Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn
Chương 116: Hình thức vô tận (5)

Trời mưa một ngày một đêm vẫn không dừng lại nghỉ.

9 giờ sáng ngày thứ 7, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, Tô Hàn nhận 4 chai sữa bò, 1 miếng bánh mì đen, 1 miếng bánh mì bơ ruốc, 1 miếng bánh kem chocolate, 5 viên con nhộng dinh dưỡng, cùng với 3 bánh xà phòng thơm làm thủ công, 2 bánh xà phòng tử đinh hương, có thể nói nhân phẩm bùng nổ.

Chung Duệ cảm thấy đồng đội nhỏ nhà mình đặc biệt có năng lực!

Hai người chia nhau ăn bánh mì, uống sữa bò.

Tô Hàn nghi ngờ, “Cá ăn thịt người nuôi thả ở trong nước có cần lo không? Có cần kiếm ít thịt nuôi bọn nó không?”

Chung Duệ nở nụ cười, “Không sao, chúng tự biết săn bắn, dữ lắm.”

Khi đang nói chuyện, ba con chim không biết tên bay tầm thấp xẹt qua mặt sông, gây nên từng cơn sóng gợn.

Trong nháy mắt, có vài con cá ăn thịt người nhảy ra khỏi mặt nước, hung ác cắn chim. Tiếp đó thân mình chúng uốn éo, lập tức cắn một đống thịt rồi rơi vào trong nước.

Chỉ một lát sau, ba con chim không biết tên hóa thành xương trắng.

Tô Hàn lắc đầu thở dài, “Quá hung tàn.” nói thì nói như vậy, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên, lộ ra vẻ hài lòng — thần thú giữ nhà đương nhiên là càng hung càng tốt, nếu không canh giữ nhà thế nào?

Trời không ngừng mưa, mặt đất từng bước trở nên ẩm ướt.

Chung Duệ nhàn rỗi không có chuyện gì, bèn lấy chủy thủ, cục gỗ ra, bắt đầu điêu khắc. Tuy nói vật tư trong kho hàng tùy thân phong phú, nhưng thiếu không ít đồ vật.

Tô Hàn ngẩn người, thỉnh thoảng suy nghĩ lộ tuyến phát triển kế tiếp.

Sáng sớm hôm sau, mưa rơi cuối cùng dần dần ngớt.

Tô Hàn đi ra khỏi lều vải, hít sâu, cảm giác không khí hiếm khi tươi mát.

“Đi ra ngoài tản bộ không?” Chung Duệ mời, “Thuận tiện bắt ít cá ăn thịt người trở về.”

“Đi thôi.” Tô Hàn ở nhà hai ngày cũng muốn hoạt động gân cốt, vì vậy thống khoái đồng ý.

Để tra tra rõ ràng tình hình bốn phía quanh doanh địa, hai người đặc biệt thay đổi con đường đi.

Cũng không biết nguyên nhân có nằm ở vừa mưa xong hay không, một đường đi về phía trước cực kỳ thông suốt, chưa từng gặp phải chút phiền toái.

Không ổn! Chung Duệ dừng bước, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía, hình như đang điều tra cái gì.

“Làm sao vậy?” Tô Hàn cảm thấy kỳ lạ.

“Rừng rậm nguyên thủy rất nhiều mãnh thú, ít khả năng xuất hiện khu vực chân không. Trừ phi…” Chung Duệ mím môi một cái, mặt lạnh lùng nói, “Trừ phi nơi này là lãnh địa của một sinh vật ở đỉnh chuỗi thức ăn.”

Tô Hàn lập tức ý thức được tính cách nghiêm trọng của vấn đề. Nếu quả thật là một sinh vật ở đỉnh chuỗi thức ăn, chắc hẳn cấp bậc cùng loại với cá ăn thịt người, vốn có lực sát thương siêu mạnh!

Suy nghĩ một lúc, cô nói, “Trở về đi.” nếu như sinh vật không biết tên chỉ là đơn thuần ở tại lãnh địa của mình, như vậy anh không xâm phạm tôi, tôi không xâm phạm anh.

Chung Duệ vừa định bày tỏ đồng ý, đã thấy một con nhện cực lớn từ trên trời giáng xuống! Hình thể nó có lẽ gấp trăm lần con nhện bình thường!

Sắc mặt anh chợt biến, vô ý thức đẩy ra Tô Hàn.

Ngoài miệng con nhện khổng lồ có một cặp móc câu, lúc này đang đâm rất mạnh về phía Chung Duệ.

Trên móc lóe lên ánh sáng lạnh, hiển nhiên ngấm đầy nọc độc.

Chung Duệ dùng hết toàn lực, lúc này mới khó khăn lắm né được.

Bộ lông trên lưng con nhện khổng lồ trong nháy mắt dựng đứng, mấy cái chân trước bén nhọn như dao, đang không ngừng vung vẩy.

Tô Hàn nhìn lướt qua, phát hiện trong mắt con nhện khổng lồ lóe ra ánh sáng khát máu, hiển nhiên không chết không thôi, không thể nào hòa giải. Vì vậy cô móc ra lựu đạn cực nhanh, ném về phía con nhện khổng lồ.

Nhắc tới cũng là vận may tốt, lựu đạn trùng hợp bị ném tới ngay bên cạnh con nhện khổng lồ, trong nháy mắt nổ nó hoa mắt váng đầu.

Tô Hàn nhân cơ hội lấy ra Desert Eagle, sau đó nhắm bắn.

Bên kia, Chung Duệ chớp lấy cơ hội, cực nhanh rời xa con nhện khổng lồ. Tiếp theo anh lấy ra súng lục, tiến hành xạ kích rất nhanh.

Nhưng mà hai người cường công một phen, giá trị thể lực khổng lồ con nhện chỉ rơi xuống 55%.

Trong lòng Tô Hàn kinh hãi, “Cuối cùng giá trị thể lực của nó là bao nhiêu? Tại sao vừa có thể đánh vừa có thể chắn? BUG à!”

Nhưng, trận chiến cuối cùng vốn dĩ tùy hứng, không giảng đạo lý thế đấy.

Liên tục công kích triệt để chọc giận con nhện khổng lồ. Nó giống như nổi điên, dùng chân sau điên cuồng gãi sau lưng của mình. Một giây kế tiếp, từng sợi lông tơ bay ra.

Tô Hàn vô ý thức tránh né, nhưng hít phải ít lông tơ.

Gợi ý của hệ thống, “Ngài kích hoạt trạng thái xấu ‘trúng độc của nhện độc’.”

“Giá trị thể lực mỗi phút -1.”

Giá trị thể lực mỗi phút – 1 là khái niệm gì? Tô Hàn vừa vào phó bản bức xạ hạt nhân, hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, lúc đó giá trị thể lực giảm bớt mỗi phút -1. Có thể thấy độc tố của con nhện khổng lồ thật mạnh, không hổ là đỉnh của chuỗi thức ăn.

“Chịu đựng không ra tay độc ác, cô thật dũng cảm!” Chung Duệ có chút tức giận, đơn giản buông tay chân tùy ý công kích.

Một giây kế tiếp, anh lấy ra ống phóng rốc-két, nã pháo nhắm ngay con nhện khổng lồ.

“Tê –“

Con nhện khổng lồ càng chú tâm, vung vẩy chi trước càng thêm lợi hại.

Vì vậy Chung Duệ nã pháo lần nữa.

Cùng lúc đó, Tô Hàn nhân cơ hội ném thuốc nổ hẹn giờ vào dưới chân con nhện khổng lồ.

Tiếng đùng đùng liên tiếp vang lên. Cuối cùng, con nhện khổng lồ cạn máu ngã xuống.

Chung Duệ ngắm nhìn bốn phía, phát hiện cây cối chưa bốc cháy, lúc này thở phào nhẹ nhõm. Anh lấy ra hai hạt Giải Độc Hoàn, một hạt chính mình ăn, một hạt khác đưa cho Tô Hàn.

Tô Hàn không khách sáo, nuốt luôn.

Ngoài dự đoán là sau khi dùng Giải Độc Hoàn, trạng thái xấu ‘trúng độc của nhện độc’ không bị tiêu trừ. Vẻn vẹn chuyển từ “Giá trị thể lực mỗi phút – 1” biến thành “Giá trị thể lực mỗi hai phút – 1”.

Chung Duệ cau mày, lại uống một viên Giải Độc Hoàn. Nhưng mà lúc này, trạng thái xấu không hề thay đổi.

“Xem ra chỉ có thể uống thuốc sinh lực.” Tô Hàn bất đắc dĩ tuyên bố.

Một con nhện to đùng, vừa không ăn được, lại vô cùng khó giải quyết, còn tiêu hao thuốc sinh lực! Chung Duệ cảm giác mình lỗ vốn to.

**

Mười phút sau, cuối cùng hai người đến dòng suối, lúc này Chung Duệ lấy ra lưới đánh cá vớt. Chỉ là lúc này, anh chỉ mò được một số loài cá, thoạt nhìn không có chút lực sát thương nào.

Chung Duệ nhạy cảm ý thức được, “Cá ăn thịt người còn lại đã bơi mất.”

Vớt cá còn hạn chế thời gian… Tô Hàn hoàn toàn phục.

Cá ăn thịt người không cách nào tồn tại cùng với các loại cá. Thời điểm quá đói, chúng thậm chí đồng loại tương tàn. Vì vậy phát hiện không tìm được cá ăn thịt người, Tô Hàn rất nhanh ý thức được, chuyến đi lần này uổng công.

Chung Duệ trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói, “Nếu không đi theo dòng suối nhỏ về phía trước một đoạn đường? Chưa biết chừng cá ăn thịt người chưa kịp chạy xa.”

Tô Hàn cảm thấy có đạo lý nên đồng ý.

Hai người tiếp tục tiến lên.

Tô Hàn cảm thấy, ban nãy đã gặp phải con nhện khổng lồ, sau đó mặc kệ xảy ra cái gì, đều không thể khiến cô động lòng. Nhưng mà trong chốc lát cô phát hiện, mình vẫn quá ngây thơ.

Đi khoảng nửa tiếng, hai người phát hiện phía trước có con cá sấu Caiman đang dùng bữa.

Hình thể to lớn gần 2 mét. Hôm nay dù nó lười biếng nằm rạp trên mặt đất, cũng khiến người cảm thấy vô cùng có lực chấn nhiếp.

Tô Hàn lôi kéo ống tay áo Chung Duệ, ý là, bên ngoài quá nguy hiểm, chúng ta nên rút lui!.

Chung Duệ gật đầu, chuẩn bị không tiếng động lui lại.

Đúng lúc này, gần đó vang lên tiếng con cá sấu Caiman kêu gào đau đớn.

Mày đã là đỉnh của chuỗi thức ăn rồi, còn la hét cái gì? Tô Hàn cực kì buồn bực, không nhịn được quay đầu quan sát.

Tiếp đó cô trông thấy cảnh tượng cực kỳ sợ hãi — một con trăn rừng dài chừng bốn, năm mét quấn chặt lấy cá sấu Caiman, cũng chậm rãi siết chặt, không ngừng dùng sức.

Tô Hàn đứng không xa, thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt kẽo kẹt.

Cá sấu Caiman ra sức giãy dụa, nhưng không thoát khỏi trăn rừng trói buộc. Thậm chí, thân rắn càng siết càng chặt. Đến khi cá sấu Caiman tử vong, con trăn rừng mới nuốt con mồi vào bụng.

Quá kích thích! Tô Hàn không nói hai lời, bước nhanh rời khỏi.

Họ chạy như bay rời khỏi chỗ có con trăn rừng. Thẳng đến khi xác định đã thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ mới dừng lại lấy hơi.

“Cá sấu Caiman ăn trăn nhỏ, trăn rừng thành niên ăn cá sấu Caiman, báo ứng tới thực sự là nhanh.” Tô Hàn rất cảm thán.

“Một con to như thế, giá trị thể lực nhiều cỡ nào? Có khi tiêu hao hết tất cả vật tư dự trữ cũng không giết chết nó?” Chung Duệ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tô Hàn xua tay, uể oải nói, “Quên đi, trở về đi.”

Ai ngờ hai người trở về xem, doanh địa cũng không yên ổn.

Hơn mười con rắn nước bơi trong kênh rạch, hình như coi trọng sông đào, muốn an cư ở chỗ này.

Cá ăn thịt người, cư dân ban đầu trong lòng sông, không chịu ngồi yên, lúc này đại khai sát giới, cho mình thêm đồ ăn.

Rắn nước ra sức phản kích. Chỉ tiếc bọn chúng là loài rắn không độc, bởi vì sức chiến đấu cực kỳ bình thường, rất nhanh quân lính tan rã.

Cuối cùng, ngoại trừ hai con rắn nước đúng lúc thoát đi, toàn bộ số còn lại bị cá ăn thịt người nuốt vào.

“Làm thật tuyệt.” Mặt Tô Hàn lộ vẻ khen ngợi. Cô tìm ra tấm ván gỗ, dự định qua sông.

Không biết có phải dư thừa nhiều đồ ăn, lá gan mập, lúc đi được một nửa, có vài con cá ăn thịt người nhảy ra mặt nước, nỗ lực gặm một miếng thịt từ trên người cô.

Trong kho hàng tùy thân của Tô Hàn trang bị đồ làm bếp. Cô lúc này không chút do dự lấy ra cái chảo, “bốp bốp” đập cá rơi xuống.

Đầu óc cá ăn thịt người choáng váng rơi vào trong nước, không chiếm được chỗ tốt, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Trở lại doanh địa, Chung Duệ đột nhiên nói, “Một lần nữa làm tấm ván gỗ nhé! Lần này rộng hơn và dày hơn, tiết kiệm qua sông còn phải đề phòng.”

“Có cần không?” Tô Hàn hoài nghi, “Hiện tại dùng tấm ván này tốt vô cùng.”

Rất tốt à? Chung Duệ cười khổ, ngón tay chỉ vào tấm ván gỗ.

Tô Hàn giờ mới phát hiện, trên tấm ván có rất nhiều lỗ thủng, như thể có động vật trút giận lên nó.

“Chẳng may khi đang qua sông, tấm ván gỗ bị gãy…” Chung Duệ muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Tô Hàn tối sầm, nếu như tấm ván gỗ bị gãy, chẳng phải họ xuống làm mồi cho cá ăn thịt người!

“Là tôi sơ sót. Nghĩ trong server chỉ có hai chúng ta, chỉ số IQ động vật không cao, sẽ không biết sử dụng tấm ván gỗ như thế nào, cho nên yên tâm để tấm ván gỗ ở một bên.” Chung Duệ khẽ thở dài, “Ai biết chúng động tay động chân lên tấm ván gỗ…”

“Làm một cái ván nữa, nhét vào kho hàng tùy thân mang theo người. Ngược lại hiện tại thiếu vật tư, nhà kho không nhét đầy.”

“Cũng được.” Tô Hàn đồng ý rất nhanh.

Ngày thứ 9 trong trò chơi, mỗi người Tô Hàn, Chung Duệ uống một liều thuốc sinh lực, cuối cùng cũng giải trừ trạng thái xấu “trúng độc nhện độc”.

Tô Hàn nhận được bài học kinh nghiệm, kiên quyết ở trong doanh địa, đánh chết không chịu ra khỏi cửa.

Chung Duệ chuyên môn để dành thời gian, làm hai tấm ván gỗ thêm chiều rộng thêm chiều cao, sau đó mỗi người cầm một cái, bỏ vào kho hàng tùy thân.

Rảnh rỗi hốt hoảng thì đi một vòng quanh doanh địa, thuận tiện rửa sạch mối nguy hiểm.

Thời gian trôi qua thư giãn thoải mái, không giống như đang cực khổ cầu sinh, ngược lại giống đang chơi trò chơi kinh doanh.

Ngày thứ 10 trong trò chơi, Chung Duệ bắt đầu khuyến khích đồng đội nhỏ dựng nhà gỗ, lý do là không gian lều vải quá nhỏ.

Tô Hàn kiên quyết không đồng ý, cô liếc nhìn Chung Duệ, “Anh có thể yên tĩnh một chút không! Tốc độ vật dụng hàng ngày tiếp tế vừa vượt qua tốc độ tiêu hao. Tiếp tục làm cái này làm cái kia, lại tiêu hao hàng tồn kho.”

“Sớm khởi công dù sao còn hơn khởi công muộn.” Chung Duệ nói thành khẩn, “Chúng ta không biết sẽ ở lại đây bao lâu, dù sao cũng phải cung cấp cho mình hoàn cảnh sinh hoạt tốt một chút.”

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Tô Hàn lén lút nghĩ. Cô nhủ thầm, cuối cùng hai người muốn ở trong rừng rậm nguyên thủy bao lâu? Không thể nào không đặt chân ra bên ngoài chứ!?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương