Trò Chơi Chiêu Hồn Những Người Bạn Cuối Cùng
-
C9: Chương 9
41.
“Năm 2004, mùa hè.”
“Một buổi sáng trời mưa.”
“Một cô gái tên Tiểu Yêu đang cầm một chiếc ô và ôm chiếc máy nhắn tin mà cô ấy mua trên tay, trong đó có những tin nhắn đã được biên tập thật tốt.”
“Năm 2004, một buổi sáng trời mưa.”
“Bạn cùng bàn của tôi đã đến cổng trường, nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả.”
“Chỉ từ miệng bà chủ quầy ăn sáng kia, nghe nói cô ấy đã sốt ruột chạy theo một người.”
Mưa to trút xuống.
Dường như có vô số quái vật ẩn nấp trong mưa, lại giống như một Âm sai cao gầy đang lướt nhanh trên mặt nước.
Chỉ có phòng học đó của chúng tôi là phòng duy nhất không bị khóa.
Khi xuống lầu hai, tôi nhìn thấy bóng dáng tên khốn kiếp.
Ngược lại, lớp trưởng vô lực ngã xuống nước, m.áu tuôn ra từ cổ.
Quan Sơn Nguyệt cũng chảy m.áu, cuối cùng chai rượu vỡ đã cắt rách quần áo của cô ta.
Giật cây bút ghi âm được may liền với vải ra.
Tên khốn kiếp cầm lấy nó, cố gắng đập nó vào tường.
“Năm 2004.”
“Tên khốn kiếp đã lừa cô ấy ở nơi gần khu dân cư đó.”
“Cô ấy hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng tôi.”
“Nhưng điều chào đón cô ấy lại là một hòn đá đập mạnh phía sau đầu cô ấy.”
Năm 2016, trên một hành lang bị ngập nước.
Tôi cầm chai rượu ném mạnh vào đầu tên phản bội.
M.áu trên đầu anh ta tràn ra.
“Năm 2004, nước mưa ập lên cơ thể lạnh buốt của cô ấy.”
“Cô ấy không còn nói chuyện được nữa.”
“Nhưng tay vẫn nắm chặt cái túi có chứa chiếc máy nhắn tin.”
“Tay cào nát cả da.”
Năm 2016, tên khốn kiếp ngã xuống.
Anh ta cuống quýt nhặt cây bút ghi âm lên.
Tôi nhào tới, hai mắt đỏ hoe.
Một tay ấn đầu anh ta xuống nước.
Một tay cố giằng lại cây bút ghi âm mà anh ta đang nắm chặt trong tay.
“Năm 2004, người đi đường đều đang chạy trốn khỏi cơn mưa ập tới.”
“Bạn cùng bàn của tôi tìm kiếm khắp nơi, lo tôi sẽ tức giận.”
“Cuối cùng cậu ấy cũng được bố mẹ nhìn thấy và đưa về nhà. Cậu ấy còn lẩm bẩm, ra ngoài chơi thì phải có nghĩa khí.”
Năm 2016.
Mắt tôi đỏ hoe, giữ chặt anh ta.
Anh ta đang sủi bọt trong nước, cố gắng giãy giụa, chai rượu vỡ yếu ớt đâm loạn lên người tôi.
“Năm 2004.”
“Bạn cùng bàn của tôi bị bắt vào tù. Cậu ấy bị đánh đến mức không thể chịu nổi nữa. Chỉ có thể học thuộc những gì trên tờ giấy đưa cho cậu ấy.”
“Trên đó đều là chữ viết tay của người đang bị nhấn xuống nước.”
Năm 2016.
Bụng tôi bị chai rượu vỡ đâm rách, cuối cùng tôi cũng mất sức.
Tên khốn kiếp tránh thoát khỏi tôi.
Nhưng anh ta hoảng sợ khi thấy khắp người tôi bê bết m.áu nhưng đôi mắt đỏ tươi mở to, bước về phía anh ta.
Tôi lội nước đi tới, máu để lại dấu vết gi.ết chóc sau lưng.
“Trả lại máy nhắn tin của cô ấy cho tao.” – Tôi nhìn anh ta chằm chằm, nói.
Trả lại cho tôi.
42.
“Nếu mày dám tới đây, tao sẽ quẳng nó đi ngay bây giờ.” – Anh ta giơ cao cây bút ghi âm kia lên.
Tôi đã không quan tâm nữa.
“Quẳng đi.”
Tôi nói: “Có nó hay không thì tao cũng sẽ tự tay gi.ết mày.”
“Mày dám gi.ết tao không? Mày dám gi.ết tao không?!” – Anh ta sợ mất mật nhìn tôi, run rẩy muốn cố gắng phủ nhận điều gì đó.
“Tên khốn kiếp à, mày có biết không…” – Tôi nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt khát m.áu, “Câu mày vừa mới hỏi là câu hỏi thứ ba.”
Anh ta lập tức vô cùng sợ hãi.
Tôi thấy anh ta hoảng hốt móc một thứ ra khỏi túi.
Một chiếc máy nhắn tin màu trắng đã bong tróc sơn.
“Đi lấy nó đi! Cút đi lấy nó đi!” – Anh ta cố gắng ném nó ra ngoài hành lang, bị cuốn vào dòng nước chảy xiết dữ dội.
Ánh mắt tôi hoàn toàn bị nó thu hút, khi tôi định thần lại thì anh ta đã giơ bút ghi âm lên, ném mạnh vào tường.
Nhưng một cái bóng đã lao tới đánh anh ta.
Là Quan Sơn Nguyệt.
Cây bút ghi âm bay khỏi tay anh ta, rơi vào dòng nước chảy xiết bên ngoài hành lang.
Tên khốn kiếp giãy giụa muốn giành lại nhưng lại bị Quan Sơn Nguyệt ôm chặt.
“Lục Vũ!” – Quan Sơn Nguyệt dùng chút sức lực cuối cùng hét lớn: “Lấy bút ghi âm——”
Cô ta rưng rưng nước mắt, gần như cầu xin: “Ghi âm.”
Tôi không do dự bay qua lan can và lao vào dòng nước.
43.
Trong dòng nước cuồn cuộn chảy xiết dữ dội.
Tôi đã nhìn thấy chúng.
Chiếc máy nhắn tin màu trắng đã bong tróc sơn.
Cây bút ghi âm lóe lên một chút ánh sáng đỏ.
Chúng bị cuốn theo dòng nước dữ dội, trôi theo hai hướng khác nhau.
Đầu óc tôi ong ong.
Cơ thể dùng hết sức lực bơi về hướng chiếc máy nhắn tin màu trắng.
Hãy để tôi bắt được nó.
Tôi có thể không cần bất cứ điều gì cả.
Hãy để tôi bắt được cô ấy.
“Năm 2004, trời mưa.”
“Tôi và cô gái tên Tiểu Yêu đang đi bộ trên đường đến trường.”
“Đi rất chậm.”
“Cô ấy đột nhiên quay lại, mỉm cười với tôi.”
“Lục Vũ.”
Năm 2016, giọng nói của một cô gái vang lên.
Tôi cố gắng tiến về phía trước nhưng lại chững lại dưới nước.
Tiểu Yêu đứng trên mặt nước, chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn tôi.
“Lên đại học phải nhớ gọi điện cho em nhé.”
“Nhưng anh không có tiền để mua cái thứ hai.”
“Chờ em lại tiết kiệm được nhiều hơn một chút, anh có thể gọi cho em rồi.”
“Em xin lỗi nhé.” – Cô ấy nói, “Em đã làm mất máy nhắn tin rồi.”
“Cũng không thể gửi tin nhắn này cho anh được.”
Tôi muốn đến đó và ôm lấy cô ấy.
Khoảng cách rõ ràng ngắn như vậy nhưng làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể đến gần cô ấy thêm một bước.
Khi bóng dáng cô ấy dần bị nước mưa che khuất.
Thứ duy nhất trôi vào tay tôi theo dòng nước chỉ có chiếc bút ghi âm kia.
Khi tôi bất tỉnh, lớp trưởng và Quan Sơn Nguyệt ở phía sau đã mò được tôi trở về.
Trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy một chiếc ô trắng không có ai nhận đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tôi rất muốn bắt được cô ấy.
Nhưng cuối cùng, mưa rơi gió thổi đi, biến mất trong màn mưa.
44.
Mưa dần dần tạnh.
M.áu của anh Kiến đã ngừng chảy, trên cổ lớp trưởng có quấn một miếng băng.
Anh Kiến đang trông chừng tên khốn kiếp.
Lớp trưởng ghé mắt nhìn đáy bàn, nhìn từng cái một, cuối cùng cũng tìm thấy được cái gì đó.
Cậu ta lật chiếc bàn đó lại, để lộ phần đáy.
Trên đó là chữ viết của Tiểu Yêu đã mờ đi.
Chỉ còn mấy dấu vân tay dính sơn mờ còn sót lại trên đó.
Những ngón tay của cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve nó.
“Xin lỗi nhé.”
Khi tôi tỉnh dậy, lớp trưởng quay lưng nói với tôi.
“Sáng hôm đó, tôi đã không cho cậu bỏ bê công việc để đi tìm Tiểu Yêu.” – Cậu ta nói.
“Nói gì vậy chứ.”
Tôi nhìn nước mưa nhỏ giọt bên ngoài, nói.
Cuối cùng, người duy nhất có thể trách chỉ có chính mình.
45.
Quan Sơn Nguyệt nói cho tôi biết rằng xem ra thật may mắn, sau khi ngâm trong nước một lúc, cây bút ghi âm đã hoàn toàn vô dụng.
Cô ta nói rằng lúc ấy mình rất lo lắng rằng thứ tôi cầm về sẽ là chiếc máy nhắn tin kia.
Như vậy, tên khốn kiếp sẽ không bao giờ bị định tội vì những gì anh ta đã làm với Tiểu Yêu.
Mà tôi chắc chắn sẽ gi.ết anh ta, trở thành tội phạm gi.ết người.
Tôi được bao quanh bằng những tấm rèm khá khô ráo, nằm trên chiếc giường làm từ mấy cái bàn học ghép lại.
Quan Sơn Nguyệt ngồi trên bàn học, cúi đầu nhìn tôi.
“Không có nước nóng. Anh có muốn một ít nước khoáng không?” – Cô ta nói.
Tôi nói, “Gọi hồn là có thật đúng không?”
“Làm lại lần nữa đi, trò canh rùa biển.”
Cô ta nhìn tôi như thể đang dò xét linh hồn tôi.
“Năm 2004, có một thiếu niên.”
“Anh ấy rất lạc lõng, luôn cho rằng mình là nghệ thuật gia, nhưng lại anh ấy lại rất nghĩa khí. Khi anh em bị đánh, anh ấy luôn là người đầu tiên lao ra.”
Làn gió nhẹ thổi qua những tấm rèm còn sót lại, giọng nói của cô ta rất nhỏ nhẹ.
“Thiếu niên đó bỏ việc cả buổi sáng để giúp bạn cùng bàn tìm một cô gái. Ai mà ngờ được rằng cô gái đó đã ch.ết rồi.”
“Anh ấy bị bọn họ buộc phải thừa nhận rằng chính anh ấy đã gi.ết cô ấy.”
“Anh ấy nghĩ rằng anh em của mình sẽ rửa sạch oan khuất cho mình, nhưng không hề có chuyện đó.”
“Sau này, anh ấy nghĩ rằng anh em của mình sẽ đến thăm anh ấy trong tù.”
“Nhưng một lần cũng không có.”
“Rất nhiều năm sau, anh ấy đã trưởng thành.”
“Trải qua cuộc sống của một tội phạm gi.ết người, phải nhận sự xa lánh khắp nơi.”
“Giấc mơ tan vỡ.”
“Anh ấy đã tự sát.”
“Gia đình đã mời bà cốt đến thực hiện pháp sự cho anh ấy.”
“Đó là lần đầu tiên em gái anh ấy nhìn thấy bà cốt.”
“Người anh trai nghĩa khí này luôn đối xử rất tốt với cô em gái này.”
“Mỗi khi có đồ ăn, sẽ luôn đưa cho cô ấy đầu tiên, khi bị bố mẹ đánh, sẽ luôn thay cô ấy chịu đòn. Còn có rất nhiều chuyện…”
“Tốt đến mức cô ấy không biết phải báo đáp như thế nào.”
"Em gái biết anh ấy bị oan, nhưng vậy thì sao chứ. Cô ấy thậm chí còn không biết hung thủ là ai.”
“Mãi cho đến ngày hôm đó nhìn thấy bà cốt, cô ấy mới nảy ra một ý tưởng.”
“Bước đầu tiên trong ý tưởng đó chính là tìm tới một trong số mấy người năm đó và chiếm được lòng tin của anh ta.”
“Thậm chí trở thành người yêu của anh ta dù biết anh ta đang mắc nợ.”
Lời tường thuật của cô ta dừng lại ở đây.
Tôi nhìn cô ta.
“Cô em gái đó, có phải là em không?” – Tôi nói.
“Đúng.”
“Vì vậy, không có ba câu hỏi không được hỏi, việc gọi hồn cũng là giả.”
“Đúng.”
“Em chỉ muốn giả vờ dùng chiêu thức gọi hồn để ép hung thủ phải lộ diện.”
“Đúng.”
“Bởi vì người sợ Tiểu Yêu mở miệng nhất chắc chắn sẽ tới.”
“Đúng.”
“Bởi vì người sợ Tiểu Yêu mở miệng nhất chắc chắn là hung thủ.”
“Đúng.”
“Em đã cài một máy ghi âm lên người mình.”
“Đúng.”
“Em muốn đêm nay dùng việc gọi hồn gây sợ hãi để ép hung thủ phải nói ra sự thật.”
“…”
“Không.”
Tôi hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
“Bởi vì em không thể dự đoán trước được rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra vào đêm nay.”
“Đúng.”
“Nhưng có một chuyện mà em có thể khiến nó xảy ra.”
“Đúng.”
“Để hung thủ sợ hồn ma của Tiểu Yêu, để hung thủ sợ em nói ra thân phận của hắn.”
“Để hung thủ sợ câu hỏi thứ ba mà em nghĩ ra.”
“Đúng.”
“Nếu hung thủ muốn sống tiếp thì rất có thể hắn sẽ chọn gi.ết em trước rồi mới hỏi câu hỏi thứ ba.”
“Đúng.”
“Bằng cách này, sẽ có cơ hội định tội hung thủ lần nữa.”
“…”
“Đúng.”
Cô ta kết thúc trận trò chơi này, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng cuối cùng chúng ta đã lấy được đoạn ghi âm.” – Cô ta nói.
“Lục Vũ.” – Cô ta với tôi: “Anh và anh trai em đã chờ ngày này bao lâu rồi?”
46.
Mười hai năm.
Ngày đó năm 2016, trời vẫn mưa.
Nhưng nước tràn bờ sông đã rút dần.
Có cảnh sát đi trên đường.
“Đã không còn là năm 2004 nữa rồi.” – Quan Sơn Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Yên tâm đi.”
“Cứ chia tay như thế này chẳng phải quá tàn nhẫn với anh ấy sao…” – Cô ta lẩm bẩm.
Lại nhận ra rằng ánh mắt tôi chưa hề rời đi.
“Sao em biết nhiều chuyện của anh và cô ấy thế?” – Tôi nhìn cô ta, yếu ớt nói.
“Hầu hết là em hỏi thăm được.” – Cô ta nói, “Một phần chi tiết nhỏ mà em không biết, từ nơi sâu xa nào đó, đã cảm thấy mình nên trả lời như vậy.”
“Không có gì lạ cả.” – Cô ta nói, “Đêm đó em đã biết rõ chuyện xưa của anh và cô ấy. Có một ít trực giác là điều rất bình thường.”
Thực ra có thể chống đỡ đến bây giờ, tinh thần của tôi đã có hơi hoảng hốt.
“Thực ra việc gọi hồn của em là thật phải không?”
Cô ta nghe thấy tôi lại hỏi vấn đề này một lần nữa.
“Không.” – Cô ta vô thức đáp lại.
“Thực ra việc gọi hồn là thật phải không?”
Cô ta im lặng.
“Việc gọi hồn là thật phải không…”
Rất lâu sau.
“Đúng.”
Cô ta nói.
“Tiểu Yêu, em đã trở về rồi à?”
“Đúng.”
“…”
“Em có hận anh không?”
“Buổi sáng trời mưa hôm đó, anh đã không bỏ việc để đi tìm em.” – Tôi nói.
Tôi nhìn vào khoảng hư vô sau lưng cô ta.
Tôi biết cô ấy không hấp dẫn cái gì tới cả.
Tôi biết rằng ngay cả khi tôi đang ở trên mặt nước, tôi thực sự đang nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy đã rời đi cùng với chiếc máy nhắn tin sẽ không bao giờ trở về đó.
Tôi biết.
Tôi biết.
Nhưng.
Xin lỗi.
Thực sự xin lỗi.
Quan Sơn Nguyệt nhìn tôi.
Rất nhiều năm sau, tôi đã thi đậu cảnh sát, gặp được rất nhiều người giống tôi. Một người không thể quên được “Tiểu Yêu” của mình.
Nhưng điều khiến tôi kiên trì vẫn luôn là câu trả lời mà Quan Sơn Nguyệt đưa ra cho tôi ngày hôm đó:
Thứ cô ta nhìn cũng chính là anh trai hư vô của mình.
Cô ta nói: “Em tha thứ cho anh.”
47.
Năm 2016.
Cô ấy đã tha thứ cho tôi rồi.
HẾT.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook