Khương Diệp tắm rửa xong đã là mười giờ tối, nằm chết dí trong ổ chăn lạ lẫm, còn có chút lạ giường không ngủ được.

Qua mười giờ rưỡi, còn chưa thấy Bùi Chinh vào, cô ngờ vực xuống giường đi tới nhà vệ sinh, cho là anh vẫn còn đang tắm rửa, kết quả là nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, chân dài thò ra một đoạn treo ở bên cạnh ghế sô pha, nhìn từ xa, như có một thi thể đang nằm trên ghế sô pha.

Khương Diệp đi tới vỗ vỗ lên vai anh: "Sao anh lại ngủ đây?"Cô thật sự không hiểu, vì sao có loại người như Ngụy Thành Huy tồn tại, lại còn có người như Bùi Chinh tồn tại.

Thế giới này công bằng ư?Bùi Chinh giữ lấy cổ tay cô, đẩy người ra: "Cô trở về ngủ đi.

""Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì.

" Tay kia của Khương Diệp dắt lấy tay anh, bàn tay của anh rất lớn, dày rộng mạnh mẽ, nóng bỏng, cô hơi dùng sức kéo anh, rồi lại kéo không nhúc nhích, phòng khách không bật đèn, xung quanh đen kịt một vùng, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười vang lên trong phòng Lộ Du Hi, khiến người đàn ông trên ghế sô pha trông có vẻ càng cô đơn lạc lõng.

"Tới đây.

" Cô buông lỏng tay, giọng điệu lộ ra vẻ thờ ơ tỉnh táo, "Như anh đây thì có là gì.


"Cô nói xong quay người đi trở về, đi được vài bước, quay đầu lại nhìn, quả nhiên người đàn ông theo tới.

Đúng là ngoại trừ Ngụy Thành Huy, lần đầu tiên Khương Diệp cùng giường chung gối với một người đàn ông lạ lẫm, hai người cách nhau rất xa, lúc Bùi Chinh tắt đèn còn hỏi cô, vì sao không sợ anh.

Khương Diệp cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười: "Vì sao sợ anh?"Cô thậm chí có một loại xúc động, nếu như bây giờ Bùi Chinh cưỡng ép cô, cô cũng sẽ không phản kháng.

Cũng không biết là bởi vì thất vọng với Ngụy Thành Huy, hay là thất vọng về hôn nhân, giờ phút này tất cả đàn ông trước mặt cô, đều chẳng qua là một thân thể để giải tỏa dục vọng.

"Nhỡ đâu thừa dịp cô ngủ, tôi làm gì đó với cô.

" Anh nói.

"Vậy thì đừng thừa dịp tôi ngủ.

"Bùi Chinh: "! "Hình như anh nở một nụ cười, trong phòng căn phòng tối đen mơ hồ vang lên tiếng cười của anh.

Khương Diệp cũng cong môi lên, cô nghĩ, ít nhất Bùi Chinh không phải loại người cho người ta chán ghét.

Đồng hồ sinh học của cô rất sớm, cộng với việc cô ngủ ở môi trường lạ lẫm, hôm nay chưa đến năm giờ cô đã tỉnh, lúc mở mắt ra, bức màn đóng chặt, căn phòng tối thui, nhưng cô có thể cảm nhận được tiếng hít thở của một người khác, là Bùi Chinh.

Anh xoay người sang, nhưng không ở gần cô, cũng không có động tay động chân ôm lấy cô.

Cô bỗng nhiên đồng tình với người người đàn ông này, anh cũng rất vô tội, lại cứ phải phối hợp với trò chơi trưởng thành khiến cho người khinh thường này.

Lúc Khương Diệp tỉnh dậy lần nữa, Bùi Chinh đã rời giường, cô nhắm mắt lại thư giãn, nghe thấy tiếng bước chân bên tai, cô cũng chưa mở mắt ra, sau khi Bùi Chinh vào nhà, đứng ở mép giường nhìn cô một lúc.

Trông cô có vẻ là loại người thông minh tài giỏi, nếu không phải Ngụy Thành Huy, có lẽ cũng sẽ không đồng ý với cái loại hành vi đổi vợ vớ vẩn này.


Khương Diệp không nghĩ ra anh đang nhìn cái gì, nhưng cô biết rõ, thông thường lúc người làm chuyện xấu bị bắt gặp, sẽ không giấu được tránh né ánh mắt, vì vậy, cô bỗng nhiên mở mắt ra.

Bùi Chinh không tránh.

Ánh mắt anh rất đen, có lẽ là do lông mi dày rậm, khiến cho mặt mày anh trông thô kệch thâm sâu, hình dáng ngũ quan mang theo vẻ sắc bén cường tráng, thấy cô tỉnh, anh hơi hơi lui về phía sau kéo dài khoảng cách, tiếng nói buổi sáng mang theo vài phần khàn khàn: "Chào buổi sáng.

"Khương Diệp cảm thấy thanh âm của anh thật là dễ nghe, cô nheo mắt lại, khẽ mỉm cười lên tiếng: "Chào buổi sáng.

"Rất kỳ quái, tối hôm qua cô lại ngủ rất ngon, cô cho là mình sẽ ngủ không được, nhưng không nghĩ tới còn ngủ thoải mái hơn so với ở nhà.

"Tôi đã làm sandwich.

" Bùi Chinh đứng thẳng người, hôm nay anh mặc bộ vest ba mảnh màu nâu sẫm, nhìn từ góc độ của Khương Diệp, Bùi Chinh rất có sức hấp dẫn nam tính, thân hình cao ngất, tính tình không kiêu ngạo không nóng nảy thân sĩ lễ phép, diện mạo cũng không tồi.

Mấu chốt nhất, còn có thể nấu cơm.

"Khương Diệp?" Anh lại gọi cô một lần.

"Hả?" Khương Diệp hoàn hồn, "Cái gì?""Có việc có thể gọi điện thoại cho tôi.


" Anh đặt danh thiếp lên trên bàn, quay người đi ra ngoài.

Khương Diệp nằm trên giường một lúc, cầm lấy tấm danh thiếp màu xám kia, thiết kế còn rất đặc biệt, cô add luôn số Wechat của anh, lại lưu số điện thoại vào điện thoại, lúc này mới rời giường.

Ngụy Thành Huy cũng thức dậy, thấy cô đi ra từ phòng Bùi Chinh, sắc mặt có chút kỳ quái, có lẽ là muốn hỏi gì đó, rồi lại chậm chạp không mở lời, chỉ là vào lúc Khương Diệp rửa mặt xong chuẩn bị đi ra ngoài, cùng đi ra với cô, tiến vào nhà đối diện.

Khương Diệp thay quần áo, Ngụy Thành Huy theo ở phía sau, cũng lấy một chiếc áo sơmi mới từ trong tủ đồ, hỏi thăm như có vẻ lơ đãng: "Tối hôm qua ngủ ngon không?""Rất ngon.

" Cô thả quần áo đã thay vào cái sọt quần áo bẩn.

"Hai người chưa làm?" Ngụy Thành Huy thấy trên người cô không có dấu vết gì, cũng không biết là may mắn vợ mình chưa bị người đàn ông khác ngủ, hay là châm chọc Bùi Chinh vô dụng, cười nói một câu, "Vậy hai người nằm chung một giường chỉ mỗi ngủ không thôi?"Khương Diệp xịt chút nước hoa cho mình, đứng lên, nói với anh ta: "Ngụy Thành Huy, không phải ai cũng giống như anh.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương