Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]
-
C21: Cút Ra Chỗ Mát Kia Mà Chơi
Editor: Minori
Mọi người đều ngây ngốc.
Những ngón tay trắng nõn của Tống Từ lướt dọc theo nửa vành mũ một cách thích thú, đôi mắt đen nhánh tựa như rơi vào đống lửa, trong phút chốc sáng bừng lên.
Đề bài này, có chút thú vị.
Âm thanh điện tử lại tiếp tục nói, 【Câu hỏi trắc nghiệm số 2, câu trả lời cho câu hỏi số 3 là gì?
A. C B. D C. B D. A】
Trương Trì nôn nóng giật giật chiếc băng đô, cái quái gì vậy?
Gã để tóc bổ luống và cô gái tóc Bob hai mặt nhìn nhau, câu hỏi số 3? Đây không phải câu hỏi số 2 sao?
Âm thanh điện tử mặc kệ bọn họ cảm nhận, 【Câu hỏi trắc nghiệm số 3. Câu trả lời cho câu hỏi này giống với câu hỏi thứ mấy?
A. Câu 1, B. Câu 5, C. Câu 4, D. Câu 2】
Đường Tứ và gã búi tóc cũng bị hấp dẫn bởi những câu hỏi kỳ lạ này, dừng lại bước chân thăm dò. Âm thanh điện tử âm vẫn không nhanh không chậm tiếp tục phát đề,
【Câu hỏi trắc nghiệm 4. Đáp án của câu số 1 hoàn toàn khác với đáp án của câu nào sau đây?
A. Câu 2 và 3 B. Câu 2 và 5 C. Câu 3 và 4 D. Câu 4 và 5】
Sau khi bốn câu hỏi được phát đi, ánh mắt của mọi người gần như dại ra.
Đề bài này giống như một cuộc điện thoại chia tay của người yêu cũ cặn bã nhất, nói rất rõ ràng đâu ra đấy, nhưng thực sự không thể hiểu được, vừa vô lý lại nói xằng nói bậy từ đầu đến cuối.
【Câu hỏi trắc nghiệm 5. Đáp án nào dưới đây chưa từng xuất hiện:
A. B B. C C. A D. Không đáp án nào ở trên】
Sau khi năm câu hỏi được phát đi, phía trên căn phòng, con số đếm ngược màu đỏ nhảy lên như nhịp thở,
119
118
117
......
Nói thẳng là muốn giết chết ai đi, Trương Trì suy sụp vỗ trán mình, dáng vẻ như muốn nhanh chết thật thống khoái.
Mọi người vẫn còn đang dại ra, nhưng Tống Từ vẫn bình tĩnh giơ tay lên và làm những cử chỉ trên không trung như đang tính toán, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc.
Cô gái tóc Bob và gã để tóc bổ luống nghẹn họng nhìn trân trối, không thể nào, loại câu hỏi này thật sự có thể giải sao?
Tống Từ khi thì trầm tư, khi thì khoa tay múa chân với những ngón tay thon dài của mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Bốn người còn lại dừng động tác một cách tự giác và tự phát để tránh gây ra tiếng động làm xáo trộn suy nghĩ của cậu. Trong phòng lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thời gian xoá nhoà ranh giới trong im lặng, mỗi giây dường như kéo dài vô tận, không có điểm cuối.
【Sói ~ già ~ sói ~ già ~ mấy ~ giờ rồi】 Giọng đứa trẻ lanh lảnh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
Cô gái tóc Bob không khỏi run lập cập, không thể nào, còn chạy tới thêm phiền phức vào lúc này sao?
【Trời tối rồi ~】 cậu bé vui sướng nói.
Trong phòng tối đen như mực.
【Bây giờ thời gian cuộc săn người bắt đầu, 】lời nói của cậu bé âm trầm tựa như ác mộng, 【Ông thợ săn ơi, mau hành động đi!】
"Cứu mạng!" Cô gái tóc Bob sợ tới mức hét chói tai.
Một vài tia sáng lạnh cắt ngang không khí và ngang nhiên tấn công về phía bục trung tâm.
"Nằm xuống."
Trương Trì hoảng loạn đang định né sang trái thì giọng nói của Đường Tứ từ bên tai truyền đến, thong dong mà bình tĩnh.
Cậu không tự chủ được làm theo hướng dẫn mà nằm xuống.
Tia lửa bắn tung tóe trong bóng tối, hàng loạt tiếng va chạm kim loại chói tai liên tiếp vang lên.
Các tia lửa rơi xuống, trong phòng chìm vào im lặng chết chóc.
Mọi người đều lo lắng đến mức tim nhảy dựng lên cổ họng, sợ lưỡi dao sẽ chém vào người mình trong giây tiếp theo, cho đến khi đèn bật sáng bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm .
Trương Trì và gã búi tóc đang nằm dưới đất chật vật đứng dậy, phủi bụi trên người, trái ngược hoàn toàn với Đường Tứ đang đứng thẳng tắp bên cạnh, ngay cả góc áo cũng không dính bụi trần, hình thành sự đối lập rõ ràng.
Điều đáng kinh ngạc hơn chính là Tống Từ ở phía đối diện, hình như không để ý tới thời gian săn người lúc nãy, lông mi cụp xuống, vẫn đang đắm chìm trong suy đoán.
Cô gái tóc Bob và gã tóc bổ luống cũng mặt xám mày tro, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Tuy nhiên, không có ai bị thương.
Đường Tứ dụng ý sâu xa liếc nhìn dấu vết trên mặt đất, ánh mắt dán về phía đối diện.
Gã búi tóc vỗ vỗ vạt áo blouse trắng, quơ quơ dao phẫu thuật trên tay như đang chào hỏi với gã để tóc bổ luống, "Xin chào, cậu thợ săn."
Sắc mặt gã để tóc bổ luống khẽ thay đổi, lạnh lùng sắc bén nói, "Ai là thợ săn, anh đừng có ngậm máu phun người!"
"Bảo vệ bản thân là bản năng của con người,"
Đường Tứ kéo kéo chiếc găng tay da bò trên tay phải, dùng cằm hẩy hẩy bên cạnh Trương Trì và gã búi tóc, "Sai lầm lớn nhất của anh là chọn tấn công bục trung tâm phía chúng tôi."
"Anh có chắc đó không phải là khổ nhục kế của hai người họ không?" Gã để tóc bổ luống không phục mà chỉ vào cô gái tóc Bob và Tống Từ bên cạnh, "Hơn nữa bên này còn hai người nữa, dựa vào đâu nói tôi công kích ba anh?"
Trương Trì thở dài, ngay cả cậu cũng hiểu rồi, đàn anh thì không cần nói, khi thời gian săn người lần đầu tiên diễn ra cô gái tóc Bob căn bản không ở đó.
"Chậc," gã búi tóc dùng sống dao của con phẫu thuật vỗ vỗ vào lòng bàn tay, ngả ngớn mà cười, "Đừng giả bộ nữa, con dao vẫn còn lộ sau lưng cậu kia kìa."
Cô gái tóc Bob và Trương Trì lần lượt nhìn về phía sau nhìn về phía sau gã tóc bổ luống, chỉ có chính hắn lù lù bất động, căm giận phản bác, "Nói bậy, hung khí hoàn toàn không phải là dao."
Mọi người:..................
Gã búi tóc cong cong khóe môi vì đã thực hiện được.
Đường Tứ lạnh lùng nói, "Mọi người đều không xác định được hung khí là gì, làm sao cậu xác định không phải dao? Còn nữa, làm sao cậu biết là ba người chúng tôi bị công kích?"
Gã tóc bổ luống không khỏi nghẹn lời, lúc này mới nhận ra bị gã búi tóc lừa.
【Danh tính bị bại lộ, nhiệm vụ thợ săn thất bại!】 Âm thanh điện tử của hệ thống phát ra từ giữa không trung.
"Không, đừng mà!" Sắc mặt gã tóc bổ luống trắng bệch, cố gắng cầu xin lòng thương xót, nhưng sàn nhà dưới chân anh ta đã vỡ vụn không thương tiếc.
Hắn tức muốn hộc máu mà vươn tay tóm lấy cô gái tóc Bob cách hắn gần nhất, hung tợn nói, "Muốn chết thì cùng chết."
Trong chớp nhoáng, Đường Tứ đi lướt qua, một chân đá văng gã xuống, xách theo cô gái tóc Bob thả người nhảy về phía bục.
"A a a!"
Gã để tóc bổ luống kêu thảm rơi xuống.
【Chậc, thật là vô dụng!】 Giọng nói ghét bỏ của cậu bé bồi thêm một câu, sau đó không có tiếng động.
"Răng rắc!"
Ngay khi nhóm Đường Tứ vừa mới đứng trên bục, sàn kính ban đầu của cô gái tóc Bob vỡ vụn thành nhiều mảnh kèm theo âm thanh khiến người ta ê răng, các mảnh vụn lốp bốp rơi xuống.
Cô gái tóc Bob đầu đầy mồ hôi lạnh, động cũng không dám động, sợ giây tiếp theo sẽ ngã xuống tan xương nát thịt giống như miếng sàn nhà kia.
Trương Trì vẻ mặt sùng bái nhìn Đường Tứ, nam thần, anh bật hack phải không? Quá tuyệt đi!
Tất cả mọi người chưa hết kinh hồn, chỉ có con số đếm ngược là không bị ảnh hưởng, chạy vô cùng ổn định. Vẻ mặt của Tống Từ rất bình tĩnh, như thể không nghe thấy gì với thế giới bên ngoài.
20,
19,
......
Đếm ngược không ngừng nhấp nháy, tất cả mọi người đều hồi hộp.
Tống Từ đối diện như đã ngủ say, đã ngồi ở đó rất lâu không thấy nhúc nhích.
10,
9,
......
Vẻ mặt Trương Trì lo lắng đứng ở mép bục, thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến việc cầu xin Đường Tứ trực tiếp mang người về.
Khi đếm ngược nhảy đến 5, Tống Từ mới không nhanh không chậm mà mở mắt, "Câu số 1, đáp án A; câu số 2, đáp án A; câu số 3, đáp án C; câu số 4, đáp án C. Câu số 5, đáp án A."
Trong phòng im phăng phắc, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai biết câu trả lời của Tống Từ có đúng hay không, chỉ có thể hồi hộp chờ hệ thống thông báo kết quả.
Tống Từ thật ra không căng thẳng chút nào, ngáp một cái rồi uể oải đứng dậy.
Nhìn thấy bộ dạng lơ đãng bước thấp bước cao trong chiếc quần thể thao bị ép đến nhàu nhĩ của cậu, lông mày Đường Tứ nhíu lại hai lần, cuối cùng nhăn lại thành một nùi.
【Câu trả lời chính xác. Người chơi số 6 được cộng thêm 120 điểm, điểm tích lũy là 130 điểm.】
130 điểm!
Cô gái tóc Bob hai mắt trợn tròn. Phải chịu đựng bao nhiêu cái mật thất mới có thể kiếm được nhiều điểm như vậy đây!
Trương Trì và gã búi tóc nén trong cổ họng nửa hơi, suýt chút nữa không trở lại bình thường được, đề bài lưu manh như vậy cũng có thể trả lời sao?
Sàn nhà của Tống Từ giống như một con thuyền nhỏ, nhẹ nhàng di chuyển đến mép bục, thành công lên bờ.
"Đàn anh à, không phải anh ngủ được một giấc rồi đấy chứ?" Trương Trì đỡ người nào đó mí mắt trên dưới còn đang đánh nhau.
"Sao có thể chứ," Tống Từ dùng tay che miệng lại, nuốt xuống cái ngáp thứ hai, trên má thoáng hiện lên lúm đồng tiền sinh động, "Chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thôi."
Trương Trì:..................
"Những câu hỏi kia rốt cuộc là như thế nào vậy?" Trương Trì không nhịn được truy hỏi, mấy người bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt muốn biết chân tướng.
"Nó thực ra là một câu hỏi suy luận logic. Lấy câu hỏi số 4 làm cơ sở logic, suy ra từng cái một, loại bỏ cái không hợp lý, còn lại là đáp án đúng." Tống Từ nhẹ nhàng giải thích, "Giả sử câu trả lời cho câu hỏi số 4 là phương án A, như vậy có thể kết luận rằng câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên khác với câu trả lời của câu hỏi thứ hai và thứ ba.
Hơn nữa dựa vào giả thiết câu hỏi trắc nghiệm, nếu đáp án của câu 4 là A, thì lựa chọn B câu 2 và 5 của nó chắc chắn là sai. Theo nội dung A, đã xác định được đáp án câu 1 và câu 2 khác nhau, như vậy có thể suy luận ra đáp án câu 1 và câu 5 chắc chắn giống nhau. Nếu không, lựa chọn B sẽ không phải là đáp án sai.
Theo cách tương tự, lựa chọn C chắc chắn sai, có thể suy ra đáp án câu 1 giống câu 4. Cho đến nay, có thể kết luận rằng đáp án câu 1 cũng giống câu 4 và 5. Nếu vậy, hãy chuyển sang xem câu 3, vì ba lựa chọn đầu tiên của câu thứ ba "câu 1, câu 4, câu 5" là giống nhau, dựa vào giả thiết câu hỏi trắc nghiệm, cho nên đáp án chỉ có thể là phương án D, từ đó đưa ra kết luận đáp án câu 2 và câu 3 giống nhau.
Khi đó đáp án câu 2 được xác nhận là phương án D "Đáp án câu 3 là A". Kết luận này bất đồng với đáp án câu 3 là D vừa mới tìm được, vì vậy giả thiết ban đầu "Đáp án câu 4 là phương án A" là không hợp lệ.
Theo cách tư duy này, lần lượt suy đoán ba đáp án còn lại của câu 4 là có thể nhận được đáp án chính xác cuối cùng là A, A, C, C, A."
(Nếu ai hiểu được đoạn giải thích phía trên xin hãy bỏ qua đoạn dưới này nhé. Mình chỉ giải thích lại nếu mn không hiểu đoạn giải thích phía trên thôi.
*Câu 4: "Đáp án của câu nào khác với câu 1"
A. Câu 2 và 3 B. Câu 2 và 5 C. Câu 3 và 4 D. Câu 4 và 5
Giả sử đáp án đúng là A, thì đáp án B C D sẽ là sai.
- A đúng -> đáp án câu 1 khác câu 2 và 3
- B sai -> đáp án câu 1 giống câu 2 và 5 (nhưng bên trên đã khẳng định đáp án câu 1 khác câu 2) -> đáp án câu 1 chỉ giống câu 5.
- C sai -> đáp án câu 1 giống câu 3 và 4 (nhưng bên trên cũng đã khẳng định đáp án câu 1 khác câu 3) -> đáp án câu 1 chỉ giống câu 4.
Suy ra, đáp án câu 1 giống câu 4 và 5.
*Câu 3 "Đáp án của câu này giống câu thứ mấy?"
A. Câu 1 B. Câu 5. C. Câu 4 D. Câu 2
Vì đáp án câu 3 khác câu 1 nên khác luôn câu 4 và 5
=> chỉ còn đáp án D "Câu 2" => Đáp án câu 3 giống câu 2.
*Câu 2 hỏi "Đáp án của câu 3 là gì?"
A. C B. D C. B D. A
Đáp án câu 2 giống câu 3 -> chọn D (Tức "đáp án câu 3 là A")
=> Nếu câu 2 chọn D thì đáp án của câu 3 phải là A nhưng như vậy sẽ khác với đáp án câu 3 mới tìm được phía trên ("Đáp án câu 3 giống câu 2 là D").
Suy ra, giả thiết ban đầu "Đáp án câu 4 là A" đưa ra không đúng.
Mọi người có hiểu hơn tí nào không? >o<)
Sau khi nghe Tống Từ giải thích xong, ngoại trừ Đường Tứ và gã búi tóc, ánh mắt của hai người còn lại đều biến thành cuộn nhang, ngay khi Tống Từ nói đến câu thứ ba, Trương Trì đã không theo kịp tiết tấu của anh rồi.
Năm người tụ tập vòng quanh bốn cánh cửa như cối xay gió hai lần, quan sát mọi ngóc ngách.
Giống như miêu tả lúc trước của gã búi tóc và Trương Trì vậy, bốn cánh cửa, ngoại trừ vị trí sắp xếp và chữ trên cánh cửa, thì hoàn toàn giống nhau như đúc, không có sự khác biệt.
Ngay cả khe hở hẹp dài dưới tay nắm cửa cũng không khác chút nào.
Cô gái tóc Bob nhìn quanh bốn phía, "Có vẻ như chúng ta cần tìm hai thứ, cánh cửa chính xác, và chiếc thẻ có thể mở cửa."
Nhưng trên bục trống không, ngoại trừ bốn cánh cửa, cũng không có thứ gì khác, thậm chí không có cuốn nhật ký cần dùng cho mỗi phòng.
Còn chưa đầy nửa tiếng nữa, làm sao bọn họ mới có thể chọn đúng cánh cửa để thoát khỏi đây chữ?
"Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy thứ phía dưới mnày không phải đường thoát ra ngoài." Trương Trì ngồi xổm xuống, gập đốt ngón tay gõ gõ lên cánh cửa viết từ Hạ kia, ván cửa phát ra tiếng cốc cốc trầm đục, "Cửa ra của mật thất, liệu sẽ đặt tuỳ tiện ở vị trí dễ thấy như này sao?"
Cậu vẫn còn nhớ cánh cửa của nhà trọ Hoàng Tuyền trước đó khiến người ta bực mình thế nào, nhưng bây giờ cánh cửa này xuất hiện không khỏi có chút quá đơn giản.
Gã búi tóc nhún vai, "Cũng có khả năng cửa được đặt rõ ràng là bởi vì mật mã đủ khó, khó hiểu hoặc là khó tìm."
Trương Trì gãi gãi tóc, cũng đúng, giống như mật mã W2 trước đó, rõ ràng đàn anh đã đoán ra mật mã chính xác nhưng bọn họ chỉ có thể ngồi chờ đợi, lãng phí thời gian. Nếu không nhờ người mặc áo thun xanh lục cuối cùng cũng may mắn ghép ra, thì tất cả bọn họ đã bị loại từ lâu rồi.
"Hơn nữa, chúng ta giống như còn có một nhiệm vụ chưa hoàn thành," Trương Trì nhìn mọi người, "Mọi người còn nhớ lúc đầu, giọng của cậu bé kia có nói, người bạn tốt nhất của nó biến mất không?"
"Đó chưa chắc là nhiệm vụ nhỉ?" Cô gái tóc Bob phản bác, "Ngoại trừ mật mã mở cửa của mỗi phòng, chúng ta không tìm được bất kỳ manh mối nào về người bạn của nó."
Tống Từ không chút để ý lấy ngón tay xoa xoa vành mũ sau cổ, "Chúng ta tìm được chín trang nhật ký."
"Nhưng mà, nhật ký đó không phải là bài tập ngoại khóa của cậu bé sao? Chỉ là nuôi thú cưng mà thôi, có liên quan gì đến người bạn của nó chứ..." Cô gái tóc Bob nói được một nửa đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ mặt không thể tin được, "Không phải chứ, chẳng lẽ thú cưng trong nhật ký là chỉ cái khác sao?"
"Cũng không phải là không có khả năng," gã búi tóc móc con dao phẫu thuật từ trong túi, dùng lưỡi dao so sánh chiều rộng của khe hở trên cánh cửa, "Không phải có câu nói, thú cưng là người bạn tốt nhất của con người sao."
"Đúng đúng đúng, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy như vậy rồi." Trương Trì tỏ vẻ rất tán đồng với gã búi tóc nói.
Đường Tứ đứng phía sau Tống Từ, như suy tư gì đó mà xoay chiếc huy hiệu vàng, cũng không nói chen vào.
"Vậy không bằng mọi người cùng nghiên cứu kỹ hơn nữa?" Trương Trì đặt cuốn nhật ký trong tay xuống đất, mọi người lần lượt mở ra, sắp xếp theo thứ tự thời gian
【Ngày 1 tháng 3, trời nhiều mây, tôi rất muốn nuôi vài con thú cưng! Nhưng mà mẹ không cho phép, hu hu. 】
【Ngày 5 tháng 3, trời nắng đẹp không mây, mẹ làm món tráng miệng yêu thích của tôi, nhưng tôi chưa làm xong bài tập ngoại khoá mà cô giáo giao, không được ăn, tức quá đi!】
【Ngày 6 tháng 3, trời trong xanh, tôi đã nghĩ ra một sáng kiến, tôi sẽ viết nhật ký quan sát thú cưng trong bài tập ngoại khoá, như vậy mẹ có thể cho phép cho tôi nuôi thú cưng rồi!】
【Ngày 7 tháng 3 thời tiết trong lành, cuối cùng tôi cũng có thú cưng rồi, Bé Ngoan, sau này tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, tớ cũng sẽ tạo một ngôi nhà thật đẹp cho cậu, cậu chắc chắn sẽ thích.】
【Ngày 9 tháng 3, thời tiết nhiều mây, Bé Ngoan không ngoan chút nào, luôn muốn chạy ra ngoài. Mẹ nói có thể nó đang động dục, nếu còn đi nữa, chỉ có thể đem nó đi phẫu thuật triệt sản.】
【Ngày 12 tháng 3, thời tiết nắng ấm, bác sĩ nói Bé Ngoan rất thông minh, nếu huấn luyện tốt có thể tham gia thi đấu. Dựa theo những gì bác sĩ nói, tôi đã chuẩn bị một kế hoạch huấn luyện cho Bé Ngoan, Bé Ngoan của tôi sẽ trở thành thú cưng tuyệt vời nhất.】
【Ngày 18 tháng 3, thời tiết ấm áp, tôi rất buồn. Hôm nay tôi đưa Bé Ngoan đi tắm, Bé Ngoan không nghe lời mà lẻn trốn đi, còn vô tình làm bản thân bị ngã gãy chân. Mẹ rất tức giận.】
【Ngày 22 tháng 3, trời nhiều mây, vết thương của Bé Ngoan đã đỡ hơn nhiều, nhưng nó dường như không thèm ăn gì cả, mãi chẳng chịu ăn, nó càng ngày càng gầy đi.】
【Ngày 27 tháng 3, trời nhiều mây, Bé Ngoan, tớ coi cậu như người bạn thân nhất, sao cậu lại cắn tớ? Mẹ nói rằng không thể giữ lại thú cưng cắn người, tớ đã rất buồn.】
"Một con sen ra đời." Trương Trì ngồi xổm trên tấm cửa kết luận nói.
"Liệu Bé Ngoan có thể đã chết hay không?" Đọc lại nhật ký của cậu bé, cô gái tóc Bob mơ hồ cảm giác được hơi thở bi thương. Cho đi, bỏ rơi hay thậm chí là giết hại, có quá nhiều cách hiểu về cái kết của thú cưng "không thể giữ lại".
Gã búi tóc bình tĩnh nói, "Giả sử Bé Ngoan chính là người bạn thân nhất trong miệng cậu bé, nếu nó đã chết, vậy cậu bé muốn chúng ta tìm chẳng lẽ là xác của nó sao?"
"Cũng có thể là đem tặng rồi, hoặc là nhóc đó không biết thú cưng đã chết."
"Cho dù là sống hay chết, nếu đây thực sự là nhiệm vụ do chủ nhân mật thất giao cho chúng ta, Bé Ngoan nhất định ở trong căn phòng này. Thậm chí là trên bục này." Gã búi tóc dùng dao phẫu thuật gõ vào lòng bàn tay, khẳng định nói.
Theo lý mà nói, mục tiêu nhiệm vụ phải nằm trong khả năng của bọn họ, vì vậy lớn nhất không được vượt quá căn phòng này và nhỏ nhất chính là cái bục hiện tại này.
"Mẹ nó, phía dưới này không phải là thi thể của Bé Ngoan đấy chứ?" Trương Trì trên ván cửa nhảy lên như lò xo, trốn phía sau Tống Từ.
Chẳng qua chỉ là một con mèo hoặc con chó, đến mức vậy sao? Gã búi tóc liếc nhìn Trương Trì một cái, "Cậu sợ chó à?"
"Mèo! Khi còn nhỏ, tôi đã bị một con mèo cào mười mấy nhát trên đầu, khâu rất nhiều mũi! Thiếu chút nữa huỷ dung!" Trương Trì ló đầu ra sau bả vai Tống Từ, đáp lại bằng sự đau buồn và phẫn nộ trước bóng ma lớn nhất trong tuổi thơ của mình.
Mọi người:..................
Gã búi tóc đảo ngược con dao, dùng chuôi dao nâng cằm Trương Trì lên, cẩn thận quan sát, "Yên tâm, khuôn mặt 70 điểm của cậu vẫn có thể dùng được, lần sau bị cào huỷ dung nhớ đến tìm tôi."
"Tìm anh làm gì?" Trương Trì hẩy chuôi dao của anh ta ra.
"Hủy dung, đương nhiên phải tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ rồi." Gã búi tóc quơ quơ dòng chữ Một dao năm trăm trên chuôi dao, "Đảm bảo khiến cậu hài lòng."
Trương Trì và Tống Từ đều ngây ngẩn cả người, trong một khoảng thời gian dài mới biết anh chàng này là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ?
Thảo nào anh ta luôn nhìn chằm chằm vào mặt người khác nhìn tới nhìn lui, hoá ra là bệnh nghề nghiệp.
"Làm ơn mọi người, nên tranh thủ thời gian nghĩ cách mở cửa như thế nào đi!" Cô gái tóc Bob có chút sốt ruột, qua hai mươi phút nữa nếu không tìm thấy cửa và chìa khoá sẽ bị mật thất loại bỏ, mấy người không sợ sao?
"Thẻ cửa liệu có ở những căn phòng đã được mở hay không?" Đường Tứ nghĩ đến những hạt châu mà bọn họ đã thu thập từ nhiều phòng trước đó.
Ở các phòng khác? Cô gái tóc Bob nhìn những miếng sàn kính nổi bên cạnh bục, nếu muốn đi ra ngoài rồi trở lại phải tham gia hai lần trò chơi đố phà, tỷ lệ hai lần vượt qua an toàn quả thực vô cùng nhỏ.
"Nhưng mà, không tìm thấy tấm thẻ hình vuông trong căn phòng nào à?" Trương Trì cau mày buồn rầu.
Mọi người bắt đầu cố gắng nhớ lại những thứ mà bọn họ đã thấy trong mỗi căn phòng.
Mũ châu của W2, cây Pitago của W3, tờ báo của W4, thơ từ của B5, máy chạy bộ của B6, máy tính của Y7, ghép hình bản đồ của W8, thời khoá biểu của R9, máy nghe nhạc của W10, trong đó điêu khắc của W3 và trò chơi ghép hình của W8 đều đã chìm xuống đất cùng với bức tường, muốn dùng cũng không dùng được.
"Đĩa CD!" Tống Từ và bím tóc dường như đồng thời lên tiếng.
Thứ có thể nhét vào cái khe hẹp đó không nhất thiết phải hình vuông, cũng có thể hình tròn!
Gã búi tóc lấy máy nghe nhạc CD trong túi áo blouse trắng ra, lấy chiếc đĩa CD bên trong, để phía trên khe hở ướm thử, chiều rộng và chiều dài thực sự phù hợp
"Khoan đã, cho dù là đĩa CD cũng chưa chắc là cái này, liệu trong ổ đĩa máy tính của Y7 có thể cũng có đĩa CD hay không?" Trương Trì như nhớ ra điều gì đó ngăn gã búi tóc lại.
"Máy tính kia không có ổ đĩa." Gã búi tóc lắc lắc đầu, lúc ấy hắn đã xem xét kỹ rồi.
Trương Trì lúc này mới yên tâm, "Vấn đề giải quyết được một nửa, tiếp theo chính là vấn đề chọn cửa."
"Xuân." Gã búi tóc dự liệu trước mà chỉ chỉ cánh cửa bên trái kia.
"Vì sao?" Cô gái tóc Bob khó hiểu hỏi.
Gã búi tóc quơ quơ đĩa CD kia, đặt nó vào máy nghe nhạc, nhấn nút phát.
【Chim én nhỏ, mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm đều tới đây. 】 giọng nói của cậu bé phát ra.
Giọng nói quen thuộc gợi cho cô gái tóc Bob nhớ đến thời khắc đi săn và vẻ mặt dữ tợn của gã tóc bổ luống muốn kéo cô xuống, khiến cô không khỏi phản xạ có điều kiện mà run lập cập.
【Em hỏi chim én "Vì sao bạn tới đây?"
Chim én nói, "Cút ra chỗ mát kia mà chơi."】
"Không đúng." Gã búi tóc rút chiếc đĩa CD ra, đang định nhét vào cánh cửa có chữ Xuân kia, Tống Từ đột nhiên lên tiếng.
Bàn tay của gã búi tóc bị chặn giữa không trung bởi một bàn tay đeo găng bằng da. Trước khi Tống Từ lên tiếng thì Đường Tứ đã ngăn anh ta lại.
Sai ở đâu? Gã búi tóc bối rối nhìn hai người họ.
Đường Tứ đi lên phía trước hai bước, dừng lại bên canh cánh cửa viết chữ Thu, "Cút ra chỗ mát kia mà chơi."
Mọi người:???
"Tôi cũng cảm thấy là Thu." Tống Từ gật gật đầu. Xuân hạ thu đông, trong bốn mùa miêu tả thích hợp nhất cho từ Mát, hẳn là Thu.
Gã búi tóc trầm mặc vài giây, đưa đĩa CD cho Đường Tứ, "Do tôi sơ ý, hai người nói rất đúng, đằng trước là cạm bẫy, câu cuối cùng mới là mấu chốt."
Đường Tứ ngồi xổm xuống, nhét đĩa CD vào trong.
Không đợi hắn buông tay ra, toàn bộ bục đều chấn động. Cô gái tóc Bob hoảng sợ túm lấy Trương Trì, gay go rồi, nếu làm sai thì cả bục này sẽ không đổ xuống đấy chứ?
Ván cửa có viết chữ Thu từ từ dâng lên trong chấn động, lộ ra một cỗ quan tài băng gần như trong suốt với khí lạnh bao quanh.
Xuyên qua thành quan tài, có thể nhìn thấy thi thể một người đàn ông lạ mặt nằm bên trong.
Mọi người:..................
Còn thú cưng thì sao? Làm sao con người lại xuất hiện?
"Đây là ai? Chủ nhân của mật thất?" Trương Trì vò đầu bứt tóc, tự hỏi tại sao thú cưng lại biến thành đàn ông.
Người đàn ông trong quan tài băng mặc một bộ đồ jean, dáng vẻ tiều tuỵ, trong khi mọi người còn chưa hết bàng hoàng, Đường Tứ và và gã búi tóc đã bình tĩnh nhấc quan tài băng lên và bắt đầu điều tra thi thể.
Cô gái tóc Bob rùng mình một cái, mấy người không sợ à?
"Kỳ lạ, người này có vẻ như từng bị gãy xương không lâu trước khi chết." Gã búi tóc vân vê xương chân của người đàn ông.
Tống Từ trong lòng liền nảy lên, "Xem anh ta có phải thái giám hay không."
Mọi người:???
Cô gái Bob mặt đỏ bừng xoay người đi.
"Cậu cảm thấy......" Sau một hồi suy nghĩ, gã búi tóc cũng hiểu ý của Tống Từ, nhanh chóng gật đầu xác nhận, "Là anh ta."
"Là ai?" Nhìn bọn họ đoán này đoán nọ Trương Thỉ hoàn toàn mờ mịt.
"Anh ta chính là Bé Ngoan." Tống Từ lời ít mà ý nhiều nói.
Anh ta là Bé Ngoan á? Cô gái tóc Bob và Trương Trì đều sững sờ trước kết luận này.
Trương Trì lắp bắp nói, "Bé Ngoan, Bé Ngoan không phải là thú cưng sao? Đây rõ ràng là con người mà!"
"Từng bị thiến, từng gãy chân, càng ngày càng gầy." Tống Từ lấy từng chi tiết trong cuốn nhật ký ra so sánh với thi thể trước mặt.
"Nhưng mà, con người sao có thể làm thú cưng được chứ?" Trương Trì vẫn nghĩ không thông.
"Cậu có thể nghĩ theo một khía cạnh khác, chẳng hạn như chiếc chìa khóa từ đĩa CD kia," Tống Từ mở lòng bàn tay bắt chước đĩa CD, sau đó lật lên 90 độ, "Ai đã viết cuốn nhật ký quái đản đó? Ai lại coi con người như thú cưng?"
Trương Trì ngẩn người, "Nuôi người làm thú cưng... Biến thái?"
Tống Từ không trực tiếp trả lời, chỉ chỉ xung quanh, "Liệu ngôi nhà đặt riêng cho Bé Ngoan được đề cập trong nhật ký có phải là căn nhà đang vây hãm chúng ta bây giờ không?"
Lần này không chỉ Trương Trì mà cô gái tóc Bob cũng ngây ngẩn cả người. Thiến, nuôi nhốt và huấn luyện người làm thú cưng ư?
"Cái gọi là kế hoạch huấn luyện kia có phải là tìm kiếm mật mã ở mỗi phòng hay không?" Tống Từ tiếp tục hướng dẫn từng bước.
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi trí tưởng tượng của cậu, nên nhất thời không nói chuyện.
"Tôi đã tìm thấy nhật ký của phòng số 1." Đường Tứ giũ ra một tờ giấy cỡ tờ lịch, mọi người vội vàng vây quanh lại.
Trang nhật ký này khác với những trang trước, nó chỉ có dòng chữ 【Ngày 21 tháng 4 thời tiết trong xanh】.
Mọi người đang thắc mắc thì những dòng chữ bên dưới lần lượt xuất hiện, cứ như thể ai đó đang viết nó vậy.
【Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng có thể xuất viện rồi. Mẹ nói tôi bị ốm và đã quên một số chuyện trong quá khứ.
Để làm cho tôi vui, mẹ đã mua cho tôi một đàn thú cưng mới.
Mẹ nói tôi có thể huấn luyện chúng trở thành những thú cưng tuyệt vời nhất để tham gia thi đấu.
Vì vậy, tôi đã đưa tất cả chúng vào căn nhà trống dành cho thú cưng. 】
Nhìn thấy câu cuối cùng, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ xương cụt truyền đến sau gáy, cả người đều tê dại.
"Chết tiệt! Đàn thú cưng mới đó không phải là chúng ta đấy chứ?" Trương Trì sờ sờ hai tay đang nổi da gà, không dám nghĩ tới nếu như bị mắc kẹt ở đây sẽ có kết cục gì. Chẳng lẽ cũng phải làm một gói cao cấp của huấn luyện thiến à?
Nghĩ đến tình huống lúc đó của Bé Ngoan, đột nhiên rơi từ trên cùng của chuỗi thức ăn xuống dưới, nỗi bấp bênh trong lòng và loại loại cảm giác bất lực khiến người ta phát điên. Anh ta phản kháng, chạy trốn và sự sụp đổ sau đó của anh ta cũng là điều rất dễ hiểu.
"Tôi có một suy nghĩ không đáng tin cậy lắm, căn biệt thự này có lẽ chính là hộp đựng thú cưng của người khổng lồ, chúng ta cũng chỉ là thú cưng tuỳ ý hắn điều khiển." Những lời của Tống Từ thật kinh ngạc.
Trương Trì khó hiểu, "Người khổng lồ?"
Tống Từ chỉ vào nhật ký, "Cuốn nhật ký trước đây cậu dùng to bao nhiêu? Những trang nhật ký này lớn hơn cuốn nhật ký bình thường của cậu bao nhiêu lần? Dựa theo tỉ lệ mà nói, dáng người chủ nhân của cuốn nhật ký này ít nhất cũng gấp hai mươi mấy lần chúng ta."
Trương Trì:..................
"Mật thất ba sao quả nhiên khó đối phó, khó khăn lắm mới mở được cánh cửa, vậy mà lại tìm ra một câu chuyện khủng bố." Gã búi tóc đau đầu thở dài, sờ mắt phải của mình, "Thảo nào mí mắt phải của tôi cứ giật giật trước khi tôi bước vào."
"Ba sao thì sợ cái gì, bốn sao chúng tôi cũng đối mặt rồi!" Trương Trì lạc quan vỗ vỗ miệng quan tài băng.
"Ken két!"
Trương Trì chưa kịp nói xong, chiếc quan tài băng đột ngột quay 180 độ, để lộ ra ba nút bấm nhiều màu cỡ quả bóng chày ở dưới đáy.
Mỗi nút là một khối ngũ giác có thể xoay tùy ý, xếp thành hàng dọc, xuyên thấu qua thân quan tài trong mờ có thể phân biệt rõ màu sắc của năm mặt: đen, xanh dương, đỏ, trắng, vàng.
Lông mi của Tống Từ run rẩy, năm màu sắc này vừa hay chính là màu sàn nhà đã xuất hiện trong các phòng.
"Lần này chắc là mật mã thoát ra ngoài rồi nhỉ?" Cô gái tóc Bob khoanh tay nhìn xung quanh, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy cậu bé là chủ nhân kia dường như đang ở một nơi nào đó vô cùng thích thú nhìn lén bọn họ, càng nghĩ về nó càng cảm thấy khó thở, thực sự khiến người ta sởn tóc gáy.
"Mở ra mới biết được." Gã búi tóc không lạc quan giống như Trương Trì vậy, ánh mắt đảo quanh mấy cáu nút bấm kia, "Mật mã màu sắc sao?"
"Mau, mau tìm mật mã liền có thể thoát ra ngoài rồi." Trương Trì sốt ruột xông lên, nghĩ đến người nằm trong quan tài hắn lại cảm thấy khó chịu, nửa giây cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.
Tuy nhiên, cậu thực sự không biết bắt đầu từ đâu với mật mã màu sắc chọn ba trong số năm màu này, vì vậy chỉ có thể vò đầu nôn nóng.
"Nếu cậu cứ gãi như thế này, cậu sẽ trở thành một thanh niên hói đầu đấy." Gã búi tóc dùng chuôi con dao phẫu thuật vỗ vỗ vào cổ tay Trương Trì.
Trương Trì:..................
Lịch sự à? Anh rủa người mà lịch sự như vậy ư?
"Thứ tự màu sắc? Cách đơn giản nhất là sắp xếp theo chữ cái đầu tiên trong tiếng Anh, ba chữ cái đầu là Black, Blue, Red, Đen, Xanh dương, Đỏ." Cô gái tóc Bob phát âm tiếng anh với một chút giọng London của Anh.
"Tại sao lại theo thứ tự tiếng Anh thay vì thứ tự chữ cái đầu của bính âm (pinyin)? Này, ba trong số năm màu này có thanh mẫu* giống nhau là đen, đỏ và vàng." Trương Trì bẻ ngón tay nói.
*Thanh mẫu là phụ âm mở đầu của một âm tiết. (Đen, đỏ, vàng - hēi, hóng, huáng)
"Hoặc là theo thứ tự phòng?"
"Theo thứ tự các phòng thì không đáng tin lắm. Là từ lớn đến nhỏ, từ nhỏ đến lớn, hay là thứ tự khi chúng ta mở ra?"
"Năm màu này đều là màu sàn nhà. Chúng có thể được sắp xếp theo tổng diện tích căn phòng của mỗi màu hay không?"
"Có lẽ đó là màu sắc yêu thích của chủ nhân mật thất?"
"Ai mà biết chủ nhân của mật thất thích màu gì."
Cô gái tóc Bob và Trương Trì mồm năm miệng mười thảo luận, thật sự có quá nhiều phương án khả thi.
Có năm màu mà chỉ chọn ba, làm thế nào để chọn? Đường Tứ và gã búi tóc đồng loạt nhìn về phía Tống Từ, "Cậu thấy thế nào?"
"Năm màu sắc được đưa ra trùng với màu của sàn nhà, vì vậy tôi nghĩ manh mối khẳng định vẫn ở trong căn nhà này. Hẳn là có manh mối nào đó bị chúng ta bỏ qua." Tống Từ cau mày, cậu không có phương hướng gì trong lúc này.
Đường Tứ khẽ gật đầu đồng ý, "Chi tiết là ma quỷ. Chúng ta có thể nhớ lại mọi thứ từ đầu để xem liệu chúng ta có bỏ lỡ điều gì không."
Những lời này, người đàn ông cao lớn cũng đã từng nói. Tống Từ ngẩn người, vẻ mặt rối rắm liếc nhìn nhìn Đường Tứ.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Đường Tứ nghi hoặc nhìn lại. Tống Từ xấu hổ quay đầu đi, với diễn xuất vụng về mà che trán của mình cầu cứu Trương Trì, "Ai ya, đầu anh lại bắt đầu đau rồi, nhanh lên, cho anh viên kẹo nữa để tiếp thêm chút máu nào."
Đường Tứ:..................
Tin là thật, Trương Trì vội vàng mở chiếc ba lô nhỏ, khi lấy hộp kẹo ra thì vô tình làm rơi một tờ giấy. Tống Từ cầm lên xem, chính là một nửa thời khóa biểu mà bọn họ phát hiện ở Y9, sau này bị Trương Trì tiện tay nhét vào ba lô.
Tống Từ theo thói quen nhìn lướt qua, rồi đưa nửa thời khoá biểu lại cho Trương Trì, ngay lúc Trương Trì định cầm lấy, cậu đột nhiên thu lại.
Trương Trì:?????
Tống Từ giơ nửa thời khoá biểu ra trước mặt, xem kỹ lại lần nữa.
Thứ hai Thứ ba
Buổi sáng Tin học Kiểm tra
Ngữ văn
Địa lý Tiếng Anh
Âm nhạc Mỹ thuật
Buổi chiều Toán học Lịch sử
Thể dục Máy tính
"Có phát hiện gì sao?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tống Từ, nhóm Đường Tứ, gã búi tóc, Trương Trì lập tức đi tới.
"Thời khoá biểu và nội dung trong mỗi phòng có vẻ tương ứng với nhau." Tống Từ chỉ vào các môn học trong thời khoá biểu và khoanh tròn từng môn một, "R9 tương ứng với Tin học, thơ ca phòng B5, tương ứng với Ngữ văn, trò chơi ghép hình phòng W8 tương ứng với Địa lý, máy nghe CD cầm tay W10 tương ứng với Âm nhạc, cây Pytago trong phòng W3 tương ứng với Toán học, máy chạy bộ trong phòng B6 tương ứng với Thể dục, trò chơi phà ở W1 tương ứng với Kiểm tra, báo tiếng Anh trong phòng W4 tương ứng với Tiếng Anh, các mũ châu trong phòng W2 tương ứng với Lịch sử, máy tính trong phòng Y7 tương ứng với Tin học, và môn còn lại cuối cùng là,"
"Mỹ thuật!" Trương Thỉ kích động tranh trả lời.
Tống Từ gật gật đầu, "Đúng vậy, mỹ thuật. Tất cả nội dung trong thời khoá biểu đều đã xuất hiện, chỉ duy nhất mỹ thuật là không có. Tôi đoán đó là manh mối của mật mã màu sắc."
"Thế này làm sao đoán được chứ, quá khó rồi!" Cô gái tóc Bob rối rắm nói, "Mặc dù mỹ thuật có quan hệ mật thiết với màu sắc, nhưng phạm vi quá rộng."
Manh mối này, dường như không có sự khác biệt.
Tiến độ lại bị đình trệ lần nữa.
Đường Tứ lật lại một trang nhật ký trên mặt đất, định sắp xếp tất cả manh mối lại, nhưng đột nhiên phát hiện không có bút.
Gã búi tóc đang định lấy bút của mình, thì Trương Trì đã mở túi ra giành trước, rút ra một cây bút màu đen đưa qua.
"Cảm ơn!" Đường Tứ nho nhã lễ phép gật đầu cảm ơn hắn.
"Không có gì không cần cảm ơn!" Trương Trì xua xua tay, tươi cười rạng rỡ.
Tống Từ mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn Trương Trì, một câu cảm ơn mà vui mừng đến vậy sao?
【Đếm ngược, mười phút!】 âm thanh điện tử đột nhiên vang lên.
Da đầu mọi người tê rần, toang rồi, sắp hết giờ rồi!
"Mọi người xem xem còn có gì cần chỉnh sửa hay bổ sung không." Đường Tứ nhanh chóng sắp xếp nội dung thời khoá biểu mà Tống Từ nói vừa rồi, đồng thời đẩy tờ giấy đã hoàn thành về phía Tống Từ và gã búi tóc.
Mọi người sôi nổi tụ tập xung quanh.
Chữ trên giấy vừa phóng khoáng mạnh mẽ, vừa ngay ngắn đều đặn, ngoài manh mối của các phòng, bên cạnh đó còn có một bản vẽ bố cục phòng đơn giản và rõ ràng, tất cả các phòng có hình dạng kỳ lạ đó ghép lại với nhau tạo thành một hình vuông.
Tống Từ so sánh các căn phòng đúng với trong trí nhớ của mình, tỷ lệ và hình dạng đều vô cùng hoàn hảo, không tìm ra lỗi nhỏ nào. Để cậu tự mình vẽ nó, cũng chưa chắc có thể vẽ chính xác hơn bức tranh này.
"Có thể là màu đỏ vàng xanh dương hay không?" Gã búi tóc chỉ vào những phòng đó trên bản vẽ, "Màu đen và trắng rõ ràng là màu cơ bản của tất cả các phòng và phòng nào cũng có. Nếu hai màu này là màu gây nhiễu, hãy coi chúng như layer nền mà xoá đi, như vậy ba màu cơ bản của Mỹ thuật chính là đỏ, vàng, xanh dương."
Mọi người đồng loạt gật đầu, cho tới nay, đây là suy luận đáng tin cậy nhất.
Nhìn vào bản vẽ hình vuông, đáy lòng Tống Từ có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, kỳ lạ, sao hình dáng này lại trông quen thuộc đến vậy? Đã từng thấy nó ở đâu rồi nhỉ?
"Có phát hiện gì sao?" Đường Tứ và gã búi tóc đều chú ý tới sự thay đổi vẻ mặt của Tống Từ.
"Hình như tôi đã từng thấy hình vẽ này rồi." Tống Từ rối rắm chỉ vào bản vẽ mặt phẳng kia, "Nhưng mà tạm thời không nhớ ra, mọi người ai có ấn tượng gì không?"
Mọi người nhìn chằm chằm bản vẽ mặt phẳng một hồi.
"Nó có chút giống một bài toán hình học."
"Hoa văn của sàn nhà?"
"Hoa văn hình thoi?"
Mọi người mồm năm miệng mười nói.
Hình thoi? Tống Từ đột nhiên nghĩ ra, chạy nhanh đến chộp lấy mảnh giấy kia và xoay nó 45 độ.
"Đúng vậy, chính là nó!" Tống Từ dùng mu ngón tay gõ gõ vào hình vẽ có hình thoi như hiện tại, "Trước đây tôi đã từng xem một bức tranh nổi tiếng của nước ngoài trong tập tranh, nhìn từ trên xuống cũng gần giống với bản vẽ căn phòng này."
"Bức tranh nổi tiếng?"
Chẳng lẽ đây mới là ý nghĩa thực sự của Mỹ thuật?
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Những bức tranh nổi tiếng của nước ngoài trong tâm trí bọn họ là Bữa ăn tối cuối cùng, nàng Mona Lisa này; hoặc là Đêm đầy sao, Hoa hướng dương này; hoặc là Giấc mơ, Guernica này; nhưng không hề có cái nào giống bài toán hình học như này.
Tống Từ cố gắng lục lại trí nhớ của nình, "Đó là tác phẩm của một họa sĩ người Hà Lan. Tên bức tranh là... 《Bố cục hình thoi với màu đỏ, trắng, xanh dương》."
*Bố cục hình thoi với màu đỏ, trắng, xanh dương là bức tranh của hoạ sĩ người Hà Lan, Piet Mondrian.
"Cho nên, mật mã phải là đỏ, trắng và xanh dương?" Gã búi tóc bừng tỉnh đại ngộ.
"Trời ạ, mật mã này ai mà đoán được chứ." Trương Trì suy sụp mà vò đầu.
"Thật sự là cái này sao?" Cô gái tóc Bob nghi hoặc nói.
"Thử xem sẽ biết. Nếu không đúng, mọi người hãy thử lại cái khác." Khóe mắt Tống Từ hơi nhếch lên, đôi mắt đen long lanh mang theo vẻ kiêu ngạo và tự tin vốn có của một cậu bé cùng tuổi như hắn.
Cậu bước đến quan tài băng, hít một hơi thật sâu, xoay ba khối ngũ giác theo thứ tự đỏ, trắng và xanh dương.
Mọi người đều nín thở, chờ đợi kết quả.
Hệ thống im lặng như thể nó đã bị ngắt điện.
Là đúng hay sai thì cũng phải cho tí phản ứng chứ? Tống Từ ngẩng đầu lên nhìn vào không trung.
Mọi người đang thắc mắc thì âm thanh điện tử từ từ vang lên,
【Mật mã chính xác. Xin chúc mừng tất cả người chơi đã xóa tan màn sương manh mối và vượt ải thành công mật thất《Biệt thự sương mù》. 】
Không biết vì sao, Tống Từ có thể nghe thấy một chút miễn cưỡng từ giọng nói điện tử cứng nhắc đó.
Một chiếc thang máy bằng kính trong suốt từ trên nóc nhà từ từ hạ xuống, trong ánh đèn sáng trắng, thang máy như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thần thánh, tràn ngập hơi thở cữu rỗi.
Cô gái tóc Bob kích động đến mức rơi nước mắt, kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Cô không phải ở lại đây làm thú cưng cho một gã khổng lồ chết tiệt kia.
Ngay khi cửa thang máy thủy tinh mở ra, tất cả mọi người đều sốt ruột xông vào.
Trong số mười bảy người, cuối cùng chỉ có năm người bước ra ngoài, chỉ trong hơn một giờ đồng hồ đã khiến bọn họ kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tống Từ lười biếng dựa vào thành thang máy, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu quyết định sau khi ra ngoài phải đánh một giấc thật ngon.
Thang máy từ từ đi lên, Trương Trì vui vẻ nhìn căn phòng dưới chân, "Cuối cùng không phải ở lại làm thú cưng nữa rồi."
"Thú cưng là đã rất tốt rồi," gã búi tóc thong thả dùng dao phẫu thuật cắt móng tay, "Có một phỏng đoán cho rằng, toàn bộ vũ trụ chỉ là một quả bóng đồ chơi của người khổng lồ, và con người thậm chí còn không được coi là hạt bụi trong quả bóng đồ chơi này."
Trương Trì:..................
Thang máy càng lúc càng lên cao, cũng để cho bọn họ nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài ngôi nhà, một bóng đen to lớn đang bám trên nóc nhà nhìn vào trong, phát hiện thang máy từ bên trong bay ra, người khổng lồ ngẩng đầu nhếch mép với mọi người trong thang máy.
Nụ cười ngược sáng, âm u như quỷ, khiến người ta không rét mà run.
Đó thực sự là một người khổng lồ! Cô gái tóc Bob không khỏi rùng mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn họ không mở được mật mã màu sắc thực sự?
Cô sờ sờ cánh tay nổi da gà, không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đổi chủ đề, "Này, nhân tiện thì, mật thất này sao lại được xếp vào loại Thể dục nhỉ?"
Trương Trì sinh viên thể dục kéo kéo bao cổ tay, "Có lẽ trò chơi thiếu nhi cũng được coi như hoạt động thể dục?"
Mọi người:............
Thang máy lên cao nhanh chóng, căn biệt thự và người khổng lồ thu nhỏ thành một chấm đen, hoảng hốt như mộng.
Ánh sáng trắng đột ngột bao trùm, Tống Từ mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại không gian lưu ly lúc trước.
【Chúc mừng bạn đã vượt ải, tiếp theo sẽ tiến hành kết toán điểm tích luỹ của bạn và cộng sự. 】 Con chim bồ câu màu hồng nghiêng cái đầu tròn trịa về phía Tống Từ.
Cộng sự? Tống Từ quay đầu, phát hiện Đường Tứ đang đứng ở phía sau không xa mình, nhàn nhã xoay huy hiệu vàng giữa các ngón tay.
Vốn dĩ cái tổ đội tạm thời này muốn kết toán điểm tích luỹ xong mới kết thúc sao? Tống Từ ngáp một cái, dự định sẽ lăn ra ngủ ngay khi Đường Tứ rời đi
3344 bên kia bắt đầu quá trình một cách long trọng,
Bên kia 3344 trịnh trọng chuyện lạ bắt đầu đi lưu trình, 【Người chơi Tống Từ và Đường Tứ, thành công vượt ải mật thất 《Biệt thự sương mù》, bây giờ tiến hành kết toán điểm tích luỹ.
Level mật thất: Ba sao
Đánh giá vượt ải: Cấp C
Điểm vượt ải: 120 điểm (hai thành viên trong tổ đội còn sống)
Điểm thưởng: 110 điểm (trò chơi vấn đáp), tổng điểm tích lũy hiện tại là 250 điểm.
Vật phẩm thưởng: Thẻ kẹp sách bình thường *1.
Phần thưởng ẩn: không có.】
【Chúc mừng cậu! 】 Con chim bồ câu vui vẻ bay tới, đậu trên bờ vai vuông góc hoàn hảo của Đường Tứ.
Bất cứ lúc nào, dáng vẻ của Đường Tứ cũng đoan trang và ngay thẳng, giống như một loài cây phát triển hướng về phía ánh sáng, cao lớn mạnh mẽ, cảnh đẹp ý vui.
3344 cẩn thận cọ vào cổ áo gió của anh ta, nhìn bộ dạng nó trông thật nịnh bợ làm sao.
Tống Từ nhìn chú bồ câu béo ú không nói nên lời, mi còn nhớ chủ nhân của không gian này là ai không?
Đường Tứ treo huy hiệu trên dây xích vàng trên cổ tay, ghét bỏ liếc nhìn 3344, con chim bồ câu béo ú còn muốn nói gì đó nhưng biết điều ngậm miệng lại, xấu hổ bay về giá sách.
"Thẻ kẹp sách dùng để làm gì?" Tống Từ chộp lấy thẻ kẹp sách hình chữ nhật đang lơ lửng trong không trung.
Thẻ kẹp sách trông như từ gỗ đàn hương, cầm trong tay vừa mịn vừa tinh tế. Chính giữa chạm rỗng khảm miếng ngọc bích dạng khay tròn màu vàng, ở góc dưới bên trái khảm một viên thạch anh màu xanh lá cây óng anh long lanh, trên đó khắc chữ "Triệu" rất đẹp.
"Người chơi có thể sử dụng thẻ kẹp sách để triệu hồi ngẫu nhiên sách đạo cụ, nếu may mắn, cũng có thể triệu hồi ra Hồn tướng và Hồn sủng." 3344 bay xuống sàn và dùng mỏ kim loại mổ vào các lỗ hổng giống như khe hở trên mặt đất.
"Hồn tướng và Hồn sủng?"
"Chính là sách đạo cụ hình người và sách đạo cụ cấp thần thú, hình thái cấp cao nhất của sách đạo cụ." Lần này 3344 rất dễ tính, hỏi gì đáp nấy.
Tống Từ ngồi xổm xuống, đặt thẻ kẹp sách vào một trong những cái khe đó, quả nhiên hoàn toàn trùng khớp.
Màn hình ánh sáng bên tay trái tự động bật lên,
Tay trái quang bình tự động bắn ra tới, 【Bạn có muốn kích hoạt thẻ triệu hồi hay không?】
Tống Từ sảng khoái bấm nút 【Có】. Sớm đưa người kia hoàn hảo rời khỏi đây rồi đi ngủ sớm chút nào! Bây giờ cậu mệt đến mức có thể trực tiếp ngủ gục luôn trên mặt đất rồi!
Thẻ kẹp sách kia biến thành một luồng ánh sáng xanh lục, lan ra giống như hoa văn đường xoắn ốc dọc theo sàn nhà, toàn bộ sàn nhà ngay lập tức sáng lên như một ma pháp trận.
Ánh sáng lập loè thay phiên nhau, sư tử, thẻ tre, hiệp khách, kỳ lân, trường kiếm... Những hư ảnh xanh lục nhạt tựa như từng đợt sóng biển, dâng lên lại dâng xuống, tầng tầng lớp lớp.
Giá sách đặt chéo phía trước mặt dường như cảm ứng tỏa ra ánh sáng xanh lục êm dịu, một cuốn sách trong đó được mở ra, một chiếc đĩa CD màu bạc đang bay ra.
Tống Từ cầm lấy chiếc đĩa và nhìn thấy một dòng chữ nhỏ nhấp nháy bên cạnh:
【Tên đạo cụ: Đồng dao khủng bố
Cấp bậc: E
Tác dụng /sở trường: Tạo bầu không khí
Ghi chú: Không thể thăng cấp 】
Tống Từ:..................
Ha ha, hát Chim én nhỏ tạo bầu không khí khủng bố sao?
"Anh cầm?" Tống Từ đưa chiếc đĩa CD kia cho Đường Tứ. Đối phương lắc lắc đầu. Tống Từ cũng không khách sáo, trực tiếp ném vào màn hình ánh sáng của mình. Thứ này so với vũ khí hình người như Đường Tứ, thật sự không có tác dụng gì.
Tống Từ kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa, nhưng Đường Tứ vẫn ở nguyên chỗ cũ, không hề có ý định rời đi, hơn nữa thỉnh thoảng còn liếc nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Đã mê anh trai không nỡ rời đi à? Rất tiếc cậu không phải đồ ăn của anh đây. Tống Từ hắng giọng một cách kiêu ngạo, nhanh chóng nghĩ sẵn trong đầu chuẩn bị từ chối mối nghịch duyên* này một cách thật bảnh bao và phóng khoáng.
*Từ gốc là Lạn đào hoa (烂桃花): một mối đào hoa/ mối tình xui xẻo, không đem tới kết quả tốt đẹp.
"Dây quần của cậu tuột rồi kìa." Đường Tứ đột nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, không có một chút do dự.
???
Dây quần? Dây quần gì?
Bong bóng màu hồng trong tâm trí Tống Từ ngay lập tức vỡ tan, cậu cúi đầu nhìn xuống quần của mình, mới nhận ra sợi dây rút trên thắt lưng của chiếc quần thể thao màu đỏ không biết từ khi nào đã tuột ra và buông lơ lửng giữa không trung.
Dây quần cái gì? Đó chỉ là một sợi dây trang trí mà thôi!
Hơn nữa, thời trang bây giờ chính là kiểu buông lơi, đây là phong cách thoải mái và giản dị của thời trang cao cấp đường phố (High-Street)! Tống Từ trong lòng phản bác vô số câu, nhưng tay vẫn theo bản năng cầm lấy hai đầu dây lên rồi nhanh chóng thắt nút lại.
"Tôi muốn đi ngủ." Tống Từ thẹn quá hoá giận nên quyết định tống cổ tên khó ưa này ra khỏi nhà ngay lập tức. Trời đất bao la, giấc ngủ là quan trọng nhất!
Đường Tứ nhẹ gật đầu, ra hiệu cậu cứ tự nhiên, nhưng anh vẫn ung dung xoay huy hiệu nhìn xung quanh như tham quan du lịch, không hề có ý định rời đi.
Tống Từ:..................
"Sao anh vẫn chưa rời đi?" Tống Từ vì không thể chịu đựng thêm được nữa nên quyết định nói thẳng.
"Nếu tôi nhớ không lầm, là cậu mời tổ đội mà." Huy hiệu chuyển giữa ngón tay Đường Tứ đột nhiên dừng lại, dường như có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, anh nhớ không lầm, là tôi mời tổ đội, nhưng bây giờ chúng ta đã thuận lợi rời khỏi mật thất, tổ đội tạm thời đã kết thúc, điểm tích luỹ cũng đã thanh toán xong, anh có thể đi rồi." Tống cây ngay không sợ chết đứng làm tư thế Mời.
"Tổ đội tạm thời?" Đường Tứ hơi nhướng mày kiếm, ánh mắt chìm vào kinh ngạc lẫn khó hiểu.
"Đúng vậy!" Tống Từ gọi ra màn hình ánh sáng trên tay, nhấp vào sách kỹ năng vàng ở phía dưới cùng.
【 Tên gọi: Ngàn năm nhân duyên một sợi ràng
Cấp bậc: S
Điểm kỹ năng: Người chơi có thể sử dụng sách kỹ năng triệu hồi bất kỳ đối tượng nào trong hệ thống mật thất và lập tổ đội để vượt ải.
Cách sử dụng: Mở sách kỹ năng và nhẩm tên đối phương ba lần.
Số lần sử dụng: Sử dụng một lần, không tái sử dụng.】
"Nhìn thấy không?" Đầu ngón tay trắng nõn của Tống Từ gõ mạnh vào hàng Số lần sử dụng" ở dưới cùng, "Sử dụng một lần, tổ đội tạm thời."
"Cậu chưa đọc hết?" Đôi mắt màu hổ phách của Đường Tứ thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt. Bộ dạng của người trước mặt với đôi mắt trợn tròn này trông giống như một con thú nhỏ xù lông, đặc biệt là đôi mắt đen tuyệt đẹp, vừa kiêu ngạo vừa ấm ức, giống hệt con mèo ngốc nghếch trong nhà hắn.
Thế nào là chưa đọc hết? Hai lông mày của Tống Từ nhíu chặt vào nhau, cậu đang tự hỏi thì cuốn sách kỹ năng tự động lật sang trang thứ hai dưới cái chấm ngón tay của anh ta.
Trên trang thứ hai, chỉ có một đoạn chữ màu đỏ nổi bật:
【Ghi chú: Một đời một kiếp một đôi ta, Ngàn năm nhân duyên một sợi ràng.
Hiệu quả tổ đội của sách kỹ năng này là vĩnh viễn, không hỗ trợ bỏ đội giữa chừng.
Hãy chọn Bạn đời của bạn một cách cẩn thận.
Tổ đội có rủi ro, hãy suy nghĩ kỹ về việc sử dụng.】
Tống Từ:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vĩnh viễn ư?
Thật là lừa người mà! Tại sao một điều quan trọng như vậy lại ở trang thứ hai chứ?
***
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đủ dài nhỉ, ╮(╯3╰)╭
Tơ hồng của rạp hát nhỏ:
Tống Từ [tức giận]: Ngàn dặm nhân duyên một sợi ràng chết tiệt, tôi cũng không tin cái sợi tơ hồng rách nát này vẫn kéo dài được!
Trương Thỉ [thích nghe ngóng]: Đàn anh à, tỉnh lại đi, người ta là buộc tơ hồng của Nguyệt Lão, còn hai người là đàn ông, là buộc dây cáp của hệ thống đấy.
Tống Từ:..................
xxx
Quyển ba - mật thất thứ ba: Kho báu ngủ yên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook