Trò Chơi Nhân Tình
-
Chương 3
Lương vùng dậy và tung chăn ra khỏi người. Cũng giống như Thái, Lương vớ lấy cái áo khoác mặc tạm vào và chạy theo anh, tay vẫn còn túm lấy tóc và búi đại dưới dáy. Suốt dọc đường đến bệnh viện, biểu hiện lo lắng và bồn chồn của Lương khiến Thái nhận thấy, không phải cô không yêu thương bà Hoài. Có thể vì có tình yêu, có tình thương, nên cô mới hận bà như vậy.
Thái biết rõ Lương là người thế nào. Đó cũng là lý do vì sao anh lại chấp nhận với điều kiệnly hôn của Lương. Thái đã từng muốn trả lại tự do cho cô, sau khi bà Hoài mất. Nhưng hiện tại thì không. Anh không muốn nữa. Một chút tham lam và chiếm hữu khiến Thái không muốn buông tay Lương ra.
Anh không rõ là anh đã thích cô từ khi nào. Có lẽ đó là cảm giác quen thuộc khi ba năm qua anh đã ở cạnh cô. Dù rằng cả hai người luôn tôn trọng đời sống riêng tư của nhau, không ai can thiệp vào công việc hay mối quan hệ của đối phương, nhưng Lương vẫn luôn như vậy, không tìm thêm một ai khác, không có mối quan hệ ngoài luồng.
Chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện. Lương vội vàng mở cửa, chạy vào trong. Thái vẫn còn phải đi tìm chỗ đỗ xe. Lương lên đến phòng bệnh của bà Hoài thì đã thấy các bác sĩ đứng chật cả phòng. Người ta đang sốc điện cho bà.
Lương sợ hãi lùi lại phía sau, thở hắt ra.
- Bà Hoài lên cơn đột quỵ, khá là nguy kịch. Chị hãy chuẩn bị tinh thần. – Y tá nói nhỏ với cô, vẻ mặt đầy sự nuối tiếc.
Lương mím môi. Cái máy đo nhịp tim vẫn đang kêu váng lên và vạch nhịp tim thẳng đuột trên màn hình báo hiệu một điều gì đó không hay ho.
Lương cảm thấy chóng mặt. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn mong chờ một ngày mình được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này với Thái. Nhưng đến khi bà Hoài lâm và nguy kịch, cô lại cảm thấy khó chịu. Cứ như là có con sâu nào đó đã chui vào trái tim cô và làm tổ trong đó, ngày ngày chọc ngoáy khiến cho nó nhức nhối và rồi giờ thì vỡ bung ra. Cô nhận ra mình không nên hi vọng một điều như vậy.
Mong cho bà nội của mình chết đi ư? Sao cô lại khốn nạn đến thế?
Hai mắt Lương nóng lên, cơn choáng váng ập đến, có lẽ là vì rượu vẫn chưa tan mà lại gặp phải cú sốc tinh thần. Lương ngã người ra phía sau. Thật may là Thái đã kịp thời đỡ lấy cô.
- Đừng cố. Chúng ta ra ngoài kia ngồi chờ được không?
Giọng Thái nhỏ nhẹ vang lên bên tai. Anh dìu Lương ra ghế chờ ở ngoài cửa. Lương mệt mỏi, gục đầu xuống và nhắm mắt lại. Thái vòng tay qua vai cô, định kéo Lương về phía mình và để cô ngả đầu lên vai. Nhưng Lương lại đẩy anh ra.
- Em đi mua một chút nước. Anh ngồi đây trông bà giúp em nhé. - Lương nói rồi đứng dậy, rời đi.
Thái cắn răng. Vì lời hứa tôn trọng không gian riêng tư chết tiệt đó mà anh đã bỏ qua không biết bao nhiêu cơ hội đến gần Lương. Lần này cũng như vậy.
Trò chơi nhân tình (Phần 3)-1
Phan nói xong cũng bị chính mình làm cho bất ngờ. Cậu mà lại nói được câu triết lý như thế ư? Lương gật gù, cảm thấy như mình được khai sáng vậy.
Lương đi ra đầu hành lang, ở đó có một cái máy bán nước tự động. Cô đút tiền vào khe và định ấn nút số 12, mua một lon cafe. Đột nhiên có bàn tay chặn lấy tay cô.
Lương ngẩng đầu lên, khá là ngạc nhiên khi thấy Phan đứng cạnh mình.
- Cái này không tốt đâu cô. Nên uống nước điện giải. Cô vừa say xong, uống cafe vào thì ngày mai sẽ mệt lắm đấy.
Nói rồi, chẳng đợi cô đồng ý hay không, cậu ta đưa tay lên ấn ngay vào nút số 13. Một chai nước pocari rơi uỳnh xuống hộc. Phan khom người xuống lấy chai nước lên đưa cho Lương. Lương cầm lấy nó, áp lên mặt mình. Dù sao cũng có tác dụng giải nhiệt.
Lương và Phan xuống đến sảnh bệnh viện, cả hai ngồi ở hàng ghế chờ cạnh cửa.
- Em không về nhà à?
Lương hỏi. Cô định cảm ơn vì Phan đã đưa mình về nhà, nhưng lại không biết nói thế nào.
- Không ạ. Em đang định về thì bạn em gọi báo tin nó bị tai nạn. Nên là em phải chạy đến viện. Cô thì sao ạ?
- Bà nội bị ốm.
Lương thì thào nói. Đến đây, cô tự dưng cảm thấy mình có tội lắm. Dương như mọi bệnh tật của bà Hoài đều là do cô nguyền rủa và mong đợi. Lương thở dài, siết chặt chai nước trong tay mà không uống.
- Cô đừng lo lắng quá. – Phan quay sang an ủi Lương, một cách ngượng nghịu. Hiển nhiên là cậu trai trẻ này khá vụng về trong chuyện an ủi người khác, và trong cách thể hiện tình cảm. Chắc đó cũng là lý do vì sao mà cô gái kia đã đòi chia tay.
Lương nhếch môi lên, tạo thành một nụ cười gượng.
- Đừng gọi là cô. Chị hơn em có ba tuổi thôi. Gọi chị em đi cho dễ nói chuyện.
- À, vâng.
Phan gật đầu, rồi lại gãi đầu. Cậu chẳng biết phải ứng đối thế nào với những lời mà Lương nói. Cả hai người lại im lặng sau cái gật đầu của Phan. Rõ ràng là cả hai chẳng biết phải nói gì với nhau.
Lương còn đang mải nghĩ đến những việc xấu xa mà mình đã làm. Nếu như hôm nay bà không còn, có chết cô cũng không tha thứ cho mình. Nhưng Lương không muốn làm theo ý của bà, và bỏ qua mơ ước cùng sự tự do của mình. Cô phải làm thế nào mới được đây?
- Này. Nếu như em phải lựa chọn, giữa tự do và mơ ước của em, với tình yêu và một người sẽ không đi cùng em đến cuối đời, em sẽ chọn cái gì?
Bị hỏi bất ngờ, Phan ngẩng đầu lên nhìn Lương với vẻ lúng túng. Cậu chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện như thế. Nó quá xa xôi với bản thân cậu, và quá là khó khăn. Phan nhún vai.
- Em sẽ chọn điều gì khiến em hạnh phúc. Một điều gì đó chắc chắn sẽ làm em hạnh phúc. Có thể là mơ ước của em. Cũng có thể là người kia.
- Nhưng nếu như họ sẽ bỏ lại em vào một ngày nào đó, thì làm sao em có thể hạnh phúc được nữa?
Phan chẹp miệng. Người lớn đều nghĩ xa xôi đến thế hay sao? Dù rằng Lương chỉ hơn cậu có ba tuổi.
- Em chẳng nghĩ nhiều được đến thế đâu. Nếu không thể chọn thì đừng chọn. Chúng ta có thể dung hòa được cả hai thứ cơ mà.
Phan nói xong cũng bị chính mình làm cho bất ngờ. Cậu mà lại nói được câu triết lý như thế ư? Lương gật gù, cảm thấy như mình được khai sáng vậy. Cô chợt nghĩ rằng, suốt bao nhiêu năm qua cô đã sống vì bà, vì người khác, đến lúc cô phải làm gì đó cho mình chứ.
Lương đứng dậy, gật đầu với Phan rồi vẫy tay chào cậu nhóc. Cô phải quay lại với bà Hoài. Sau cuộc nói chuyện này, Lương nhận ra sự tách bạch giữa việc yêu thương bà và việc theo đuổi cuộc sống mà mình muốn. Nó chẳng có ràng buộc gì với nhau. Cô vẫn có thể chăm sóc bà dù không lấy chồng, làm một người vợ hiền lương thục đức như bà muốn.
Khi Lương trở về phòng bệnh, các bác sĩ đã rời đi. Bà Hoài đang nằm trên giường bệnh, ngủ say. Máy đo nhịp tim lại vang lên những tiếng tít tít đều đặn và chậm chạp. Thái ngồi bên cạnh giường, đứng bật dậy khi thấy Lương quay lại.
- Em đi đâu mà lâu vậy?
- Em cần suy nghĩ một chút. – Lương nói. Cô ngồi xuống chỗ mà Thái vừa ngồi, cầm tay bà Hoài, siết chặt lấy bàn tay nhăn nheo và lạnh ngắt của bà.
- Giờ nào rồi mà em còn nghĩ? Em không lo lắng gì sao? Sao lúc nào em cũng nghĩ cho mình thôi vậy? – Thái gắt lên với cô.
Lương nhíu mày. Cô lắc đầu với anh, đưa tay lên miệng ra dấu suỵt.
- Để bà nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác về nhà nói.
Thái bực bội. Anh không nói được gì, hậm hực đi ra khỏi phòng.
Trò chơi nhân tình (Phần 3)-2
Trong đêm qua, Thái đã nghĩ kỹ đến chuyện ở cùng với Lương. Dù sao hai người cũng đã kết hôn, chỉ cần anh không ly hôn với cô là được.
***
Sáng hôm sau, Thái đưa Lương về nhà để cả hai có thể chuẩn bị đi làm. Bà Hoài đã tỉnh và khỏe lên đôi chút. Lương thuê một hộ sĩ riêng tới chỉ để chăm sóc cho bà.
Sau khi thay đồ xong, Lương cầm một tờ giấy và đi xuống nhà. Thái đã ngồi chờ Lương ở dưới phòng khách. Anh có vài điều muốn nói với cô.
Trong đêm qua, Thái đã nghĩ kỹ đến chuyện ở cùng với Lương. Dù sao hai người cũng đã kết hôn, chỉ cần anh không ly hôn với cô là được. Còn chuyện tình cảm, anh có thể vun đắp với cô dần dần. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh không tin là mình không thể khiến Lương rơi vào lưới tình. Thái cho rằng đó là việc cần thiết cho cả Lương, cả bà Hoài và cả mình.
Ngược lại, Lương thì không muốn như vậy. Trước khi Thái kịp mở miệng, cô đã đặt lên bàn tờ đơn ly hôn.
- Em lại muốn gì đây? Những gì anh nói với em đêm qua không là gì sao? Cả tình trạng của bà hiện tại cũng không khiến em bận tâm ư?
Lương thở dài. Cô đặt túi xách lên bàn và ngồi xuống ghế.
- Em có khả năng, em có tự lập, em có thể tự chăm sóc bà. – Lương khẳng định, và cái túi hàng hiệu trị giá cả ngàn đô trước mặt Thái sáng lóa lên, như một bằng chứng cho việc Lương thật sự có đủ khả năng để tách riêng khỏi anh và chăm lo cho bà Hoài. – Hơn nữa, chúng ta không yêu nhau.
- Anh không đồng ý. Bà đang rất yếu rồi.
- Em hiểu là anh lo lắng cho bà. Thời gian qua ở cùng bà và chăm sóc bà, hắn là anh cũng có tình cảm với bà nhiều. Anh vẫn có thể thăm bà dù không ở cùng với em.
Lương nhỏ nhẹ nói. Cô đẩy tờ đơn ly hôn về phía Thái, chứng tỏ sự kiên quyết của mình.
Thái cầm tờ đơn lên, xé làm đôi và quẳng xuống đất.
- Anh không đồng ý. Chúng ta hãy cứ làm đúng như thỏa thuận đi. Thêm một thời gian nữa, dù sao cả hai chúng ta đều không vướng bận gì.
Thái nói xong, đứng dậy định bỏ đi. Lương cảm thấy vô cùng khó chịu. Giờ thì sao, Thái khiến cô cảm thấy anh mới là người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình. Rõ ràng điều anh muốn cũng là tự do, và sự sống của bà Hoài.
Không còn cách nào khác, Lương đành phải bịa đại ra một lý do cho mình.
- Em có người khác rồi.
💖💖💖💖
Bất đắc dĩ, Lương đã phải nói dối Thái. Liệu anh có tin cô, và Lương kiếm đâu ra một anh chàng người yêu để khiến Thái tin vào điều đó? Có khi nào Phan sẽ giúp cô không?
Bà Hoài có để yên cho Lương được sống xa rời sự kiểm soát của mình?
Thái biết rõ Lương là người thế nào. Đó cũng là lý do vì sao anh lại chấp nhận với điều kiệnly hôn của Lương. Thái đã từng muốn trả lại tự do cho cô, sau khi bà Hoài mất. Nhưng hiện tại thì không. Anh không muốn nữa. Một chút tham lam và chiếm hữu khiến Thái không muốn buông tay Lương ra.
Anh không rõ là anh đã thích cô từ khi nào. Có lẽ đó là cảm giác quen thuộc khi ba năm qua anh đã ở cạnh cô. Dù rằng cả hai người luôn tôn trọng đời sống riêng tư của nhau, không ai can thiệp vào công việc hay mối quan hệ của đối phương, nhưng Lương vẫn luôn như vậy, không tìm thêm một ai khác, không có mối quan hệ ngoài luồng.
Chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện. Lương vội vàng mở cửa, chạy vào trong. Thái vẫn còn phải đi tìm chỗ đỗ xe. Lương lên đến phòng bệnh của bà Hoài thì đã thấy các bác sĩ đứng chật cả phòng. Người ta đang sốc điện cho bà.
Lương sợ hãi lùi lại phía sau, thở hắt ra.
- Bà Hoài lên cơn đột quỵ, khá là nguy kịch. Chị hãy chuẩn bị tinh thần. – Y tá nói nhỏ với cô, vẻ mặt đầy sự nuối tiếc.
Lương mím môi. Cái máy đo nhịp tim vẫn đang kêu váng lên và vạch nhịp tim thẳng đuột trên màn hình báo hiệu một điều gì đó không hay ho.
Lương cảm thấy chóng mặt. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn mong chờ một ngày mình được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này với Thái. Nhưng đến khi bà Hoài lâm và nguy kịch, cô lại cảm thấy khó chịu. Cứ như là có con sâu nào đó đã chui vào trái tim cô và làm tổ trong đó, ngày ngày chọc ngoáy khiến cho nó nhức nhối và rồi giờ thì vỡ bung ra. Cô nhận ra mình không nên hi vọng một điều như vậy.
Mong cho bà nội của mình chết đi ư? Sao cô lại khốn nạn đến thế?
Hai mắt Lương nóng lên, cơn choáng váng ập đến, có lẽ là vì rượu vẫn chưa tan mà lại gặp phải cú sốc tinh thần. Lương ngã người ra phía sau. Thật may là Thái đã kịp thời đỡ lấy cô.
- Đừng cố. Chúng ta ra ngoài kia ngồi chờ được không?
Giọng Thái nhỏ nhẹ vang lên bên tai. Anh dìu Lương ra ghế chờ ở ngoài cửa. Lương mệt mỏi, gục đầu xuống và nhắm mắt lại. Thái vòng tay qua vai cô, định kéo Lương về phía mình và để cô ngả đầu lên vai. Nhưng Lương lại đẩy anh ra.
- Em đi mua một chút nước. Anh ngồi đây trông bà giúp em nhé. - Lương nói rồi đứng dậy, rời đi.
Thái cắn răng. Vì lời hứa tôn trọng không gian riêng tư chết tiệt đó mà anh đã bỏ qua không biết bao nhiêu cơ hội đến gần Lương. Lần này cũng như vậy.
Trò chơi nhân tình (Phần 3)-1
Phan nói xong cũng bị chính mình làm cho bất ngờ. Cậu mà lại nói được câu triết lý như thế ư? Lương gật gù, cảm thấy như mình được khai sáng vậy.
Lương đi ra đầu hành lang, ở đó có một cái máy bán nước tự động. Cô đút tiền vào khe và định ấn nút số 12, mua một lon cafe. Đột nhiên có bàn tay chặn lấy tay cô.
Lương ngẩng đầu lên, khá là ngạc nhiên khi thấy Phan đứng cạnh mình.
- Cái này không tốt đâu cô. Nên uống nước điện giải. Cô vừa say xong, uống cafe vào thì ngày mai sẽ mệt lắm đấy.
Nói rồi, chẳng đợi cô đồng ý hay không, cậu ta đưa tay lên ấn ngay vào nút số 13. Một chai nước pocari rơi uỳnh xuống hộc. Phan khom người xuống lấy chai nước lên đưa cho Lương. Lương cầm lấy nó, áp lên mặt mình. Dù sao cũng có tác dụng giải nhiệt.
Lương và Phan xuống đến sảnh bệnh viện, cả hai ngồi ở hàng ghế chờ cạnh cửa.
- Em không về nhà à?
Lương hỏi. Cô định cảm ơn vì Phan đã đưa mình về nhà, nhưng lại không biết nói thế nào.
- Không ạ. Em đang định về thì bạn em gọi báo tin nó bị tai nạn. Nên là em phải chạy đến viện. Cô thì sao ạ?
- Bà nội bị ốm.
Lương thì thào nói. Đến đây, cô tự dưng cảm thấy mình có tội lắm. Dương như mọi bệnh tật của bà Hoài đều là do cô nguyền rủa và mong đợi. Lương thở dài, siết chặt chai nước trong tay mà không uống.
- Cô đừng lo lắng quá. – Phan quay sang an ủi Lương, một cách ngượng nghịu. Hiển nhiên là cậu trai trẻ này khá vụng về trong chuyện an ủi người khác, và trong cách thể hiện tình cảm. Chắc đó cũng là lý do vì sao mà cô gái kia đã đòi chia tay.
Lương nhếch môi lên, tạo thành một nụ cười gượng.
- Đừng gọi là cô. Chị hơn em có ba tuổi thôi. Gọi chị em đi cho dễ nói chuyện.
- À, vâng.
Phan gật đầu, rồi lại gãi đầu. Cậu chẳng biết phải ứng đối thế nào với những lời mà Lương nói. Cả hai người lại im lặng sau cái gật đầu của Phan. Rõ ràng là cả hai chẳng biết phải nói gì với nhau.
Lương còn đang mải nghĩ đến những việc xấu xa mà mình đã làm. Nếu như hôm nay bà không còn, có chết cô cũng không tha thứ cho mình. Nhưng Lương không muốn làm theo ý của bà, và bỏ qua mơ ước cùng sự tự do của mình. Cô phải làm thế nào mới được đây?
- Này. Nếu như em phải lựa chọn, giữa tự do và mơ ước của em, với tình yêu và một người sẽ không đi cùng em đến cuối đời, em sẽ chọn cái gì?
Bị hỏi bất ngờ, Phan ngẩng đầu lên nhìn Lương với vẻ lúng túng. Cậu chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện như thế. Nó quá xa xôi với bản thân cậu, và quá là khó khăn. Phan nhún vai.
- Em sẽ chọn điều gì khiến em hạnh phúc. Một điều gì đó chắc chắn sẽ làm em hạnh phúc. Có thể là mơ ước của em. Cũng có thể là người kia.
- Nhưng nếu như họ sẽ bỏ lại em vào một ngày nào đó, thì làm sao em có thể hạnh phúc được nữa?
Phan chẹp miệng. Người lớn đều nghĩ xa xôi đến thế hay sao? Dù rằng Lương chỉ hơn cậu có ba tuổi.
- Em chẳng nghĩ nhiều được đến thế đâu. Nếu không thể chọn thì đừng chọn. Chúng ta có thể dung hòa được cả hai thứ cơ mà.
Phan nói xong cũng bị chính mình làm cho bất ngờ. Cậu mà lại nói được câu triết lý như thế ư? Lương gật gù, cảm thấy như mình được khai sáng vậy. Cô chợt nghĩ rằng, suốt bao nhiêu năm qua cô đã sống vì bà, vì người khác, đến lúc cô phải làm gì đó cho mình chứ.
Lương đứng dậy, gật đầu với Phan rồi vẫy tay chào cậu nhóc. Cô phải quay lại với bà Hoài. Sau cuộc nói chuyện này, Lương nhận ra sự tách bạch giữa việc yêu thương bà và việc theo đuổi cuộc sống mà mình muốn. Nó chẳng có ràng buộc gì với nhau. Cô vẫn có thể chăm sóc bà dù không lấy chồng, làm một người vợ hiền lương thục đức như bà muốn.
Khi Lương trở về phòng bệnh, các bác sĩ đã rời đi. Bà Hoài đang nằm trên giường bệnh, ngủ say. Máy đo nhịp tim lại vang lên những tiếng tít tít đều đặn và chậm chạp. Thái ngồi bên cạnh giường, đứng bật dậy khi thấy Lương quay lại.
- Em đi đâu mà lâu vậy?
- Em cần suy nghĩ một chút. – Lương nói. Cô ngồi xuống chỗ mà Thái vừa ngồi, cầm tay bà Hoài, siết chặt lấy bàn tay nhăn nheo và lạnh ngắt của bà.
- Giờ nào rồi mà em còn nghĩ? Em không lo lắng gì sao? Sao lúc nào em cũng nghĩ cho mình thôi vậy? – Thái gắt lên với cô.
Lương nhíu mày. Cô lắc đầu với anh, đưa tay lên miệng ra dấu suỵt.
- Để bà nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác về nhà nói.
Thái bực bội. Anh không nói được gì, hậm hực đi ra khỏi phòng.
Trò chơi nhân tình (Phần 3)-2
Trong đêm qua, Thái đã nghĩ kỹ đến chuyện ở cùng với Lương. Dù sao hai người cũng đã kết hôn, chỉ cần anh không ly hôn với cô là được.
***
Sáng hôm sau, Thái đưa Lương về nhà để cả hai có thể chuẩn bị đi làm. Bà Hoài đã tỉnh và khỏe lên đôi chút. Lương thuê một hộ sĩ riêng tới chỉ để chăm sóc cho bà.
Sau khi thay đồ xong, Lương cầm một tờ giấy và đi xuống nhà. Thái đã ngồi chờ Lương ở dưới phòng khách. Anh có vài điều muốn nói với cô.
Trong đêm qua, Thái đã nghĩ kỹ đến chuyện ở cùng với Lương. Dù sao hai người cũng đã kết hôn, chỉ cần anh không ly hôn với cô là được. Còn chuyện tình cảm, anh có thể vun đắp với cô dần dần. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh không tin là mình không thể khiến Lương rơi vào lưới tình. Thái cho rằng đó là việc cần thiết cho cả Lương, cả bà Hoài và cả mình.
Ngược lại, Lương thì không muốn như vậy. Trước khi Thái kịp mở miệng, cô đã đặt lên bàn tờ đơn ly hôn.
- Em lại muốn gì đây? Những gì anh nói với em đêm qua không là gì sao? Cả tình trạng của bà hiện tại cũng không khiến em bận tâm ư?
Lương thở dài. Cô đặt túi xách lên bàn và ngồi xuống ghế.
- Em có khả năng, em có tự lập, em có thể tự chăm sóc bà. – Lương khẳng định, và cái túi hàng hiệu trị giá cả ngàn đô trước mặt Thái sáng lóa lên, như một bằng chứng cho việc Lương thật sự có đủ khả năng để tách riêng khỏi anh và chăm lo cho bà Hoài. – Hơn nữa, chúng ta không yêu nhau.
- Anh không đồng ý. Bà đang rất yếu rồi.
- Em hiểu là anh lo lắng cho bà. Thời gian qua ở cùng bà và chăm sóc bà, hắn là anh cũng có tình cảm với bà nhiều. Anh vẫn có thể thăm bà dù không ở cùng với em.
Lương nhỏ nhẹ nói. Cô đẩy tờ đơn ly hôn về phía Thái, chứng tỏ sự kiên quyết của mình.
Thái cầm tờ đơn lên, xé làm đôi và quẳng xuống đất.
- Anh không đồng ý. Chúng ta hãy cứ làm đúng như thỏa thuận đi. Thêm một thời gian nữa, dù sao cả hai chúng ta đều không vướng bận gì.
Thái nói xong, đứng dậy định bỏ đi. Lương cảm thấy vô cùng khó chịu. Giờ thì sao, Thái khiến cô cảm thấy anh mới là người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình. Rõ ràng điều anh muốn cũng là tự do, và sự sống của bà Hoài.
Không còn cách nào khác, Lương đành phải bịa đại ra một lý do cho mình.
- Em có người khác rồi.
💖💖💖💖
Bất đắc dĩ, Lương đã phải nói dối Thái. Liệu anh có tin cô, và Lương kiếm đâu ra một anh chàng người yêu để khiến Thái tin vào điều đó? Có khi nào Phan sẽ giúp cô không?
Bà Hoài có để yên cho Lương được sống xa rời sự kiểm soát của mình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook