Phương Lệ Hoa nhấp một ngụm cà phê: “Còn có chuyện này? Tin tức của cháu từ đâu ra có thể tin được không?”

Giang Ánh Tuyết không dám nói ra sự thật, đành phải hàm hồ suy đoán: “Dì Phương, trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, nếu Tần Lạc đã mất trí nhớ, người ngoài sớm hay muộn cũng sẽ biết.”

Phương Lệ Hoa ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, nên không có hỏi lại, nói như thế, con trai của bà có thể mượn cơ hội lần này chia tay hoàn toàn với cô ta rồi.

Thật sự là tin tức vô cùng tốt!

“Ánh Tuyết, cháu nói thật nói cho dì Phương biết, cháu vẫn thích A Thành chứ?”

“Dì Phương, trong lòng cháu... từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Kỷ Thành, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, chỉ sợ... ông cụ sẽ không tiếp nhận cháu nữa.”

Nói xong câu đó, Giang Ánh Tuyết tủi thân cúi đầu xuống.

Phương Lệ Hoa thương tiếc cầm tay cô ta: “Ánh Tuyết, chuyện kia không thể hoàn toàn trách cháu, ngay cả bác cũng hiểu đạo lý thì bác trai làm sao có thể không rõ? Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bác trai Hoắc con đã sớm nhìn thấu em gái con là người như thế nào, tâm cơ của cô ta không thể bằng người thường được, hơn nữa cũng không dùng ở trên chính đạo, lần này con cả đã hoàn toàn không còn hi vọng, chỉ sợ em gái con cũng không ngốc nổi ở nhà nó nữa.”

Nói đến Giang Ánh Thần, vẻ mặt Phương Lệ Hoa cũng khó chịu cùng khinh thường, lúc trước nếu cô ta không đùa giỡn như vậy, chỉ sợ Ánh Tuyết đã sớm gả cho A Thành, sao cần chờ đến bây giờ?

Giang Ánh Tuyết hơi hơi rũ mắt: “Dì Phương, cám ơn dì tin tưởng con như vậy, từ nhỏ con đã không hợp với em gái, nhưng bất luận thế nào con cũng không ngờ nó sẽ vì lợi ích bản thân mà bày khổ nhục kế với con, là con đã xem thường nó.”

Phương Lệ Hoa tiếp lời: “Còn không phải sao! Đều nói đốt nhau sao quá gấp! Bắc thấy em gái con hoàn toàn không quan tâm chút tình chị em của các con.”

Giang Ánh Tuyết buồn phiền uống một ngụm cà phê đen, chỉ cảm thấy đáy lòng đau khổ.

Đối với Giang Ánh Thần, bây giờ cô thật không muốn nói chút tình cảm chị em với nó, từ lúc nó bày khổ nhục kế hãm hại mình, thì tâm cô hoàn toàn đã chết.

Cho nên lần này, cô sẽ không bận tâm bất cứ mặt mũi nó nữa!

...

Sau khi tạm biệt Giang Ánh Tuyết, Phương Lệ Hoa liền gọi điện thoại cho con trai, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “A Thành, con hồ ly tinh kia không có tiếp tục dây dưa với con chứ?”

Nghe thấy mẹ gọi Tần Lạc như vậy, mi tâm Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt.

“Mẹ, Tần Lạc là cô gái tốt, con không hy vọng người có thành kiến với cô ấy. Còn nữa, cô ấy là mẹ ruột của Tiểu Tinh, cũng là người phụ nữ đời này con không thể không cưới.”

Giọng Hoắc Kỷ Thành rất khẳng định, mặc kệ trong nhà phản đối thế nào, anh muốn kết hôn Tần Lạc thì lòng sẽ không thay đổi.

Phương Lệ Hoa thiếu chút nữa tức chết: “A Thành, rốt cuộc con hồ ly tinh kia thi triển tà thuật gì với con? Làm còn quyết một lòng với cô ta như vậy?”

Thái độ Hoắc Kỷ Thành vẫn như cũ: “Mẹ, xin mẹ không cần ở trước mặt con chửi bới mẹ ruột của con trai con, con tin tưởng Tiểu Tinh cũng không muốn nghe thấy bà nội nó yêu nhất nói mẹ bé như vậy.”

Phương Lệ Hoa bị lời con trai nói làm cho nghẹn họng: “Người phụ nữ kia không phải đã quên con rồi sao? Nếu đã quên con nên hoàn toàn buông tay! Cô ta không thích hợp làm mẹ Tiểu Tinh, hơn nữa, nhà của chúng ta cũng không cho phép loại phụ nữ xuất thân như vậy tiến vào cửa nhà của chúng ta!”

Hoắc Kỷ Thành rất đau đầu, anh không biết làm sao mẹ có thể có thành kiến lớn với Tần Lạc như vậy, nhưng dù vậy, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

“Mẹ, người điều tra cô ấy?”

“Mẹ điều tra thì thế nào? Chẳng lẽ làm mẹ con không nên biết con mẹ đang kết giao với hạng phụ nữ gì sao?”

Phương Lệ Hoa nói đúng lý hợp tình, bà đương nhiên sẽ không trực tiếp khai Giang Ánh Tuyết ra.

Hoắc Kỷ Thành không có nghi ngờ khác, nhưng giọng càng kiên định: “Mẹ, con tôn trọng người, ở trong cảm nhận của con với Tiểu Tinh, mẹ vẫn luôn là người mẹ và bà nội tốt, nhưng về chuyện Tần Lạc, hình như mẹ hoàn toàn thay đổi bản thân, đã không còn tao nhã cùng ung dung như trước nữa.”

Lời con trai làm cho Phương Lệ Hoa hít vào một hơi, không đợi bà mở miệng, lại nghe thấy con trai nói: “Con không muốn thất vọng với người mẹ mình kính yêu, càng không hi vọng Tiểu Tinh thất vọng với bà nội bé yêu nhất, mẹ là người than quan trọng nhất của con với Tiểu Tinh, con không hy vọng xa vời mẹ có thể lập tức thích Tần Lạc, nhưng ít ra phải khách quan đi hiểu con người cô ấy, mà không phải một mặt mang thành kiến.”

Sắc mặt Phương Lệ Hoa nhất thời có chút không nhịn được, thật ra xuất thân của bà cũng không tốt, từ sau khi gả cho Hoắc Quốc An, thì bà cố gắng khiến cho mình dung nhập vào xã hội thượng lưu, vì thế vẫn học tập những phu nhân nhân vật nổi tiếng trong vòng nên có dáng vẻ...

May mà điều kiện bản thân bà tốt, cho nên không đến năm năm liền hoàn toàn dung nhập vào vòng thượng lưu, hơn nữa tính tình bà thông minh thức thời, hiểu được tiến lui, rất nhanh liền không ai dám đùa cợt thân phận của bà, ngược lại dẫn đến một đám đi theo...

Theo Hoắc Quốc An nhiều năm như vậy, để cho hoa tâm đại cây cải củ của ông kiếm chế tính phóng đãng về sau đặt ở trên thân mình, không có một chút thủ đoạn thì nhất định không được.

Ở trong vòng nhà giàu có lâu, bà đã quên mình cũng từng là một phụ nữ xuất thân không được tốt...

Có lẽ chính bởi vì thế, bà mới càng không muốn Tần Lạc vào cửa, bởi vì nhìn thấy cô ta sẽ phải luôn nhắc nhở mình nhớ lại toàn bộ chuyện đã qua.

Nhưng nghĩ đến con trai cùng cháu trai bảo bối, bà lại có chút do dự, bọn họ là chỗ dựa vào duy nhất bây giờ của bà, tính cách con trai rất rõ ràng, hôm nay có thể nói ra lời như vậy, chỉ sợ...

“A Thành, con thật sự sẽ vì người phụ nữ kia mà ầm ĩ không vui với mẹ sao?”

“Mẹ, người đã từng hỏi Tiểu Tinh muốn một người mẹ như thế nào chưa? Mới trước đây con rất hạnh phúc, bởi vì có người ở bên cạnh, có che chở, đầy quan tâm với bé. Chính là bởi vì như vậy, con mới càng nên vì con của con tìm mẹ ruột của bé về.”

Hoắc Kỷ Thành hiểu lấy tình, động lấy lí.

Rốt cục Phương Lệ Hoa có chút động tâm: “Mẹ đương nhiên suy nghĩ vì cháu trai bảo bối của mẹ, vợ tương lai của con cũng cần phải đối xử tốt với Tiểu Tinh mới được.”

Hoắc Kỷ Thành thở dài một tiếng: “Mẹ, người cảm thấy mẹ kế có thể so được với mẹ ruột của mình sao? Thôi, tự bản thân mẹ đến hỏi Tiểu Tinh đi! Bé đã sáu tuổi, không con là đứa tré cái gì cũng không hiểu nữa rồi.”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Phương Lệ Hoa sửng sốt vài giây, mặc dù trong lòng vẫn khó chịu, nhưng lời còn trai nói cuối cùng quả thật làm bà xúc động, từ xưa đến nay có rất ít mẹ kế đối xử tốt với con vợ trước của chồng, mặc dù Ánh Tuyết đã từng bảo đảm với mình sẽ coi Tiểu Tinh như con mình sinh...

Nhưng Tiểu Tinh căn bản là không thích Ánh Tuyết, mỗi lần thái độ đều rất lạnh nhạt với Ánh Tuyết, cứ tiếp tục như vậy mãi, đến khi Ánh Tuyết có con của mình, khó tránh khỏi sẽ không còn tình cảm mãnh liệt lấy mặt nóng đi dán vào mông lạnh của Tiểu Tinh...

Nói cách khác, về sau Tiểu Tinh sẽ trở thành đứa trẻ đáng thương không có mẹ...

Trong lòng bà bắt đầu có chút dao động rồi...

*****

Khu vui chơi.

Tần Lạc mua hai cây kem, đưa cho Tiểu Tinh một cây: “Hành trình đi khu vui chơi hôm nay đã hoàn toàn kết thúc a...! Muốn ăn cái gì? Chị đưa em đi.”

Hoắc gia Tinh liếm một chút kém ngon ngọt vào trong miệng: “Ưm... Buổi tối để ba mời chúng ta ăn cơm đi!”

Tần Lạc nhìn bé một cái: “Mời chị ăn cơm thì thôi, Tiểu Tinh em muốn cùng ăn cơm với ba em, thì chị sẽ đưa em đi qua đó.”

Hoắc Gia Tinh bẹp miệng nhỏ: “Em muốn cùng ăn cơm với chị và ba cơ.”

Tần Lạc ở trong lòng thở dài, sao thằng nhóc này cứ muốn mình với ba bé cùng ở một chỗ chứ?

Đây là muốn cái gì?

“Chị đã chơi với em cả một ngày, thật sự quá mệt mỏi! Để hôm nào được không?”

“Chị lại muốn lừa em.”

Hoắc Gia Tinh mới không phải kẻ dễ bắt nạt, vừa nghe liền biết Tần Lạc có chủ ý gì.

Trên trán Tần Lạc đầy vạch đen, thằng nhóc này quá thông minh đi?

“Chị nói thật, em thấy chúng ta chơi nhiều trò kích thích như vậy, chân chị đã sớm mềm nhũn rồi.”

“Vậy em mời chị ăn cơm đi!”

“...”

Cuối cùng, Tần Lạc vẫn cùng Hoắc Gia Tinh đến một tiệm cơm Tây, cô đương nhiên sẽ không để cho một bé trai sáu tuổi thanh toán tiền, vừa mới chuẩn bị gọi người phục vụ tính tiền, một người đàn ông nào đấy cô không muốn nhìn thấy đã xuất hiện rồi.

Ánh mắt Hoắc kỷ thành sáng quắc: “Cảm ơn em hôm nay cùng đi chơi với Tiểu Tinh một ngày.”

Từ đầu Tần Lạc đã không nhìn anh: “Không có việc gì, nếu bữa cơm này anh mời, vậy chúng ta liền hết nợ rồi.”

Cô không muốn để cho Hoắc Kỷ Thành thiếu tình người của mình.

Hoắc Kỷ Thành nhìn động tác cô cầm lấy túi sách chuẩn bị rời đi, cũng đứng dậy theo: “Anh đưa en đi xuống.”

Tần Lạc xua tay: “Không cần, anh đưa Tiểu Tinh trở về đi! Chơi một ngày, chắc bé đã mệt mỏi rồi.”

Nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn kiên trì đưa cô, Tần Lạc có chút phản cảm, thế cho nên lúc đi đến bên dìa đường không chú ý tới phía sau có chiếc xe đang chạy nhanh đến.

Nghìn cân treo sợi tóc - -

Hoắc Kỷ Thành kéo mạnh cô vào trong lồng ngực của mình...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương