Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]
-
C11: Chìa Khoá
Editor: Minori.
Trương Trì buông tay, "Còn có thể là ai, chắc là cô gái nhỏ kia rồi."
"Người sống cũng có thể gả cho người chết làm âm hôn sao?" Tống Từ chạm vào điểm mù của kiến thức, cậu nhớ mình đã nghe cô gái văn phòng nói rằng âm hôn là dành cho hai người đã mất có bát tự thích hợp. Hơn nữa, chôn chung một mộ được đề cập trong bức thư rõ ràng cũng ám chỉ đến xác chết của hai người đúng không?
"Người sống gả cho người chết làm minh hôn, chẳng lẽ muốn làm goá phụ cả đời sao?" Cô gái văn phòng lắc lắc đầu, "Tôi nghe nói đều là làm cho người đã mất."
"Cách biến người sống thành người chết rất đơn giản." Người đàn ông cao lớn nhẹ giọng nói: "Giết cô bé."
Tống Từ cảm thấy lạnh sống lưng, chợt nghĩ đến chiều nay không biết từ khi nào mà cô gái nhỏ không ló mặt ra nữa. Chẳng lẽ đã bị ông lão giết rồi sao?
"Vì chút tiền lễ mà xuống tay với một đứa trẻ như vậy sao? Thật không có lương tâm mà." Cô gái văn phòng không kìm chế được mà rùng mình một cái.
Tiền lễ? Sổ sách, bức thư...... Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Tống Từ, cậu vội vàng đứng dậy, đi đến ba vò rượu lớn bên kệ để hàng. Những vò rượu này chỉ cao nửa mét, nhỏ hơn nhiều so với những vò rượu ở sân sau, chắc là dùng để đóng hàng.
"Đàn anh à, để em giúp anh." Trương Trì vội vàng đi theo.
Tống Từ mở vò rượu ngoài cùng, mùi rượu nồng nặc, không có gì khác thường. Mở một cái khác, cũng không có gì khác thường.
Trương Trì khom lung, học dáng vẻ của cậu mở vò rượu cuối cùng kia ra, trong đó có cả đống xương!
Tống Từ:..................
"Chết tiệt!" Trương Trì lại mặt đối mặt với bộ xương khô không nhịn được mà chửi thề. Đám đông vây quanh lại, khi nhìn thấy đống xương trong vò rượu không khỏi hoảng sợ.
Sắc mặt Tống Từ nặng nề nhặt khối đầu lâu trong vò lên nhìn, vẫn là nam giới.
Bên trong nắp vò rượu cũng được dán tờ giấy đỏ mỏng dài quen thuộc, khi cậu mở tờ giấy đỏ kia ra, quả nhiên là hai tờ giấy niêm phong, sau khi nhúng vào rượu, dòng chữ 【 Nữ - Chu An Hồng 】và 【 Bính Thìn - Bính Thân - Giáp Ngọ - Canh Ngọ 】được hiện ra tương ứng.
"Thì ra là có chuyện như vậy." Tống Từ dùng hai tờ giấy niêm phong kia gõ vào lòng bàn tay mình, như đã hiểu được vấn đề.
"Đàn anh, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Nhà trọ này, ngoài mặt thì bán rượu, nhưng thật ra là bán hài cốt kết duyên cho người âm." Tống Từ chỉ vào đống xương trong vò, "Người trong vò là cô dâu mà khách hàng hỏi cưới vào buổi tối ngày 12."
Một số người có thể viết thư để đặt hàng, giống như những bức thư đó. Một số người thì trực tiếp gặp mặt, giống như bà mối kia.
Ông lão một mắt giấu hài cốt vào vò rượu đem bán cho những người có nhu cầu Lấy vợ. Hai khoản được ghi trong sổ sách ở quầy tương ứng với hai đơn đặt hàng 5 ngày trên bức thư kia, sở dĩ giá lại cao ngất ngưởng là vì không phải tiền rượu, mà là tiền lễ cưới người âm.
Còn đối với người trên lầu đích thân đến đón cưới, hẳn coi như là một đơn đặt hàng xa xỉ. Tám người bọn họ rất có thể đã được thuê vì đơn hàng xa xỉ này.
"Nếu những người này thực sự là những vị khách đã bị giết giống như chúng ta đã đoán trước đây, vậy thì làm sao ông lão có thể biết được ngày sinh bát tự của họ?" Gã đầu đinh khó hiểu nói.
"Tôi đoán nó được biên soạn theo nhu cầu của khách hàng, dù sao thì kể cả giới tính cũng sai." Tống Từ vỗ lên chữ Nữ trên giấy niêm phong, "Thi thể đã ngâm thành xương, chắc là để khiến giới tính không rõ ràng."
Gã đầu đinh:..................
"Không có giới hạn cuối cùng." Tam quan của Trương Trì đã tan thành mây khói. Không chỉ giết người vì tiền, mà ngay cả xác cũng không tha!
"Cho nên, ông ta thật sự giết cô bé để làm cô dâu sao?" Cô gái văn phòng lưng lạnh thấu xương, "Vậy bây giờ cô bé đang ở đâu?"
"Có thể là ở sân sau." Tống Từ chỉ vào cánh cửa khóa chặt với giấy niêm phong trên tay, ném người vào vò rượu hẳn là biện pháp thường ngày của ông lão.
Một cái tên xuất hiện trên giấy niêm phong 【 Chu An Hồng 】.
Ánh mắt Tống Từ quét đến cái tên trên giấy niêm phong, dừng một chút.
Khoan đã!
Chu......
Một chuỗi tia lửa lóe lên trong đầu Tống Từ, hỏng rồi! Trúng cạm bẫy của chủ nhân mật thất, bị suy nghĩ cố hữu đánh lừa rồi!
Củi - Gạo - Dầu - Muối - Tương - Giấm - Trà, không chỉ là bảy thứ thông thường trong cuộc sống hàng ngày, mà còn là bảy họ!
Nơi duy nhất mà xuất hiện họ trong toàn bộ toà nhà là những tờ giấy niêm phong này!
Chìa khóa là ở những tờ giấy niêm phong có họ tên trên đó!
Tống Từ cảm giác mình đã gần đến câu trả lời, rũ lông mi xuống, suy nghĩ nhanh chóng.
Sự kiện chính của mật thất là lễ âm hôn vào ngày kia, nếu cô bé thực sự là cô dâu được ông lão chuẩn bị cho lễ âm hôn đó, thì giấy niêm phong của vò rượu nơi cô bé đang ở chính là chìa khóa để thoát ra ngoài!
"Đến sân sau!" Tống Từ vội vàng vỗ cánh tay của Trương Trì.
Trương Trì lập tức kéo cậu chạy về phía cánh cửa kia, theo sau là người đàn ông cao lớn và cô gái văn phòng. Người đeo kính và gã đầu đinh nhìn nhau rồi miễn cưỡng đi theo.
Người đàn ông đeo kính đã hiểu lầm ý của Tống Từ, nghĩ rằng cậu vội vàng đi ra sân sau chỉ để cứu cô bé kia.
Tống Từ đang bận tập trung tinh thần tháo chiếc khóa vòng đồng, ông ta cứ đi tới đi lui bên cạnh, lo sợ bất an nói lảm nhảm: "Giờ chúng ta đi cũng đã muộn rồi? Chắc người cũng đã chết rồi."
Trương Trì đang giúp Tống Từ cầm khoá đồng trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kính, "Ông có thể không đi."
Người đeo kính co rúm lại hạ kính xuống, "Bây giờ chúng ta đi cứu cô bé không phải sẽ phá hỏng chuyện tốt của ông lão sao?"
Thấy không có ai để ý tới mình, người đàn ông đeo kính tìm sự giúp đỡ từ gã đầu đinh, "Dù sao con bé cũng chỉ là NPC mà thôi, cho nên không nên vì nó mà đắc tội ông lão, đúng không?"
Kể từ khi bị vạch trần sự việc quy tắc cưỡng chế loại bỏ của mật thất, gã đầu đinh đã khiêm tốn hơn rất nhiều, lúc này liếc nhìn sắc mặt của người đàn ông cao lớn và Trương Trì không dám nói chuyện.
Nhưng mà người đàn ông cao lớn đã mở miệng, "Ông lão và cô bé đều là NPC, ông có chắc bây giờ giết cô bé, nó sẽ không hắc hóa thành Boss lớn nhất của mật thất không? Cho cô bé một con đường sống, nói không chừng cũng là để lại cho chính chúng ta một con đường sống."
Người đàn ông đeo kính:..................
"Không chỉ để cứu cô ấy, mà còn để cứu chính chúng ta." Tống Từ nhanh chóng tháo chiếc vòng đồng, một công đôi việc nói, "Theo manh mối, giấy niêm phong trên thùng rượu nơi cô bé đang ở rất có thể là chìa khoá để chúng ta rời khỏi mật thất này!"
Người đàn ông đeo kính:!!!
Mọi người:!!!
Chìa khóa là giấy niêm phong???
Mở cửa, mọi người luống cuống tay chân chạy về phía hầm rượu.
【 Mậu Thìn 】
【 Đinh Mão 】
【 Tân Mùi 】
......
Mọi người nhìn tám hàng vò rượu dán đầy giấy niêm phong trên mặt đất, không khỏi đầu óc choáng váng, "Có nhiều như vậy, làm sao tìm được chứ?"
"Còn tìm thế nào nữa, lật từng cái một đi." Ý chí và hành động của Trương Trì cực kiên cường đi tới cạnh thùng rượu.
"Đinh đinh." Mọi người đang chuẩn bị hành động riêng lẻ thì tiếng chuông không biết truyền từ đâu đến.
Bọn họ không khỏi cứng đờ người.
Người đàn ông cao lớn trầm giọng nói, "Nghe như tiếng chuông từ quả cầu mây."
Cô bé vẫn luôn chơi quả cầu mây đó!
"Đinh đinh đinh." Tiếng chuông lại vang lên, trong đêm tối nghe tới, làm người sởn tóc gáy.
Cô gái văn phòng nhìn về phía Trương Trì, trong giọng nói mang theo sự hoảng sợ không thể kiềm chế được, "Hình như âm thanh phát ra từ dưới chân của cậu á."
Người đàn ông cao lớn hành động nhanh nhất xông đến bên cạnh Trương Trì trước, cô gái văn phòng và Tống Từ chậm hơn một chút, đến khi bọn họ đuổi tới thì người đàn ông cao lớn và Trương Trì đã cùng nhau nâng nắp vò rượu lên.
Bé gái mặc quần áo rách rưới nằm bên trong, hơi thở còn thoi thóp.
Móng tay của cô bé bị gãy hết, máu tươi đầm đìa, quả cầu mây đựng chiếc chuông cũng dính đầy vết máu. Bên trong vò rượu vẫn còn vài vết máu loang lổ, rõ ràng là cô bé đã từng cố gắng hết sức để tự cứu mình, nhưng sức lực quá yếu nên đã không thành công.
"Ông ơi...... Con sẽ nghe lời, con ăn ít lắm, cầu xin ông đừng giết con mà." Cô bé cuộn mình trong góc, mơ mơ màng màng nói.
Ông lão vậy mà chuẩn bị dìm chết một cô bé đang sống sờ sờ!
"Chúng ta đoán đúng rồi, cô bé chính là cô dâu mà ông lão một mắt đã chuẩn bị cho anh chàng trên lầu kia!" Trương Trì nhanh chóng bế cô bé ra ngoài và đặt nằm nghỉ ở bên cạnh.
"Đã 11 giờ 45 rồi." Cô gái văn phòng nhắc nhở mọi người.
Người đàn ông cao lớn giành giật từng giây đưa hai tờ giấy niêm phong dính rượu kia tới tay Tống Từ.
Chỉ thấy dòng chữ 【 Ất Mão - Nhâm Ngọ - Đinh Sửu - Quý Mão 】 và 【 Nữ - Lâm Đình 】 xuất hiện trên đó.
Ất Mão?
Nhìn thấy ngày sinh bát tự trên giấy niêm phong, Tống Từ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Người đàn ông trong chiếc quan tài màu đỏ cầm trên tay giấy hôn thú, mặc dù tên của cô dâu chú rể đã bị bôi đen, nhưng một người sinh năm 1901 và người kia sinh năm 1912.
Chiếc khóa trường mệnh của người đàn ông được khắc dòng chữ Tân Sửu, có nghĩa là anh ta sinh ra vào năm Tân Sửu, và 1901 là năm Tân Sửu, vì vậy người sinh năm 1912 hẳn là cô dâu. Nếu tính theo thiên can địa chi thì năm 1912 là năm Nhâm Tý, và nếu sinh nhật của cô dâu rơi vào trước Tết Âm Lịch, thì cũng có thể là năm Tân Hợi.
Ngày sinh bát tự của cô dâu có thể là Nhâm Tý, cũng có thể là Tân Hợi, nhưng dù thế nào cũng không thể bắt đầu là Ất Mão!
Máu toàn thân Tống Từ dồn lên đỉnh đầu, bọn họ lại bị mật thất lừa cho một vố!
"Không đúng, không phải cái này, giấy niêm phong bắt đầu hẳn là viết Nhâm Tý hoặc là Tân Hợi!" Cậu vò tờ giấy niêm phong trên tay thành một cục, "Chúng ta phải tìm một lần nữa!"
Dù mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thái độ kiên quyết của Tống Từ khiến bọn họ bất giác nghe theo lời chỉ dẫn, mỗi người xách theo một vò rượu nhỏ nhanh chóng hành động.
Có tám hàng vò rượu, Tống Từ, người đàn ông đeo kính và những người khác phụ trách mỗi người một hàng, còn người đàn ông cao lớn và Trương Thỉ nhanh nhẹn xung phong "khoán" hai hàng.
"Không có."
"Không có."
"Không có."
Phía gã đầu đinh, người đàn ông đeo kính, cô gái văn phòng và Tống Từ đều không có phát hiện gì.
Tống Từ đành phải đặt hy vọng cuối cùng vào người đàn ông cao lớn và Trương Thỉ. Cô gái văn phòng nôn nóng nhìn đồng hồ của mình, "Còn 4 phút nữa."
"Không có." Người đàn ông cao lớn tìm xong trước cũng lắc đầu.
"Ở đây!" Trương Trì đổ rượu lên vò rượu ở áp chót, cuối cùng nhìn thấy chữ Nhâm Tý liền giựt ra.
Rốt cuộc tìm được rồi! Mọi người kiệt sức thở dài một hơi.
Trương Trì chạy nhanh về bên cạnh Tống Từ.
Mọi người cũng vây quanh, chỉ thấy một cái viết dòng chữ【 Nhâm Tý - Canh Tuất - Mậu Dần - Mậu Thìn 】, một cái khác viết 【 Nữ - Tiền Ấu Phương 】.
Đúng rồi, Tống Từ như trút được gánh nặng gật gật đầu, "Nếu tôi đoán không sai, đây là chìa khóa của mật thất!"
"Tại sao cửa lại không xuất hiện? Cửa mật thất cảm nhận được chìa khóa, nhất định sẽ tự động xuất hiện." Gã đầu đinh nôn nóng nhìn xung quanh, nhưng trong hầm rượu vẫn không có thay đổi gì.
Cửa sẽ tự động xuất hiện? Mọi người nhìn xung quanh đầy hy vọng, nhưng lại thất vọng cúi gằm mặt.
Không có, không có cái gì hết.
Tống Từ siết chặt hai tờ giấy niêm phong, nhìn đi nhìn lại chúng.
Tại sao? Tại sao cánh cửa không xuất hiện?
Cậu thực sự đã đoán sai rồi sao?
Không đúng, chắc chắn không sai, vậy thì, chính là đang thiếu một cái gì đó...
Tác giả có lời muốn nói:
3344[ chống nạnh ]: Mật thất bốn sao há lại dễ dàng mở ra như vậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook