Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 39: Nhờ Giúp Đỡ
Đợi Quý Nguyệt tìm thấy hộp nhựa đóng gói mà đồng chí Vương Tú Liên cất trong góc của phòng chứa đồ thì hai vợ chồng giáo sư Lý đã dìu ông cụ Lý Minh Nhất đã đi khỏi quán ăn rồi.
"Phật… Phật nhảy tường phải làm sao đây?" Quý Nguyệt tay cầm hộp mà hụt hẫng.
Người ta đã đi rồi, còn thức ăn thì để lại.
"Hay là chúng ta thử một chút đi." Vương Hạo vừa ngửi đã thấy nước miếng sắp chảy ra rồi, tuy bây giờ vẫn đóng nắp nhưng hương thơm vẫn lan tỏa trong khắp quán ăn.
"Không được." Quý Nguyệt trừng mắt nhìn Vương Hạo, rồi tiến tới trước mặt cậu ấy.
"Vương Hạo, tôi nhớ sáng hôm qua trên lớp cậu có ghi lại số điện thoại của giáo sư Lý trên vở, cậu xem thử xem số điện thoại có còn trong cặp của cậu không." Đột nhiên Giang Phong nhớ lại.
"Đúng đúng đúng, còn trong cặp đây, còn trong cặp!" Vương Hạo vội vàng đi tới quầy lấy từ trong cặp ra ba bốn quyển sách giáo khoa có ghi cách liên lạc với giáo sư Lý. Lật ra mặt đầu tiên, trên đó có viết Lý Quân Minh: 1xxxxxxxxxx.
Tương truyền thì giáo viên chủ nghĩa Mao của trường đại học A mỗi tuần đều có thể nhận hơn mười cuộc gọi từ các cửa hàng để thông báo cho họ, bạn học của bạn đã để quên sách trong cửa hàng của chúng tôi.
Đúng là không phải chuyện đùa.
Giang Phong cầm lấy điện thoại, ấn theo số điện thoại trên trang sách.
Sau hơn hai mươi giây thì có người nhấc máy.
"Alo, xin chào giáo sư Lý. Em là Giang Phong, thức ăn của thầy vẫn còn ở trong quán chưa mang đi ạ." Giang Phong nói.
"Thật ngại quá, lớn tuổi rồi, nên cái gì cũng dễ dàng quên mất. Đợi một lát nữa thầy và vợ thầy sẽ đến lấy." Đầu dây bên giáo sư Lý truyền đến tiếng ho của ông cụ, và cả tiếng cây nạng chạm vào đất lúc nặng lúc nhẹ.
Giang Kiến Khang lặng lẽ di chuyển cái vò rượu trở lại nhà bếp, Vương Hạo vẫn còn tiếc nuối vì chưa được nếm thử mỹ thực, cậu ta giúp Quý Nguyệt gom rác đến trạm rác. Những buổi chiều khác đều là năm tiết học, phải đến sáu giờ thì mới có thể bơi từ đại dương kiến thức vào bờ.
Mặc dù Giang Kiến Khang không thể hiện trên khuôn mặt, nhưng Giang Phong thân là con trai ông rất nhạy bén nhận ra rằng bây giờ ông ấy đang rất thất vọng.
Từng miếng thịt, từng thớ mỡ đều lộ rõ cảm giác mất mát.
"Ba, ba sao rồi?" Giang Phong đi theo Giang Kiến Khang vào bếp, nhìn thấy ông đang cắt rau mà không nói lời nào.
Từng dao từng dao cực kỳ chậm rãi, mỗi nhát cắt đều rất cứng rắn, như thể có thâm cừu đại hận với cây ớt xanh trước mặt vậy.
"Ba đã lãng phí những nguyên liệu tốt."Giang Kiến Khang có chút cô đơn.
"Con cảm thấy vẫn tốt mà." Giang Phong mở mắt nói dối, nói về món Phật nhảy tường vừa nãy, thì trò chơi đã đưa ra một danh sách lưu ý thật dài, thậm chí anh còn không muốn đọc hết chúng nữa, tại sao lại hầm trong thời gian ngắn như vậy, vi cá quá nhiều, bào ngư cắt bị dày, môi cá nhám ngâm chưa đủ lâu, một đống những vấn đề.
Nhưng vốn dĩ món Phật nhảy tường này rất khó làm, không thể trách đồng chí Giang Kiến Khang được.
"Chân giò hun khói đáng thương của ba." Giang Kiến Khang sụt sịt.
"Hôm nay cũng không được hầm chân giò." Thậm chí Giang Kiến Khang còn cảm thấy có chút uất ức.
Giang Phong: ….
Ngại quá, làm phiền rồi.
Bếp sau được trao trả lại cho đồng chí Giang Kiến Khang, vừa rồi hương thơm của Phật nhảy tường đã thu hút rất nhiều khách đến đây, chỉ là mọi người đến xem náo nhiệt chứ không gọi đồ ăn. Bây giờ tầng một cơ bản đã đầy người ngồi rồi, thực đơn đơn giản, lần lượt được gửi ra sau bếp, đồng chí Giang Kiến Khang xem qua một lượt, rồi lại bắt đầu công cuộc cố gắng trên chiến tuyến nấu ăn của mình.
Giang Phong lại trở thành người công nhân nhỏ, nhưng kinh nghiệm rửa rau không thể nhầm lẫn với một ai, bóc vỏ, thái rau, trình bày đĩa.
Chẳng bao lâu, thì bốn thành viên của câu lạc bộ cờ tướng đã tới để giúp đỡ, họ còn không kịp cất cặp sách đã vội lao vào sau bếp, lấy nước ô mai và nước đậu xanh đã ướp lạnh cả ngày trong tủ lạnh ra, mỗi người đều như sói đói lao vào uống ực ực ực trước hai bát, sau đó mới đem cặp sách đi cất rồi xắn tay vào giúp đỡ.
Nhìn thấy bốn người này, Giang Phong đột nhiên có chút lo lắng về việc tuần sau chiêu mộ thành viên mới cho câu lạc bộ. Thành viên mới của câu lạc bộ cần phải là người tài xuất chúng hoặc là phải có thế mạnh riêng, dù có tệ thế nào cũng phải có trai xinh gái đẹp thì mới có thể dễ dàng mà lừa gạt được chứ, nhưng mà câu lạc bộ cờ tướng thì không có gì cả, thậm chí còn không có kinh phí.
Câu lạc bộ kết nạp thành viên mới phải trình diễn như thế nào?
Mấy năm trước đều có hai sọt cờ dở để mang đi giả vờ đánh cờ, lẽ nào hôm nay lại muốn tặng mỗi người một nồi nước ô mai uống ực ực ực sao?
Trong khi Giang Phong vừa lo lắng cho tương lai của câu lạc bộ, vừa lặng lẽ bầm nát củ cà rốt.
Mấy ngày nay cà rốt giá rẻ lắm sao? Tại sao đồng chí Vương Tú Liên ngày nào cũng mua nhiều cà rốt như vậy!
Sau khi Giang Phong cắt tất cả cà rốt thành sợi thì giáo sư Lý và vợ ông ấy đã quay lại quán ăn.
Giáo sư Lý lấy ra một phong bì và một hộp đựng cơm trưa.
Thực tế thì việc mang cả vò rượu đi sẽ có thể đảm bảo giữ được hương vị ban đầu một cách tốt nhất, nhưng cũng phải nói vò rượu quá nặng, nếu để khách hàng ôm một vò rượu trở về thì cũng không tốt. Quý Nguyệt cẩn thận múc rau ra khỏi vò rượu và cho vào hộp cơm, món ăn này bây giờ có giá còn cao hơn cả lương hàng năm của cô ta nên nhất định phải làm thật cẩn thận.
"Bạn học Giang Phong, tôi muốn nhờ em giúp một việc."
"Phật… Phật nhảy tường phải làm sao đây?" Quý Nguyệt tay cầm hộp mà hụt hẫng.
Người ta đã đi rồi, còn thức ăn thì để lại.
"Hay là chúng ta thử một chút đi." Vương Hạo vừa ngửi đã thấy nước miếng sắp chảy ra rồi, tuy bây giờ vẫn đóng nắp nhưng hương thơm vẫn lan tỏa trong khắp quán ăn.
"Không được." Quý Nguyệt trừng mắt nhìn Vương Hạo, rồi tiến tới trước mặt cậu ấy.
"Vương Hạo, tôi nhớ sáng hôm qua trên lớp cậu có ghi lại số điện thoại của giáo sư Lý trên vở, cậu xem thử xem số điện thoại có còn trong cặp của cậu không." Đột nhiên Giang Phong nhớ lại.
"Đúng đúng đúng, còn trong cặp đây, còn trong cặp!" Vương Hạo vội vàng đi tới quầy lấy từ trong cặp ra ba bốn quyển sách giáo khoa có ghi cách liên lạc với giáo sư Lý. Lật ra mặt đầu tiên, trên đó có viết Lý Quân Minh: 1xxxxxxxxxx.
Tương truyền thì giáo viên chủ nghĩa Mao của trường đại học A mỗi tuần đều có thể nhận hơn mười cuộc gọi từ các cửa hàng để thông báo cho họ, bạn học của bạn đã để quên sách trong cửa hàng của chúng tôi.
Đúng là không phải chuyện đùa.
Giang Phong cầm lấy điện thoại, ấn theo số điện thoại trên trang sách.
Sau hơn hai mươi giây thì có người nhấc máy.
"Alo, xin chào giáo sư Lý. Em là Giang Phong, thức ăn của thầy vẫn còn ở trong quán chưa mang đi ạ." Giang Phong nói.
"Thật ngại quá, lớn tuổi rồi, nên cái gì cũng dễ dàng quên mất. Đợi một lát nữa thầy và vợ thầy sẽ đến lấy." Đầu dây bên giáo sư Lý truyền đến tiếng ho của ông cụ, và cả tiếng cây nạng chạm vào đất lúc nặng lúc nhẹ.
Giang Kiến Khang lặng lẽ di chuyển cái vò rượu trở lại nhà bếp, Vương Hạo vẫn còn tiếc nuối vì chưa được nếm thử mỹ thực, cậu ta giúp Quý Nguyệt gom rác đến trạm rác. Những buổi chiều khác đều là năm tiết học, phải đến sáu giờ thì mới có thể bơi từ đại dương kiến thức vào bờ.
Mặc dù Giang Kiến Khang không thể hiện trên khuôn mặt, nhưng Giang Phong thân là con trai ông rất nhạy bén nhận ra rằng bây giờ ông ấy đang rất thất vọng.
Từng miếng thịt, từng thớ mỡ đều lộ rõ cảm giác mất mát.
"Ba, ba sao rồi?" Giang Phong đi theo Giang Kiến Khang vào bếp, nhìn thấy ông đang cắt rau mà không nói lời nào.
Từng dao từng dao cực kỳ chậm rãi, mỗi nhát cắt đều rất cứng rắn, như thể có thâm cừu đại hận với cây ớt xanh trước mặt vậy.
"Ba đã lãng phí những nguyên liệu tốt."Giang Kiến Khang có chút cô đơn.
"Con cảm thấy vẫn tốt mà." Giang Phong mở mắt nói dối, nói về món Phật nhảy tường vừa nãy, thì trò chơi đã đưa ra một danh sách lưu ý thật dài, thậm chí anh còn không muốn đọc hết chúng nữa, tại sao lại hầm trong thời gian ngắn như vậy, vi cá quá nhiều, bào ngư cắt bị dày, môi cá nhám ngâm chưa đủ lâu, một đống những vấn đề.
Nhưng vốn dĩ món Phật nhảy tường này rất khó làm, không thể trách đồng chí Giang Kiến Khang được.
"Chân giò hun khói đáng thương của ba." Giang Kiến Khang sụt sịt.
"Hôm nay cũng không được hầm chân giò." Thậm chí Giang Kiến Khang còn cảm thấy có chút uất ức.
Giang Phong: ….
Ngại quá, làm phiền rồi.
Bếp sau được trao trả lại cho đồng chí Giang Kiến Khang, vừa rồi hương thơm của Phật nhảy tường đã thu hút rất nhiều khách đến đây, chỉ là mọi người đến xem náo nhiệt chứ không gọi đồ ăn. Bây giờ tầng một cơ bản đã đầy người ngồi rồi, thực đơn đơn giản, lần lượt được gửi ra sau bếp, đồng chí Giang Kiến Khang xem qua một lượt, rồi lại bắt đầu công cuộc cố gắng trên chiến tuyến nấu ăn của mình.
Giang Phong lại trở thành người công nhân nhỏ, nhưng kinh nghiệm rửa rau không thể nhầm lẫn với một ai, bóc vỏ, thái rau, trình bày đĩa.
Chẳng bao lâu, thì bốn thành viên của câu lạc bộ cờ tướng đã tới để giúp đỡ, họ còn không kịp cất cặp sách đã vội lao vào sau bếp, lấy nước ô mai và nước đậu xanh đã ướp lạnh cả ngày trong tủ lạnh ra, mỗi người đều như sói đói lao vào uống ực ực ực trước hai bát, sau đó mới đem cặp sách đi cất rồi xắn tay vào giúp đỡ.
Nhìn thấy bốn người này, Giang Phong đột nhiên có chút lo lắng về việc tuần sau chiêu mộ thành viên mới cho câu lạc bộ. Thành viên mới của câu lạc bộ cần phải là người tài xuất chúng hoặc là phải có thế mạnh riêng, dù có tệ thế nào cũng phải có trai xinh gái đẹp thì mới có thể dễ dàng mà lừa gạt được chứ, nhưng mà câu lạc bộ cờ tướng thì không có gì cả, thậm chí còn không có kinh phí.
Câu lạc bộ kết nạp thành viên mới phải trình diễn như thế nào?
Mấy năm trước đều có hai sọt cờ dở để mang đi giả vờ đánh cờ, lẽ nào hôm nay lại muốn tặng mỗi người một nồi nước ô mai uống ực ực ực sao?
Trong khi Giang Phong vừa lo lắng cho tương lai của câu lạc bộ, vừa lặng lẽ bầm nát củ cà rốt.
Mấy ngày nay cà rốt giá rẻ lắm sao? Tại sao đồng chí Vương Tú Liên ngày nào cũng mua nhiều cà rốt như vậy!
Sau khi Giang Phong cắt tất cả cà rốt thành sợi thì giáo sư Lý và vợ ông ấy đã quay lại quán ăn.
Giáo sư Lý lấy ra một phong bì và một hộp đựng cơm trưa.
Thực tế thì việc mang cả vò rượu đi sẽ có thể đảm bảo giữ được hương vị ban đầu một cách tốt nhất, nhưng cũng phải nói vò rượu quá nặng, nếu để khách hàng ôm một vò rượu trở về thì cũng không tốt. Quý Nguyệt cẩn thận múc rau ra khỏi vò rượu và cho vào hộp cơm, món ăn này bây giờ có giá còn cao hơn cả lương hàng năm của cô ta nên nhất định phải làm thật cẩn thận.
"Bạn học Giang Phong, tôi muốn nhờ em giúp một việc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook