Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?
-
Chương 24: Mặn Nồng (8)
"Cậu thật là, bị như vậy mà cũng không nói với cô ấy là sao? Quán cà phê chỗ cô ấy làm sát bên cạnh còn gì?"
"Cô ấy đang làm việc, tôi không muốn làm phiền."
Trình Tranh ngồi ngã lưng ra ghế, nhìn Hải Đình đang sát trùng rửa lại vết thương rồi băng bó cho mình. Anh ta không được khéo léo như Mã Dao, nên việc này có hơi khó khăn và lâu hơn một chút, nhưng đến cuối cùng cũng xong. Lúc đến nơi nhìn anh ngồi trong xe, anh ta còn suýt nữa hốt hoảng một phen vì trông anh xanh xao vô cùng.
Gửi lại xe mình ở gần đó, Hải Đình lái xe của Trình Tranh đưa anh về nhà mình rồi mới băng bó cho anh.
"Ngày mai đi làm, không được nói cho Mã Dao biết, nếu không cậu biết tay tôi."
"Cậu như vậy mà còn mạnh miệng gớm. Sao không nghỉ ngơi, còn đi làm làm gì?"
"Lần trước tôi nói với cô ấy tôi khoẻ rồi, bây giờ như vậy khác nào cô ấy biết tôi nói dối?"
Hải Đình lắc đầu thở dài, dọn dẹp lại đồ dùng các thứ rồi tìm cho anh một cái áo khác ném ở góc bên cạnh trên giường.
"Đúng thật là! Ai yêu vào rồi cũng mù quáng hẳn ra."
***
Hôm sau.
Mã Dao ngủ dậy thì đã nhận được tin nhắn của Trình Tranh, chỉ một câu ngắn gọn.
"Ra ngoài cổng."
Cô chớp mắt, vào nhà vệ sinh chuẩn bị một lát sau đó lập tức khoác áo vào ra ngoài cửa. Dưới dàn hoa hồng đang nở đỏ rực, bóng lưng của Trình Tranh hiện lên, làm gợi ra vô số hình ảnh thơ mộng trong đầu của Mã Dao. Cô đẩy cửa ra, anh liền quay đầu lại, trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười dịu dàng nắm lấy tay cô. Đêm qua ở nhà Hải Đình được anh ta chăm sóc cả đêm, vết thương của anh cũng đã đỡ hơn một chút. Nhưng vì nó bị rách, nên đêm qua anh còn bị sốt, có lẽ sau khi tan làm vẫn nên đến bệnh viện tái khám.
Anh đã hứa với bà nội sẽ đưa Mã Dao về nhà, vậy nên anh cũng muốn mình mau hồi phục, như vậy niềm vui sẽ trọn vẹn hơn. Trên đường đến công ty, Trình Tranh nghiêng đầu sang hỏi.
"Anh hỏi chuyện này được không?"
Cô đang ngắm cảnh ở bên ngoài, vì thời tiết buổi sáng sớm vẫn luôn khiến cô thích thú, nó mát mẻ mà trong lành đến lạ.
"Anh hỏi đi!"
"Nếu như trong gia đình anh, có một người không thích em thì sao? Chuyện đó có quan trọng với em không?"
Lần trước khi đề nghị muốn đưa Mã Dao về nhà, anh đã thấy được trong cô vẫn còn có gì đó chưa mở lòng. Bây giờ lại thêm chuyện cha anh cho người điều tra, nếu như đi sâu hơn nữa, anh cũng sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô. Dù có mạnh mẽ hay cứng miệng cỡ nào thì cô cũng chỉ là một cô gái, anh không thể đứng nhìn cô bị cha mình xem thường được.
Chỉ sợ cô không để tâm đến, sợ anh trong lòng cô không đủ quan trọng. Một lần bị đâm ở vỉa hè, liệu đã làm lay động được trái tim cô bao nhiêu lần, anh cũng không chắc chắn.
"Em thì không sao. Nhưng nếu như anh cũng như vậy mà đứng về phía người nhà anh bỏ rơi em, thì mới có sao đấy!"
Mã Dao nói rồi nhìn anh cong môi cười. Thật ra chuyện cô và anh bị theo dõi cô đã biết cách đây từ hai ngày trước. Lúc đó cô cứ thấy có một người đàn ông lạ mặt, thi thoảng cứ lẩn quẩn gần cổng nhà mình. Anh ta hành tung bí ẩn, có lần cô còn bắt gặp anh ta đang chụp lén nhà của mình lại rồi gửi cho ai đó. Nhìn thấy quan hệ giữa Trình Tranh và cha có nhiều bất hoà như vậy, cô cũng phần nào đoán được người phản đối đó chính là cha anh.
Anh cười rồi ấn vào trán cô một cái.
"Anh nào dám bỏ rơi em, chỉ sợ em sẽ tìm anh để báo thù đấy chứ!"
"Vậy chủ nhật tuần này, theo anh về nhà được không?"
Mã Dao nhoài người đến nhìn ngắm khuôn mặt của Trình Tranh.
"Có lợi lộc gì không?"
Anh bật cười, véo mũi của cô một cái, nét tinh nghịch này của cô thật sự khiến anh si mê đến mức quên cả trước đây từng muốn thù địch cô thế nào. Người ta thường có câu oan gia ngõ hẹp, ghét của nào trời trao của nấy, có lẽ anh chính là đang bị tình yêu quật như lời Hải Đình đã nói mất rồi.
"Em có từng nghe qua phở gia truyền của Trình gia chưa?"
Cô gật gù, sau đó ngẫm lại dường như có gì đó không đúng. Phở gia truyền của Trình gia rất nổi tiếng ở thành phố này, công thức nấu phở được lưu truyền lại từ rất nhiều đời rồi. Tuy cô chưa từng thử qua, nhưng đã từng nghe chủ quán cà phê của mình là Phong Diệp nói hương vị ở đó vô cùng đặc trưng và ngon miệng. Bà nội Trình có một cô con dâu duy nhất nên đã truyền lại toàn bộ công thức gia truyền cho bà ấy, sau này lại có một cháu trai đích tôn. Nhưng nghe nói người này không muốn theo học nghề nấu phở mà lại theo đuổi đam mê đồ hoạ.
Mã Dao giật mình nhìn sang Trình Tranh, câu chuyện mà cô đã nghe hoàn toàn khớp với con người của anh bây giờ.
"Lẽ nào anh..."
Anh gật đầu.
"Ừ! Anh là cháu nội của bà Trình, là người lẽ ra giờ này nên ở trong bếp đứng nấu phở."
Mã Dao bị một phen bất ngờ, cô không nghĩ rằng anh lại có thể cho cô cùng lúc nhiều bất ngờ như vậy. Lần trước anh nói muốn đưa cô về nhà ra mắt gia đình đã một lần, nhưng lần này còn ở quy mô lớn hơn.
"Em thật sự tò mò, không biết dáng vẻ của anh lúc đứng nấu phở sẽ như thế nào?"
Trình Tranh cong môi, quay sang tháo dây an toàn ra giúp Mã Dao rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
"Tò mò thì về làm dâu nhà anh đi! Ngày nào anh cũng nấu phở cho em ăn."
...
"Cô ấy đang làm việc, tôi không muốn làm phiền."
Trình Tranh ngồi ngã lưng ra ghế, nhìn Hải Đình đang sát trùng rửa lại vết thương rồi băng bó cho mình. Anh ta không được khéo léo như Mã Dao, nên việc này có hơi khó khăn và lâu hơn một chút, nhưng đến cuối cùng cũng xong. Lúc đến nơi nhìn anh ngồi trong xe, anh ta còn suýt nữa hốt hoảng một phen vì trông anh xanh xao vô cùng.
Gửi lại xe mình ở gần đó, Hải Đình lái xe của Trình Tranh đưa anh về nhà mình rồi mới băng bó cho anh.
"Ngày mai đi làm, không được nói cho Mã Dao biết, nếu không cậu biết tay tôi."
"Cậu như vậy mà còn mạnh miệng gớm. Sao không nghỉ ngơi, còn đi làm làm gì?"
"Lần trước tôi nói với cô ấy tôi khoẻ rồi, bây giờ như vậy khác nào cô ấy biết tôi nói dối?"
Hải Đình lắc đầu thở dài, dọn dẹp lại đồ dùng các thứ rồi tìm cho anh một cái áo khác ném ở góc bên cạnh trên giường.
"Đúng thật là! Ai yêu vào rồi cũng mù quáng hẳn ra."
***
Hôm sau.
Mã Dao ngủ dậy thì đã nhận được tin nhắn của Trình Tranh, chỉ một câu ngắn gọn.
"Ra ngoài cổng."
Cô chớp mắt, vào nhà vệ sinh chuẩn bị một lát sau đó lập tức khoác áo vào ra ngoài cửa. Dưới dàn hoa hồng đang nở đỏ rực, bóng lưng của Trình Tranh hiện lên, làm gợi ra vô số hình ảnh thơ mộng trong đầu của Mã Dao. Cô đẩy cửa ra, anh liền quay đầu lại, trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười dịu dàng nắm lấy tay cô. Đêm qua ở nhà Hải Đình được anh ta chăm sóc cả đêm, vết thương của anh cũng đã đỡ hơn một chút. Nhưng vì nó bị rách, nên đêm qua anh còn bị sốt, có lẽ sau khi tan làm vẫn nên đến bệnh viện tái khám.
Anh đã hứa với bà nội sẽ đưa Mã Dao về nhà, vậy nên anh cũng muốn mình mau hồi phục, như vậy niềm vui sẽ trọn vẹn hơn. Trên đường đến công ty, Trình Tranh nghiêng đầu sang hỏi.
"Anh hỏi chuyện này được không?"
Cô đang ngắm cảnh ở bên ngoài, vì thời tiết buổi sáng sớm vẫn luôn khiến cô thích thú, nó mát mẻ mà trong lành đến lạ.
"Anh hỏi đi!"
"Nếu như trong gia đình anh, có một người không thích em thì sao? Chuyện đó có quan trọng với em không?"
Lần trước khi đề nghị muốn đưa Mã Dao về nhà, anh đã thấy được trong cô vẫn còn có gì đó chưa mở lòng. Bây giờ lại thêm chuyện cha anh cho người điều tra, nếu như đi sâu hơn nữa, anh cũng sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô. Dù có mạnh mẽ hay cứng miệng cỡ nào thì cô cũng chỉ là một cô gái, anh không thể đứng nhìn cô bị cha mình xem thường được.
Chỉ sợ cô không để tâm đến, sợ anh trong lòng cô không đủ quan trọng. Một lần bị đâm ở vỉa hè, liệu đã làm lay động được trái tim cô bao nhiêu lần, anh cũng không chắc chắn.
"Em thì không sao. Nhưng nếu như anh cũng như vậy mà đứng về phía người nhà anh bỏ rơi em, thì mới có sao đấy!"
Mã Dao nói rồi nhìn anh cong môi cười. Thật ra chuyện cô và anh bị theo dõi cô đã biết cách đây từ hai ngày trước. Lúc đó cô cứ thấy có một người đàn ông lạ mặt, thi thoảng cứ lẩn quẩn gần cổng nhà mình. Anh ta hành tung bí ẩn, có lần cô còn bắt gặp anh ta đang chụp lén nhà của mình lại rồi gửi cho ai đó. Nhìn thấy quan hệ giữa Trình Tranh và cha có nhiều bất hoà như vậy, cô cũng phần nào đoán được người phản đối đó chính là cha anh.
Anh cười rồi ấn vào trán cô một cái.
"Anh nào dám bỏ rơi em, chỉ sợ em sẽ tìm anh để báo thù đấy chứ!"
"Vậy chủ nhật tuần này, theo anh về nhà được không?"
Mã Dao nhoài người đến nhìn ngắm khuôn mặt của Trình Tranh.
"Có lợi lộc gì không?"
Anh bật cười, véo mũi của cô một cái, nét tinh nghịch này của cô thật sự khiến anh si mê đến mức quên cả trước đây từng muốn thù địch cô thế nào. Người ta thường có câu oan gia ngõ hẹp, ghét của nào trời trao của nấy, có lẽ anh chính là đang bị tình yêu quật như lời Hải Đình đã nói mất rồi.
"Em có từng nghe qua phở gia truyền của Trình gia chưa?"
Cô gật gù, sau đó ngẫm lại dường như có gì đó không đúng. Phở gia truyền của Trình gia rất nổi tiếng ở thành phố này, công thức nấu phở được lưu truyền lại từ rất nhiều đời rồi. Tuy cô chưa từng thử qua, nhưng đã từng nghe chủ quán cà phê của mình là Phong Diệp nói hương vị ở đó vô cùng đặc trưng và ngon miệng. Bà nội Trình có một cô con dâu duy nhất nên đã truyền lại toàn bộ công thức gia truyền cho bà ấy, sau này lại có một cháu trai đích tôn. Nhưng nghe nói người này không muốn theo học nghề nấu phở mà lại theo đuổi đam mê đồ hoạ.
Mã Dao giật mình nhìn sang Trình Tranh, câu chuyện mà cô đã nghe hoàn toàn khớp với con người của anh bây giờ.
"Lẽ nào anh..."
Anh gật đầu.
"Ừ! Anh là cháu nội của bà Trình, là người lẽ ra giờ này nên ở trong bếp đứng nấu phở."
Mã Dao bị một phen bất ngờ, cô không nghĩ rằng anh lại có thể cho cô cùng lúc nhiều bất ngờ như vậy. Lần trước anh nói muốn đưa cô về nhà ra mắt gia đình đã một lần, nhưng lần này còn ở quy mô lớn hơn.
"Em thật sự tò mò, không biết dáng vẻ của anh lúc đứng nấu phở sẽ như thế nào?"
Trình Tranh cong môi, quay sang tháo dây an toàn ra giúp Mã Dao rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
"Tò mò thì về làm dâu nhà anh đi! Ngày nào anh cũng nấu phở cho em ăn."
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook