Trò Chơi Sát Nhân
-
C18: Chương 17
*Chương này có hình ảnh khuyến khích đọc online ^^
*3 chương ngày hôm nay để bù cho ngày mai có khả năng tui không ra chương mới được >.<
Bọn họ cứ thế ôm lấy nhau thật lâu, như những người thân đoàn tụ sau cửu biệt chia ly. Cho đến khi tai Riki nóng ran, anh tựa cằm lên vai Santa, nhắm mắt lên tiếng.
"Hôm qua ở phòng khách với Châu Kha Vũ, em ấy như thế nào?"
"..."
Santa ôm lấy Riki có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng anh, giọng nói cậu rơi vào tai Riki, có chút buồn buồn.
"Thật khó mới có thể nói chuyện trực tiếp, anh câu đầu tiên đã hỏi Châu Kha Vũ thế nào...Quả nhiên trong môi trường bệnh hoạn này quá lâu, Riki đã tiến vào chế độ chiến đấu rồi."
Riki cười hối lỗi, ngược lại nói: "Hôm nay Santa đã làm việc rất chăm chỉ. Coi như anh nợ em một lần, nhớ nhé, nếu như chúng ta có thể sống sót đến cuối cùng, em có thể yêu cầu anh làm một điều mà em muốn."
Santa lấy tay chặn miệng anh lại.
"Em nhớ rồi, Riki không được nói lung tung."
Riki chớp chớp mắt, cầm tay Santa bỏ ra, từ từ cúi đầu xuống. dường như vì đỏ mặt, có thẹn thùng, cũng có khổ sở.
Rốt cuộc anh với khác với em ấy, anh bi quan.
Santa nhìn thầy Riki nhụt chí, phút chốc hoảng loạn, tay giơ loạn không được hạ không xong, không biết nên để đâu cho phải. Cuối cùng, cậu luống cuống đặt tay lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa nhẹ như muốn động viên cổ vũ.
Khi cậu nhận ra chuyện này có bao nhiêu vô lễ, thì đã nửa ngày sau luôn rồi. Đôi mắt Riki to tròn nhìn theo cậu, hơi nghiêng đầu, ánh mắt ôn nhu và khóe miệng giương lên một nụ cười dịu dàng.
Santa hoảng hốt rút tay lại, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Riki cười hỏi cậu, "Được rồi, vậy chuyện tối qua như thế nào?"
"Dạ..."
Santa đỏ mặt, cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, nhớ lại đoạn kí ức không dài kia.
"Cả đêm Kha Vũ ngủ không ngon, em ấy rất cảnh giác, chỉ cần có chút gió sẽ lập tức bật tỉnh. Sau đó đi quanh phòng khách hai vòng mới nằm xuống, coi như không có động tĩnh gì đáng ngờ...À, nhưng có chuyện kì lạ, lúc 2 giờ đêm, Patrick dậy đi vệ sinh, đến khoảng bốn rưỡi sáng mới ra ngoài."
"Đi vệ sinh...?"
Santa mở miệng, nhưng lời nói "Em không nghe thấy tiếng xả nước" chuẩn bị bật ra lại nuốt vào, cuối cùng chỉ lắc đầu, "Chắc là không phải."
34.
AK cùng Lâm Mặc đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn đã trở về. Còn Châu Kha Vũ cùng Patrick không biết đã đi đâu, nên Riki phải gọi điện thoại gọi hai người họ trở về.
AK xách túi rau quả vào nhà bếp, Lâm Mặc cũng đi theo để làm trợ thủ, nhưng cậu vốn chẳng có tài nấu nướng, rửa xong rau cũng chẳng biết làm gì, chỉ có thể lúng túng đứng ôm tay.
AK một bên làm đồ ăn, một bên lẩm bẩm: "Phiền, anh đây chẳng muốn ăn gì sất, nếu có thể viết đống chữ số đó nhét dưới cơm ăn thì càng tốt."
"Không sợ ăn không ngon à?"
"Vốn đã không ngon, thêm vào có khác gì đâu." Tiếng dao chặt vô cùng cáu kính, "Anh từ sáng đến giờ cũng choáng cả đầu."
Lâm Mặc đối với dãy số kia chẳng có ấn tượng nào, muốn giúp cũng không giúp được, sau khi đứng 5 phút, cậu không kiềm được đi tới ngồi cạnh Riki, lướt điện thoại di động.
AK quay đầu, thấy Lâm Mặc vẫn còn trong phạm vi cách mình năm thước, cũng không ép buộc, quay đầu tiếp tục bận rộn, đặt nồi lên bếp rồi đổ dầu vào, vặn nút. Chính xác mà nói thì cậu chẳng thành thạo tí nào, đáng lẽ cậu chẳng phải đứng ở đây, nếu không phải Trương Gia Nguyên và Bá Viễn...
AK lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, lửa trong mắt biến mất giữa hai cái chớp mi.
"Thật ra, anh có chút nghi ngờ." Giọng nói của Riki truyền đến từ phía bàn ăn, giống như đang cùng Lâm Mặc nói chuyện, "Nếu như trước đó không trải qua nhiều lần nhìn thấy người khác tử vong, lúc nhận được cuộc điện thoại uy hiếp, anh sẽ tức giận mắng người kia, càng không có khả năng tin có chuyện biến thái như vậy xảy ra, sao người đầu tiên lại tin?"
Quả thật là vậy.
Trong nồi dầu kêu tí tách, các mép thịt nổi lên, có màu nâu vàng đẹp mắt.
"Em không biết." Lâm Mặc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, thản nhiên trả lời.
"Liệu, nếu từ đầu người đó không động thủ, sẽ không có chuyện ngày hôm nay..."
Điện thoại trong túi AK rung lên, cậu một mặt nghĩ tới lời nói của Riki, một bên mở điện thoại, mở ra những tin nhắn ngắn ngủn dồn dập gửi đến.
Trong giây lát đó, một cỗ khi lạnh bốc lên từ bàn chân, xuyên vào da thịt đến tận xương tủy, máu như đông lại từng chút một, toàn bộ không gian như tràn ngập khí lạnh đầy đáng sợ. Dù nhiệt độ cơ thể vẫn thật ấm áp, và những ngọn lửa lùng bùng trên bếp, cũng vô ích.
Đó là những dòng tin nhắn ngắn gọn bị gián đoạn.
Không có tên, không có số.
AK đột nhiên quay người, cảm giác bị theo dõi buồn nôn đến tê tái da đầu.
Cơ hồ là trong nháy mắt đó, bếp phía sau lưng vang lên tiếng động kì lạ, AK quay đầu, nhìn ngọn lửa như một cơn lốc bay lên cao giương nanh múa vuốt vào mặt cậu, nuốt chửng lấy. Không kịp đề phòng, cậu chỉ có thể buông bàn tay đang cầm thìa, quay người chạy trốn khỏi cái nóng như thiêu đốt.
Tiếng kim loại hỗn loạn rơi xuống, ngay sau đó là tiếng người ngã phịch trên mặt đất, xen lẫn tiếng rên thống khổ của AK. Lâm Mặc bật dậy ném điện thoại lao ngay vào phòng bếp, trong miệng gào lên không rõ thứ tự gọi tên AK, hỏi có chuyện gì.
Riki khẽ ngước mắt về phía phòng bếp, có tiếng AK đè nén hừ nhẹ, có tiếng kéo người của Lâm Mặc, cái thìa lật úp trên mặt đất được cầm lên, thức ăn vương vãi khắp sàn, nhưng không ai còn thừa sức tại thời điểm này tiếc nuối bữa cơm.
Riki chậm rãi đứng dậy, đôi khuyên tai bạc lắc lư theo động tác anh di chuyển, anh miết nó trong tay, rồi cứ đứng như vậy, đứng đằng sau hai người họ, im lặng nhìn một lúc lâu, giống như từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ vô danh ngoài cuộc, bình tĩnh, thơ ơ, lãnh đạm.
Vết trầy trên cổ tay lại đau nhức. Riki cau mày rời khỏi hiện trường để thay băng.
Anh là người hiếm khi để lộ vui giận trên sắc mặt, cho nên những cơn sóng lớn vô bờ đang nổi lên, cũng không rõ ràng khiến hai người bận rộn kia phát hiện chú ý. Sợ rằng những lúc này chỉ có một người có thể hiểu rõ ánh mắt tối tăm chật vật của anh, nhưng cậu hiện tại chỉ có thể yên lặng nằm trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, đều đều mà hô hấp.
Lời tác giả:
<<phi thường hoàn mỹ>> <<phi thường đoàn kết>>
Lời editor: Sẽ nhiều lúc reup để fix một số lỗi :> nhma có mấy chỗ tui lười quá...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook