Trò Cá Cược Định Mệnh
-
Chương 18: Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo
"Anh hai." Phương Tử Quỳnh gõ cửa phòng Phương Tử Đăng.
"Vào đi." Phương Tử Đăng nhẹ giọng trả lời. Khi Phương Tử Quỳnh bước vào, anh vẫn đang miệt mài với tài liệu của mình.
"Anh, em muốn nói chuyện với anh một chút." Phương Tử Quỳnh lại có vẻ e dè hơn là sự thoải mái khi nói chuyện với anh như thường lệ.
"Em nói đi." Phương Tử Đăng nhìn cô rồi lại nhìn vào đống tài liệu đang cầm trong tay.
"Em..." Phương Tử Quỳnh có hơi ậm ờ, điều này làm cho Phương Tử Đăng có một chút thắc mắc. Chẳng phải bình thường, đối với anh thì cô luôn rất tự nhiên, không sợ hãi, e dè sao?
"Em như thế nào?"
"Em...Thật ra, em..." Phương Tử Quỳnh càng lúc càng không nói được nên lời.
"Em đang muốn nói với anh chuyện liên quan đến Đàm Vương Quang sao?" Phương Tử Đăng nheo mắt nhìn cô. Thái độ ậm ừ không dám nói như thế này, không phải là có liên quan đến Đàm Vương Quang chứ?
Phương Tử Quỳnh không trả lời ngay mà im lặng rất lâu, sau đó chậm rãi gật đầu.
"Là chuyện về bản hợp đồng vớ vẩn cậu ta nói với em?" Phương Tử Đăng không thể ngờ những gì anh ta nghĩ lại là sự thật. Cô đúng là muốn nói về Đàm Vương Quang. Nhưng mà, chuyện gì?
Đối diện với câu hỏi cùng thái độ có chút khắc khe của Phương Tử Đăng, Phương Tử Quỳnh lại giống như ngậm ngọc, nói chuyện không thành lời.
"Phải không?" Phương Tử Đăng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi đó một lần nữa. Thật ra, với thái độ của Phương Tử Quỳnh, trong lòng anh đã sáng như gương.
Phương Tử Quỳnh nhìn anh một lúc, sau đó gật nhẹ đầu.
"Tử Tử, em muốn đánh cược?" Phương Tử Đăng ngược lại không còn nghiêm khắc, thái độ đột ngột trở nên hòa nhã, nhẹ nhàng và có chút lười nhác, buông thả.
"Anh, nếu làm như vậy có thể mãi mãi không dính líu đến anh ta." Phương Tử Quỳnh cương quyết trả lời.
"Mãi mãi không dính líu?" Phương Tử Đăng bật cười, nhìn nét mặt quyết tâm của Phương Tử Quỳnh. Cô không ngốc đến mức nghĩ rằng cuộc hôn nhân giả này sẽ cắt đứt được chứ? "Suy nghĩ kĩ chưa?"
Câu nói này của Phương Tử Đăng làm cho Phương Tử Quỳnh nhất thời sững sờ. Đồng ý với cô dễ dàng như vậy? Không phải chứ?
Phương Tử Quỳnh gật đầu chắc chắn nhìn anh.
"Tử Tử. Anh hai không muốn nói nhiều với em. Vì những thứ đó chỉ làm em càng khó nghĩ. Anh chỉ muốn nói một điều thôi, em có muốn nghe không?"
Lần này, Phương Tử Đăng cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết, với tính cách của Phương Tử Quỳnh, cô chắc chắn sẽ hỏi ý anh về chuyện này. Nhưng mà, hỏi ở đây là để xin phép được tiến hành, chứ chẳng phải là hỏi ý kiến có nên làm hay không. Vì vậy, anh cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Tuy rằng, anh thật chẳng muốn đứa em gái này tổn thương lần nữa, cũng chẳng muốn nó đánh cược với hạnh phúc của bản thân, nên anh cho nó quyền tự quyết.
Anh không dám cự tuyệt hoàn toàn, vì anh thấy tình cảm bao dung, sự ôn nhu dịu dàng trong đáy mắt Phương Tử Đăng khi nhìn em gái anh, là đàn ông, anh đương nhiên hiểu ánh mắt đó có nghĩa gì. Anh không biết, nếu mình kiên quyết cản trở, có khi nào sẽ làm lỡ một mối lương duyên hay không? Nếu thật sự như vậy, nếu thật anh là người hủy đi hạnh phúc cả đời của em gái mình thì sẽ khiến anh phát điên mất.
Anh cũng không biết, cho Phương Tử Quỳnh quyền làm chủ là đúng hay sai. Vì nói như thế nào, đứa bé này cũng rất ngốc, hoàn toàn không thâm sâu như Đàm Vương Quang, không túc trí như Phúc Thiên Nhan, không tinh tế như Khắc Linh Lung, không gan dạ như Kiều Lập Ngân, đặc biệt, càng không mưu mô bằng....
"Anh hai,...em nghe!" Phương Tử Quỳnh đúng lúc trả lời, cắt ngang dòng suy nghĩ mê man của anh.
"Tử Tử, lần này là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng anh cho em tự chủ với quyền quyết định mang tính cá nhân của mình." Phương Tử Đăng ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục.
"Lần này, dù em đau khổ hay hạnh phúc, em cũng phải tự chịu cho hành vi của mình, có thể không?" Phương Tử Đăng nhìn cô. Phương Tử Quỳnh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Còn nữa, đây mới là thứ quan trọng anh cần biết. Em...hiểu rõ tình cảm của mình như thế nào không?" Phương Tử Đăng lo âu nhìn cô. Không hiểu rõ mình còn yêu hay đã cạn tình, thì trận đánh này cô chưa đánh đã bại.
Dù là lương duyên tiền định thì cũng phải được xây dựng từ người trong cuộc. Lần này, không thành thì có trách cũng là trách hai đứa không duyên không phận. Có trách thì trách hai đứa chẳng biết trân trọng thứ mình cần nắm giữ.
"Em..."
"Em có thể suy nghĩ, nhưng nhớ kĩ, lần này, anh tuyệt đối không xen vào chuyện của em." Phương Tử Đăng nhìn cô, rồi cầm tập tài liệu lên. "Xong rồi thì ra ngoài đi."
Phương Tử Quỳnh chôn chân tại chỗ một lúc mới không tự nhiên rời đi.
Khi Phương Tử Quỳnh bước đến mở cửa phòng, Phương Tử Đăng gọi cô lại.
"Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo." Nói xong, anh lại tiếp tục công việc của mình, không để ý đến Phương Tử Quỳnh nữa.
Trong kí ức của cô, anh hai là lần đầu tiên trở nên nghiêm khắc như vậy, là lần đầu tiên không để ý đến cô như vậy, là lần đầu tiên anh nói không xen vào chuyện của cô.
Nhưng không thể trách anh ấy được, anh hai đã lo cho cô quá nhiều thứ rồi. Cũng đến lúc cô cần tự túc chuyện của mình.
Ngay cả bản thân cô không biết quyết định mình chấp nhận Đàm Vương Quang là đúng hay sai. Cũng không biết mình có còn yêu anh ta hay không. Nhưng cô biết, bản thân đồng ý lời đề nghị của anh ta cũng đồng nghĩa với việc thỏa hiệp chấp nhận anh ta.
Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo.
Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo.
Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo.
Đúng vậy.... Anh ta không thể vì cô mà làm tất cả.
.
..
...
Đàm Vương Quang ngồi trong phòng làm việc, nhìn đăm đăm vào khung ảnh trên bàn. Là ảnh của một người con gái....
Người con gái mang trên gương mặt một nụ cười rạng rỡ như ánh mùa xuân, đôi mắt trong như vực hồ xanh thẳm, ánh lên ý cười thuần khiết.
Bàn tay nhẹ sờ lên tấm ảnh, sờ lên từng đường nét nhẹ nhàng, thanh mảnh đó. Đã rất lâu, rất lâu rồi anh chưa trông thấy cô. Đã rất lâu, rất rất lâu rồi anh chưa được tận mắt cảm nhận nụ cười này, ánh mắt này của cô. Rất lâu rồi...hạnh phúc, vui vẻ trước đây giống như một giấc mộng vậy.
Dựng lại khung ảnh lên bàn làm việc. Đàm Vương Quang đứng dậy tiến đến phòng họp.
Không bao lâu khi Đàm Vương Qung bắt đầu cuộc họp thì Phương Tử Quỳnh cũng đến công ty của anh.
"Xin hỏi, Đàm tổng có ở đây không?"
"Đàm tổng đang họp. Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ?" Nhân viên quầy lễ tân nhìn Phương Tử Quỳnh đánh giá hồi lâu, tuy vậy vẫn đáp lễ nhẹ nhàng, lịch sự.
"Không có." Phương Tử Quỳnh lắc đầu.
Đúng lúc cô nhân viên lễ tân định nói gì đó thì thư kí tổng giám đốc bước đến.
"Xin lỗi. Cô là cô Phương?"
"Phải." Phương Tử Quỳnh gật đầu.
"À, hai ngày trước tổng giám đốc có dặn cô sẽ đến. Nhưng không ngờ hôm nay cô mới đến. Mời cô lên phòng ngồi chờ. Cuộc họp có lẽ cũng sắp kết thúc rồi." Thư kí tổng giám đốc niềm nở với Phương Tử Quỳnh.
Phương Tử Quỳnh cũng gật đầu bước theo cô thư kí, lên phòng tổng giám đốc ngồi đợi.
Bước vào phòng Tổng giám đốc, cô thư kí pha cho Phương Tử Quỳnh một tách cà phê rồi bước ra ngoài.
Phương Tử Quỳnh mệt mỏi dựa người vào sofa. Anh ta đi họp, có phải cũng sẽ lâu như mỗi lần anh hai đi họp hay không?
Anh ta cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, thậm chí cũng chưa đến tuổi có thể đi làm. Vậy mà lại gánh cả một tập đoàn như vậy, không phải rất vất vả sao? Nhưng kể ra cũng là anh ta rất giỏi kinh doanh, nên ba mẹ anh ta mới có thể tin tưởng như vậy không đúng sao?
[.....]
"Được rồi. Số liệu báo cáo cứ trực tiếp gửi cho tôi là được." Đàm Vương Quang lên tiếng kết thúc cuộc họp rồi đi ra ngoài.
Bước vào thang máy đi lên tầng 27. Thư kí tổng giám đốc đang sắp xếp tài liệu nhìn thấy anh thì chạy đến.
"Tổng giám đốc. Cô Phương đã đợi ngài từ rất lâu rồi ạ."
"Cô ấy đến sao? Đã đợi bao lâu rồi? Tại sao không báo cho tôi?" Đàm Vương Quang nheo mắt nhìn cô thư kí.
"Dạ. Khi ngài vừa bắt đầu cuộc họp một chút thì cô ấy đến. Tôi có nói nhưng cô Phương nói không cần làm phiền ngài, cô ấy đợi một chút cũng không sao." Làm ơn đi, là ý của cô Phương chứ chẳng phải của cô đâu. Đừng có mà trút giận lên đầu cô nha.
"Được rồi. Cô đi làm việc đi." Đàm Vương Quang gật đầu rồi bước thẳng đến phòng làm việc.
Mở cửa phòng ra thì đáy mắt không kiềm nổi ý cười nhìn Phương Tử Quỳnh đang ngủ gật trên sofa. Không phải chứ? Ở tư thế như vậy cũng ngủ được?
Ngồi xuống cạnh sofa nhìn Phương Tử Quỳnh, hơi thở của cô bình ổn nhẹ nhàng. Lâu lắm rồi anh chưa có nhìn thấy hình ảnh một Phương Tử Quỳnh dịu dàng, trầm lặng như thế này.
Duỗi tay bế Phương Tử Quỳnh vào phòng nghỉ, cô cực mình nhíu mày rồi lại thả lỏng người, tựa đầu vào lồng ngực của anh mà yên lặng ngủ.
Đặt cô xuống giường trong phòng nghỉ. Anh với tay chỉnh lại điều hòa rồi kéo chăn đắp cho cô, ngồi cạnh nhìn cô ngủ.
Anh vẫn nhớ, bốn năm trước cô thường hay ngủ quên trong vòng tay của anh. Mỗi lần đưa cô đi chơi về là lại tựa đầu vào vào anh mà thiếp đi lúc nào không hay.
Bốn năm trước, cô lúc nào cũng bám chặt lấy anh không rời. Lúc nào cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, đáng yêu nhất để nói chuyện với anh. Quãng thời gian đó ở cạnh cô dù là có mục đích, nhưng có lẽ cũng là quá khứ đẹp nhất trong đời của anh.
......
'Quỳnh nhi, em đã tan học chưa?'
'Em xong rồi, anh qua đón em có được không?'
'Anh đang ở dưới cổng trường của em đây, mau xuống xem nào.'
......
'Anh, hôm nay em thật sự rất vui đó.'
'Vậy sau này thường xuyên đi có được không?'
'Được ạ.'
......
'Xin lỗi. Quỳnh...'
'Đừng có gọi em.'
'Anh...'
'Em hiểu mà. Nếu là em, em cũng sẽ làm tất cả vì người mình yêu mà.'
......
Ngay cả lúc anh tổn thương cô nhất, cô cũng không một lời oán hờn anh. Cũng chỉ có nhẹ nhàng trả lời, âm thầm chịu đựng.
Phương Tử Quỳnh, anh không thể tổn thương em, nhưng càng không muốn làm tổn thương cô ấy....
Nói anh biết đi, rốt cục làm cái gì mới phải đây?
"Vào đi." Phương Tử Đăng nhẹ giọng trả lời. Khi Phương Tử Quỳnh bước vào, anh vẫn đang miệt mài với tài liệu của mình.
"Anh, em muốn nói chuyện với anh một chút." Phương Tử Quỳnh lại có vẻ e dè hơn là sự thoải mái khi nói chuyện với anh như thường lệ.
"Em nói đi." Phương Tử Đăng nhìn cô rồi lại nhìn vào đống tài liệu đang cầm trong tay.
"Em..." Phương Tử Quỳnh có hơi ậm ờ, điều này làm cho Phương Tử Đăng có một chút thắc mắc. Chẳng phải bình thường, đối với anh thì cô luôn rất tự nhiên, không sợ hãi, e dè sao?
"Em như thế nào?"
"Em...Thật ra, em..." Phương Tử Quỳnh càng lúc càng không nói được nên lời.
"Em đang muốn nói với anh chuyện liên quan đến Đàm Vương Quang sao?" Phương Tử Đăng nheo mắt nhìn cô. Thái độ ậm ừ không dám nói như thế này, không phải là có liên quan đến Đàm Vương Quang chứ?
Phương Tử Quỳnh không trả lời ngay mà im lặng rất lâu, sau đó chậm rãi gật đầu.
"Là chuyện về bản hợp đồng vớ vẩn cậu ta nói với em?" Phương Tử Đăng không thể ngờ những gì anh ta nghĩ lại là sự thật. Cô đúng là muốn nói về Đàm Vương Quang. Nhưng mà, chuyện gì?
Đối diện với câu hỏi cùng thái độ có chút khắc khe của Phương Tử Đăng, Phương Tử Quỳnh lại giống như ngậm ngọc, nói chuyện không thành lời.
"Phải không?" Phương Tử Đăng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi đó một lần nữa. Thật ra, với thái độ của Phương Tử Quỳnh, trong lòng anh đã sáng như gương.
Phương Tử Quỳnh nhìn anh một lúc, sau đó gật nhẹ đầu.
"Tử Tử, em muốn đánh cược?" Phương Tử Đăng ngược lại không còn nghiêm khắc, thái độ đột ngột trở nên hòa nhã, nhẹ nhàng và có chút lười nhác, buông thả.
"Anh, nếu làm như vậy có thể mãi mãi không dính líu đến anh ta." Phương Tử Quỳnh cương quyết trả lời.
"Mãi mãi không dính líu?" Phương Tử Đăng bật cười, nhìn nét mặt quyết tâm của Phương Tử Quỳnh. Cô không ngốc đến mức nghĩ rằng cuộc hôn nhân giả này sẽ cắt đứt được chứ? "Suy nghĩ kĩ chưa?"
Câu nói này của Phương Tử Đăng làm cho Phương Tử Quỳnh nhất thời sững sờ. Đồng ý với cô dễ dàng như vậy? Không phải chứ?
Phương Tử Quỳnh gật đầu chắc chắn nhìn anh.
"Tử Tử. Anh hai không muốn nói nhiều với em. Vì những thứ đó chỉ làm em càng khó nghĩ. Anh chỉ muốn nói một điều thôi, em có muốn nghe không?"
Lần này, Phương Tử Đăng cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết, với tính cách của Phương Tử Quỳnh, cô chắc chắn sẽ hỏi ý anh về chuyện này. Nhưng mà, hỏi ở đây là để xin phép được tiến hành, chứ chẳng phải là hỏi ý kiến có nên làm hay không. Vì vậy, anh cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Tuy rằng, anh thật chẳng muốn đứa em gái này tổn thương lần nữa, cũng chẳng muốn nó đánh cược với hạnh phúc của bản thân, nên anh cho nó quyền tự quyết.
Anh không dám cự tuyệt hoàn toàn, vì anh thấy tình cảm bao dung, sự ôn nhu dịu dàng trong đáy mắt Phương Tử Đăng khi nhìn em gái anh, là đàn ông, anh đương nhiên hiểu ánh mắt đó có nghĩa gì. Anh không biết, nếu mình kiên quyết cản trở, có khi nào sẽ làm lỡ một mối lương duyên hay không? Nếu thật sự như vậy, nếu thật anh là người hủy đi hạnh phúc cả đời của em gái mình thì sẽ khiến anh phát điên mất.
Anh cũng không biết, cho Phương Tử Quỳnh quyền làm chủ là đúng hay sai. Vì nói như thế nào, đứa bé này cũng rất ngốc, hoàn toàn không thâm sâu như Đàm Vương Quang, không túc trí như Phúc Thiên Nhan, không tinh tế như Khắc Linh Lung, không gan dạ như Kiều Lập Ngân, đặc biệt, càng không mưu mô bằng....
"Anh hai,...em nghe!" Phương Tử Quỳnh đúng lúc trả lời, cắt ngang dòng suy nghĩ mê man của anh.
"Tử Tử, lần này là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng anh cho em tự chủ với quyền quyết định mang tính cá nhân của mình." Phương Tử Đăng ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục.
"Lần này, dù em đau khổ hay hạnh phúc, em cũng phải tự chịu cho hành vi của mình, có thể không?" Phương Tử Đăng nhìn cô. Phương Tử Quỳnh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Còn nữa, đây mới là thứ quan trọng anh cần biết. Em...hiểu rõ tình cảm của mình như thế nào không?" Phương Tử Đăng lo âu nhìn cô. Không hiểu rõ mình còn yêu hay đã cạn tình, thì trận đánh này cô chưa đánh đã bại.
Dù là lương duyên tiền định thì cũng phải được xây dựng từ người trong cuộc. Lần này, không thành thì có trách cũng là trách hai đứa không duyên không phận. Có trách thì trách hai đứa chẳng biết trân trọng thứ mình cần nắm giữ.
"Em..."
"Em có thể suy nghĩ, nhưng nhớ kĩ, lần này, anh tuyệt đối không xen vào chuyện của em." Phương Tử Đăng nhìn cô, rồi cầm tập tài liệu lên. "Xong rồi thì ra ngoài đi."
Phương Tử Quỳnh chôn chân tại chỗ một lúc mới không tự nhiên rời đi.
Khi Phương Tử Quỳnh bước đến mở cửa phòng, Phương Tử Đăng gọi cô lại.
"Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo." Nói xong, anh lại tiếp tục công việc của mình, không để ý đến Phương Tử Quỳnh nữa.
Trong kí ức của cô, anh hai là lần đầu tiên trở nên nghiêm khắc như vậy, là lần đầu tiên không để ý đến cô như vậy, là lần đầu tiên anh nói không xen vào chuyện của cô.
Nhưng không thể trách anh ấy được, anh hai đã lo cho cô quá nhiều thứ rồi. Cũng đến lúc cô cần tự túc chuyện của mình.
Ngay cả bản thân cô không biết quyết định mình chấp nhận Đàm Vương Quang là đúng hay sai. Cũng không biết mình có còn yêu anh ta hay không. Nhưng cô biết, bản thân đồng ý lời đề nghị của anh ta cũng đồng nghĩa với việc thỏa hiệp chấp nhận anh ta.
Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo.
Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo.
Tử Tử. Đàm Vương Quang không phải anh, không phải Thương Lăng, không phải Ngũ Hạo.
Đúng vậy.... Anh ta không thể vì cô mà làm tất cả.
.
..
...
Đàm Vương Quang ngồi trong phòng làm việc, nhìn đăm đăm vào khung ảnh trên bàn. Là ảnh của một người con gái....
Người con gái mang trên gương mặt một nụ cười rạng rỡ như ánh mùa xuân, đôi mắt trong như vực hồ xanh thẳm, ánh lên ý cười thuần khiết.
Bàn tay nhẹ sờ lên tấm ảnh, sờ lên từng đường nét nhẹ nhàng, thanh mảnh đó. Đã rất lâu, rất lâu rồi anh chưa trông thấy cô. Đã rất lâu, rất rất lâu rồi anh chưa được tận mắt cảm nhận nụ cười này, ánh mắt này của cô. Rất lâu rồi...hạnh phúc, vui vẻ trước đây giống như một giấc mộng vậy.
Dựng lại khung ảnh lên bàn làm việc. Đàm Vương Quang đứng dậy tiến đến phòng họp.
Không bao lâu khi Đàm Vương Qung bắt đầu cuộc họp thì Phương Tử Quỳnh cũng đến công ty của anh.
"Xin hỏi, Đàm tổng có ở đây không?"
"Đàm tổng đang họp. Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ?" Nhân viên quầy lễ tân nhìn Phương Tử Quỳnh đánh giá hồi lâu, tuy vậy vẫn đáp lễ nhẹ nhàng, lịch sự.
"Không có." Phương Tử Quỳnh lắc đầu.
Đúng lúc cô nhân viên lễ tân định nói gì đó thì thư kí tổng giám đốc bước đến.
"Xin lỗi. Cô là cô Phương?"
"Phải." Phương Tử Quỳnh gật đầu.
"À, hai ngày trước tổng giám đốc có dặn cô sẽ đến. Nhưng không ngờ hôm nay cô mới đến. Mời cô lên phòng ngồi chờ. Cuộc họp có lẽ cũng sắp kết thúc rồi." Thư kí tổng giám đốc niềm nở với Phương Tử Quỳnh.
Phương Tử Quỳnh cũng gật đầu bước theo cô thư kí, lên phòng tổng giám đốc ngồi đợi.
Bước vào phòng Tổng giám đốc, cô thư kí pha cho Phương Tử Quỳnh một tách cà phê rồi bước ra ngoài.
Phương Tử Quỳnh mệt mỏi dựa người vào sofa. Anh ta đi họp, có phải cũng sẽ lâu như mỗi lần anh hai đi họp hay không?
Anh ta cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, thậm chí cũng chưa đến tuổi có thể đi làm. Vậy mà lại gánh cả một tập đoàn như vậy, không phải rất vất vả sao? Nhưng kể ra cũng là anh ta rất giỏi kinh doanh, nên ba mẹ anh ta mới có thể tin tưởng như vậy không đúng sao?
[.....]
"Được rồi. Số liệu báo cáo cứ trực tiếp gửi cho tôi là được." Đàm Vương Quang lên tiếng kết thúc cuộc họp rồi đi ra ngoài.
Bước vào thang máy đi lên tầng 27. Thư kí tổng giám đốc đang sắp xếp tài liệu nhìn thấy anh thì chạy đến.
"Tổng giám đốc. Cô Phương đã đợi ngài từ rất lâu rồi ạ."
"Cô ấy đến sao? Đã đợi bao lâu rồi? Tại sao không báo cho tôi?" Đàm Vương Quang nheo mắt nhìn cô thư kí.
"Dạ. Khi ngài vừa bắt đầu cuộc họp một chút thì cô ấy đến. Tôi có nói nhưng cô Phương nói không cần làm phiền ngài, cô ấy đợi một chút cũng không sao." Làm ơn đi, là ý của cô Phương chứ chẳng phải của cô đâu. Đừng có mà trút giận lên đầu cô nha.
"Được rồi. Cô đi làm việc đi." Đàm Vương Quang gật đầu rồi bước thẳng đến phòng làm việc.
Mở cửa phòng ra thì đáy mắt không kiềm nổi ý cười nhìn Phương Tử Quỳnh đang ngủ gật trên sofa. Không phải chứ? Ở tư thế như vậy cũng ngủ được?
Ngồi xuống cạnh sofa nhìn Phương Tử Quỳnh, hơi thở của cô bình ổn nhẹ nhàng. Lâu lắm rồi anh chưa có nhìn thấy hình ảnh một Phương Tử Quỳnh dịu dàng, trầm lặng như thế này.
Duỗi tay bế Phương Tử Quỳnh vào phòng nghỉ, cô cực mình nhíu mày rồi lại thả lỏng người, tựa đầu vào lồng ngực của anh mà yên lặng ngủ.
Đặt cô xuống giường trong phòng nghỉ. Anh với tay chỉnh lại điều hòa rồi kéo chăn đắp cho cô, ngồi cạnh nhìn cô ngủ.
Anh vẫn nhớ, bốn năm trước cô thường hay ngủ quên trong vòng tay của anh. Mỗi lần đưa cô đi chơi về là lại tựa đầu vào vào anh mà thiếp đi lúc nào không hay.
Bốn năm trước, cô lúc nào cũng bám chặt lấy anh không rời. Lúc nào cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, đáng yêu nhất để nói chuyện với anh. Quãng thời gian đó ở cạnh cô dù là có mục đích, nhưng có lẽ cũng là quá khứ đẹp nhất trong đời của anh.
......
'Quỳnh nhi, em đã tan học chưa?'
'Em xong rồi, anh qua đón em có được không?'
'Anh đang ở dưới cổng trường của em đây, mau xuống xem nào.'
......
'Anh, hôm nay em thật sự rất vui đó.'
'Vậy sau này thường xuyên đi có được không?'
'Được ạ.'
......
'Xin lỗi. Quỳnh...'
'Đừng có gọi em.'
'Anh...'
'Em hiểu mà. Nếu là em, em cũng sẽ làm tất cả vì người mình yêu mà.'
......
Ngay cả lúc anh tổn thương cô nhất, cô cũng không một lời oán hờn anh. Cũng chỉ có nhẹ nhàng trả lời, âm thầm chịu đựng.
Phương Tử Quỳnh, anh không thể tổn thương em, nhưng càng không muốn làm tổn thương cô ấy....
Nói anh biết đi, rốt cục làm cái gì mới phải đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook