Trò Chơi Sát Nhân
C21: Chương 20




Biểu tình Lâm Mặc không có thay đổi gì đặc biệt, cậu chỉ đơn giản gật đầu ý bảo anh có thể nói tiếp.

"Chỉ là, anh nhìn nhận tổ chức này khác với những gì anh từng miêu tả, có thể không phải là để cho mọi người chọn một trong hai đâu. Chỉ có thể nói rằng trò chơi này thật sự không phải bắt đầu từ Bá Viễn." AK cười khổ nhìn ánh mắt chờ đợi của Lâm Mặc, tiếp tục lời nói đang dang dở, "Mà là bắt đầu từ anh."

Lâm Mặc hỏi, nhưng bằng giọng điệu khẳng định, "Là tai nạn xe kia?"

"Đúng."

"Giấc mơ của anh khác với mọi người sao?"

"Ừm...anh nghĩ là giống đấy. Chẳng qua là, anh chưa chết." AK nghiêng đầu nhớ về hồi ức, "Dù sao thì, em cũng chết rồi."

"...Nói lời nào êm xuôi chút."

"Lúc đó hẳn là bị nổ thành đống vụn luôn?"

"..."

"Phần cuối của giấc mơ đó, anh bị đè dưới những mảnh vỡ của thùng xe nổ tung, xăng không tràn đến chỗ anh nên không bị cháy đến, nhưng anh lại không có cách nào nhấc nổi vật nặng chạy thoát thân, sớm muộn gì cũng bị khói đen làm cho chết ngạt."


"Thành thật mà nói khi giấc mộng đến bước đường đấy, anh không muốn sống nữa. Em có biết cảm giác tận mắt nhìn thấy mọi người bị thiêu trụi, sự sống trước mắt mất dần đi, là cảm giác gì không?"

"Không biết, em chết rất sung sướng. Lúc chiếc xe tan nát, ghế đập vào đầu em, những mảnh vỡ kim loại trực tiếp ghim vào lồng ngực này, cái gì cũng chưa kịp nhìn thấy, hai giây liền game over." Lâm Mặc nhếch môi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Ak chớp mắt, nhất thời không tiếp lời được, chỉ có thể đem lời nói tự trả lời, "Anh nằm ở đó không thể động đậy, tài xế gục ở ngay trước mắt anh, máu chảy đầy đất, và anh nhắm mắt lại."

"Anh dường như nghe thấy một thanh âm: Nếu như hi sinh một ít người bạn ghét, bạn có thể nhận lại mạng sống người bạn yêu, bạn có sẵn sàng chấp nhận điều kiện này không?"

Lâm Mặc nhướng mày: "Anh nói có?"

"Ừ, sau đó là: Chúc mừng bạn đã khởi động trò chơi tái sinh. Tiếp theo đây mọi việc tôi cái gì đều không biết, tất cả đều là kết quả của suy luận."

"Tại sao anh lại trả lời Có?"

AK lộ ra vẻ mặt kỳ quái, "Nếu là em, em sẽ nói Không sao?"




37.

"Em có thể sẽ nói Không."

Riki cụp mắt xuống nhìn Santa đang nằm trên đùi mình, khóe môi khẽ cong lên.

"Thật sao? Vậy vì sao em lại suy nghĩ lâu thế?"

"Bởi vì tình huống Riki giả định cũng sẽ không thành hiện thực đâu. Tại sao lại có thể hỏi người khác Nếu như hi sinh một ít người bạn ghét, bạn có thể nhận lại mạng sống người bạn yêu, bạn có sẵn sàng chấp nhận điều kiện này không? chứ? Loại vấn đề này không thể giải thích rõ ràng được, không có khả năng là sự thật."

"Vậy nếu trước mắt là sự sống và cái chết thì sao? Tưởng tượng rằng bây giờ Santa sắp chết đói, có người đem cho em một nồi lẩu, bên cạnh em còn có năm mươi đĩa côn trùng. Người đó nói em chọn lẩu thì sẽ ném năm mươi đĩa côn trùng kia đi, còn nếu chọn năm mươi đĩa côn trùng thì lẩu sẽ biến mất."

"Riki nói cái gì vậy chứ...Làm sao có thể ví con người như côn trùng được? Không có gì so với côn trùng đáng ghét hơn hết...còn những năm mươi đĩa..ở đâu ra nhiều người đáng ghét thế."

"Vậy tưởng tượng người em yêu là anh?"


Santa phốc một tiếng, lấy tay che mắt cười đến phát run.

"Nhất định sẽ nói Có. Gì thế? Đôi khi điều Riki nói sẽ làm người ta thấy xấu hổ lắm, xấu hổ quá làm sao đây..."


Riki sững người một chút, nhưng rồi trước sau cũng phản ứng kịp, hai má lộ ra một tầng đỏ ửng, vành tai cũng nóng lên.

Santa đưa tay nhéo lấy đôi tai đỏ bừng của anh, đôi khuyên tai bạc lạnh lạnh sượt qua kẽ tay, "Nhưng mà, em rất thích."

"Thích gì cơ?"

"Thích Riki." Santa thả tay xuống, chắp hai tay trước ngực, giống như một học sinh cầu nguyện trước chiếc bánh sinh nhật, "Ừm, em thích Riki nhất, muốn được mãi mãi ở cùng Riki."

Riki xoa tóc cậu, trên mặt tuy cười nhưng ý cười trong đáy mắt cũng từ từ biến mất.

Santa nằm trên đùi Riki ngơ ngẩn nhìn cằm anh, ánh mắt có chút dại ra, trong miệng thở ra một tia nhiệt khí.

Riki nhận ra sự khác lạ, cúi đầu xuống, lấy tay đặt lên trán Santa.

Hơi nóng.

"...Em sao thế? Không phải là, ốm đấy chứ?"

Anh với tay định đặt gối dưới đầu Santa để đi lấy nhiệt kế, lại bị Santa bắt lấy cổ tay đè xuống, lần nữa nằm lên đùi anh.

"Riki đừng đi." Giọng Santa buồn buồn, không rõ ràng mà khàn khàn, "Gần đây thỉnh thoảng có ngày như vậy, không sao cả."

Riki bất đắc dĩ, hơi vò mái tóc mềm mại rủ trước trán, anh ngước mắt lên, nhìn qua cổ tay mình, vết thương kia vẫn còn đỏ, đóng vảy sờ vào hơi thô ráp.

"À...Riki."

"Ừm?"


"Nếu như..." Santa nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn khuôn mặt không tự chủ được xuất thần của Riki, tay hơi chạm nhẹ vào yết hầu anh, nói "Em nói là nếu, không hề làm gì cả, để Hệ thống giết chết người muốn bảo vệ, kẻ sát nhân có phải sẽ không truyền thừa nữa không?"

"Anh không biết, chưa từng thử qua." Riki trầm giọng, "Trước đó, anh muốn thử một khả năng khác."

"Là gì thế?"

"Em ở trong tình trạng thế này còn có thể giúp anh sao, Santa?"

"Đương nh..."

Lời còn chưa nói hết, Patrick đột nhiên đẩy cửa đi vào, hơi loạng choạng lảo đảo, nhưng may mà cậu nhanh chóng đứng vững, Santa nhanh nhạy nhắm mắt lại. Patrick dường như rất hoảng loạn, nhìn bốn phía tìm người, khi bắt gặp ánh nhìn nghi hoặc của Riki, cậu không màng mà xông đến trước mắt mặt anh, nắm lấy bàn tay Santa, nước mắt như tìm được chỗ phát tiết mà trào ra ồ ạt, "...Riki..."

"...Mika chết rồi..."




Lời tác giả:

Phần 2: Tiến độ về sau sẽ dần dần tăng tốc, thế nhưng he... (theo nghĩa rộng hơn)

Lời editor: Lời tác giả là vậy đó :>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương