Trò Chơi Sát Nhân
C12: Chương 11




25.

"Riki! Riki!"

"Riki!"

"Riki sensei!"

Đau quá.

Đầu đau quá.

Tay cũng thật đau.

Từng tiếng gọi đan xen bên tai, lúc lớn lúc nhỏ, lúc cao lúc thấp, đều gọi tên một người, giống như tiếng vang trên thung lũng, giống như tiếng vang dưới đáy biển sâu, làm màng nhĩ Riki đau nhói. Riki lắc đầu thật mạnh, vứt bỏ từng bóng đen trong ác mộng, khuyên tai màu bạc lắc lư, anh phút chốc mở bừng mắt.

Có người lao đến ôm lấy anh, sau đó vùi vào ngực anh, như muốn nổ tung khóc đến tuyệt vọng. Trước khi nhận ra đó là ai, Riki đã vươn tay ra ôm lấy người nọ.

Là Santa.

"Có chuyện gì vậy?" Riki chạm nhẹ mái tóc mềm mại bù xù của Santa, trầm giọng ôn nhu hỏi.

Một vòng tròn người bao lấy anh, có lo lắng, có sợ hãi, cũng có trống rỗng, tạo thành một bức tranh kì quái đáng cười. Santa khóc không thành tiếng, tạm thời không trả lời câu hỏi của anh. Vì vậy AK với đôi mắt đỏ lừ từ từ ngồi xổm xuống, nâng tay phải của Riki lên trước mắt, "Anh nhìn, tay của anh."


Trên cổ tay phải có một vết trầy, không tính là quá sâu, có lẽ đã sớm cầm máu.

Riki nhìn chằm chằm vết máu đỏ tươi, vết máu như đang quỷ dị cười, làm anh trong lòng ngoài hoang mang càng thêm hoảng sợ, đầu ngón tay run lên, anh nắm lấy bàn tay, cố che giấu sự cơn sợ hãi ngập đến đỉnh đầu.

"Em liên tục gọi tên anh...Anh không trả lời. Em nghe thấy anh nói...em nghĩ không phải nói với em..em không hiểu.." Giọng Santa nghẹn lại đứt quãng, "Sau đó, em nghe thấy một tiếng va rất lớn...liền đạp cửa..cuối cùng cửa cũng bị đá văng...thật đáng sợ..khắp nơi đều là máu..."

Đúng rồi.

Anh đã đấm vào gương, hay nói đúng hơn, đấm vào người trong gương.

Có lẽ Riki cả đời cũng không quên được, thời điểm bóng người kia cùng chiếc gương vỡ tan tành, cảm giác cốt tủy từ bên trong anh vỡ vụn ra, như trong nháy mắt thịt nát xương tan.

Chắc anh đã ngã vào bồn rửa mặt, hoặc cái gì đó cứng, chưa bao giờ anh thấy đau đến thế, đau đến đứng không vững, thế nên lúc ngã xuống, ngay cả mảnh gương vỡ đâm vào da thịt cũng không có cảm giác.

Riki nhìn cổ tay của mình.

Thì ra...Anh đã làm chuyện này sao?

Santa không nói điều gì nữa, chỉ vùi vào ngực anh run rẩy.

Anh có can đảm để đối đầu với bất kì kẻ thù nào, anh có thể liều lĩnh đem bản thân trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng, thậm chí anh vì tín ngưỡng trong lòng mình có thể đồng quy vu tận với kẻ thù, nhưng anh lại vĩnh viễn không thể ngăn được mỗi ngày đều có thêm người bị kéo vào tuyệt vọng, dùng dao cứa lấy cổ tay mình.

Chỉ có một khắc kia, anh chợt tin, con người có thể vì thứ mình yêu mà trở thành ác quỷ.




26.

"AK--" Trương Gia Nguyên gọi lớn từ nhà bếp, thẳng cho đến khi AK đứng trong phòng tắm trầm tư nghe thấy: "Đừng suy nghĩ nữa, ăn cơm đi."

Từ khi Bá Viễn bị bệnh, Trương Gia Nguyên đã nhận nhiệm vụ nấu ăn này. Lúc mọi thứ được làm xong xuôi, mùi thơm của bít tết và bánh mì lan tỏa khắp phòng, Santa vừa đi tới bệnh viện thăm Mika cũng quay trở về, cậu cởi áo khoác ở ngoài cửa, mặt không biểu tình, yên lặng cầm lọ thuốc bước vào phòng bếp.

"Gia Nguyên, anh vừa đến bệnh viện thăm Mika..Nhân tiện có mua thuốc ngủ. Gần đây em bảo ngủ không ngon đúng không? Có thể thử cái này."

Trương Gia Nguyên cầm lấy nó đặt sang một bên, tùy ý liếc mắt nhìn Santa, ánh mắt cậu dừng lại một chút khi nhìn thấy mắt anh đỏ ngầu. Vì vậy cậu xoay người, nở một nụ cười sảng khoái vỗ vai Santa: "Cảm ơn anh, anh đi gọi tất cả mọi người đến ăn hộ em với nhé."

AK vẫn đang nhíu mày thật chặt. Cậu suy nghĩ một hồi rồi kéo Lâm Mặc vào một phòng không có ai.

"Khi em thấy Mika với Tiểu Cửu, nắp bồn cầu đã đóng chưa?"

Lâm Mặc gật đầu.


"Vị trí Tiểu Cửu ở gần bồn cầu, vị trí Mika cách chỗ đó xa không?"

Lâm Mặc giơ giơ tay đo lường vài cái, "Chắc là 5 mét, từ chỗ của Mika đến nhà vệ sinh."

"Vậy ai đã đóng nắp bồn cầu?"

Lâm Mặc sững sờ, nhất thời không trả lời được.

"Từ vị trí phát độc, Tiểu Cửu gần nhất, sau đó đến Mika. Như vậy, Mika sẽ không bị ngất trước, sau đó anh ấy thấy Tiểu Cửu nằm trên mặt đất, nên tự mình suýt chết."

"Quá trình gây án chắc là như vậy. Hung thủ đổ chất lỏng có chứa chất kali xyanua và axit vào bồn cầu, đậy nó lại để sinh ra phản ứng hóa trong không gian khép kín."

"Tiểu Cửu cần đi vệ sinh nên đã đóng cửa, mở nắp bồn cầu, khí độc thông qua da và hô hấp xâm nhập vào con đường lưu thông của máu, dẫn đến hôn mê ngay lúc đó, thậm chí tử vong. Lúc này Tiểu Cửu không thể đủ sức đóng nắp bồn cầu được."

"Mika nghe được âm thanh bất thường nên mở cửa tolet. Có thể anh ấy đã làm một số động tác bảo hộ như là bịt mũi nên chạy được vài bước thì chỉ trúng độc và hôn mê thôi."

"Sau đó có người mở cửa nhà vệ sinh, ngửi thấy mùi kì lạ, lại nhìn thấy Tiểu Cửu và Mika trên mặt đất, rồi cứ thế đậy nắp bồn cầu chạy trốn ra ngoài?" AK thấy hơi buồn cười, nhưng cười không nổi, chỉ có thể làm vẻ mặt khó hiểu, "Tại sao phải đóng nắp bồn cầu? Là vì muốn ngăn khí độc phát tán ư? Hung thủ muốn bảo vệ chúng ta à?"

Lâm Mặc im lặng một hồi, do dự mở miệng, "Không loại trừ khả năng, Mika vừa mở cửa, liền phát hiện Tiểu Cửu nằm trên mặt đất, anh ấy đóng nắp bồn cầu rồi xoay người rời khỏi ngay lập tức."

"Không có khả năng." AK nghi vấn, "Nếu là như vậy, Mika cũng nhất định phải tìm nguồn gốc của khí độc trước, bước qua người Tiểu Cửu đóng nắp bồn cầu lại rồi mới chạy thoát thân. Cho dù anh ấy có bịt miệng, bịt mũi thì khí độc cũng tiếp xúc với da, ngay bước đầu tiên này đã đủ thời gian giết chết anh ấy rồi, nếu không trước đấy Tiểu Cửu đã có thể chạy trốn dù chỉ là một bước..."

"...Nếu anh ấy biết nguồn khí độc từ trước thì sao?"

Biểu tình Lâm Mặc trở nên cổ quái.

Châu Kha Vũ không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hai người họ, đôi mắt vẫn đỏ hoe, dường như vết sưng do khóc từ hôm qua vẫn chưa giảm bớt.

"Đừng nghĩ nhiều. Mika không thể biết trước được nguồn khí độc, càng không thể hãm hại toàn bộ chúng ta. Em tin tưởng từng người."

AK trầm mặc, Lâm Mặc hơi gật đầu, nhỏ bé đến mức không ai nhìn thấy.


"Còn muốn ăn không đấy?" Trương Gia Nguyên hung hăng vung cái muôi nấu canh trong nhà bếp, "Không ăn thì thành ma chết đói cả lũ à!"




27.

Vẫn còn 00:17:44 trước thời hạn.


Santa lặng lẽ vào phòng của Trương Gia Nguyên, không biết trong tay cậu cầm cái gì mà gồ lên trong túi nhỏ. Là một ngày kì lạ hiếm khi cậu không ngủ cùng Riki, và trùng hợp thay, Trương Gia Nguyên cũng không ngủ cùng người nào, rất an ổi ở một mình trong phòng.

Cả người Trương Gia Nguyên đều chôn trong chăn, từ ngoài nhìn chỉ có thể thấy bộ dáng cuộn tròn lại. Santa rón rén lại gần, gỡ chăn bông đang che đầu cậu em, nhỏ giọng gọi: "Gia Nguyên..."

Trương Gia Nguyên nhắm chặt hai mắt, yên ôn ngủ, không đáp lại.

"Gia Nguyên?"

Yên tĩnh.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương