Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]
C13: Màu Hồng Barbie Chết Chóc

Editor: Minori

Sau khi âm thanh điện tử phát thông báo kết thúc, một màn hình sáng mờ khoảng 150 cm màu xanh lục nhạt đồng thời xuất hiện trước mặt người đàn ông đeo kính.

Số báo danh của ông ta là số 1.

Cách bố trí màn hình ánh sáng rất đơn giản, bên trên là câu thông báo mà âm thanh điện tử vừa phát, 【 Người chơi vui lòng nhập mật mã tự kiểm tra của thang máy theo thứ tự số báo danh:】

Bên dưới là ô nhập hình chữ nhật và phím xác nhận, cũng như các phím số từ 1 đến 9 theo thứ tự.

89

88

......

Những con số đếm ngược phía trên thang máy giống như những con số trên màn hình LCD kiểu cũ, ngay ngắn và nhảy số từng giây.

"Ông không thử nhập xem sao?" Thấy người đàn ông đeo kính ngẩn người không nhúc nhích, cô gái văn phòng sốt ruột lên tiếng nhắc nhở. Vì hồi hộp mà giọng cô hơi khô khốc.

Trung bình mỗi người có mười lăm giây, ông ta lại cứ đực mặt ra như vậy, thời gian sẽ không còn nữa.

"Nhập cái gì? Thậm chí không có một gợi ý, làm sao tôi biết mật mã là gì?" Người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm vào màn hình ánh sáng trước mặt rồi trùm đầu suy sụp, hiển nhiên trong lòng vô cùng áp lực.

"Mật mã phải là một con số." Trương Trì nhìn các phím số trên màn hình, cố gắng hết sức đóng góp ý kiến, "Số hiệu thang máy chăng?"

"Chẳng lẽ là ngày tổ chức tiệc cưới?" Gã đầu đinh nói. Nhưng anh ta lập tức nghĩ đến thông tin được đưa ra trong mật thất cũng không tiết lộ năm và tháng tổ chức tiệc cưới, chỉ có ngày mà thôi.

"Ngày?" Hơi thở của người đàn ông đeo kính trở nên nặng nề hơn, nghiến răng khi thấy thời gian còn lại ít ỏi, theo bản năng chuẩn bị nhập vào ngày mà bọn họ đến, 【20210122】, bởi vì quá hồi hộp mà tay run, ông ta bấm nhiều hơn một số ở vị trí thứ hai đếm ngược, nên 7 lần tiếp theo sẽ không thể nhập nữa.

"Mật mã là tám con số!" Ông ta thở hổn hển nói.

"Con số, ngày, tám con số," Cô gái văn phòng lẩm bẩm lặp lại, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tống Từ nhắc tới việc căn cứ ngày sinh bát tự tính ra sinh nhật của cô dâu, "Có thể là sinh nhật của cô dâu hay không?"

Mọi người bỗng ngộ ra, vội vàng kêu Tống Từ, "Số 3, cậu mau tính đi, ngày sinh bát tự của cô dâu đổi thành dương lịch là ngày bao nhiêu."

Sinh nhật cô dâu? Tống Từ cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, nỗ lực nghe rõ câu hỏi của mọi người, nhanh chóng bắt đầu đổi, "7 giờ sáng ngày 29 tháng 10 năm 1912."

Người đàn ông đeo kính xóa những con số trước đó, run rẩy gõ vào bảng số trước mặt, 1, 9, 1...

Ông ta vừa nhập được 3 số thì trong thang máy đột nhiên nhấp nháy đèn đỏ lên.

Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, một âm thanh điện tử đã vang lên ở trần thang máy, 【 Người chơi số 1, hết thời gian, nhập sai mật mã, vật tế tự động hiến tế cho tiệc cưới. 】

Phía trên người đàn ông đeo kính đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng đến mức không còn chút máu, bàn tay lẳng lặng duỗi xuống dưới, lộ ra cổ tay áo màu đỏ.

Tống Từ mở to hai mắt nhìn dãy hoa văn chữ vạn tinh xảo trên cổ tay áo, đây rõ ràng là trường bào có cổ chéo trên người của xác người đàn ông trên lầu kia mà!

【 Thả cô dâu của ta chạy mất, lấy mạng của các người bù vào! 】giữa không trung truyền đến tiếng than thở, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại khiến lòng người run sợ.

Lời còn chưa dứt, cái tay kia đã tìm được đỉnh đầu của người đàn ông đeo kính.


"Phụt!" Năm ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp, trong tư thế Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, đâm vào hộp sọ của người đàn ông đeo kính như thể nặn đậu phụ.

"A!!!!" Người đàn ông đeo kính co rúm chân tay lại như một con bạch tuộc, bị bàn tay đó đột ngột xách lên đỉnh thang máy, như thể ông ta bước vào một không gian khác, biến mất từng chút một.

Chứng kiến ​​cảnh tượng hãi ​​hùng này, gan mật của mọi người như muốn nứt ra, sợ hãi đến mức gần như không thể phát ra âm thanh.

"Ông ta bị kéo về nhà trọ sao?" Trương Trì nhìn chằm chằm nơi người đàn ông đeo kính biến mất ở trần thang máy, bất định hỏi.

"Tình cảnh này chắc là... không sống được nhỉ?" Cô gái văn phòng ôm lấy mình run bần bật, hết sức tuyệt vọng.

Trơ mắt nhìn người khác phải chịu đựng nỗi đau tột cùng như vậy, quả thực rất tàn nhẫn.

Nhìn thấy người đàn ông đeo kính bị loại trong giây lát, gã đầu đinh cũng hoảng sợ, "Xong rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi."

【 Người chơi còn lại hiện tại: 5, người chơi chiến thắng: 0. Người chơi số 2 đã bị loại, mời người chơi số 3 nhập mật mã tự kiểm tra của thang máy. 】

Âm thanh điện tử tiếp tục phát ra một cách máy móc, cứng nhắc, không có cảm xúc.

Cùng lúc đó, màn hình ánh sáng xanh lá nhạt chuyển động đến trước mặt Tống Từ, đồng thời đếm ngược tạm dừng ở 70 phía trên thang máy cũng bắt đầu chạy lần nữa.

69

68

..................

Thời gian đang từng bước đẩy cậu xuống vực thẳm của cái chết.

Những người còn lại nhìn Tống Từ với sắc mặt tái nhợt, Tống Từ lại nhìn thẳng vào màn hình chiếu trước mặt, còn chưa hết bàng hoàng khi chứng kiến ​​việc hiến tế của người đàn ông đeo kính vừa rồi.

"Đàn anh à, đừng thất thần nữa, mau nghĩ mật mã đi. Tám con số !!!" Trương Trì lo lắng hét lên, nếu không phải có cách tử, hắn rất muốn nắm lấy vai Tống Từ lay động để đánh thức anh ấy.

Tám con số?

Tống Từ day day thái dương đau nhức, được Trương Trì kêu mà lấy lại tinh thần, nhanh chóng đánh giá màn hình trước mắt.

Màn hình chỉ có hai dòng nội dung, 【 Vui lòng dựa theo theo thứ tự số báo danh nhập vào mật mã tự kiểm tra của thang máy: 】

Phía dưới là khu để nhập vào và phím số từ 1 đến 9.

Manh mối về mật mã giấu ở chỗ nào chứ?

Tống Từ nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.

"Chắc là sinh nhật của cô dâu, nhưng vừa rồi số 1 chưa kịp nhập xong đã hết thời gian rồi." Cô gái văn phòng nhanh chóng thuật lại suy luận của bọn họ với Tống Từ, người trước mặt này chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ.

Số 3 thông minh như vậy, nếu cũng không trả lời được, vậy chắc chắn bọn họ xong rồi.

Sinh nhật cô dâu? Không đúng! Không phải nó. Xuất hiện trong mật thất đều là ngày sinh bát tự, nếu viết đầy đủ ngày sinh bát tự của cô dâu chắc chắc hơn 8 số.


Con số.

Thứ tự số báo danh.

Để mà nói các số có khả năng liên quan trong thang máy, một là số hiệu thang máy, hai là nút tầng, và thứ ba là...

Tống Từ nhìn quanh thang máy, dùng sức cắn ngón tay, dùng đau đớn kích thích dời đi sự quấy nhiễu của cơn đau đầu , nhanh chóng bắt đầu tự hỏi.

Những con số đếm ngược trên đầu nhảy số từng phút từng giây, giống như đếm ngược sinh mệnh. Gã đầu đinh đã quỳ trên mặt đất cầu thần khấn phật.

"Còn ba giây nữa." Trương Trì lo lắng như kiến ​​bò trên chảo nóng.

Đánh cuộc một lần! Tống Từ thở sâu, quyết đoán gõ vào ô nhập liệu【93871462】.

Khi cậu nhấn nút xác nhận, đồng hồ đếm ngược trên trần thang máy vừa vặn dừng lại ở 60.

Cô gái văn phòng bối rối nhìn vào màn hình, câu trả lời này hoàn toàn không liên quan đến ngày sinh của cô dâu?

Không khí như đông cứng lại, Tống Từ nhìn chằm chằm vào màn hình, im lặng nắm chặt tay phải.

Yết hầu của gã đầu đinh trượt liên tục, nôn nóng nuốt nước miếng.

Trương Trì ôm chặt lồng ngực, trái tim đập thình thịch dữ dội, như sắp vỡ tung khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Mọi người trong thang máy đều căng thẳng, lo lắng nhìn vào đầu Tống Từ, không ai biết tiếp theo cảnh tượng ác mộng có xảy ra nữa hay không.

Một giây tiếp theo, đèn xanh trong thang máy nhấp nháy, đồng thời, một âm thanh điện tử rập khuôn cũng xuất hiện.

【Người chơi số 3, nhập mật mã chính xác. Đạt được kết cục thứ 7 của mật thất 《 Tiệc cưới 》, 《 Thoát khỏi thiên đường 》.

Xin chúc mừng người chơi số 3 đã vượt qua phó bản ẩn, trở thành người vượt ải đầu tiên của kỳ thi tân binh 《 Tiệc cưới 》tại khu trò chơi số 233.】

Bàn tay nắm chặt của Tống Từ đột nhiên thả lỏng, thở dài một hơi.

Cô gái văn phòng:!!!!!

Gã đầu đinh & Trương Trì:!!!!!!!!!!!!!!

Chính xác? Thật sự chính xác???

Mọi người ngẩn cả ra, nửa giây sau, mới mừng rỡ như điên thét chói tai.

Cách tử lam nhạt trước mặt Tống Từ cũng lặng lẽ biến mất, cậu hoạt động chân đứng dậy.

"Mật mã, mật mã là gì?" Nhận ra cậu chuẩn bị rời đi, cô gái áo trắng vẫn còn bị mắc kẹt trong cách tử mở miệng kêu cứu.

Đầu óc cô lúc này trống rỗng, vừa rồi số 3 nhập vào số gì, cô hoàn toàn không nhớ rõ.


"93871462." Tống Từ chỉ vào chín khu vực dưới chân được ngăn cách bằng cách tử màu xanh lam, nói với tốc độ nhanh. "Hãy coi chúng như một bàn phím con số chín ô vuông, mỗi khu vực có thể đại diện cho một số từ 1 đến 9. Căn cứ theo vị trí đứng lúc đầu khi thang máy khởi động, mỗi người trong số tám người chúng ta có thể tương ứng với đúng một số. Lại kết hợp với lời nhắc nhở kia, Dựa theo thứ tự số báo danh của người chơi nhập vào mật mã tự kiểm tra của thang máy. Theo thứ tự tám số báo danh của chúng ta, nhập con số đại diện cho khu vực của mỗi người. Đó là mã mở cửa."

Nhìn xuống toàn bộ thang máy, vị trí tổng thể ban đầu của tám người là,

Người mặc áo sơ mi caro, người đàn ông cao lớn, gã béo

Cô gái văn phòng, trống, gã đầu đinh

Trương Thỉ, Tống Từ, người đàn ông đeo kính

Có nghĩa là, người đeo kính lấy số báo danh là 1 đứng trong khu vực đại diện cho số 9, vì vậy số đầu tiên của mật mã là 9.

Gã béo với số báo danh là 2 đứng trong khu vực đại diện cho số 3, số thứ hai của mật mã là 3.

Tống Từ với số báo danh là 3 đứng ở khu vực đại diện cho con số 8, số thứ ba của mật mã là 8.

Và như vậy, mật mã gồm tám con số phải là 93871462.

Tất nhiên, suy luận này dựa trên hướng mà bọn họ đang đối mặt khi đứng là hướng chính. Cũng có một loại khả năng rất nhỏ, chính là hướng của chín ô vuông sẽ lấy hướng đi vào thang máy. Nhưng thường thì câu trả lời sẽ chọn loại có tính khả thi nhiều hơn.

"Tại sao cậu lại nghĩ đến chín ô vuông con số vậy?"

"Dựa vào mấy từ số báo danh trên đề, tôi nhớ ra một vài việc, thứ nhất, số có tám chữ số vừa đúng với số lượng số báo danh của chúng ta, tức là số lượng người chơi đã vào thang máy số 7 lúc đầu.

Thứ hai, khi ở trong mật thất, ông lão một mắt từng cố tình yêu cầu chúng ta ngồi vào chỗ dựa theo thứ tự số báo danh.

Thứ ba, khi thang máy vừa đóng cửa, đồng thời cũng đã cố ý nhắc đến 【 Chỗ đứng theo số báo danh】, chỗ đứng này ám chỉ vị trí mà nhóm chúng ta đứng trong thang máy lúc đó.

Ba điểm trên, chúng ta hãy chú ý đến ba yếu tố Số lượng, Thứ tự và Vị trí của số báo danh. Hơn nữa với lời nhắc nhở định vị chói lọi rằng các phím số chỉ có từ 1 đến 9 và sự phân chia cách tử, tôi cảm thấy mật mã này có tính khả thi nhiều hơn, vì vậy tôi đã đánh cuộc một lần."

Thì ra là như vậy! Sau khi nghĩ thông suốt vậy mà đơn giản như vậy! Cô gái văn phòng chợt nhận ra.

Gã đầu đinh nghe được trợn mắt há hốc mồm.

"Đàn anh à, anh quả thật quá siêu đi!" Trương Trì hưng phấn nói.

Tống Từ ngượng ngùng lắc đầu, ý tưởng thiết kế cơ bản của trò chơi là cân bằng và phối hợp, căn cứ theo thời hạn nhập vào chỉ có mười giây, câu trả lời cho câu hỏi này phải cực kỳ đơn giản. Nó sẽ không phải là một đề bài phức tạp đòi hỏi nhiều thời gian suy luận hay tính toán. Vì vậy, thứ duy nhất có thể khiến họ bối rối chỉ có thể là những ý tưởng giải đề mà thôi.

Một giây, hai giây, Tống Từ nhìn chằm chằm vào cách tử đằng sau người đàn ông to lớn và cửa thang máy trước mặt. Kỳ lạ là cách tử và cánh cửa không hề có ý định biến mất.

"Đàn anh à, phía sau." Trương Thỉ cười trộm không nhịn được gọi hắn.

Tống Từ quay đầu lại, ở bức tường phía sau thang máy thực sự mở ra như một cánh cửa!

Tống Từ:..................

Tại sao cái hệ thống bị hỏng này không giữ cửa mở ở trên trời nhỉ?

Ngoài cửa sương mù mờ ảo, không nhìn rõ vật gì.

Cậu không dám nhìn chút nào, đứng ở cửa hai giây, hít một hơi thật sâu rồi cứng ngắc bước ra khỏi thang máy.

Vừa bước ra, một màn sương mù dày đặc ập đến bọc lấy cậu, trắng đen xen lẫn, thời gian và không gian đảo lộn, cảnh vật u ám tối tăm đột ngột thay đổi, chỉ trong nháy mắt, cậu đã đứng trong đại sảnh rộng lớn sáng ngời.

Cuối cùng cũng rời khỏi căn mật thất quái quỷ đó! Tống Từ như trút được gánh nặng, ngồi bệt xuống sàn. Không có cách, vào lúc này chân cậu vẫn còn yếu vô cùng.

Cậu vừa lén lau mồ hôi trên tay vừa cẩn thận quan sát xung quanh.


Trước mặt là một không gian hình vuông.

Đỉnh đầu là một khung trang trí ở tít trên cao, màu sắc sặc sỡ hoa văn tráng lệ. Bên dưới khung trang trí được tô điểm bằng bốn chiếc chuông lưu ly nhiều màu, ở trung tâm của những chiếc chuông là bốn con rồng vàng được chạm khắc tinh xảo.

Có những giá sách màu đen khổng lồ cao tới trần nhà được đặt một cách có trật tự ngay ngắn ở tất cả các phía, đập vào mắt có thể thấy, tất cả các giá sách đều chật kín, sách vở được lưu trữ rất nhiều, cảnh tượng hết sức hoành tráng.

Càng kỳ lạ hơn nữa là từ sàn nhà, vách tường đến trần nhà, toàn bộ thư viện này đều được làm bằng lưu ly màu đỏ trong suốt óng ánh.

Màu sắc sinh động, đẹp tựa như mộng ảo.

Xuyên qua bức tường mờ, có thể thấy bên ngoài có vô số không gian lưu ly trôi nổi như vậy.

Chúng có khoảng cách trên dưới trái phải đều nhau, được sắp xếp gọn gàng, tạo thành một ma trận lưu ly khổng lồ đầy màu sắc.

Ma trận tráng lệ này rộng lớn đến mức chấn động, căn bản không thấy điểm cuối.

Xung quanh đều có giá sách san sát nhau, im ắng, trừ Tống Từ ra, không có một bóng người.

Nó yên lặng một cách đáng sợ.

"Có ai không?" Tống Từ ngập ngừng hỏi. Giọng cậu đập vào bốn bức tường, vang vọng vô số lần.

Một con chim bồ câu màu hồng bay lượn xuống, vỗ cánh sột soạt và đáp xuống vách ngăn giá sách gần Tống Từ nhất, nó nhìn chằm chằm vào cậu từ trên cao xuống.

Lông của nó đều có màu hồng, ngoại trừ một chiếc lông tơ màu trắng hình trái tim trên ngực.

Cái màu hồng barbie chết chóc này khiến cánh tay của Tống Từ nổi hết cả da gà.

Con chim bồ câu màu hồng này to hơn chim bồ câu bình thường một chút, đặc biệt là bộ ngực, gần như mập gấp đôi, toàn thân tròn trịa. Cùng với đôi mắt đen tròn, có kết cấu vô cơ và tỷ lệ gần bằng hai đầu, cảm giác có chút giống một phiên bản chibi.

Điều buồn cười hơn nữa là nó còn đội một chiếc mũ đen nhỏ trên đỉnh đầu, ngoài ra còn đi kèm với một chiếc nơ hình con bướm nhỏ được tô điểm bằng những chiếc lông vũ màu trắng, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Trong một thời gian ngắn, Tống Từ không biết nên làm thế nào trào phúng về thẩm mỹ của con chim bồ câu này.

【Tống Từ, người chơi số 3 trong khu trò chơi số 233, chúc mừng bạn đã rời khỏi mật thất tân binh. 】 con chim bồ câu với đôi mắt sáng lên ánh vàng thu đôi cánh lại, đột nhiên mở miệng.

Nếu để ý kỹ, mới có thể thấy lông của nó thực chất là những tấm kim loại mỏng, đôi mắt của nó cũng là màn hình màu đen, chết chóc và vô hồn.

Nó chắc là một con chim bồ câu cơ học.

Xét nội dung lời nói, nó có vẻ như muốn bày tỏ sự hoan nghênh hoặc chúc mừng. Nhưng khuôn mặt cô cảm của nó cho thấy rõ ràng đây là một chương trình rô bốt hình thức tiêu chuẩn, quy củ và không có chút chân thành nào.

【 Tôi là quản lý viên 3344. 】

Giọng điệu của con chim bồ câu thật máy móc và cứng nhắc, giống hệt giọng nói điện tử trong thang máy vừa rồi.

【 Chào mừng đến với thư viện chết chóc. 】

Cùng lúc đó, ở một góc khác của thế giới, tin tức có người rời khỏi mật thất Tiệc Cưới thành công vào đêm thứ tư đang được đẩy ra chóng mặt.

***

Tác giả có lời muốn nói:

3344 [tự tin]: Khiếu thẩm mỹ của tôi rất tốt
\(≧ ▽ ≦)/ khiếu thẩm mỹ của cậu mới kỳ lạ ấy!

Tống Từ:..................

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương