Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
-
Chương 42
Edit: Tuyền
Beta: Cam
- ---------
Khương Ly vừa đi, Phùng Vũ liền không kịp chờ mà hỏi Trì Phóng: "Trì ca, cậu quen nó khi nào vậy? Tại sao tớ lại không biết?!"
Trì Phóng thưởng thức cái bật lửa tưởng chừng đã mất trong tay, tâm trạng chuyển biến tốt hơn, thuận miệng nói: "Không quen, làm sao vậy?"
"Không biết? Cậu có biết nó là ai không?" Phùng Vũ hỏi, "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy?"
"Ai?" Trì Phóng vẻ mặt không hiểu ra sao, hắn chỉ là tiện tay làm Lôi Phong(*), chẳng lẽ còn phải biết người mình cứu là ai?
(*)Lôi Phong 雷鋒 (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải Phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.
"Cậu ấy là Khương Ly." Nam Âm bên cạnh lên tiếng.
Trì Phóng: "Khương Ly là ai?"
"Chính là cái người lần trước đã gây ra cái tin lớn kia á!"Phùng Vũ liếc mắt nhìn về phía phòng học của Khương Ly, hạ thấp giọng vô cùng thần bí mà nói, "Cái người thích Từ Hạo Văn lớp chúng ta đấy, không phải lúc trước tớ đã nói với cậu rồi sao?!"
Thích Từ Hạo Văn? Động tác trong tay Trì phóng ngừng lại một chút, nhìn về phía Phùng Vũ: "Cậu nói cái gì?"
Phùng Vũ cong ngón trỏ nói một câu: "G-A-Y, Gay á! Cái tên Khương Ly vừa nãy, nó thích nam! Tại sao cậu lại có quan hệ với nó?"
Lông mày Trì Phóng nhíu lại: "Tớ không quen cậu ấy, ngày hôm qua thấy cậu ấy rơi xuống sông nên tiện tay cứu thôi."
"Thì ra là vậy." Phùng Vũ gật đầu, "Khó tránh nó vừa mới nói cậu cứu nó, bất quá tục ngữ có câu "ân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp", vừa vãy bộ dạng cuống cuồng chạy của nó, không lẽ là dời mục tiêu qua cậu rồi đấy chứ?!"
Trì Phóng: "....."
"Phùng Vũ, cậu lại nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Nam Âm nghe hắn nói càng lúc càng kỳ cục, cau mày đánh gãy lời nói của hắn, "Có thời gian nói xấu sau lưng người khác không bằng cậu đi học tiếng anh đi."
"Nam tỷ, em chỉ tùy tiện nói chút thôi mà." Phùng Vũ cười gian hai tiếng, nhìn thấy cái bật lửa trong tay Trì Phóng, lại nói, "Nhưng mà vừa nãy Khương Ly đưa bật lửa cho Trì ca, khiến tớ nhớ tới bật lửa còn có một chuyện xưa."
"Chuyện xưa gì?" Trì Phóng vẩy ngón tay một cái, bộp một tiếng đem nắp bật lửa đóng lại
Phùng Vũ nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói rằng: "Em gái tớ nói ở trong giới GAY có một ám hiệu, nếu như một thằng gay xin tý lửa của người khác chính là có ý muốn hẹn hắn."
"Hẹn?"
Trì Phóng vừa hỏi ra lời, liền hiểu được hắn có ý gì, quả nhiên nghe thấy hắn đê tiện nói: "Hẹn ~ lên ~ Giường ~ a~"
Trì Phóng: "....."
Nam Âm: "....."
Đầu óc Trì Phóng đột nhiên hiện lên bộ dạng Khương Ly vừa nãy mở to đôi mắt long lanh mà nhìn mình, còn cảm giác ẩm ướt ở tay hắn, nhất thời cảm thấy cái bật lửa này phỏng tay cực kỳ.
"Dựa theo kịch bản thì nó nhất định sẽ sắp đặt một cơ hội cùng cậu ngẫu nhiên gặp mặt." Phùng Vũ sờ cằm, nói ra kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm của mình, "Đầu tiên giả vờ làm người quen, sau đó chậm rãi công lược trái tim của cậu."
Trì Phóng nghe hắn nói thế, huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Tớ chân thành khuyên cậu nên khâu cái miệng thối của cậu lại."
Hẹn cái đầu nhà cậu.
.........
Khương Ly không biết hành động trả bật lửa của cậu đã làm Trì Phóng khắc sâu ấn tượng, cậu chạy nhanh về phòng học, vừa mới tới của liền nghe thấy âm thanh các bạn học cười vui vẻ.
Bầu không khí của năm nhất cao trung vô cùng tốt, nếu như không bao gồm Khương Ly, ở trong lớp này, Khương Lỳ là một kẻ dị loại.
Khương Ly không trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa một chút, ánh mắt rơi xuống bàn đơn ở góc phòng học, đó chính là vị trí của cậu.
Thành tích của nguyên chủ tuy rằng không quá tốt, nhưng cũng không thuộc loại kém trong lớp, cậu cũng không cao lắm, theo lý thuyết thì sẽ không ngồi ở bàn cuối, chỉ là cậu không được giáo viên quý mến, lại không hòa hợp với mọi người, bị xa lánh ở mọi nơi, cuối cùng chỉ có thể một mình yên lặng ngồi vào cái bàn đơn trong góc kia.
Khương Ly từ ký ức của nguyên chủ biết được rằng, cái người đang ngồi trên bàn mình chính là tên đã đọc nhật ký của nguyên chủ cho mọi người nghe---Trần Gia Lâm.
Khi nhìn thấy đối phương, Khương Ly cảm thấy tim đột nhiên đập mạnh, trong lòng có một loại cảm xúc chống cự chậm rãi xuất hiện.
Cái đó chính là cảm xúc chống cự của nguyên chủ đối với Trần Gia Lâm, cho dù đã rời khỏi nhân thế, thứ bóng ma đến từ bạo lực học đường vĩnh viễn khắc sâu trong xương cốt của thân thể này.
"Đừng sợ, giao cho tôi đi." Khương Ly nói nhẹ trong lòng, "Tên đó sẽ không có cơ hội xúc phạm cậu lần nữa."
Âm thanh của cậu mang theo sức mạnh động viên, phần sợ hãi cùng mâu thuẫn từ đáy lòng chậm rãi tiêu tan, Khương Ly cất bước đi vào phòng học.
Khi cậu đi qua bàn đầu, Tưởng Tinh Vũ ngồi ở trên ghế đại biểu phát ngôn lớp Anh nhìn thấy, lên tiếng hỏi một câu: "Bạn ở lớp nào? Bạn tìm ai?"
Tưởng Tinh Vũ là một nữ sinh mập mạp, tính cách tương đối ôn hòa, là một trong những người không cùng cả lớp chế nhạo Khương Ly, cậu hướng cô ấy nở nụ cười, không hề trả lời, trực tiếp đi về phía sau.
Ngũ quan nguyên chủ lớn lên cực kì đẹp nhưng lại quá mức tự ti, quanh năm đem khuôn mặt che dưới tóc mái dày cùng cặp kính mắt, bây giờ thay đổi kiểu tóc với linh hồn, khí chất cả người cũng thay đổi, chỉ nở một nụ cười đơn giản, làm Tưởng Tinh Vũ ngây ngẩn cả người, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng không tự nhiên, trong lòng tự hỏi: Trường học có thêm một nam sinh soái như vậy từ khi nào thế?
Khương Ly đi đến bên cạnh bàn của mình, khom lưng nhặt sách vở ở dưới sàn lên, phủi sạch bụi, sau đó nói với Trần Gia Lâm: "Bạn làm rơi sách của tôi."
Trần Gia Lâm đang nói với bạn cùng bàn về chuyện ngày hôm qua nhìn thấy Trì Phóng đánh nhau với Chu Khải năm ba ở công viên trên sười núi phía nam, việc Chu Khải bị Trì Phóng một tay dí xuống đất, đột nhiên bị người khác chen ngang, quay đầu lại liền thấy Khương Ly đứng ở bên cạnh mình.
Cũng giống Tưởng Tinh Vũ, Trần Gia Lâm không nhận ra Khương Ly, khó chịu hỏi: "Mày là ai?"
Khương Ly không trả lời mà vươn ngón tay gõ trên mặt bàn, giọng điệu ôn hòa nói: "Bạn đang ngồi lên bàn học của tôi, làm phiền bạn đi xuống ngay."
"?!!"
Trần Gia Lâm phản ứng lại, trợn to hai mắt, nhìn Khương Ly cứ như là gặp ma, bỗng dưng cất cao giọng: "Mày là Khương Ly?!"
Lời nói của hắn kéo theo sự chú ý của người khác, cả lớp nghe thấy hai chữ "Khương Ly" liền quay đầu nhìn lại, lớp học vốn có chút ồn bây giờ lại yên tĩnh đến quỷ dị, trong ánh mắt mọi người đều mang theo ngờ vực không dám tin.
"Là Khương Ly?!"
"Không thể nào, bộ dạng Khương Ly là như vậy sao?!"
"Ôi trời, đây lần đầu tớ thấy rõ mặt của nó đấy!"
"Mẹ nó! Lừa người đúng không?!"
"Tớ cảm thấy mìnhbị ảo giác!"
"Cái tên Khương Ly âm u kia lớn lên xinh đẹp vậy sao."
Yên lặng qua đi, mọi người đều lên tiếng bàn luận, đối với khuôn mặt đột nhiên thay đổi của Khương Ly hoàn toàn không tin được, cảm thấy đây chính là một câu chuyện cười, nhưng lại cảm thấy sẽ không có ai đi đùa kiểu này.
Sau khi Trần Gia Lâm kinh ngạc, nhớ đến giọng điệu mang theo mệnh lệnh nói mình đi xuống của Khương Ly vừa nãy, phát hiện nó lại dám quơ tay múa chân với mình, sắc mặt không tốt: "Mày nói lại lần nữa, mày gọi ai xuống?"
Chiều cao của Trần Gia Lâm vốn hơn Khương Ly rất nhiều, bây giờ lại đang ngồi trên bàn, giằng co của hai người trong mắt cả lớp thì bất kể thế nào Khương Ly đều sẽ rơi vào thế yếu, nhưng thái độ của Khương Ly lại không có chút cảm giác bị áp chế nào, vẫn là giọng điệu ôn hòa nói: "Sắp vào tiết rồi, làm phiền bạn đi xuống bàn của tôi, có được không?"
Cậu nói câu này mang theo dò hỏi cùng thỉnh cầu, phảng phất như câu mệnh lệnh trước đó chỉ là ảo giác của Trần Gia Lâm, không đợi Trần Gia Lâm suy nghĩ, bạn cùng bàn đã lôi hắn xuống: "Cứ đi xuống trước đi, giáo viên sắp vào rồi."
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, Trần Gia Lâm liếc mắt nhìn Khương Ly cảnh cáo một cái, nhảy từ trên bàn xuống, trở lại chỗ ngồi của mình.
Khương Ly cũng trở về chỗ của mình, những người khác thấy không có kịch vui để xem, cũng sôi nổi về lại vị trí của chính họ, trong lúc đó không ít người lén lút quay lại nhìn Khương Ly một chút, vô cùng tò mò đối với việc cậu giống như đột nhiên biến thành một người khác.
"Ký chủ, vừa rồi tôi tưởng cậu sẽ đánh nhau với hắn." Hệ thống nói, với tính cách của ký chủ, thật sự không giống người sẽ nén giận.
Khương Ly một bên lấy sách vở của môn sắp học ra, một bên đáp: "Chắc chắn là phải đánh rồi, không thể không đánh được."
Hệ thống: "......" Qua một thế giới, ký chủ vẫn bạo lực như vậy, khó trách sáng nay lại hỏi mình trong Shop có bán thứ gì có thể thay đổi thể chất suy yếu của nguyên chủ hay không.
Sau khi Khương Ly hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất, phần thưởng từ hệ thống có không ít tích phân, sáng sớm khi ra ngoài, cậu dùng tích phân mua một viên "đan Cường thân kiện thể", lúc ăn xong, mặc dù thể trạng của nguyên chủ không thay đổi, nhưng thể chất trong nháy mắt đã tăng lên trạng thái tốt nhất ở tuổi tác này.
Cho nên khi ở trạng thái đó, động thủ đánh Trần Gia Lâm đối với Khương Ly đã học qua Shansou(*) mấy năm là không đáng sợ, vừa nãy không đánh chẳng qua là không muốn làm lớn ở trong phòng học thôi.
(*) Shansou hay còn gọi là tán thủ, là một môn võ xuất phát từ Tung Của, dựa trên nền tảng các môn phải Thiếu Lâm Kungfu cổ truyền và các bộ môn võ hiện đại khác, đúc kết chắt lọc ra những đòn thế đơn giản hiệu quả nhất.
Sáng sớm hai tiết đầu là tiết Ngữ Văn, giáo viên dạy môn này cũng là giáo viên chủ nhiệm, giống như những người khác, khi cô giáo nhìn thấy Khương Ly cũng sửng sốt hồi lâu, trong lúc giảng bài cũng nhiều lần không tự chủ được nhìn về phía cậu.
Hai tiết học rất nhanh liền kết thúc, giữa tiết thứ 2 và tiết thứ 3 có 20 phút nghỉ giải lao.
Trần Gia Lâm có một thói quen, hắn thích sắp vào tiết học mới đi WC rửa tay, như vậy thì sẽ không cần điểm danh cùng những người khác, thứ hai là có thể trốn một ít thời gian của tiết học, giáo viên hỏi đến có thể bảo mọi người xếp hàng chậm.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn nhanh chân đi đến WC, vừa đi vừa huýt sáo, hoàn toàn không chú ý đằng sau, đến khi nghe thấy tiếng cửa WC bị khóa lại và tiếng bước chân mới quay đầu lại, tầm mắt đột nhiên quay cuồng, cả người liền bị người ấn ngã xuốngđất.
Đau đớn lúc đụng đầu vào mặt đất làm cho hắn la lên thành tiếng, nhưng hắn vừa "A" lên một cái liền bị người khác dùng lực bóp cổ, miễn cưỡng chặn lại tiếng la đau đớn.
"Tên gì?"
Người đang bóp lấy cổ hắn nhẹ nhàng mà hỏi, thanh âm quen thuộc làm Trần Gia Lâm trợn hai mắt lên.
Khương Ly?!!
Beta: Cam
- ---------
Khương Ly vừa đi, Phùng Vũ liền không kịp chờ mà hỏi Trì Phóng: "Trì ca, cậu quen nó khi nào vậy? Tại sao tớ lại không biết?!"
Trì Phóng thưởng thức cái bật lửa tưởng chừng đã mất trong tay, tâm trạng chuyển biến tốt hơn, thuận miệng nói: "Không quen, làm sao vậy?"
"Không biết? Cậu có biết nó là ai không?" Phùng Vũ hỏi, "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy?"
"Ai?" Trì Phóng vẻ mặt không hiểu ra sao, hắn chỉ là tiện tay làm Lôi Phong(*), chẳng lẽ còn phải biết người mình cứu là ai?
(*)Lôi Phong 雷鋒 (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải Phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.
"Cậu ấy là Khương Ly." Nam Âm bên cạnh lên tiếng.
Trì Phóng: "Khương Ly là ai?"
"Chính là cái người lần trước đã gây ra cái tin lớn kia á!"Phùng Vũ liếc mắt nhìn về phía phòng học của Khương Ly, hạ thấp giọng vô cùng thần bí mà nói, "Cái người thích Từ Hạo Văn lớp chúng ta đấy, không phải lúc trước tớ đã nói với cậu rồi sao?!"
Thích Từ Hạo Văn? Động tác trong tay Trì phóng ngừng lại một chút, nhìn về phía Phùng Vũ: "Cậu nói cái gì?"
Phùng Vũ cong ngón trỏ nói một câu: "G-A-Y, Gay á! Cái tên Khương Ly vừa nãy, nó thích nam! Tại sao cậu lại có quan hệ với nó?"
Lông mày Trì Phóng nhíu lại: "Tớ không quen cậu ấy, ngày hôm qua thấy cậu ấy rơi xuống sông nên tiện tay cứu thôi."
"Thì ra là vậy." Phùng Vũ gật đầu, "Khó tránh nó vừa mới nói cậu cứu nó, bất quá tục ngữ có câu "ân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp", vừa vãy bộ dạng cuống cuồng chạy của nó, không lẽ là dời mục tiêu qua cậu rồi đấy chứ?!"
Trì Phóng: "....."
"Phùng Vũ, cậu lại nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Nam Âm nghe hắn nói càng lúc càng kỳ cục, cau mày đánh gãy lời nói của hắn, "Có thời gian nói xấu sau lưng người khác không bằng cậu đi học tiếng anh đi."
"Nam tỷ, em chỉ tùy tiện nói chút thôi mà." Phùng Vũ cười gian hai tiếng, nhìn thấy cái bật lửa trong tay Trì Phóng, lại nói, "Nhưng mà vừa nãy Khương Ly đưa bật lửa cho Trì ca, khiến tớ nhớ tới bật lửa còn có một chuyện xưa."
"Chuyện xưa gì?" Trì Phóng vẩy ngón tay một cái, bộp một tiếng đem nắp bật lửa đóng lại
Phùng Vũ nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói rằng: "Em gái tớ nói ở trong giới GAY có một ám hiệu, nếu như một thằng gay xin tý lửa của người khác chính là có ý muốn hẹn hắn."
"Hẹn?"
Trì Phóng vừa hỏi ra lời, liền hiểu được hắn có ý gì, quả nhiên nghe thấy hắn đê tiện nói: "Hẹn ~ lên ~ Giường ~ a~"
Trì Phóng: "....."
Nam Âm: "....."
Đầu óc Trì Phóng đột nhiên hiện lên bộ dạng Khương Ly vừa nãy mở to đôi mắt long lanh mà nhìn mình, còn cảm giác ẩm ướt ở tay hắn, nhất thời cảm thấy cái bật lửa này phỏng tay cực kỳ.
"Dựa theo kịch bản thì nó nhất định sẽ sắp đặt một cơ hội cùng cậu ngẫu nhiên gặp mặt." Phùng Vũ sờ cằm, nói ra kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm của mình, "Đầu tiên giả vờ làm người quen, sau đó chậm rãi công lược trái tim của cậu."
Trì Phóng nghe hắn nói thế, huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Tớ chân thành khuyên cậu nên khâu cái miệng thối của cậu lại."
Hẹn cái đầu nhà cậu.
.........
Khương Ly không biết hành động trả bật lửa của cậu đã làm Trì Phóng khắc sâu ấn tượng, cậu chạy nhanh về phòng học, vừa mới tới của liền nghe thấy âm thanh các bạn học cười vui vẻ.
Bầu không khí của năm nhất cao trung vô cùng tốt, nếu như không bao gồm Khương Ly, ở trong lớp này, Khương Lỳ là một kẻ dị loại.
Khương Ly không trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa một chút, ánh mắt rơi xuống bàn đơn ở góc phòng học, đó chính là vị trí của cậu.
Thành tích của nguyên chủ tuy rằng không quá tốt, nhưng cũng không thuộc loại kém trong lớp, cậu cũng không cao lắm, theo lý thuyết thì sẽ không ngồi ở bàn cuối, chỉ là cậu không được giáo viên quý mến, lại không hòa hợp với mọi người, bị xa lánh ở mọi nơi, cuối cùng chỉ có thể một mình yên lặng ngồi vào cái bàn đơn trong góc kia.
Khương Ly từ ký ức của nguyên chủ biết được rằng, cái người đang ngồi trên bàn mình chính là tên đã đọc nhật ký của nguyên chủ cho mọi người nghe---Trần Gia Lâm.
Khi nhìn thấy đối phương, Khương Ly cảm thấy tim đột nhiên đập mạnh, trong lòng có một loại cảm xúc chống cự chậm rãi xuất hiện.
Cái đó chính là cảm xúc chống cự của nguyên chủ đối với Trần Gia Lâm, cho dù đã rời khỏi nhân thế, thứ bóng ma đến từ bạo lực học đường vĩnh viễn khắc sâu trong xương cốt của thân thể này.
"Đừng sợ, giao cho tôi đi." Khương Ly nói nhẹ trong lòng, "Tên đó sẽ không có cơ hội xúc phạm cậu lần nữa."
Âm thanh của cậu mang theo sức mạnh động viên, phần sợ hãi cùng mâu thuẫn từ đáy lòng chậm rãi tiêu tan, Khương Ly cất bước đi vào phòng học.
Khi cậu đi qua bàn đầu, Tưởng Tinh Vũ ngồi ở trên ghế đại biểu phát ngôn lớp Anh nhìn thấy, lên tiếng hỏi một câu: "Bạn ở lớp nào? Bạn tìm ai?"
Tưởng Tinh Vũ là một nữ sinh mập mạp, tính cách tương đối ôn hòa, là một trong những người không cùng cả lớp chế nhạo Khương Ly, cậu hướng cô ấy nở nụ cười, không hề trả lời, trực tiếp đi về phía sau.
Ngũ quan nguyên chủ lớn lên cực kì đẹp nhưng lại quá mức tự ti, quanh năm đem khuôn mặt che dưới tóc mái dày cùng cặp kính mắt, bây giờ thay đổi kiểu tóc với linh hồn, khí chất cả người cũng thay đổi, chỉ nở một nụ cười đơn giản, làm Tưởng Tinh Vũ ngây ngẩn cả người, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng không tự nhiên, trong lòng tự hỏi: Trường học có thêm một nam sinh soái như vậy từ khi nào thế?
Khương Ly đi đến bên cạnh bàn của mình, khom lưng nhặt sách vở ở dưới sàn lên, phủi sạch bụi, sau đó nói với Trần Gia Lâm: "Bạn làm rơi sách của tôi."
Trần Gia Lâm đang nói với bạn cùng bàn về chuyện ngày hôm qua nhìn thấy Trì Phóng đánh nhau với Chu Khải năm ba ở công viên trên sười núi phía nam, việc Chu Khải bị Trì Phóng một tay dí xuống đất, đột nhiên bị người khác chen ngang, quay đầu lại liền thấy Khương Ly đứng ở bên cạnh mình.
Cũng giống Tưởng Tinh Vũ, Trần Gia Lâm không nhận ra Khương Ly, khó chịu hỏi: "Mày là ai?"
Khương Ly không trả lời mà vươn ngón tay gõ trên mặt bàn, giọng điệu ôn hòa nói: "Bạn đang ngồi lên bàn học của tôi, làm phiền bạn đi xuống ngay."
"?!!"
Trần Gia Lâm phản ứng lại, trợn to hai mắt, nhìn Khương Ly cứ như là gặp ma, bỗng dưng cất cao giọng: "Mày là Khương Ly?!"
Lời nói của hắn kéo theo sự chú ý của người khác, cả lớp nghe thấy hai chữ "Khương Ly" liền quay đầu nhìn lại, lớp học vốn có chút ồn bây giờ lại yên tĩnh đến quỷ dị, trong ánh mắt mọi người đều mang theo ngờ vực không dám tin.
"Là Khương Ly?!"
"Không thể nào, bộ dạng Khương Ly là như vậy sao?!"
"Ôi trời, đây lần đầu tớ thấy rõ mặt của nó đấy!"
"Mẹ nó! Lừa người đúng không?!"
"Tớ cảm thấy mìnhbị ảo giác!"
"Cái tên Khương Ly âm u kia lớn lên xinh đẹp vậy sao."
Yên lặng qua đi, mọi người đều lên tiếng bàn luận, đối với khuôn mặt đột nhiên thay đổi của Khương Ly hoàn toàn không tin được, cảm thấy đây chính là một câu chuyện cười, nhưng lại cảm thấy sẽ không có ai đi đùa kiểu này.
Sau khi Trần Gia Lâm kinh ngạc, nhớ đến giọng điệu mang theo mệnh lệnh nói mình đi xuống của Khương Ly vừa nãy, phát hiện nó lại dám quơ tay múa chân với mình, sắc mặt không tốt: "Mày nói lại lần nữa, mày gọi ai xuống?"
Chiều cao của Trần Gia Lâm vốn hơn Khương Ly rất nhiều, bây giờ lại đang ngồi trên bàn, giằng co của hai người trong mắt cả lớp thì bất kể thế nào Khương Ly đều sẽ rơi vào thế yếu, nhưng thái độ của Khương Ly lại không có chút cảm giác bị áp chế nào, vẫn là giọng điệu ôn hòa nói: "Sắp vào tiết rồi, làm phiền bạn đi xuống bàn của tôi, có được không?"
Cậu nói câu này mang theo dò hỏi cùng thỉnh cầu, phảng phất như câu mệnh lệnh trước đó chỉ là ảo giác của Trần Gia Lâm, không đợi Trần Gia Lâm suy nghĩ, bạn cùng bàn đã lôi hắn xuống: "Cứ đi xuống trước đi, giáo viên sắp vào rồi."
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, Trần Gia Lâm liếc mắt nhìn Khương Ly cảnh cáo một cái, nhảy từ trên bàn xuống, trở lại chỗ ngồi của mình.
Khương Ly cũng trở về chỗ của mình, những người khác thấy không có kịch vui để xem, cũng sôi nổi về lại vị trí của chính họ, trong lúc đó không ít người lén lút quay lại nhìn Khương Ly một chút, vô cùng tò mò đối với việc cậu giống như đột nhiên biến thành một người khác.
"Ký chủ, vừa rồi tôi tưởng cậu sẽ đánh nhau với hắn." Hệ thống nói, với tính cách của ký chủ, thật sự không giống người sẽ nén giận.
Khương Ly một bên lấy sách vở của môn sắp học ra, một bên đáp: "Chắc chắn là phải đánh rồi, không thể không đánh được."
Hệ thống: "......" Qua một thế giới, ký chủ vẫn bạo lực như vậy, khó trách sáng nay lại hỏi mình trong Shop có bán thứ gì có thể thay đổi thể chất suy yếu của nguyên chủ hay không.
Sau khi Khương Ly hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất, phần thưởng từ hệ thống có không ít tích phân, sáng sớm khi ra ngoài, cậu dùng tích phân mua một viên "đan Cường thân kiện thể", lúc ăn xong, mặc dù thể trạng của nguyên chủ không thay đổi, nhưng thể chất trong nháy mắt đã tăng lên trạng thái tốt nhất ở tuổi tác này.
Cho nên khi ở trạng thái đó, động thủ đánh Trần Gia Lâm đối với Khương Ly đã học qua Shansou(*) mấy năm là không đáng sợ, vừa nãy không đánh chẳng qua là không muốn làm lớn ở trong phòng học thôi.
(*) Shansou hay còn gọi là tán thủ, là một môn võ xuất phát từ Tung Của, dựa trên nền tảng các môn phải Thiếu Lâm Kungfu cổ truyền và các bộ môn võ hiện đại khác, đúc kết chắt lọc ra những đòn thế đơn giản hiệu quả nhất.
Sáng sớm hai tiết đầu là tiết Ngữ Văn, giáo viên dạy môn này cũng là giáo viên chủ nhiệm, giống như những người khác, khi cô giáo nhìn thấy Khương Ly cũng sửng sốt hồi lâu, trong lúc giảng bài cũng nhiều lần không tự chủ được nhìn về phía cậu.
Hai tiết học rất nhanh liền kết thúc, giữa tiết thứ 2 và tiết thứ 3 có 20 phút nghỉ giải lao.
Trần Gia Lâm có một thói quen, hắn thích sắp vào tiết học mới đi WC rửa tay, như vậy thì sẽ không cần điểm danh cùng những người khác, thứ hai là có thể trốn một ít thời gian của tiết học, giáo viên hỏi đến có thể bảo mọi người xếp hàng chậm.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn nhanh chân đi đến WC, vừa đi vừa huýt sáo, hoàn toàn không chú ý đằng sau, đến khi nghe thấy tiếng cửa WC bị khóa lại và tiếng bước chân mới quay đầu lại, tầm mắt đột nhiên quay cuồng, cả người liền bị người ấn ngã xuốngđất.
Đau đớn lúc đụng đầu vào mặt đất làm cho hắn la lên thành tiếng, nhưng hắn vừa "A" lên một cái liền bị người khác dùng lực bóp cổ, miễn cưỡng chặn lại tiếng la đau đớn.
"Tên gì?"
Người đang bóp lấy cổ hắn nhẹ nhàng mà hỏi, thanh âm quen thuộc làm Trần Gia Lâm trợn hai mắt lên.
Khương Ly?!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook