Trò Chơi Đối Kháng
-
59: Mục Đích Đầu Tiên
"Ý anh là gì?" Vì đang quấn khăn, Chu Lẫm thật sự không dám cử động thân thể, đáng ghét hơn chính là đôi mắt của Lý Hàn Phong khi nói chuyện hết lần này đến lần khác đều nhìn xuống phía dưới.
"Tôi bị mất trộm một chiếc đồng hồ, nó là vô giá!" Lý Hàn Phong xoay bàn tay đang nắm lấy cổ tay Chu Lẫm, chỉ ngón trỏ về phía Chu Lẫm, rất nghiêm túc nói: "Hiện tại tôi nghi ngờ là em lấy trộm!
"Lý Hàn Phong, nếu muốn lằng nhằng với tôi, hãy tìm một lý do có thể chấp nhận được.
Tôi cái gì cũng đã từng thấy qua, sẽ cảm thấy hứng thú với một chiếc đồng hồ?" Chu Lẫm cười mỉa mai.
"Sao? Em không dám thừa nhận?" Lý Hàn Phong ghé sát tai Chu Lẫm, ái muội thở ra hơi ấm.
"Ai không dám thừa nhận!" Chu Lẫm tức giận nói: "A! Không có! Tôi căn bản không có lấy, thừa nhận cái gì!"
Lý Hàn Phong cười nhẹ, đột nhiên trở tay nhanh chóng bắt lấy tay Chu Lẫm đang nắm cổ tay mình, thô bạo kéo hắn.
Chu Lẫm không phản kháng lại được sức mạnh của Lý Hàn Phong, bị hắn kéo vào trong vòng tay, mặt đập vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Sau đó.
Thứ duy nhất che lấy cơ thể cậu đã rơi xuống sàn.
"Lý...Hàn Phong, anh...!anh bình tĩnh!" Chu Lẫm không dám giãy dụa, bởi vì chỉ cần cậu tránh khỏi Lý Hàn Phong, thân thể của cậu nhất định sẽ bị Lý Hàn Phong thu hết vào trong tầm mắt.
Lý Hàn Phong không tiến lên thêm bước nào nữa, ngược lại buông Chu Lẫm ra.
Chu Lẫm không ngờ rằng Lý Hàn Phong sẽ đột nhiên buông cậu ra, nhất thời không biết phải làm sao, thậm chí còn không biết lấy tay che lại phía dưới.
Áo tắm ở trên giá áo ngoài cửa, Chu Lẫm đành phải cúi người xuống nhặt khăn tắm trên mặt đất và quấn lấy cơ thể phía dưới.
Nhìn Lý Hàn Phong giẫm lên góc khăn, Chu Lẫm bắt đầu tưởng tượng lúc này nếu trong tay cậu có một con dao thì tốt biết bao.
"Anh rốt cuộc muốn cái quái gì?" Chu Lẫm giật mạnh chiếc khăn, thân hình vạm vỡ của Lý Hàn Phong vẫn không động, chiếc khăn tội nghiệp bị xé làm hai mảnh.
Điều khiến Chu Lẫm có chút không nói nên lời chính là tại sao mảnh khăn trên tay cậu không thể che nổi hạ thân.
Chu Lẫm hạ quyết tâm, đột ngột đứng lên, "Anh hối hận vì đã cầm tiền của tôi sao?"
Chu Lẫm cơ thể trần trụi, tức giận nói, tư thế dũng mãnh mà thân thể dần dần hướng cửa đi ra.
Dù dũng mãnh đến đâu, không có quần áo, cậu vẫn thiếu tự tin.
Lý Hàn Phong nhìn ra được ý đồ của Chu Lẫm, liền lấy tay đóng cửa phòng tắm, giây tiếp theo, hắn ta khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn dáng vẻ vừa hoảng sợ vừa xấu hổ của Chu Lẫm.
Hắn muốn xem trong tình huống này, Chu còn có thể quật cường được bao lâu.
"Em yên tâm! Lý Hàn Phong tôi nói là giữ lời.
Vì tôi đã nhận được tiền của em, nên tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của em nữa."
"Vậy hiện tại anh muốn cái gì?" Sắc mặt Chu Lẫm bắt đầu đỏ bừng, thân thể đứng có chút mất tự nhiên.
"Em đã lấy trộm đồng hồ của tôi.
Tôi đến đây để hỏi em với tư cách là chủ nhân của chiếc đồng hồ đó.
Điều này là rất bình thường không phải sao?" Lý Hàn Phong nói rất rõ ràng, trên mặt vẫn luôn hiện cái dáng vẻ "ta có lý do ta mới đến" cười cười nói.
"Anh đầu óc có nước vào sao? Anh nghĩ rằng tôi sẽ thích đồng hồ của anh sao? Từ lúc bị anh giam cầm, tôi chưa từng nhìn thấy anh đeo một chiếc đồng hồ nào." Chu Lẫm mạnh mẽ phản bác.
"Em có biết đồng hồ của tôi bị đánh cắp ở đâu không?" Lý Hàn Phong đột nhiên cười khẽ.
"Tôi không biết." Chu Lẫm tức giận trừng mắt nhìn Lý Hàn Phong.
"Đồng hồ của tôi để trong túi áo khoác đen, là chiếc áo mà em đã mặc khi rời khỏi biệt thự." Lý Hàn Phong nói, cười như không cười nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm thân thể chấn động, trong lòng lập tức nổi lên lửa giận.
Lúc rời khỏi biệt thự của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm không tìm được bộ quần áo tử tế nào để thay thế bộ đồ ngủ, đành phải miễn cưỡng mặc bộ quần áo và chiếc áo khoác màu đen đặt trên ghế sô pha phòng khách.
Lý Hàn Phong vốn đã xé quần áo của cậu rồi, nên Chu Lẫm không có ý định trả lại.
Lúc đi tắm, bộ quần áo đã sớm vứt vào túi rác ở trước cửa.
Giờ nghĩ lại, Chu Lẫm mới nhận ra bộ quần áo tưởng như ngẫu nhiên đặt trên sô pha lại là một cái bẫy do Lý Hàn Phong sắp đặt.
"Em đã nghĩ ra chưa?" Nhìn Chu Lẫm nghiến răng nghiến lợi, Lý Hàn Phong biết Chu Lẫm không để ý đến bên trong quần áo của mình có thứ gì, điều đó có nghĩa là kế hoạch của hắn đã thành công.
"Anh hãm hại tôi" Nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi chỉ có thể nói rằng em đã quá bất cẩn." Lý Hàn Phong cười đắc ý sau đó uy hiếp nói "Có camera trong phòng khách của biệt thự."
Thấy Chu Lẫm nhìn mình chằm chằm đến mức không nói lời nào, Lý Hàn Phong tiếp tục cười tủm tỉm, "Em nghĩ chúng ta có nên gọi cảnh sát? Hay là chúng ta sẽ giải quyết riêng?"
"Đây là mục đích thực sự của anh!" Chu Lẫm nắm chặt tay.
"Nói như thế nào nhỉ?" Lý Hàn Phong cười xấu xa nói, "nên nói là mục tiêu đầu tiên."
"Haha! Vậy gọi cảnh sát đi!" Chu Lẫm đột nhiên cười lạnh, "Đừng tưởng rằng trong tay tôi không có nhược điểm của Lý Hàn Phong!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook