Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 36: Đến Tân Đông Phương Để Học
Để không đánh tan nỗi khao khát về một cuộc sống tốt đẹp hơn của các em trai, Quý Nguyệt quyết định sẽ chôn chặt bí mật này ở trong lòng.
Nhà hàng đóng cửa, mỗi người trở về phòng trọ của mình. Ngày mai Giang Phong sẽ học cả buổi sáng và đến mười hai giờ mới được tan học. Khi trở lại phòng trọ, Giang Phong xem một chút sách vở của tiết học ngày mai để chuẩn bị làm một sinh viên tốt. Nhưng anh mới nhìn thoáng qua, đọc không hiểu nên liền dứt khoát đóng lại sách, trèo lên giường chơi điện thoại di động.
Năm phút trước khi đi ngủ,
Hạnh phúc giống như thần tiên.
Ngày hôm sau, sau khi ăn bốn cái bánh bao kim sa rất ngon và đi đến phòng học thì anh phát hiện câu đầu tiên mà mọi người nói khi gặp nhau là "Hôm qua cậu đã ăn chưa?"
Cái gì vậy? Một từ ngữ mới đang thịnh hành trên internet ư?
“Anh Phong!” Nhìn thấy Giang Phong, Tiền Đường lập tức chạy đến: “Anh mau cứu đứa em này với!”
Biểu cảm này giống hệt như biểu cảm lúc cầu xin giáo viên vạch ra phạm vi kiểm tra cuối kỳ vậy.
“Làm…. làm sao vậy?” Giang Phong kinh ngạc.
“Anh Phong à, hôm nay chúng ta có năm tiết học đấy!” Khuôn mặt Tiền Đường tràn đầy vẻ bi thương: “Đến lúc ăn cơm sẽ không giành được chỗ đâu!”
Trong lòng Giang Phong cảm thấy rất buồn bực, không tìm được chỗ ngồi ở căn tin thì tìm anh để làm cái gì. Anh cũng không tìm được chỗ ngồi.
"Đặt đồ ăn ở bên ngoài đi!" Năm ngoái mọi người cũng làm như vậy. Đến tiết bốn chỉ cần ghi chú thời gian giao hàng là giờ tan học đặt đồ ăn ở bên ngoài là được.
"Anh Phong, nhà anh không giao đồ ăn ở bên ngoài à? Em xem qua hết ứng dụng giao đồ ăn rồi mà cũng không tìm được nhà hàng của nhà anh." Giang Phong cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Tiền Đường vẫn còn hơi kém một chút. Nếu như bác cả của anh ở đây thì lúc này, trên khuôn mặt của ông ấy đã rơi ra hai hàng nước mắt rồi.
"À, chuyện này à, mấy ngày nữa sẽ giao. Chờ tôi có tài khoản công chúng trên WeChat thì các người có thể đặt giao đồ ăn đến từ tài khoản công chúng." Khi Giang Phong nói ra lời này, mấy người ở bên cạnh đã vây xung quanh anh.
"Anh Phong, còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể đặt giao đồ ăn đến vậy?"
"Anh Phong, anh mau cứu đám mập trạch chúng em đi đi!"
"Anh Phong, nhà anh có tính phí tiền hộp cho đồ ăn mang đi không?"
"Anh Phong..."
Giáo sư vừa đi vào, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhiệt tình gọi Giang Phong là anh Phong. Vốn dĩ cái cách gọi này là do Vương Hạo sáng tạo ra, hoàn toàn là vì để cho Giang Phong làm thêm mấy lần cơm xương sườn cho cậu ta. Kết quả là hiện tại tất cả mọi người đều học theo cậu ta, không còn ai gọi Giang Phong bằng cái tên thật sự của anh cả.
"Ồ, sau một kỳ nghỉ hè, Giang Phong đã được thăng cấp lên thành anh Phong rồi đấy. Nào, anh Phong, anh đã chuẩn bị bài trước chưa? Tôi có một câu hỏi cho anh đây." Ở học kỳ trước, thầy Vương đã từng dạy Giang Phong. Anh ta là một giáo viên trẻ và thích nói giỡn.
Giang Phong: ...
Nhìn một dòng công thức trên bảng đen, Giang Phong cảm thấy hệ thống đánh giá anh thật sự rất chính xác. Đúng là trình độ vật lý chỉ đứng ở cấp phổ thông thật. Đống công thức ở trên anh đọc cũng như không đọc vậy.
Thầy Vương tiếp tục viết, lúc này đã viết được một nửa bảng đen rồi.
Tất cả sinh viên trong lớp đều mở to hai mắt mà nhìn.
Thầy à, thầy đã thay đổi rồi. Ngày trước khi vừa đến lớp, thầy đều nói về mối quan hệ yêu hận tình thù giữa Edison và Tesla mà.
Giang Phong im lặng cúi đầu, mở ra bảng thuộc tính, rồi cộng điểm kinh nghiệm vào vật lý để nâng cấp trình độ vật lý từ sơ cấp lên đến trung cấp.
Vật lý (Trung cấp): Bạn có thể nắm vững hầu hết các kiến thức vật lý ở bậc đại học.
Khi nhìn lên bảng một lần nữa, anh đột nhiên có thể hiểu được rất rõ công thức cực kỳ khó hiểu trước đó. Anh vô thức biết đây là công thức gì, và nó có thể được sử dụng thế nào để làm những dạng câu hỏi này.
“Anh Phong, anh vừa mới ấn cái gì ở trên bàn vậy?” Vương Hạo hỏi.
“Tôi mở ra bảng thuộc tính của trò chơi để nâng cấp kỹ năng của mình.” Giang Phong nói.
"Haha, anh Phong, anh thật là hài hước."
“Nào, anh Phong, vậy anh thử nói cho tôi biết tám công thức này là gì đi?” Thầy Vương khoanh tròn tám công thức ở bên trái.
“Tất cả đều là phương trình Maxwell.” Giang Phong nói.
"Cũng được đấy, vẫn còn nhớ rõ một chút nội dung vào năm ngoái. Nào, Lý Bân, anh hãy nói cho tôi biết ba công thức ở bên này là gì?"
“Chúng ta đã được học phương trình Maxwell sao?” Khuôn mặt Vương Hạo lộ ra vẻ hoang mang, hoàn toàn thể hiện ra thuộc tính của những tên ngu học.
“Có lẽ vậy.” Vẻ mặt Giang Phong ngơ ngác.
Nếu sớm biết như thế thì trước đây anh nên đi đến Tân Đông Phương mới đúng.
Ít nhất thì vẫn có thể phân chia thiên hạ với Lam Tường.
Nhà hàng đóng cửa, mỗi người trở về phòng trọ của mình. Ngày mai Giang Phong sẽ học cả buổi sáng và đến mười hai giờ mới được tan học. Khi trở lại phòng trọ, Giang Phong xem một chút sách vở của tiết học ngày mai để chuẩn bị làm một sinh viên tốt. Nhưng anh mới nhìn thoáng qua, đọc không hiểu nên liền dứt khoát đóng lại sách, trèo lên giường chơi điện thoại di động.
Năm phút trước khi đi ngủ,
Hạnh phúc giống như thần tiên.
Ngày hôm sau, sau khi ăn bốn cái bánh bao kim sa rất ngon và đi đến phòng học thì anh phát hiện câu đầu tiên mà mọi người nói khi gặp nhau là "Hôm qua cậu đã ăn chưa?"
Cái gì vậy? Một từ ngữ mới đang thịnh hành trên internet ư?
“Anh Phong!” Nhìn thấy Giang Phong, Tiền Đường lập tức chạy đến: “Anh mau cứu đứa em này với!”
Biểu cảm này giống hệt như biểu cảm lúc cầu xin giáo viên vạch ra phạm vi kiểm tra cuối kỳ vậy.
“Làm…. làm sao vậy?” Giang Phong kinh ngạc.
“Anh Phong à, hôm nay chúng ta có năm tiết học đấy!” Khuôn mặt Tiền Đường tràn đầy vẻ bi thương: “Đến lúc ăn cơm sẽ không giành được chỗ đâu!”
Trong lòng Giang Phong cảm thấy rất buồn bực, không tìm được chỗ ngồi ở căn tin thì tìm anh để làm cái gì. Anh cũng không tìm được chỗ ngồi.
"Đặt đồ ăn ở bên ngoài đi!" Năm ngoái mọi người cũng làm như vậy. Đến tiết bốn chỉ cần ghi chú thời gian giao hàng là giờ tan học đặt đồ ăn ở bên ngoài là được.
"Anh Phong, nhà anh không giao đồ ăn ở bên ngoài à? Em xem qua hết ứng dụng giao đồ ăn rồi mà cũng không tìm được nhà hàng của nhà anh." Giang Phong cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Tiền Đường vẫn còn hơi kém một chút. Nếu như bác cả của anh ở đây thì lúc này, trên khuôn mặt của ông ấy đã rơi ra hai hàng nước mắt rồi.
"À, chuyện này à, mấy ngày nữa sẽ giao. Chờ tôi có tài khoản công chúng trên WeChat thì các người có thể đặt giao đồ ăn đến từ tài khoản công chúng." Khi Giang Phong nói ra lời này, mấy người ở bên cạnh đã vây xung quanh anh.
"Anh Phong, còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể đặt giao đồ ăn đến vậy?"
"Anh Phong, anh mau cứu đám mập trạch chúng em đi đi!"
"Anh Phong, nhà anh có tính phí tiền hộp cho đồ ăn mang đi không?"
"Anh Phong..."
Giáo sư vừa đi vào, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhiệt tình gọi Giang Phong là anh Phong. Vốn dĩ cái cách gọi này là do Vương Hạo sáng tạo ra, hoàn toàn là vì để cho Giang Phong làm thêm mấy lần cơm xương sườn cho cậu ta. Kết quả là hiện tại tất cả mọi người đều học theo cậu ta, không còn ai gọi Giang Phong bằng cái tên thật sự của anh cả.
"Ồ, sau một kỳ nghỉ hè, Giang Phong đã được thăng cấp lên thành anh Phong rồi đấy. Nào, anh Phong, anh đã chuẩn bị bài trước chưa? Tôi có một câu hỏi cho anh đây." Ở học kỳ trước, thầy Vương đã từng dạy Giang Phong. Anh ta là một giáo viên trẻ và thích nói giỡn.
Giang Phong: ...
Nhìn một dòng công thức trên bảng đen, Giang Phong cảm thấy hệ thống đánh giá anh thật sự rất chính xác. Đúng là trình độ vật lý chỉ đứng ở cấp phổ thông thật. Đống công thức ở trên anh đọc cũng như không đọc vậy.
Thầy Vương tiếp tục viết, lúc này đã viết được một nửa bảng đen rồi.
Tất cả sinh viên trong lớp đều mở to hai mắt mà nhìn.
Thầy à, thầy đã thay đổi rồi. Ngày trước khi vừa đến lớp, thầy đều nói về mối quan hệ yêu hận tình thù giữa Edison và Tesla mà.
Giang Phong im lặng cúi đầu, mở ra bảng thuộc tính, rồi cộng điểm kinh nghiệm vào vật lý để nâng cấp trình độ vật lý từ sơ cấp lên đến trung cấp.
Vật lý (Trung cấp): Bạn có thể nắm vững hầu hết các kiến thức vật lý ở bậc đại học.
Khi nhìn lên bảng một lần nữa, anh đột nhiên có thể hiểu được rất rõ công thức cực kỳ khó hiểu trước đó. Anh vô thức biết đây là công thức gì, và nó có thể được sử dụng thế nào để làm những dạng câu hỏi này.
“Anh Phong, anh vừa mới ấn cái gì ở trên bàn vậy?” Vương Hạo hỏi.
“Tôi mở ra bảng thuộc tính của trò chơi để nâng cấp kỹ năng của mình.” Giang Phong nói.
"Haha, anh Phong, anh thật là hài hước."
“Nào, anh Phong, vậy anh thử nói cho tôi biết tám công thức này là gì đi?” Thầy Vương khoanh tròn tám công thức ở bên trái.
“Tất cả đều là phương trình Maxwell.” Giang Phong nói.
"Cũng được đấy, vẫn còn nhớ rõ một chút nội dung vào năm ngoái. Nào, Lý Bân, anh hãy nói cho tôi biết ba công thức ở bên này là gì?"
“Chúng ta đã được học phương trình Maxwell sao?” Khuôn mặt Vương Hạo lộ ra vẻ hoang mang, hoàn toàn thể hiện ra thuộc tính của những tên ngu học.
“Có lẽ vậy.” Vẻ mặt Giang Phong ngơ ngác.
Nếu sớm biết như thế thì trước đây anh nên đi đến Tân Đông Phương mới đúng.
Ít nhất thì vẫn có thể phân chia thiên hạ với Lam Tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook