Trò Cá Cược Định Mệnh
-
Chương 27: Hành tung của cô, vốn dĩ không thể giấu được anh
Phương Tử Quỳnh!
Em thấy đùa cợt tôi như vậy vui lắm sao?
Em cứ nghĩ tránh được một tuần, một tháng thì sẽ tránh được một năm?
Em nghĩ tôi không thể nghe ra được tiếng của em? Không nhận dạng được giọng của em?
"Trần Húc, lập tức tìm cho tôi tin tức của Phương Tử Quỳnh, nhớ kĩ, theo dõi Tử Phong Bảo không được bỏ sót một giây."
Phương Tử Quỳnh, em muốn chơi, tôi chơi cùng em.
Dù sao thì, trong trò cá cược này, em nghĩ mình còn đường lui sao?
"Anh nghe!" Đàm Vương Quang nhấc điện thoại.
"....."
"Được rồi, anh xin lỗi, dạo gần đây anh hơi bận."
"....."
"Được, anh hứa với em."
Bỏ điện thoại xuống, Đàm Vương Quang đứng lên đi đến quầy bar. Đã bốn ngày anh không có về nhà chính, không có về biệt thự, chỉ ở trong phòng nghỉ ở công ty.
Anh thực sự không biết, bây giờ muốn về nhà, là lấy nguồn lực nào để về?
Ngày trước, anh về nhà chính, còn có một người bà chờ anh. Về biệt thự, có một người đợi anh. Bây giờ, ở nhà chính không có ai cả, biệt thự lại càng cô quạnh...
Đàm Lâm Ngạn và Đàm Khải Đình đã từng nói, những tổn thương anh gây ra cho Phương Tử Quỳnh, sau này anh sẽ trả lại đủ tất cả. Anh lấy đi yêu thương của Phương Tử Quỳnh, lấy đi hy vọng, lấy đi nguồn sống của cô, có phải bây giờ, anh đã gặp báo ứng rồi không?
Người anh yêu không thể ở gần. Người yêu anh không còn để ý đến anh nữa.... Phải chăng, đánh đổi này quá lớn?
Nhưng, anh đã kiên quyết kết hôn cùng Phương Tử Quỳnh, cũng để chuộc lại những lỗi lầm ngày trước, liệu anh còn cơ hội không?
Ngay khi anh về nhà chính nói về chuyện kết hôn, ba mẹ anh không phản đối, ngược lại còn rất vui, họ nói, bù đắp được gì thì phải làm cho thật tốt.
Đàm Lâm Ngạn lại nói, không phải thứ gì gây ra rồi cũng có thể quay nó về vị trí cũ, Phương Tử Quỳnh không phải người yếu đuối. Nếu vì mang tâm trạng muốn bù đắp mà nuông chiều, yêu thương cô, trái tim cô cũng sẽ theo đó mà nguội lạnh.
Đàm Khải Đình cũng nói, Phương Tử Quỳnh căn bản không cần đến sự bù đắp này, càng cố gắng sẽ càng làm cô cảm thấy giống như được bố thí cho đoạn tình cảm này vậy.
Anh cũng hiểu, Phương Tử Quỳnh vốn là kiểu người dù có vừa ý hay phật ý chuyện gì đều sẽ không nói ra, một mình chịu đựng, một mình đối mặt.
Lần đầu tiên anh thấy Phương Tử Quỳnh không giống những đứa trẻ khác chính là khi cô bị các bạn cùng lớp đổ oan, còn đẩy ngã cô, nhưng khi về đến nhà, lại chỉ nói sẩy chân mà té, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Lúc anh hỏi cô, ngã đau như vậy, tại sao không khóc, tại sao không mách với ba mẹ. Phương Tử Quỳnh chỉ đơn giản nói với anh, chỉ ngã một cái đã chịu không được, sau này có thể còn sẽ gặp những thứ đau đớn hơn nữa thì làm sao? Mách ba mẹ cũng sẽ không làm cho hết đau được, ngược lại cũng sẽ làm cho mấy bạn kia bị đánh, thôi thì lỡ đau rồi, đau một người là đủ.
Kết quả, lần đầu tiên anh tổn thương cô, cô không hề có trạng thái khóc lóc náo loạn, rất bình thản, đó có lẽ cũng là nỗi đau đầu đời của cô. Vậy mà cô rất kiên cường mạnh mẽ.
Lần thứ hai cô kiên cường hơn người khác chính là khi cố gắng học kinh doanh vì anh, cô vốn không có một chút tố chất nào về kinh doanh cả, học thì liên tục bị mắng, dù điểm số luôn bảo đảm không thấp, nhưng thực ra những đề án của cô hoàn toàn không có tính khả thi, không thể thực hiện, nhưng dù có bị nói gì, cô cũng sẽ cố gắng hết mình. Cô nói với anh, cô nhất định sẽ cố gắng học, để sau này khi anh cần, cô còn có thể giúp đỡ anh, không chỉ giúp anh trông nhà trông còn, còn giúp anh làm việc nữa. Nhưng mà, cuối cùng anh lại đẩy cô ra, còn để cô nhớ lại chuyện năm cô mười tuổi, nhưng cô vẫn rất kiên cường bình thản, chỉ nói anh đã có người con gái anh yêu, vậy thì chúc anh hạnh phúc...
Sự bình tĩnh, yên lặng của Phương Tử Quỳnh khiến anh rất thích, rất hứng thú, nhưng cô lại không có thái độ mềm mỏng, dựa dẫm vào người đàn ông cạnh mình, điều đó cũng làm anh rất khó chịu, cảm giác vô cùng thất bại. Nhưng mà làm sao, anh có quyền nói? Không có, lúc đó anh hoàn toàn không yêu cô, lấy tư cách gì để đòi hỏi thái độ của một người yêu thật sự?
.
..
...
"Anh hai, em muốn đi du lịch một vài ngày." Phương Tử Quỳnh vừa dùng bữa sáng vừa nói với Phương Tử Quỳnh.
"Em không cần đến văn phòng luật sư sao?"
"Em đã xong việc ở đó rồi, bây giờ là thời gian sinh viên thực tập như bọn em được nghỉ ngơi. Nhưng chỉ có hai tuần thôi à."
"Em muốn đi đâu? Ba đứa nhóc kia cũng đi cùng em chứ?"
"Không có, em sẽ đi một mình. Linh Linh không có thời gian cho em đâu, nó đang tập trung rất nhiều vào bộ trang sức sắp ra mắt đó. Còn Tiểu Nhan thì còn dày đặc thời gian hơn á, con nhỏ đó cứ ở lì trong bệnh viện, bệnh nhân cứ ra vào liên tục, em nghe nói, có người chỉ vì ám ảnh một giấc mơ tí xí mà dính lấy bệnh viện mấy ngày liền. Lập Lập thì hiện tại đang thực tập trong bệnh viện của anh Khải Đình, nghe nói bị trêu là nhị thiếu phu nhân Đàm gia đến mức muốn chui xuống lỗ rồi." Phương Tử Quỳnh vừa tường thuật vừa cười rất vui vẻ, chỉ cần nhớ đến giọng điệu thảm hại của ba đứa nhóc kia khi kể chuyện cho cô đã cười muốn đau bụng rồi.
"Nhị thiếu phu nhân?" Phương Tử Đăng nhíu mày khó hiểu. "Em đừng có nói rằng Lập Lập thích cậu ta nhé?"
Phương Tử Quỳnh nhìn anh gật đầu.
"Em đã trông thấy thái độ của nó lúc trong lễ đính hôn của anh Lâm Ngạn ấy, nhìn rồi không quên được luôn, em chẳng biết mình có quen một Kiều Lập Ngân hay ngượng vậy luôn á."
"Ừ, em cũng phải nói với Lập Lập, Đàm
Gia không đơn giản." Phương Tử Đăng cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm. "Còn em, muốn đi đâu?"
"Em sẽ không về Mỹ, có lẽ em sẽ về Pháp." Phương Tử Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Ba mẹ nhớ em."
"Em biết, nhưng em sẽ không về đâu, một năm nữa...có lẽ em cũng sẽ không về." Phương Tử Quỳnh rũ mắt nhìn xuống đĩa thức ăn.
"Em về đi, có chuyện gìn anh cũng chống cho em." Phương Tử Đăng vươn tay xoa đầu cô, cười với cô, giống như khi hai người còn nhỏ vậy.
"Anh hai..."
"Nghe lời anh, về đó đi. Anh sẽ nói Nhất Phong đi cùng em." Phương Tử Đăng vỗ vỗ đầu cô hai cái rồi đứng dậy lấy cho cô một ly sữa.
"Dạ, em sẽ về đó. Nhưng anh Nhất Phong đi cùng em, rồi ai sẽ lo chuyện ở đây cho anh?"
"Anh không phải chỉ có một mình Nhất Phong, anh chỉ có thể an tâm để em đi khi có Nhất Phong đi cùng."
Phương Tử Quỳnh nhìn thấy Nhất Phong từ ngoài đi vào phòng ăn, nhìn Phương Tử Đăng gật đầu một cái.
"Phong, anh đã ăn sáng chưa, mau ngồi xuống ăn đi."
"Anh không đói, em dùng đi." Nhất Phong cười với cô, Phương Tử Quỳnh cũng không nói gì nữa. Sau đó, cô nhìn thấy Nhất Phong cúi đầu nói gì đó với Phương Tử Đăng, nhìn sắc mặt của anh đột nhiên lại cau chặt mày, có vẻ là tin từc không tốt.
Phương Tử Đăng đứng dậy, nói cô ăn hết rồi lên lầu ngủ hoặc đến thư phòng đọc sách, không được bước ra sân, nhưng cô, cũng không có gì thắc mắc, chỉ gật đầu.
"Đã lâu chưa?"
"Từ tối hôm qua, sau khi Tử Quỳnh vô tình nghe cuộc gọi của cậu ta." Nhất Phong đứng cạnh Phương Tử Đăng, mắt hướng về phía chiếc xe màu đen đậu bên kia đường.
"Cậu ta còn giở đến trò này? Có phải trẻ con quá không?" Phương Tử Đăng cười khẩy một cái. Đã là hai mươi hai tuổi đầu, lại còn là Tổng giám đốc cao cao tại thượng lại còn dùng trò trẻ con này?
"Nhất Phong, Tử Tử muốn về Mỹ, cậu sắp xếp, hai ngày nữa đưa nó về đó."
"Nhưng, còn chuyện công ty tôi vẫn..."
"Để đó đi, em gái tôi quan trọng hơn. Hai người dùng máy bay tư nhân mà đi, không được để Tử Tử ra sân bay hay đến nơi quá đông người."
"Tôi hiểu rồi." Nhất Phong gật đầu.
Phương Tử Đăng dặn dò một chút rồi hai người đến công ty, lúc đi ngang, còn trông thấy ánh nhìn dò xét từ chiếc xe đen kia.
.
..
...
"Chết tiệt!" Đàm Vương Quang bật ra tiếng chửi thề, điện thoại Phương Tử Quỳnh vẫn không liên lạc được!
Có khi nào cô đã thay số điện thoại rồi không? Có khi nào vì không muốn anh có thể gọi cho cô, cô đã đổi tất cả?
Tài khoản mạng xã hội của cô cũng không thể truy cập, giống như đã bốc hơi hoàn toàn vậy.
Phương Tử Quỳnh! Em không thể nhu thuận một chút sao?
Đúng lúc Đàm Vương Quang đang định gọi nữa thì có một tin nhắn đến.
"Tổng tài, có một chiếc xe màu đen vừa đi ra khỏi biệt thự."
Xe?
"Cậu ở yên đó, tiếp tục canh." Đàm Vương Quang hạ lệnh rồi tắt máy.
Xe? Có thể là ai? Phương Tử Quỳnh sẽ có ở trên đó?
Nhưng...
Phương Tử Đăng đâu thể để Phương Tử Quỳnh đường đường chính chính không sợ ai mà đi ra đường?
Hẳn anh ta phải biết, anh chắc chắn sẽ cuongươì canh chừng Tử Phong Bảo, nhưng nếu, Phương Tử Quỳnh ở trong đó?
Đúng lúc Đàm Vương Quang đang suy nghĩ, có một tin nhắn được gửi đến.
"Quỳnh nhi, xem ra em còn muốn sống." Đàm Vương Quang đọc xong tin nhắn thì tinh thần thoải mái hơn, hạ lệnh không cần canh chừng Tử Phong Bảo quá sát sao.
.
..
...
"Anh hai, em đi nhé." Phương Tử Quỳnh ôm lấy Phưưng Tử Đăng, nũng nịu một chút.
"Ừ." Phương Tử Đăng vỗ vỗ đầu cô. "Em chỉ đi vài ngày thôi, không cần nũng nịu như vậy."
"Em nhớ anh mà..."
"Đi đi, Nhất Phong chờ em kìa." Phương Tử Đăng đẩy cô ra xe đang đậu ở trong sân.
"Em đi đây." Phương Tử Quỳnh hôn vào má anh một cái, xoay người leo lên xe.
[.....]
Hai ngày sau....
"Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư đã về." Dì Trần đi từ ngoài vào báo cáo với ba mẹ của Phương Tử Quỳnh đang ngồi trên sofa.
"Nó còn dám về đây?" Phương lão gia vừa nghe tin liền tức giận, con với cái, tự ý kết hôn, không xem ba mẹ ra gì mà.
"Ba, mẹ..." Phương Tử Quỳnh cúi đầu đi vào, hai tay vì lo lắng mà siết chặt vào nhau. Ở phía sau, Nhất Phong đang kéo hành lí cho cô.
"Con còn về đây sao? Còn biết có ba mẹ ở đây sao?" Phương lão gia đứng dậy, định vung tay lên đánh cô một cái, liền bị Phương phu nhân ngăn cản.
"Ông, đừng mà. Con về là tốt, về là tốt rồi."
"Tôi không có đứa con như nó. Con cái, có xem mình là ba mẹ nó hay không? Kết hôn một tiếng cũng không báo cho ba cho mẹ. Lại còn đi kết hôn cùng thằng nghịch tử kia." Phương lão gia quả thật tức đến nổ đom đóm mắt.
"Chủ tịch, phu nhân" Nhất Phong gật đầu chào hai người. "Thật ra, chuyện của Tử Quỳnh vạn phần là vì bất đắt dĩ, xin hai người đừng trách em ấy."
"Tôi không hỏi đến cậu." Phương lão gia giống như mang tâm trạng giận cá chém thớt, giờ khắc này, chỉ cần ai nói gì sai lầm một chút ngay lập tức giống như sẽ bị phán tử hình.
"Ba, chuyện sai là con làm, đừng có mắng anh ấy vô cớ như vậy!" Phương Tử Quỳnh nhìn thấy ba mình mắng Nhất Phong, không nhịn được liền lên tiếng, ai cũng đã lớn rồi, đã làm thì sẽ chịu, đừng gây khó dễ những người không liên quan.
"Được rồi, được rồi, hai người bình tĩnh, ngồi xuống đi." Vẫn là Phương phu nhân điềm đạm hơn, nhẹ giọng đẩy Phương lão gia ngồi xuống, ánh mắt biết bao nhiêu là yêu thương nhìn con gái mình.
"Nhất Phong, lần này cũng nhờ cậu đưa Tử Tử về, mau ngồi xuống." Bà lại quay sang niềm nở với Nhất Phong. Nói về Nhất Phong, bà có hiểu biết một chút, cũng có gặp không ít lần khi cùng Phương Tử Đăng về nhà bàn công việc. Quả thực, bà cũng rất vừa mắt anh.
"Cảm ơn" Nhất Phong gật đầu ngồi xuống.
Ngay khi Phương Tử Quỳnh vừa ngồi xuống, điện thoại ở nhà đã lập tức vang lên.
"Lão gia, phu nhân. Là...tam thiếu Đàm gia." Giọng của dì Trần vang lên sau khi nhấc điện thoại.
Mọi người đều không ngờ đến, anh sẽ gọi.
Phương Tử Quỳnh ngẩn người, không kịp phản ứng....
Em thấy đùa cợt tôi như vậy vui lắm sao?
Em cứ nghĩ tránh được một tuần, một tháng thì sẽ tránh được một năm?
Em nghĩ tôi không thể nghe ra được tiếng của em? Không nhận dạng được giọng của em?
"Trần Húc, lập tức tìm cho tôi tin tức của Phương Tử Quỳnh, nhớ kĩ, theo dõi Tử Phong Bảo không được bỏ sót một giây."
Phương Tử Quỳnh, em muốn chơi, tôi chơi cùng em.
Dù sao thì, trong trò cá cược này, em nghĩ mình còn đường lui sao?
"Anh nghe!" Đàm Vương Quang nhấc điện thoại.
"....."
"Được rồi, anh xin lỗi, dạo gần đây anh hơi bận."
"....."
"Được, anh hứa với em."
Bỏ điện thoại xuống, Đàm Vương Quang đứng lên đi đến quầy bar. Đã bốn ngày anh không có về nhà chính, không có về biệt thự, chỉ ở trong phòng nghỉ ở công ty.
Anh thực sự không biết, bây giờ muốn về nhà, là lấy nguồn lực nào để về?
Ngày trước, anh về nhà chính, còn có một người bà chờ anh. Về biệt thự, có một người đợi anh. Bây giờ, ở nhà chính không có ai cả, biệt thự lại càng cô quạnh...
Đàm Lâm Ngạn và Đàm Khải Đình đã từng nói, những tổn thương anh gây ra cho Phương Tử Quỳnh, sau này anh sẽ trả lại đủ tất cả. Anh lấy đi yêu thương của Phương Tử Quỳnh, lấy đi hy vọng, lấy đi nguồn sống của cô, có phải bây giờ, anh đã gặp báo ứng rồi không?
Người anh yêu không thể ở gần. Người yêu anh không còn để ý đến anh nữa.... Phải chăng, đánh đổi này quá lớn?
Nhưng, anh đã kiên quyết kết hôn cùng Phương Tử Quỳnh, cũng để chuộc lại những lỗi lầm ngày trước, liệu anh còn cơ hội không?
Ngay khi anh về nhà chính nói về chuyện kết hôn, ba mẹ anh không phản đối, ngược lại còn rất vui, họ nói, bù đắp được gì thì phải làm cho thật tốt.
Đàm Lâm Ngạn lại nói, không phải thứ gì gây ra rồi cũng có thể quay nó về vị trí cũ, Phương Tử Quỳnh không phải người yếu đuối. Nếu vì mang tâm trạng muốn bù đắp mà nuông chiều, yêu thương cô, trái tim cô cũng sẽ theo đó mà nguội lạnh.
Đàm Khải Đình cũng nói, Phương Tử Quỳnh căn bản không cần đến sự bù đắp này, càng cố gắng sẽ càng làm cô cảm thấy giống như được bố thí cho đoạn tình cảm này vậy.
Anh cũng hiểu, Phương Tử Quỳnh vốn là kiểu người dù có vừa ý hay phật ý chuyện gì đều sẽ không nói ra, một mình chịu đựng, một mình đối mặt.
Lần đầu tiên anh thấy Phương Tử Quỳnh không giống những đứa trẻ khác chính là khi cô bị các bạn cùng lớp đổ oan, còn đẩy ngã cô, nhưng khi về đến nhà, lại chỉ nói sẩy chân mà té, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Lúc anh hỏi cô, ngã đau như vậy, tại sao không khóc, tại sao không mách với ba mẹ. Phương Tử Quỳnh chỉ đơn giản nói với anh, chỉ ngã một cái đã chịu không được, sau này có thể còn sẽ gặp những thứ đau đớn hơn nữa thì làm sao? Mách ba mẹ cũng sẽ không làm cho hết đau được, ngược lại cũng sẽ làm cho mấy bạn kia bị đánh, thôi thì lỡ đau rồi, đau một người là đủ.
Kết quả, lần đầu tiên anh tổn thương cô, cô không hề có trạng thái khóc lóc náo loạn, rất bình thản, đó có lẽ cũng là nỗi đau đầu đời của cô. Vậy mà cô rất kiên cường mạnh mẽ.
Lần thứ hai cô kiên cường hơn người khác chính là khi cố gắng học kinh doanh vì anh, cô vốn không có một chút tố chất nào về kinh doanh cả, học thì liên tục bị mắng, dù điểm số luôn bảo đảm không thấp, nhưng thực ra những đề án của cô hoàn toàn không có tính khả thi, không thể thực hiện, nhưng dù có bị nói gì, cô cũng sẽ cố gắng hết mình. Cô nói với anh, cô nhất định sẽ cố gắng học, để sau này khi anh cần, cô còn có thể giúp đỡ anh, không chỉ giúp anh trông nhà trông còn, còn giúp anh làm việc nữa. Nhưng mà, cuối cùng anh lại đẩy cô ra, còn để cô nhớ lại chuyện năm cô mười tuổi, nhưng cô vẫn rất kiên cường bình thản, chỉ nói anh đã có người con gái anh yêu, vậy thì chúc anh hạnh phúc...
Sự bình tĩnh, yên lặng của Phương Tử Quỳnh khiến anh rất thích, rất hứng thú, nhưng cô lại không có thái độ mềm mỏng, dựa dẫm vào người đàn ông cạnh mình, điều đó cũng làm anh rất khó chịu, cảm giác vô cùng thất bại. Nhưng mà làm sao, anh có quyền nói? Không có, lúc đó anh hoàn toàn không yêu cô, lấy tư cách gì để đòi hỏi thái độ của một người yêu thật sự?
.
..
...
"Anh hai, em muốn đi du lịch một vài ngày." Phương Tử Quỳnh vừa dùng bữa sáng vừa nói với Phương Tử Quỳnh.
"Em không cần đến văn phòng luật sư sao?"
"Em đã xong việc ở đó rồi, bây giờ là thời gian sinh viên thực tập như bọn em được nghỉ ngơi. Nhưng chỉ có hai tuần thôi à."
"Em muốn đi đâu? Ba đứa nhóc kia cũng đi cùng em chứ?"
"Không có, em sẽ đi một mình. Linh Linh không có thời gian cho em đâu, nó đang tập trung rất nhiều vào bộ trang sức sắp ra mắt đó. Còn Tiểu Nhan thì còn dày đặc thời gian hơn á, con nhỏ đó cứ ở lì trong bệnh viện, bệnh nhân cứ ra vào liên tục, em nghe nói, có người chỉ vì ám ảnh một giấc mơ tí xí mà dính lấy bệnh viện mấy ngày liền. Lập Lập thì hiện tại đang thực tập trong bệnh viện của anh Khải Đình, nghe nói bị trêu là nhị thiếu phu nhân Đàm gia đến mức muốn chui xuống lỗ rồi." Phương Tử Quỳnh vừa tường thuật vừa cười rất vui vẻ, chỉ cần nhớ đến giọng điệu thảm hại của ba đứa nhóc kia khi kể chuyện cho cô đã cười muốn đau bụng rồi.
"Nhị thiếu phu nhân?" Phương Tử Đăng nhíu mày khó hiểu. "Em đừng có nói rằng Lập Lập thích cậu ta nhé?"
Phương Tử Quỳnh nhìn anh gật đầu.
"Em đã trông thấy thái độ của nó lúc trong lễ đính hôn của anh Lâm Ngạn ấy, nhìn rồi không quên được luôn, em chẳng biết mình có quen một Kiều Lập Ngân hay ngượng vậy luôn á."
"Ừ, em cũng phải nói với Lập Lập, Đàm
Gia không đơn giản." Phương Tử Đăng cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm. "Còn em, muốn đi đâu?"
"Em sẽ không về Mỹ, có lẽ em sẽ về Pháp." Phương Tử Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Ba mẹ nhớ em."
"Em biết, nhưng em sẽ không về đâu, một năm nữa...có lẽ em cũng sẽ không về." Phương Tử Quỳnh rũ mắt nhìn xuống đĩa thức ăn.
"Em về đi, có chuyện gìn anh cũng chống cho em." Phương Tử Đăng vươn tay xoa đầu cô, cười với cô, giống như khi hai người còn nhỏ vậy.
"Anh hai..."
"Nghe lời anh, về đó đi. Anh sẽ nói Nhất Phong đi cùng em." Phương Tử Đăng vỗ vỗ đầu cô hai cái rồi đứng dậy lấy cho cô một ly sữa.
"Dạ, em sẽ về đó. Nhưng anh Nhất Phong đi cùng em, rồi ai sẽ lo chuyện ở đây cho anh?"
"Anh không phải chỉ có một mình Nhất Phong, anh chỉ có thể an tâm để em đi khi có Nhất Phong đi cùng."
Phương Tử Quỳnh nhìn thấy Nhất Phong từ ngoài đi vào phòng ăn, nhìn Phương Tử Đăng gật đầu một cái.
"Phong, anh đã ăn sáng chưa, mau ngồi xuống ăn đi."
"Anh không đói, em dùng đi." Nhất Phong cười với cô, Phương Tử Quỳnh cũng không nói gì nữa. Sau đó, cô nhìn thấy Nhất Phong cúi đầu nói gì đó với Phương Tử Đăng, nhìn sắc mặt của anh đột nhiên lại cau chặt mày, có vẻ là tin từc không tốt.
Phương Tử Đăng đứng dậy, nói cô ăn hết rồi lên lầu ngủ hoặc đến thư phòng đọc sách, không được bước ra sân, nhưng cô, cũng không có gì thắc mắc, chỉ gật đầu.
"Đã lâu chưa?"
"Từ tối hôm qua, sau khi Tử Quỳnh vô tình nghe cuộc gọi của cậu ta." Nhất Phong đứng cạnh Phương Tử Đăng, mắt hướng về phía chiếc xe màu đen đậu bên kia đường.
"Cậu ta còn giở đến trò này? Có phải trẻ con quá không?" Phương Tử Đăng cười khẩy một cái. Đã là hai mươi hai tuổi đầu, lại còn là Tổng giám đốc cao cao tại thượng lại còn dùng trò trẻ con này?
"Nhất Phong, Tử Tử muốn về Mỹ, cậu sắp xếp, hai ngày nữa đưa nó về đó."
"Nhưng, còn chuyện công ty tôi vẫn..."
"Để đó đi, em gái tôi quan trọng hơn. Hai người dùng máy bay tư nhân mà đi, không được để Tử Tử ra sân bay hay đến nơi quá đông người."
"Tôi hiểu rồi." Nhất Phong gật đầu.
Phương Tử Đăng dặn dò một chút rồi hai người đến công ty, lúc đi ngang, còn trông thấy ánh nhìn dò xét từ chiếc xe đen kia.
.
..
...
"Chết tiệt!" Đàm Vương Quang bật ra tiếng chửi thề, điện thoại Phương Tử Quỳnh vẫn không liên lạc được!
Có khi nào cô đã thay số điện thoại rồi không? Có khi nào vì không muốn anh có thể gọi cho cô, cô đã đổi tất cả?
Tài khoản mạng xã hội của cô cũng không thể truy cập, giống như đã bốc hơi hoàn toàn vậy.
Phương Tử Quỳnh! Em không thể nhu thuận một chút sao?
Đúng lúc Đàm Vương Quang đang định gọi nữa thì có một tin nhắn đến.
"Tổng tài, có một chiếc xe màu đen vừa đi ra khỏi biệt thự."
Xe?
"Cậu ở yên đó, tiếp tục canh." Đàm Vương Quang hạ lệnh rồi tắt máy.
Xe? Có thể là ai? Phương Tử Quỳnh sẽ có ở trên đó?
Nhưng...
Phương Tử Đăng đâu thể để Phương Tử Quỳnh đường đường chính chính không sợ ai mà đi ra đường?
Hẳn anh ta phải biết, anh chắc chắn sẽ cuongươì canh chừng Tử Phong Bảo, nhưng nếu, Phương Tử Quỳnh ở trong đó?
Đúng lúc Đàm Vương Quang đang suy nghĩ, có một tin nhắn được gửi đến.
"Quỳnh nhi, xem ra em còn muốn sống." Đàm Vương Quang đọc xong tin nhắn thì tinh thần thoải mái hơn, hạ lệnh không cần canh chừng Tử Phong Bảo quá sát sao.
.
..
...
"Anh hai, em đi nhé." Phương Tử Quỳnh ôm lấy Phưưng Tử Đăng, nũng nịu một chút.
"Ừ." Phương Tử Đăng vỗ vỗ đầu cô. "Em chỉ đi vài ngày thôi, không cần nũng nịu như vậy."
"Em nhớ anh mà..."
"Đi đi, Nhất Phong chờ em kìa." Phương Tử Đăng đẩy cô ra xe đang đậu ở trong sân.
"Em đi đây." Phương Tử Quỳnh hôn vào má anh một cái, xoay người leo lên xe.
[.....]
Hai ngày sau....
"Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư đã về." Dì Trần đi từ ngoài vào báo cáo với ba mẹ của Phương Tử Quỳnh đang ngồi trên sofa.
"Nó còn dám về đây?" Phương lão gia vừa nghe tin liền tức giận, con với cái, tự ý kết hôn, không xem ba mẹ ra gì mà.
"Ba, mẹ..." Phương Tử Quỳnh cúi đầu đi vào, hai tay vì lo lắng mà siết chặt vào nhau. Ở phía sau, Nhất Phong đang kéo hành lí cho cô.
"Con còn về đây sao? Còn biết có ba mẹ ở đây sao?" Phương lão gia đứng dậy, định vung tay lên đánh cô một cái, liền bị Phương phu nhân ngăn cản.
"Ông, đừng mà. Con về là tốt, về là tốt rồi."
"Tôi không có đứa con như nó. Con cái, có xem mình là ba mẹ nó hay không? Kết hôn một tiếng cũng không báo cho ba cho mẹ. Lại còn đi kết hôn cùng thằng nghịch tử kia." Phương lão gia quả thật tức đến nổ đom đóm mắt.
"Chủ tịch, phu nhân" Nhất Phong gật đầu chào hai người. "Thật ra, chuyện của Tử Quỳnh vạn phần là vì bất đắt dĩ, xin hai người đừng trách em ấy."
"Tôi không hỏi đến cậu." Phương lão gia giống như mang tâm trạng giận cá chém thớt, giờ khắc này, chỉ cần ai nói gì sai lầm một chút ngay lập tức giống như sẽ bị phán tử hình.
"Ba, chuyện sai là con làm, đừng có mắng anh ấy vô cớ như vậy!" Phương Tử Quỳnh nhìn thấy ba mình mắng Nhất Phong, không nhịn được liền lên tiếng, ai cũng đã lớn rồi, đã làm thì sẽ chịu, đừng gây khó dễ những người không liên quan.
"Được rồi, được rồi, hai người bình tĩnh, ngồi xuống đi." Vẫn là Phương phu nhân điềm đạm hơn, nhẹ giọng đẩy Phương lão gia ngồi xuống, ánh mắt biết bao nhiêu là yêu thương nhìn con gái mình.
"Nhất Phong, lần này cũng nhờ cậu đưa Tử Tử về, mau ngồi xuống." Bà lại quay sang niềm nở với Nhất Phong. Nói về Nhất Phong, bà có hiểu biết một chút, cũng có gặp không ít lần khi cùng Phương Tử Đăng về nhà bàn công việc. Quả thực, bà cũng rất vừa mắt anh.
"Cảm ơn" Nhất Phong gật đầu ngồi xuống.
Ngay khi Phương Tử Quỳnh vừa ngồi xuống, điện thoại ở nhà đã lập tức vang lên.
"Lão gia, phu nhân. Là...tam thiếu Đàm gia." Giọng của dì Trần vang lên sau khi nhấc điện thoại.
Mọi người đều không ngờ đến, anh sẽ gọi.
Phương Tử Quỳnh ngẩn người, không kịp phản ứng....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook