Trò Chơi Sát Nhân
-
C5: Chương 4
10.
AK ngồi xổm bên thi thể, tiến hành kiểm tra qua lại.
"Không chắc dữ liệu trong mấy bộ phim hoạt hình có đúng không nữa...Cứ giả sử nó là chính xác đi, anh ta không có vết thương, không có dấu hiệu ngộ độc, cũng không phải cắn lưỡi. Hẳn là không phải do thuốc hay ngộ độc khí đâu. Đồng tử bị giãn ra, có thể là ngạt thở mà chết."
Bá Viễn nhẹ run lên một cái. Ánh mắt AK dừng trên mặt anh một giây, rồi nhanh chóng lướt qua.
"Ai lại chết ngạt trong nhà vệ sinh chứ? Lưu Vũ có tiền sử bệnh về vấn đề này sao?"
Nine yếu ớt giơ tay nói, "Mình có hỏi qua staff rồi, bọn họ nói rằng không có."
Châu Kha Vũ lạnh lùng mở miệng: "Vậy là ai giết?"
Không ai có thể tiếp thu sự thật này, hoặc không ai nguyện ý tiếp thu nó. Vài thành viên nhất thời cãi nhau, hoàn toàn không ngại hình ảnh bản thân bị máy quay ghi lại, bại lộ cho toàn quốc thậm chí toàn khán giả thế tới xem. Chỉ có hai người không tham gia cãi vã là Bá Viễn, người đang hồn bay phách lạc, và Mika đang nằm trên giường ở tầng hai.
Lạnh quá.
Mệt quá.
Thật muốn ngủ.
Mika cảm thấy ý thức của mình dần bị rút đi và thoát vào khoảng không trống rỗng, toàn bộ cơ thể mất đi trọng lực, dường như đang trôi về phía trước, lại như đang rơi xuống dưới. Thế giới xung quanh cậu tan chảy, hóa thành những nham thạch đen kì quái, vừa nóng vừa lạnh từ từ bao lấy linh hồn đã thoát li khỏi cơ thể, rồi chậm rãi bao bọc lại.
[ Chào mừng bạn đến với "Trò chơi sát nhân", đang tải thông tin...Xin chào, Mika! ]
Mika chớp chớp mắt, lớp da thịt ban nãy cuốn lấy cậu đột nhiên được giải phóng, cậu mới một lần nữa chân chính mở mắt ra.
[ Xin hỏi, Mika, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
Giọng nữ điện tử một lần nữa nhẹ nhàng quỷ dị vang lên trong mảnh không gian tối tăm, rõ ràng là không có tường, lại văng vẳng đến não người.
Mika cau mày, trong đầu cậu phiên dịch câu nói này có phần dài dòng. Sau một hồi trầm mặc, cậu quyết định nói câu thoại cũ rích thường thấy trong phim.
"Cô là ai? Sao lại hỏi cái này?"
Giọng nữ điện tử vẫn như chiếc máy ghi âm, lặp đi lặp lại những câu thoại giống nhau với giọng điệu bình thản khoái trí.
[ Xin hỏi, Mika, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
[ Bạn có thể vui lòng trả lời câu hỏi của tôi? ]
[ Xin hỏi, Mika, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
Mika khó chịu hít sâu một cái.
"Là tiếng Trung của tôi không tốt? Hay cô nghe không hiểu tiếng Trung?"
[ Xin hỏi, Mika, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
Mika tức giận trở mình lấy gối che đầu. Giọng nữ điện tử dừng lại một giây, sau đó âm lượng đột nhiên gia tăng, bên tai liên tục vang lên tiếng đinh tai nhức óc, gần như xuyên thủng màng nhĩ.
[ Xin hỏi, Mika, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? Xin hỏi, Mika, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? Xin hỏi, Mika, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? Xin hỏi, Mika, ai là người.... ]
Âm lượng khủng khiếp như muốn ám sát tâm trí, Mika ôm đầu như muốn nổ ra rống giận gào lên: "Tôi không biết! Tôi không biết! Santa! Là Santa!!"
[ Đồng ý. Xin hỏi, Mika, ai là người bạn ghét nhất trong INTO1? ]
"Không có."
[ Xin hỏi, Mika, ai là người bạn ghét nhất trong INTO1? ]
"Tôi nói là không có!"
[ Xin hỏi, Mika, ai là người bạn ghét... ]
"Nine!"
[ Xin hỏi, Mika, tại sao? ]
Mika đứng dậy ném cái gối, như thể làm như vậy có thể ném tới vật thể không tồn tại kia. "Không phải bắt chọn một người à? Tôi chọn đại vocal, không hài lòng sao?"
[ Đồng ý. ]
"Cô đây là ghi hình? Hay là ghi âm?" Mika có chút không khống chế được điên lên, "Xem fans hâm mộ xé nhau, vui lắm sao?"
Giọng nữ điện tử dường như không nghe thấy lời cậu nói, vẫn là giọng điệu bình thản vui vẻ đó.
[ Vậy thì hãy giết [Nine] trong vòng 24 giờ, nếu không [Santa] sẽ bị hệ thống xử tử. Chúc bạn chơi game vui vẻ! ]
12.
"Mika!"
Mika vừa mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt lo lắng của Riki, Santa cũng đứng bên cạnh đầy quan tâm nhìn cậu, tất cả như được tái hiện in sâu vào trái tim vẫn còn run rẩy của Mika.
Ngọn đèn nhỏ mờ ảo được thắp sáng ở góc phòng, soi rõi khuôn mặt thật tâm lo âu của hai người bạn. Mika đưa tay vén tóc mái của Riki, để lộ ra đôi mắt bị che khuất, đôi mắt màu hổ phách, sâu và thu hút vô cùng.
Đây là thực, đây là thế giới thực.
Mika mỉm cười nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm.
"Thật không biết Sáng Tạo Doanh nghĩ cái gì, sân khấu mở đầu tại sao lại muốn lấy tóc mái che mắt của Riki..."
"Hả?" Riki sờ sờ hai mắt của mình, ngây ngô lặp lại, "Tại sao lại là Riki?"
Mika bị sự dễ thương quật trúng, bên môi nở một nụ cười nhỏ.
"Đôi mắt của Riki thật sự rất đẹp, chỉ cần là liếc mắt, cũng đủ để người ta hãm sâu..."
Santa từ phía sau một tay ôm lấy thắt lưng Riki, đầu đặt lên vai anh, một bên giậm giậm chân, một bên giận dữ nhìn Mika đang khẽ cười, "Không thể!"
Tiếng cười của Mika lớn hơn một chút.
"Santa, cậu, thật sự là một đứa trẻ dễ thương. Thật sự dễ thương như vậy đó. Động một chút là ghen, lại thích khóc, tại sao fans hâm mộ lại gọi cậu là chồng thế? Hahahaha..."
"Đừng nói như kiểu cậu không khóc ý!"
Riki cảm thấy lưng mình sắp bị Santa đè chết, đã thế lại còn ngọ nguậy, anh bị lắc từ bên trái sang bên phải đến mất cả trọng tâm, loạng choạng ngã vào người Mika. Mika kêu đau một cái, Santa nhân cơ hội đưa tay sờ cái đầu mượt mà của Mika một cái, lại ăn một cái tát, cuối cùng biến thành hai người kẻ túm người kéo đánh nhau. Riki kéo mông Santa, dùng hết sức lực kéo ra, mệt lắm mới đem hai người cách xa nhau ra.
Sau một hồi vật lộn, cả ba đều toát mồ hôi hột. Santa nằm ở cuối giường, tức giận cào mắt cá chân Mika.
"Cho nên," Mika đá vào không khí, "Các cậu lên lầu tìm tôi có chuyện gì?"
"Em hét, dường như rất thống khổ. Riki đáp, "Bá Viễn nghe thấy tiếng hét của em nên rất lo lắng. Ban đầu anh ấy muốn tới thăm, nhưng hai người bọn anh bảo anh ấy chủ trì việc bên dưới, bọn anh đi thay."
Mika gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Không có gì đâu, chỉ là ác mộng."
"Lại là ác mộng?" Santa từ cuối giường ngước mắt lên, "Là tai nạn giao thông à?"
"Không phải."
Mika vừa dứt lời, một tiếng "Ầm" cực lớn vang lên, chiếc TV rơi khỏi tủ kệ không báo trước đập vào lưng Santa. Santa bị bất ngờ, cất tiếng kêu đầy đau đớn, vẻ mặt méo xệch đi, tấm lưng từ từ trượt xuống mặt đất.
Mika trong phút chốc ngồi phắt dậy, nhảy xuống giường. Riki càng hoảng sợ, vội vàng đem chiếc TV đang phát ra tiếng động kì quái ném đi, Mika cũng đến hỗ trợ. Eo Santa bị đè ngày càng nặng, không nhịn được cất tiếng rên rỉ đau đớn.
"Đau quá...Đau..Đau quá.."
Cho tới bây giờ Riki chưa từng thấy Santa đau như thế, đau đến mức mặt mày trắng bệch ra, thoáng chốc đỏ cả lên, rồi chuyển xanh, ngày cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được. Anh sợ hãi, vừa cố gắng đem chiếc TV nâng lên, vừa nén cho nước mắt không chảy ra.
Cảm giác kính áp tròng như muốn rớt ra ngoài lại ập đến, Riki ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà.
Ngay lúc đó, anh dường như bắt gặp một đôi mắt đang cười.
Rất nhanh liền biến mất, tựa như ảo ảnh.
Dưới tầng liên tiếp vang lên những câu hỏi han.
Làm sao thế?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Các cậu ổn không?
Không ai nhìn thấy, các khớp ngón tay Mika bấu vào TV chuyển màu xanh trắng, nhỏ bé lặng lẽ run rẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook