Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]
C16: Làm Sao Cậu Biết Tên Anh Ấy

Editor: Minori

"Tôi có thể chứng minh, chúng tôi vẫn luôn ở cạnh nhau." Trương Trì sốt ruột nói.

"Nếu tôi là kẻ sát nhân, tôi có thể dễ dàng bị anh khống chế như vậy sao?" Tống Từ bình tĩnh nhìn đối phương.

Người đàn ông đeo một cặp kính gọng vàng trông rất ôn tồn lễ độ. Mái tóc vàng hơi dài cũng cố buộc được thành một búi tóc nhỏ khoảng 2 cm sau đầu, một lọn tóc mái không đủ dài được uốn thành hình lưỡi liềm, rũ xuống bên cạnh gọng kính.

"Ok." Người đàn ông lấy lại con dao phẫu thuật và cất lại vào túi áo blouse như một trò ảo thuật, "Cậu đã thuyết phục được tôi".

Cổ tay áo blouse và các túi bên hông được trang trí bằng các đường viền màu xanh dương, trông tinh tế hơn các kiểu áo thông thường.

"Vậy còn anh, làm sao để chứng minh anh không phải là kẻ sát nhân?" Trương Trì chạy tới, dùng thân mình chặn giữa người đàn ông và Tống Từ.

"Không phải anh ta, nếu là anh ta thì đã trực tiếp ra tay giết anh luôn rồi, không cần lãng phí thời gian để chứng minh với anh." Tống Từ đưa tay chạm vào cổ họng mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gã búi tóc.

Trương Trì xoay người lại kiểm tra cho Tống Từ, may mà không bị trầy da, tuy nhiên nước da của Tống Từ quá nhợt nhạt, nên con dao phẫu thuật vẫn để lại vết lằn màu đỏ nhạt.

"Yên tâm, tôi ra tay có chừng mực." Người đàn ông đút hai tay vào túi áo, hơi nâng khuỷu tay lên, "Tôi có một chiếc máy CD cầm tay khả nghi ở đây, bên này các cậu có tìm thấy gì không?"

"Nhật ký và thời khoá biểu." Tống Từ quơ quơ hai tờ giấy trên tay về phía anh ta.

Căn phòng của gã búi tóc là một hình tứ giác không đều, nó giống như việc ghép hai hình tam giác vuông nhọn với nhau, một đen và một trắng dọc theo cạnh huyền, các bức tường nửa đen nửa trắng, có sự phân biệt rõ ràng.

Bức tường hạ xuống là bức tường ngắn hơn trong hai bức tường sơn đen.

Căn phòng cũng có một chiếc đèn tường kiểu sợi đốt, nhưng hạt châu trên dây kéo có màu trắng.

Hình dạng phòng kỳ lạ và cách phối màu này hoàn toàn khiến người ta khó hiểu.

Trên sàn kính trắng viết hai chữ, W10.

R9, W10.

Ánh sáng trên đỉnh đầu quá chói mắt, Tống Từ hạ thấp vành mũ xuống một chút, R và W phần lớn là chữ viết tắt của màu sàn, còn 9 và 10 là số thứ tự. Mười sáu người trong thang máy, có lẽ tương tự như họ bây giờ, đều bị nhốt trong các phòng khác nhau.

"Tôi cũng có một trang nhật ký ở đây." Gã búi tóc móc từ trong túi ra một tờ giấy được gấp thành hình vuông, mở ra quơ quơ về phía Tống Từ, "Trao đổi thông tin chứ?"

"Được." Tống Từ sảng khoái đưa trang nhật ký trên tay qua, đổi về trang trên tay gã búi tóc. Mặc dù trên danh nghĩa là tin tưởng đối phương nhưng ngôn ngữ cơ thể của cả hai lại vô cùng chân thật, bọn họ vẫn luôn ngầm giữ khoảng cách an toàn.

【 Ngày 1 tháng 3, trời nhiều mây, tôi rất muốn nuôi vài con thú cưng! Nhưng mà mẹ không cho phép, hu hu. 】

Nội dung của nhật ký vẫn như cũ không đầu không đuôi. Đánh giá theo thời gian, đó là trang trước của trang mà bọn họ nhận được.

"Làm sao anh mở được bức tường này?" Trương Trì tò mò hỏi bím tóc.

"Đá."

Trương Trì dùng sức đá vào nửa bức tường đen còn lại trong phòng bọn họ, nhưng bức tường đen vẫn bất động.

Trương Trì:..................

"Đổi cái khác thử xem." Người đàn ông nghiêm nghị dùng khuỷu tay chỉ vào bức tường màu trắng phía chéo đối diện kia.

Trương Trì đang định đi tới, nhưng bị Tống Từ nắm chặt cánh tay.

"Trêu người cũng có giới hạn thôi." Tống Từ không mặn không nhạt nói.


"OK! Ở đây người đẹp có đặc quyền với tôi. Đặc biệt là với khuôn mặt trên 90 điểm của cậu." Gã búi tóc nhún vai dường như đầu hàng.

Tống Từ:..................

Trương Trì:???

"Thực ra mật mã mở cửa ở đây." Trước khi khiến hai người đối diện trở mặt, gã búi tóc lấy trong túi ra một chiếc máy CD cầm tay đã cũ, ấn nút play, giọng nói của cậu bé vang lên khắp căn phòng.

【 Chim én nhỏ, mặc áo hoa, mùa xuân hằng năm bay tới đây. 】

Vì tiếng cười đáng sợ vừa rồi, bài đồng dao quen thuộc không hiểu sao mang một cảm giác u ám.

【 Em hỏi chim én: "Vì sao bạn tới đây?"

Chim én nói: "Cút ra chỗ mát kia mà chơi*." 】

Tống Từ:..................

*哪凉快哪待着着去, đằng kia mát mẻ ra đó đợi đi, đi chỗ khác mà chơi, lăn qua một bên, cút qua một xó --->[ ý bảo tránh qua một bên cho đỡ ngứa mắt]

Đứa nhỏ này... rất có cá tính nha.

"Đâu có mật mã đâu?" Trương Thỉ khó hiểu trừng mắt gã búi tóc.

"Chính là cái này nha." Gã búi tóc lại ngâm nga hai câu đầu, "Dịch ra giản phổ chính là 35165 35615, vừa đúng mười số. Chỉ cần dùng phấn viết lên phiến đá đen trên tường là được, rất đơn giản."

Tống Từ & Trương Trì:..............................

May mà nó không nằm trong căn phòng này. Hai kẻ dốt nhạc vô cùng may mắn thở dài một hơi.

Gã búi tóc sờ cằm nhìn nửa trang thời khoá biểu trên tay Tống Từ, "Còn manh mối nào nữa không?"

Trương Trì không hiểu ý của gã búi tóc là muốn xem thêm thời khoá biểu, cho rằng anh ta hỏi xem có manh mối nào khác ngoài thời khoá biểu và nhật ký hay không, "Cậu bé nói rằng bạn của mình đã mất tích, bảo chúng ta hãy giúp cậu bé tìm bạn."

Gã búi tóc bất đắc dĩ mỉm cười, Tống Từ đột nhiên nhớ tới một câu nói khác của cậu nhóc, "Tám giờ sáng thứ hai."

8 giờ, chính là tiết học đầu tiên, Tin học? Có hai phiến đá đen trong phòng của bọn họ, chẳng lẽ...

Tống Từ vội vàng chạy lại, Trương Trì và gã búi tóc không rõ lý do cũng chạy theo.

Tống Từ đứng trước bức tường có phiến đá đen, cầm viên phấn lên và viết lần lượt hai chữ Tin Học.

"Ầm ầm ầm." Bức tường đen kia theo tiếng vang mà hạ xuống.

Đối diện bức tường vừa hay là cặp đôi trẻ mặc đồ đôi kia, cả hai đang tựa vào góc tường, chàng trai đang dỗ dành cô gái đang khóc nức nở. Bức tường phía sau đột ngột đổ xuống, đôi bạn trẻ chết lặng, cô gái kinh ngạc đến mức quên cả khóc.

Căn phòng bên đôi tình nhân trẻ này vẫn có hình thù kỳ dị, giống như một chiếc bánh kem cheese hình chữ nhật, bị người ta cắt hai góc một lớn một nhỏ dọc theo hai bên của cạnh dài, tạo thành hình lục giác không đều.

Tống Từ đặc biệt quan sát lại màu sắc trong phòng, sàn nhà và tường ở hai góc đã bị cắt bỏ là màu trắng, bốn bức tường còn lại vẫn được sơn màu đen.

Chữ W3 được viết trên sàn trắng.

Cho đến nay, chỉ có phòng của Tống Từ là có màu sàn khác.

Có manh mối ẩn nào trong hình dạng và màu sắc này hay không?


Căn phòng trước mặt này lớn hơn hai căn phòng đầu tiên cộng lại, cũng có nhiều người hơn. Ngoài đôi bạn trẻ kia ra, còn có một ông chú tóc vuốt keo, lớp sáp bôi dày đến nỗi muỗi rơi vào cũng trượt ngã xoạc chân và một người mặc áo khoác đen.

Bốn bức tường của căn phòng được viết rất nhiều con số nhiều màu sắc như kiểu graffiti, trên bức tường đen dài nhất còn có một nửa cái cây điêu khắc bằng kim loại với màu sắc sặc sỡ và hình dáng kỳ lạ. Ông chú tóc vuốt keo và người mặc áo khoác đen đang ngồi trước gốc cây nghiên cứu.

Trương Trì khó hiểu gãi gãi tóc, "Súp lơ xanh?"

Nghe Trương Trì miêu tả, bàn tay đút trong túi áo blouse của gã búi tóc giật giật, không nhịn được cười phá lên.

"Nó được gọi là Cây Pytago." Tống Từ không khỏi bật cười phổ cập khoa học cho Trương Trì, chưa kể, súp lơ xanh gì đó, thật sự có chút giống.

"Em không giỏi toán lắm." Nghe xong phổ cập khoa học của Tống Từ, Trương Trì cảm thấy có chút xấu hổ.

Tống Từ thuận miệng an ủi, "Không sao, 65% người trên thế giới này đều không giỏi toán."

"Đúng vậy, em chính là 25% còn lại." Trương Trì uất ức gật đầu.

Tống Từ:..................

Tống Từ và Trương Trì đang phổ cập khoa học, còn gã búi tóc thì đang đánh giá những người khác trong phòng, cố gắng xác định kẻ có thể là kẻ sát nhân. Từ ngoại hình, dáng người dũng mãnh nhất chính là người mặc áo khoác đen.

Cả ba bước đến bên cạnh ông chú tóc vuốt keo và người mặc áo khoác đen, trên bức tường bên cạnh cái cây có bốn phiến đá đen giống với phòng của bọn họ, rõ ràng là mật mã để mở bức tường này là bốn chữ số.

Cây Pytago là một hình vẽ giống như một cái cây có thể lặp lại vô hạn được vẽ theo định lý Pytago.

Tuy nhiên, công thức của định lý Pytago không thể được biểu thị bằng mật mã có bốn chữ số, ví dụ đơn giản nhất là kề 3 đối 4 huyền 5 nhưng chỉ có ba con số. Rõ ràng không phải là câu trả lời.

Ông chú tóc vuốt keo và người mặc áo khoác đen đứng bên cạnh, mày nhăn như rãnh biển Mariana, hết đường xoay sở. Ông chú tóc vuốt keo cầm trên tay một tờ giấy có lỗ thủng, có vẻ là nhật ký của căn phòng này.

Gã búi tóc yêu cầu trao đổi nhật ký, ông chú tóc vuốt keo đồng ý không chút do dự.

Nhật ký của W3 vẫn mang một giọng văn ngây thơ trong sáng.

【Ngày 22 tháng 3, trời nhiều mây, vết thương của Bé Ngoan đã đỡ hơn nhiều, nhưng nó dường như không thèm ăn gì cả, mãi chẳng chịu ăn, nó càng ngày càng gầy đi.】

Mọi người cùng nhau ghép ba trang nhật ký lại, thậm chí đếm những lỗ thủng trên đó, nhưng vẫn không tìm được thông tin hữu ích nào.

"Xem ra cần phải tập hợp các trang nhật ký lại với nhau à?" Trương Trì nôn nóng kéo mở cái túi nhỏ trên ngực mình, đổ ra một viên kẹo ném vào miệng, nhai ngấu nghiến.

"Sốt ruột sẽ không ăn được đậu phụ nóng*." Gã búi tóc nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nhưng rất có hứng thú chuyển lực chú ý lên mặt tường.

*Sốt ruột sẽ không ăn được đậu phụ nóng (心急吃不了热豆腐): hàm ý là làm việc gì cũng phải bình tĩnh, không nên nóng vội.

【 Sói ~ già ~ sói ~ già ~ mấy ~ giờ rồi 】 Một giọng nói trẻ con trong trẻo đột nhiên phát ra trên đỉnh đầu, khiến bảy người trong phòng đều giật mình.

【 9 giờ rồi ~】 Giọng nói nhẹ nhàng của cậu bé trước đó nói.

Tống Từ hơi rũ lông mi, 9 giờ? Từ 8 giờ đến bây giờ, chắc chỉ tầm mười phút nhỉ?

Mọi người như gặp đại quân của địch nhìn chằm chằm xung quanh, đợi nửa ngày nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có gã búi tóc là không bị ảnh hưởng chút nào, im lặng liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nhìn về phía Tống Từ, "Cậu nghĩ mật mã là gì?"


Tống Từ lượn quanh gốc cây nửa vòng, sau đó lại đánh giá bức tường, nhếch khóe môi tự tin, "Không bằng mỗi chúng ta đưa ra hai con số?"

Gã búi tóc trầm ngâm một lát, rồi chấp nhận lời thách thức đó, "Được, tôi đi trước."

"Chờ đã!" Người mặc áo khoác đen dừng lại trước màn hình nhập liệu nhìn bọn họ, "Các cậu thật sự biết mật mã sao? Nhập sai sẽ chết người đó!"

"Chết người?" Trương Trì nhìn xung quanh, bốn người không phải vẫn rất ổn sao?

"Người nhập sai sẽ trực tiếp rơi xuống." Ông chú tóc vuốt keo trong lòng vẫn còn sợ hãi chỉ tay về phía sàn nhà như kính sơn màu dưới chân Trương Trì.

Trương Trì:..................

Chỗ này trơn bóng như một tấm gương, không nhìn ra nó đã từng bị vỡ.

Tuy nhiên, gã búi tóc lại vô tư cầm viên phấn lên, viết ra hai số 1 và 6, sau đó bấu viên phấn nhìn Tống Từ đầy khiêu khích.

Người mặc áo khoác đen và đôi tình nhân trẻ trốn đằng xa, nhắm mắt sợ hãi.

Tống Từ cho Trương Trì một ánh mắt yên tâm, nhận lấy viên phấn thoải mái viết số 1 và 8 vào hai ô còn lại.

Nhìn thấy vị trí của bức điêu khắc trên tường, cậu đã biết đáp án, lời nhắc nhở rất rõ ràng, đó là tỷ lệ vàng [1]. Một thành tựu quan trọng khác của Pythagoras bên cạnh việc chứng minh định lý Pytago

"Ầm ầm ầm", bức điêu khắc hình cây thu lại vào tường, non nửa bức tường đổ xuống phát ra tiếng động lớn.

Thật sự mở được ư? Người mặc áo khoác đen và đôi tình nhân trẻ mở to mắt, kinh ngạc khi phát hiện bên cạnh xuất hiện một căn phòng khác.

Gã búi tóc hiếm khi lấy cả hai tay ra khỏi túi, tán thưởng Tống Từ, "Giỏi đấy, cậu không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà còn có bộ não gợi cảm nữa."

Tống Từ cau mày, anh có thể đừng nói chuyện quái gở như vậy được không?

"Chết tiệt, mê cung à, rốt cuộc có có bao nhiêu phòng vậy?" Trương Trì dẫn đầu bước vào trong.

So với những căn phòng khác, hình dáng của căn phòng mới xuất hiện tương đối đều đặn, giống như một hình vuông được cắt bỏ một góc, ngắn gọn và rõ ràng. Ngoại trừ góc cắt ở phía trước bên phải, bốn bức tường còn lại đều được sơn màu đen.

Dòng chữ W2 được sơn trên sàn kính trắng.

Căn phòng trống trơn, không có nhiều đồ đạc. Bức tường đen dài nhất được đục một cách chỉnh tề với chín lỗ cỡ hộp nhẫn, khắc các số từ 1 đến 9, nhưng lại không có phấn.

Mật mã chín con số, vậy tại sao còn có số thứ tự? Mọi người nhìn xung quanh.

"Hình như có thứ gì đó trên kia?" Trương Trì chỉ vào ngọn đèn pha lê hình đuôi phượng trên không trung.

Chính giữa đèn pha lê treo một viên ngọc bích rực rỡ, gắn đầy dải lụa đỏ kiểu tua rua, trang trí vô cùng lộng lẫy.

So với những chiếc đèn tường kiểu bóng đèn trong những căn phòng khác, chiếc đèn chùm này quá lộng lẫy đến mức có một chút bất thường.

Thật không may, nó cao cách mặt đất ít nhất năm mét, ông chú tóc vuốt keo đã cố gắng ngồi lên vai người mặc áo khoác đen như trò chồng người, nhưng nó vẫn còn cách xa vạn dặm.

Bọn họ đã thử một số phương pháp, tất cả đều thất bại, cuối cùng bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn chiếc đèn chùm giữa không trung, nó treo quá cao rồi.

Bên tay phải, cũng có một căn phòng hình tam giác toàn màu đen với máy chạy bộ trên mặt đất, trên sàn nhà màu đen sơn chữ B6. Bức tường nối B6 với W2 đã bị đổ xuống, nhưng cả hai phòng đều không nhìn thấy ai.

"Không có ai sao?" Trương Trì ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại hai lần.

Gã búi tóc đút hai tay vào túi và quan sát máy chạy bộ trong phòng B6, "Cũng có thể là nhập sai mật mã nên đã chơi trò nhảy bungee không dây rồi."

Mọi người:..................

Miệng thật độc.

Trang nhật ký trong hai phòng vẫn còn đóng đinh trên tường, bọn họ tiến lại gần xem, phòng W2 là 【Ngày 27 tháng 3, trời nhiều mây, Bé Ngoan, tớ coi cậu như người bạn thân nhất, sao cậu lại cắn tớ? Mẹ nói rằng không thể nuôi thú cưng cắn người, tớ đã rất buồn. 】

B6 chính là 【Ngày 9 tháng 3, trời nhiều mây, Bé Ngoan không ngoan chút nào, luôn muốn chạy ra ngoài. Mẹ nói có thể nó đang động dục, nếu còn đi nữa, chỉ có thể đem nó đi phẫu thuật triệt sản. 】

Mọi người không khỏi thổn thức cho số phận của cậu bé và con thú cưng, xem ra Bé Ngoan đã bị đưa đi rồi.


Trương Trì đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ: "Đàn anh à, anh xem liệu thú cưng này có phải là người bạn mà đứa nhỏ nhờ chúng ta tìm không nhỉ? Thú cưng của cậu bé đã bị thất lạc, mong chúng ta có thể giúp đỡ tìm nó về ấy?"

"Thú cưng?"

"Đúng vậy, không phải người ta thường nói thú cưng là người bạn tốt nhất của con người sao?"

Tống Từ lấy ngón tay xoa xoa cằm, không phải là không thể, nhưng hiện tại không có thông tin gì rõ ràng cho biết người viết nhật ký chính là cậu bé nhờ bọn họ tìm người.

【 Sói ~ già ~ sói ~ già ~ mấy ~ giờ rồi 】 Giọng nói trong trẻo của trẻ con lại vang lên trên đầu bọn họ. Lần này, bảy người đã bình tĩnh hơn.

【 10 giờ rồi ~】Giọng cậu bé lần thứ hai đáp lại.

"Chậc, thời gian này cũng thật là xui xẻo." Gã búi tóc lộ ra vẻ chán ghét, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

"Qua bao lâu rồi?" Tống Từ nhớ lần trước anh ta cũng nhìn đồng hồ.

"Mười phút."

Mười phút một giờ? Tống Từ không khỏi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới gã đầu đinh đã nói về vấn đề tốc độ dòng chảy thời gian ba ngày một tháng, vậy chẳng lẽ chỉ có 120 phút trong trong căn mật thất 12 giờ này sao?

"Chúng ta hãy tìm xem có sợi dây nào có thể sử dụng được hay không." Gã búi tóc dường như cũng nhận ra thời gian đang gấp rút, tốc độ nói và hành động đều tăng tốc rất nhiều. Nhóm ông chú tóc vuốt keo đã theo anh ta trở lại W3.

Chỉ có Tống Từ không cam lòng ngửa đầu nhìn lên đèn chùm, "Giá như biết tên của người đàn ông cao lớn thì tốt."

Biết tên thì có thể dùng thẻ triệu hồi một lần kéo anh ta qua đây giúp rồi, cái đèn chùm này cao ngang với xà nhà của nhà trọ lần trước, với khả năng của anh ta thì khẳng định có cách!

Trương Trì đang đợi bên cạnh thuận miệng nói, "Người đàn ông cao lớn tên Đường Tứ đó, Đường trong triều Đường, Tứ* viết bằng chữ, đàn anh à anh không biết sao?"

*Tứ: trong tiếng Trung khi viết số bằng chữ thì mặc dù cách đọc vẫn như nhau, nhưng khi viết ra bằng chữ thì lại khác biệt hoàn toàn.)

Đường Tứ? Tống Từ kinh ngạc nhìn Trương Trì, "Làm sao cậu biết tên anh ta?"

"Hỏi á." Trương Trì làm vẻ mặt đương nhiên.

Tống Từ:..................

Tống Từ gõ vào biểu tượng trên ngón tay cái của bàn tay trái, gọi ra màn hình ánh sáng của mình, tìm thấy dấu vàng tượng trưng cho sách kỹ năng ở hàng dưới cùng, nhanh chóng click mở nó ra.

Những trang sách từ từ mở ra như một đóa hoa sen.

Đường Tứ!

Đường Tứ!!

Đường Tứ!!!

Tống Từ dùng ngón tay viết hai chữ này lên sách kỹ năng, nóng lòng đọc thầm nó ba lần.

Giọng nói điện tử vang lên,【 Mừng hôm nay hai họ liên hôn, cùng nhau ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Thấy ngày này hoa đào nở rộ, phù hợp nên vợ nên chồng, bói năm nay con cháu đầy nhà, đời sau hưng thịnh rực rỡ. Hiện tại, viết lên giấy đỏ ước định tới bạc đầu, tựa như lá đỏ đề thơ, lại ghi lên uyên ương phổ. Đã chứng! Người chơi Tống Từ sử dụng sách kỹ năng "Ngàn năm nhân duyên một sợi ràng", tổ đội thành công với Đường Tứ.】

Việc phát tin của âm thanh điện tử khiến Tống Từ khều ngón chân lên mặt đất xấu hổ, cái kỹ năng quái quỷ gì, thực sự thấy hết sức xấu hổ mà!

Quyển sách kỹ năng màu vàng vỡ tan thành từng mảnh, rải rác thành vô số ký tự màu vàng, đồng thời đập ra tứ phía giống như những hạt mưa, khiến người ta không thể nào mở mắt ra được.

Ánh sáng lập loè mờ ảo, trong phòng có thêm một bóng người cao lớn đẹp trai.

Người nọ đứng ngược sáng, còn cao hơn Tống Từ nửa cái đầu, ánh sáng của cả căn phòng bị anh ta giẫm dưới chân, khiến anh ta càng thêm vai rộng chân dài, khí thế phi phàm.

Dáng người hoàn hảo!

Tống Từ yên lặng chăm chú nhìn đường nét cơ xương lưu loát và mạnh mẽ của người nọ, trong vài giây như vậy, cậu không nhịn được bệnh nghề nghiệp mà bắt đầu tưởng tượng về người kia mặc những bộ đồng phục khác nhau làm người mẫu cho mình.

Ánh sáng vàng tan biến, nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, nụ cười của Tống Từ lập tức sụp đổ, "Sao lại là anh?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương