Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
Chương 32: Học Tỷ(Đàn Chị Trong Trường)

Mở giao diện nhiệm vụ, sau nhiệm vụ chính chọn Có.

【 Đứng vững gót chân】 Giúp nhà hàng Kiện Khang Sao Thái được 1000 thực khách công nhận, tiến độ nhiệm vụ (2/1000)

Nhắc nhở nhiệm vụ: Sự công nhận của thực khách là rất quan trọng đối với một nhà hàng mới mở, hãy đưa nhà hàng Kiện Khang Sao Thái trở thành nhà hàng số 1 trong cảm nhận của nhiều thực khách ở đại học A.

Muốn trở thành nhà hàng đệ nhất ở trường đại học A, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Trong khu phố đại học nơi có trường đại học A, chưa kể đến khu phố ẩm thực hiện nay có không dưới 20 quán ăn lớn nhỏ nằm khuất trong khu ký túc xá của công nhân viên chức, bên ngoài có các khu phố thương mại, khu mua sắm, các nhà hàng lớn nhỏ khác nhau, và có hàng trăm nhà hàng, trong đó có nhiều nhà hàng đã mở từ 20 đến 30 năm.

Nhà hàng Kiện Khang Sao Thái là một quán ăn mới, muốn đoạt thực khách từ trong tay những quán ăn lâu năm thì có vài phần khó khăn.

Nếu chỉ cần một trăm thực khách công nhận như nhiệm vụ trước thì còn dễ một chút, ở cơ sở này chỉ có hơn 10.000 giáo viên và học sinh, còn cơ sở kia cách khoảng 40 km, không thể hy vọng xa vời là giáo viên và học sinh nơi đó cũng tới đây ăn cơm được.

Tính đến lượng khách hàng ngày của nhà hàng Kiện Khang Sao Thái, Giang Phong quyết định đem cái nhiệm vụ chính này để sau, thuận theo tự nhiên, bắt đầu nghiên cứu phần thưởng nhiệm vụ mà trò chơi đưa ra.

【 Hộp cơm giữ đồ tươi ngon】 Trong cột vật phẩm cho thấy có thể lấy ra, Giang Phong bấm lấy ra, trên mặt đất xuất hiện một cái hộp xốp lớn.

Một chiếc hộp xốp trồng không, không có gì nổi bật với ba chữ “thức ăn ngoài” xiêu xiêu vẹo vẹo viết trên nắp. Chỉ cần nó không bị hư hại thì có thể đã là món quà lớn nhất mà trò chơi tặng cho anh.

Bộ dáng vô cùng giống với mấy hộp cơm giao hàng của những quán ăn khác gần trường học.

Giang Phong nhìn cái hộp xốp này, thật lâu không nói nên lời.



Đây thực sự là phần thưởng cho nhiệm vụ chính của anh đó hả?

Còn không biết xấu hổ nói là bảo quản tuyệt đối, cái thứ hộp này có thể giữ ấm cũng đã gọi là không tệ rồi.

Được rồi, dù gì nếu về sau mà giao cơm hộp thì quả thực cũng phải dùng đến nó.

Giang Phong yên lặng bấm thu hồi đạo cụ lại vào trong cột vật phẩm.

“Xin chào, có ai không?” Bên ngoài có người gọi.

“Tới đây.” Từ trong bếp bước ra, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng ở ngoài cửa hàng thông báo tuyển dụng.

"Xin chào, anh còn tuyển ... Giang Phong sao?"

"Chủ tịch?"

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi lâu.

“Cậu đang làm công việc bán thời gian trong cửa hàng này à?” Quý Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Chủ tịch, không phải chị thi lên thạc sĩ rồi sao?” Giang Phong càng ngạc nhiên hơn, lẽ ra cô ấy hiện tại phải đang ôn tập để thi thạc sĩ chứ, sao lại tìm việc làm thêm vào lúc này.

Quý Nguyệt là cựu chủ tịch câu lạc bộ cờ tướng, vừa tốt nghiệp thiết kế đồ họa khoa mỹ thuật, vì thi trượt thạc sĩ nên phải thuê một căn hộ nhỏ gần trường để ôn thi.



"Trong nhà có việc, em trai chị phải học đại học, nên gia đình không có tiền để chị thi thêm một năm nữa. Chị lại không tìm được công việc, dựa vào việc vẽ tranh cho người khác cũng không thể nuôi sống chính mình, vì vậy chị đành ra ngoài tìm một việc gì đó để làm.” Quý Nguyệt cười khổ.

“Đây là tiệm của nhà em mở, học tỷ, chị vẽ tranh đẹp như vậy mà tới nơi này làm việc vặt, đúng nhân tài không được trọng dụng mà!” Giang Phong chân thành nói.

“Chị cũng muốn vẽ tranh lắm chứ, chỉ là chẳng có ai mua tranh chị vẽ cả.” Quý Nguyệt và Giang Phong rất quen thuộc. “Ban đầu không nghĩ thằng nhóc cậu là phú nhị đại nha, tình huống của chị thế nào không phải cậu không biết, chuyên ngành mỹ thuật của trường vốn dĩ rất tốt, chị lại không phải học mỹ thuật chính thức, thi đại học hoàn toàn là vì muốn vào được trường tốt, còn phải dành ra hai năm để học mỹ thuật."

“Ôi trời, chị Quý của em là người như thế nào em không phải không biết, bao ăn cơm ba bữa, có thể cho một ít tiền, chị muốn vượt qua khoảng thời gian này trước đã.” Quý Nguyệt nói chuyện rất tiêu sái.

“1500 một tháng, bao ba bữa ăn, không có ngày nghỉ, chỉ cần bận bịu vào giờ ăn, học tỷ muốn làm bao lâu cũng được, khi nào tìm được việc thì nói cho em biết.” Giang Phong nói.

“Cảm ơn.” Quý Nguyệt cảm thấy thật nhẹ nhõm, “Chị văn không được võ cũng không xong, muốn làm gia sư tiểu học cũng không ai nhận. Nếu không phải học đệ trượng nghĩa thì học tỷ đây chỉ sợ cũng chết đói rồi."

"Đúng rồi, tay nghề của cậu trong tiệm này như thế nào?"

"Em nấu cháo, chị muốn nếm thử trước một chút không?"

"Được rồi, cháo ngọt và cháo mặn?"

"Học tỷ, nói thật đi, chị rốt cuộc mấy ngày không ăn cơm rồi?"

"……"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương