ tham gia phản kháng, muốn phản kháng đều rời khỏi tầng ngầm, đi tấn công bốn tầng trên.

Vì vậy, sau khi đa số người chơi ở trận doanh đấu thú rời đi, ngược lại tầng ngầm sẽ trở thành chỗ an toàn nhất ở server.

“Hiện tại chỉ còn một vấn đề.” Chung Duệ chậm rãi nói, “Người chơi chưa bị loại chủ động đi vào đấu trường, kho hàng tùy thân có bị đóng băng không?”

Tô Hàn thờ xem, “Thử xem là biết.”

Dừng một chút, cô bổ sung thêm, “Ban nãy tôi nghĩ đến vấn đề, tuyển thủ đấu thú trở về trên mặt đất, kho hàng tùy thân tự động bỏ lệnh cấm. Nếu như vật phẩm trong kho hàng vẫn không thể sử dụng, như vậy không có gì đáng sợ.”

Hơn hai trăm cây súng nhắm vào cho dù bọn họ giỏi võ cũng không đánh thắng súng ống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương