Thiên Thu không nói, Lâm Hạ cũng không truy vấn nữa, ăn xong, các nàng liền cùng trở về.

Về đến nhà, Thiên Thu cũng không biết là bởi vì bị bệnh nên thể lực chống đỡ hết nổi, hay là hôm nay cảm xúc đại hỉ đại bi dao động quá lớn, nàng thấy cực kì mỏi mệt, nội tâm cũng buồn bã nặng nề, nhưng vì không có quá nhiều tinh lực suy nghĩ những thứ cầu mà không được cho nên nàng nằm đến trên giường, lập tức dính gối liền ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, thân thể lẫn tinh thần Thiên Thu đều khôi phục rất nhiều, nhưng nội tâm nàng lại rơi vào một loại bệnh trạng, bắt đầu trở nên vô cùng mâu thuẫn, nàng nghĩ Lâm Hạ tuyệt đối sẽ không coi trọng mình, bất kể mình nỗ lực bao nhiêu thì vẫn chỉ là con cóc, một khi đã như vậy, vì cái gì còn muốn thay đổi đây? Thay đổi sẽ rất vất vả còn đắm chìm trong trụy lạc lại rất dễ dàng giữ vững. Bất quá trong lòng Thiên Thu cũng có một loại tiếng nói khác, nếu đã đi ra bước đầu tiên mà vốn dĩ bước đầu tiên chính là gian nan nhất, liền không thể trở về chỗ cũ, cho dù trở về chỗ thật sự rất dễ dàng nhưng nàng cảm thấy giống như Lâm Hạ nói vậy, không vì Lâm Hạ thì cũng nên vì chính mình, nhưng nếu có loại tự bất mãn với bản thân, vì sao nàng còn muốn mặc kệ không thay đổi mình đây? Hai loại tâm tính này bắt đầu không ngừng tranh đấu qua lại trong lòng nàng.

Thời điểm loại tâm trạng thứ nhất chiếm thế thượng phong, Thiên Thu liền bắt đầu ăn uống quá độ, có loại cảm giác tự sa ngã. Nhưng trải qua thời gian ăn uống quá độ, nàng lại rơi vào một loại cảm giác phỉ nhổ mãnh liệt bản thân cùng với bất an áy náy, sau đó lại bắt đầu ăn uống điều độ quá mức, kịch liệt vận động.

Lâm Hạ rất nhanh đã nhận thấy người kia thay đổi, lúc trước Thiên Thu vốn luôn là thả ra xúc tua, thật cẩn thận thăm dò mình, loại ý đồ theo đuổi mãnh liệt đó, giấu đều giấu không được. Mà hiện tại Thiên Thu tựa hồ hoàn toàn uể oải, lùi bước trở về như trong quá khứ, không còn âm thầm tạo ra cơ hội tình cờ gặp nhau, cũng không dám rình coi mình nữa, dường như hoàn toàn từ bỏ, công việc cũng không tích cực như trước, thậm chí rất nhiều lần Lâm Hạ nhìn thấy nàng ăn uống quá độ. Thiên Thu hoàn toàn vô vọng tự sa ngã như vậy, khiến cho Lâm Hạ có loại phẫn nộ mà lại không thể tranh luận với nàng, đành có chút nén giận. Yêu cái gì chứ, ngay cả rắm đều không phải! Bị kẻ như vậy yêu thích, thật làm người ta cảm thấy hạ giá. Bất quá tuy trong lòng nàng tràn ngập cảm giác muốn đánh Thiên Thu, lại không thể nhắm mắt làm ngơ với đối phương. Khi Lâm Hạ không thoải mái, kiểu gì cũng phải phát tiết.

“Cô nghĩ với tài liệu như vậy, tôi có thể ký sao?” Lâm Hạ nghiêm khắc hỏi.

“Tôi sẽ lập tức lấy về sửa lại.” Thiên Thu cúi đầu nói, nàng không dám nhìn Lâm Hạ, kể từ lần bị bệnh đó, các nàng đã hơn mười ngày không tiếp xúc. Đứng trước mặt Lâm Hạ, nội tâm nàng vẫn là cực kì không bình tĩnh, mà bị Lâm Hạ trách cứ như thế, tâm nàng cũng thật khó chịu, loại chênh lệch cùng tự ti ở thời điểm này liền đặc biệt rõ ràng.

“Cô đã sửa lại lần thứ ba rồi.” Lâm Hạ lạnh lùng nói, nàng cực kì không hài lòng với Thiên Thu hiện tại, chẳng cần ngọn nguồn nguyên do cũng có thể bùng lên một ngọn lửa.

Thiên Thu có chút khó xử nhìn Lâm Hạ, cũng không biết bây giờ nên làm gì mới tốt. Nàng cảm thấy con người ở thời điểm vô vọng, tựa hồ hết thảy đều mất đi, cùng một công việc mà thành quả chính là bất đồng.

Lâm Hạ nhìn Thiên Thu, dáng vẻ bất lực lại khó xử đó, thoạt nhìn cứ như mình đang gây khó dễ cho nàng vậy.

“Trở về sửa lại một chút, mong là cô sẽ không còn làm tôi thất vọng.” Giọng điệu Lâm Hạ có hơi mềm xuống.

Cũng chẳng biết có phải nghĩ nhiều hay không, Thiên Thu luôn cảm thấy lời của Lâm Hạ có loại ý vị một câu hai nghĩa, đương nhiên nàng cũng lập tức phủ nhận ý tưởng này, cảm thấy bản thân lại tự mình đa tình.

“Ừm.” Thiên Thu ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Lâm Hạ.

Lâm Hạ nhìn bóng lưng đối phương, không tự chủ liền cau mày.

Sau khi Thiên Thu rời khỏi văn phòng, nàng liền cực kì dụng tâm sửa chữa tài liệu, nghĩ về câu Lâm Hạ nói, 'đừng làm tôi thất vọng nữa', nàng sẽ hao tổn hết tâm tư, ngay cả cơm trưa cũng không dùng, bất quá nàng vốn dĩ cũng không dự định ăn. Nhưng lúc sửa tài liệu được một nửa, nàng cảm giác dạ dày cực kì khó chịu, thật ra kể từ lần viêm dạ dày lúc trước, dạ dày của nàng liền rất yếu, thỉnh thoảng lại đau, hơn nữa khoảng thời gian vừa rồi nàng còn tự ngược, giống như tự tìm đường chết, dạ dày dĩ nhiên càng bất ổn.

Thiên Thu vốn tưởng rằng giống mấy lần trước, nhịn một lúc là qua, nhưng dần dần nàng cảm giác càng ngày càng đau đớn.

Thiên Thu sửa tài liệu xong, nhịn xuống đau đớn mà bước tập tễnh cầm tài liệu tới cho Lâm Hạ.

Lâm Hạ thấy sắc mặt đối phương hơi hơi tái nhợt, nàng không khỏi có chút lo âu.

“Khí sắc của cô thế nào lại kém như vậy, không sao chứ?” Lâm Hạ hỏi.

“Tôi không sao, cô đọc một chút, xem lần này tài liệu đã được chưa?” Thiên Thu cố nén khó chịu, mở miệng trả lời.

Tuy Lâm Hạ vẫn có chút lo lắng nhưng cũng không nói thêm nữa, chỉ tiếp nhận tài liệu, hiển nhiên lần này Thiên Thu đã dụng tâm hơn rất nhiều.

“Mặc dù sửa xong cũng không quá tốt, nhưng trung quy trung củ, cũng không còn sai sót quá lớn.” Sau khi Lâm Hạ xem tài liệu liền bình luận.

Thiên Thu thấy tài liệu không bị trả về nữa, muốn nở một nụ cười nhưng nàng cảm giác dạ dày đau đến vô cùng lợi hại, nụ cười kia liền miễn cưỡng cực kì.

Lâm Hạ thấy Thiên Thu chẳng những cười rất miễn cưỡng mà vầng trán đều bắt đầu đổ mồ hôi, quả nhiên có chỗ không thích hợp, nghĩ vậy, Lâm Hạ liền đứng lên.

“Cô thật sự không sao chứ?” Lâm Hạ lo lắng, đi đến gần Thiên Thu, thời điểm vừa đứng trước mặt, cả người Thiên Thu liền ngã về phía trước, cũng may Lâm Hạ nhanh tay nhanh mắt ôm lấy nàng.

Trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh, từ trong ánh mắt của Lâm Hạ, Thiên Thu thấy được một tia lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương