Trò Chơi Luân Hồi
Chương 83: Xích Vỹ Ngư

Trải qua chuyện ở hồ nước nóng, Nhược Lâm đ*o sư giống như là muốn trốn tránh Tiêu Lệ, vừa thấy hắn liền tìm cớ lẻn đi mất, dù là chuyện chủ trì khảo hạch cũng lấy lý do không khỏe trong người mà giao toàn quyền cho Tiêu Ngọc phụ trách.

Bất quá mấy nữ học sinh của nàng thì đều giống như giống như những con sam, suốt ngày oanh oanh yến yến bên cạnh Tiêu Lệ khiến đám nam sinh vô cùng ghen ghét.

Chẳng qua, ở Ô Thản Thành vài ngày, bọn họ cũng biết Tiêu Lệ là Đấu Linh cường giả, dù có ghen tị cũng không ai dám nói gì.

Tiêu Lệ cũng không có chủ động đi tìm Nhược Lâm đ*o sư.

Mặc dù hắn rất có hảo cảm với nàng, lại thêm bọn Tiêu Ngọc, Tuyết Ny liên tục giật dây. Thế nhưng nàng đã muốn trốn tránh hắn, Tiêu Lệ cũng không cố gắng miễn cưỡng.

Lại kéo dài ở Ô Thản Thành thêm vài ngày, bồi tiếp mấy nữ nhân mới thu nạp, cho đến khi Già Nam học viện hoàn tất đợt chiêu sinh ở Ô Thản Thành lần này, Tiêu Lệ mới lưu luyến để các nàng theo Nhược Lâm đ*o sư quay trở về Già Nam học viện.

Bản thân hắn thì mang theo Tiêu Ngữ, Hồng Điệp và mấy hộ vệ quay trở về Lôi Xà Trại.

Tiêu Viêm đã sớm một bước lên đường đi Thanh Sơn Trấn.

Vốn là Tiêu Lệ còn muốn mang hắn theo cùng lịch lãm rèn luyện. Bất quá, Dược Lão lại yêu cầu Tiêu Viêm phải tự đi một mình, hắn không còn cách nào khác hơn là phải đồng ý.

Vừa trở lại Lôi Xà Trại, Tiêu Lệ đã nghe bọn thủ hạ xì xào bàn tán về chuyện ầm ỹ giữa một tên thiếu niên và Lang Đầu dong binh đoàn.

Đúng như Linh Nhi đã nói, quỹ tích thời gian là rất khó thay đổi. Hiện tại mặc dù không có sự ảnh hưởng của Tiểu Y Tiên, thế nhưng Mục Lực và Tiêu Viêm vẫn xảy ra mâu thuẫn.

Mục Lực hung hăng càn quấy đã quen, định cướp đoạt một cái kho báu mà Tiêu Viêm vô tình phát hiện. Bản thân Tiêu Viêm cũng không phải quả hồng mềm, hung hăn phản kích giết chết mấy tên thủ hạ của Mục Lực. mang theo kho báu bỏ chạy.

Hơn nữa, trong quá trình lẫn trốn, Tiêu viêm còn không ngừng đặt bẫy giết đi không ít người của Lang Thủ dong binh đoàn. Ân oán của hai bên cũng vì thế mà ngày càng chồng chất.

Hiện tại, Tiêu Viêm nghe nói đã trốn vào sâu bên trong Ma Thú Sơn Mạch.

Đối với chuyện này, Tiêu Lệ hoàn toàn không bận tâm.

Tiêu Viêm hiện tại so với nguyên tác còn mạnh hơn vài lần. Hơn nữa, có Dược Lão bên cạnh hắn cũng không chết được. Mấy tên nhãi nhép có mắt không tròng này cứ để cho hắn làm đá kê chân là được rồi.

Lôi Xà Trại hiện giờ đã sớm không còn theo kịp bước chân Tiêu Lệ. Hắn cũng không dự định tiếp tục phát triển nó mà giao cho Đinh Bộ Lâm tiếp quản chức trại chủ, Trần Nguyên Mạnh và Nguyễn Vũ làm phó trại chủ.

Bản thân Tiêu Lệ thì mang theo Tiêu Ngữ, Hồng Điệp cùng với Tiểu Y Tiên, Lý Nhược Lan, Tô Thanh Thanh các nàng tiến vào sâu trong vùng Đông bộ Ma Thú Sơn Mạch để cày level, cũng là để tìm cơ hội thích hợp làm thịt Tử Tinh Dực Sư Vương.

Muốn lấy thực lực Đấu Vương đánh bại lục giai ma thú, cũng không phải dựa vào sức là được...

......................

Một nơi nào đó bên trong Ma Thú Sơn Mạch, từng cơn gió rít gào mang theo dòng nước cuồn cuộn chảy tạo thành từng cơn sóng hung hăng ập về phía trước, gây nên những tiếng động rầm rầm như từng đoàn kỵ binh màu bạc cưỡi trên mặt nước hành quân.

Trước khung cảnh thiên nhiên hùng vỹ ấy, có sáu bóng người lặng lẽ đứng phía trên bờ sông như là đang bàn bạc cái gì đó.

Chỉ thấy người thanh niên duy nhất trong số sáu người từ nạp giới lấy ra một tảng thịt ma thú lớn rồi ném mạnh về phía mặt sông cuồng bạo.

Bất chợt, từng tiếng kêu réc réc dữ tợn vang lên. Một đám quái ngư với chiếc đuôi đỏ thẫm cùng hàm răng lởm chởm sắc nhọn như những chiếc máy nghiền cỡ bự hùng hổ xé rách từng ngọn sóng cuộn trào, nhanh chóng lao về phía miếng mồi thơm ngon đẫm máu.

Chỉ mới vài cái chớp mắt, tảng thịt ma thú còn to hơn cả một chiếc xe tải đã bị bọn chúng phân chia sạch sẽ, dù là một mẫu xương cũng không hề sót lại, chỉ còn vương vãi chút máu loang loang trong nước như chứng minh nó đã từng xuất hiện ở nơi đây.

Tứ giai ma thú Xích Vỹ Ngư, chúng nó chính là mục tiêu chủ yếu của Tiêu Lệ trong hành động lần này. Mặc dù hình dáng bên ngoài có không ít khác biệt, thế nhưng càng nhìn, hắn càng thấy bọn chúng giống hệt cả lũ hổ Piranha ở sông Amazon.

Bọn chúng bình thường đều hoạt động đơn lẻ, tự do du đãng trong lòng sông rộng lớn. Thế nhưng chỉ cần xuất hiện kẻ địch hay con mồi, cả đám háo ăn này sẽ lập tức kéo bè kéo lũ đến, tre già măng mọc không sợ chết công kích mục tiêu.

Thực sự mà nói, lũ Xích Vỹ Ngư này còn khó nhằn hơn là phần lớn ma thú sống bầy đàn.

Xích Vỹ Ngư cũng không phải là không có nhược điểm. Dựa vào Giám Định Thuật, Tiêu Lệ biết chúng rất sợ lôi điện và chất độc.

Phần lớn thủy sinh ma thú đều sợ điện, chuyện này cũng không có gì bất ngờ. Thế nhưng muốn chúng chịu ảnh hưởng thì dòng điện cũng phải đủ mạnh, ít nhất là với trình độ của Tiêu Lệ hiện tại, nếu không sử dụng Tịch Tà Yêu Lôi thì phải mất vài tháng mới săn đủ trăm con.

Còn nếu như sử dụng Tịch Tà Yêu Lôi? Đùa chứ... chút "tiểu ma thú" này vài giờ là bị dọn dẹp sạch sẽ... Bất quá... nếu làm như vậy thì hắn cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.

Đơn giản là vì Tịch Tà Yêu Lôi là một tên tham ăn chính hiệu, nó sẽ không hề biết nể mặt mũi chủ nhân mà chừa lại một tý thịt cá nào cho Tiêu Lệ, chứ đừng nói là phần đuôi đỏ vốn là thứ "ngon lành" nhất của Xích Vỹ Ngư.

Về phần dùng độc... Đây là quả thực là một biện pháp rất có tính khả thi bởi vì Xích Vỹ Ngư có khả năng nhận biết và kháng độc tố gần như là con số 0 tròn trĩnh.

Hơn nữa, bọn chúng lại ăn tạp cực kỳ, phàm là thứ gì có thể tiêu hóa được đều bị chúng xơi tái sạch sẽ. Từ trước tới nay, chủng loài Xích Vỹ Ngư chết đi mười phần thì hết chín là do ăn phải thức ăn có độc.

Mặt khác, dùng độc để săn Xích Vỹ Ngư thì vẫn có thể thu hoạch được phần đuôi mà giao nộp nhiệm vụ, bởi vậy cách này có thể xem là cực kỳ hoàn hảo... ít nhất... trên lý thuyết là vậy...

Còn thực tế thì sao? Dòng sông trước mặt Tiêu Lệ là một đoạn ngắn nằm ở khoảng giữa của con sông Bạch Sa Giang to lớn trải dài gần hai phần 3 lãnh thổ của vùng Đông bộ Ma Thú Sơn Mạch này.

Sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì trong nước sông có chứa rất nhiều Bạch Sa Khoáng, thứ này giống như phù sa trôi nổi trong dòng nước tạo nên một màu trắng bạc lấp lánh vô cùng rực rỡ cho Bạch Sa Giang.

Bạch Sa Khoáng này là một cái phiền phức khá lớn bởi vì chúng là một loại khoáng vật kỳ dị có khả năng hấp thụ độc tố. Bất cứ loại chất độc nào chỉ cần xuất hiện trong Bạch Sa Giang, chẳng mấy chốc sẽ bị loại khoáng vật này hấp thu sạch sẽ.

Điều này cũng giải thích tại sao nơi này rất ít sinh vật có độc sinh sống mà tộc đàn Xích Vỹ Ngư thì lại tụ tập rất đông ở trong Bạch Sa Giang...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương