Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?
-
Chương 1: Hai Thái Cực (1)
"Con chào nội!"
Trình Tranh đi vội xuống dưới lầu, cổ áo vẫn còn chưa kịp cài khuy, anh đi lướt qua phòng khách để đi tìm cái caravat mà lần trước vừa mua. Bà nội ngồi ở bên bàn ăn nhìn anh đi qua đi lại mà thở dài.
"Tìm caravat phải không?"
Anh quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt thoáng hiện ra nét ngạc nhiên, không hiểu sao mà bà nội lại biết anh đang tìm thứ gì. Đi đến gần bà, anh vừa hé môi ra định hỏi thì bà nội đã lên tiếng.
"Khỏi phải hỏi. Mua về rồi vứt lung tung, nội cất trong ngăn tủ."
Trình Tranh nhìn bà nội cười ôn hoà rồi đến lấy caravat ra thắt lên cổ áo, sau đó vội vàng khoác áo vào rồi đến ôm hôn mặt bà nội một cái.
"Con đi làm nhé!"
"Không ăn sáng luôn sao?"
Anh đi đến cửa thì quay lại nhìn bà.
"Con uống cà phê được rồi."
"Tiểu Tranh!"
Trình Tranh vừa bước được vài bước thì lại phải dừng, anh quay lại nhìn bà nội của mình. Trên khuôn mặt đã hiện rõ các nếp nhăn ấy là sự hiền từ và nhân hậu. Bà nội là người yêu thương anh, cũng là người rất dễ tính nên luôn khiến anh cảm thấy dễ chịu trong mọi quyết định. Bà luôn ủng hộ anh, luôn chịu khó lắng nghe những gì anh nói và đưa ra cho anh những lời khuyên thích hợp. Có lẽ trong căn nhà này, ngoài cha anh là người khó chịu ra thì cả bà nội và mẹ đều là người hiểu anh nhất.
Anh cười khổ một tiếng.
"Nội à! Con lớn rồi đừng gọi như thế nữa, xấu hổ chết mất!"
Bà nội đang ngồi ăn thì dừng đũa lại, trong miệng vẫn còn ít thức ăn mà nhăn mày chỉ tay nói.
"Mày bảo mày lớn thì mau lấy vợ cho bà! Lớn rồi mà cứ long nhong như thế à?"
Trình Tranh nghe bà nội nhắc đến chuyện cưới vợ lập tức đánh bài chuồn, gật gật đầu rồi lập tức mất hút khỏi nhà. Câu chuyện này đã là câu chuyện muôn thuở ở nhà của anh, ngày nào cũng phải nghe nhắc nhở ít nhất một lần, giống như một bài tập không thể thiếu. Anh bây giờ cũng không còn là thiếu niên tuổi mới đôi mươi nữa mà đã 30 tuổi rồi, đã đủ chững chạc và suy nghĩ rồi, cũng cần phải mau tìm bạn gái rồi lấy vợ. Bà nội là người hối thúc anh nhiều nhất, bà bảo mình cũng đã gần đất xa trời rồi, mong anh mau mau tìm cháu dâu cho bà để bà có ra đi cũng yên lòng. Anh không những lướt qua, còn xoa bóp vai cho bà rồi nói vài câu nịnh nọt, bảo rằng bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, đến lúc anh lấy vợ sinh con. Câu này bà nội nghe đã được mấy mùa xuân rồi, vậy mà vẫn thấy anh ra ngoài ăn chơi cùng đám bạn, mà bạn gái thì không thấy đâu.
Trình Tranh có một công ty thiết kế đồ hoạ hợp tác cùng hai cậu bạn thân chí cốt là Hải Đình và Hà Dữ. Bọn họ chơi cùng nhau từ năm cấp ba cho đến khi lên đại học rồi tốt nghiệp ra trường, sau đó cùng nhau thành lập công ty này. Đây là tâm huyết của cả ba người, dựa trên niềm đam mê và sự yêu thích với ngành thiết kế đồ hoạ. Có điều, công ty này không được sự đồng ý của cha Trình Tranh, vì ông ấy không muốn anh làm những chuyện vô bổ. Cha của anh là một người gia trưởng và có tính cách khá bảo thủ, vậy nên có phần không hòa thuận với anh.
"Trình Tranh! Hôm nay họp đêm không?"
Hải Đình mua cà phê về đặt ở trên bàn rồi ngồi luôn trên đó mà nhìn anh nhướn nhướn chân mày. Anh ngẩn đầu lên nhìn anh ta một cái rồi dán mắt vào màn hình máy tính.
"Làm xong đống tài liệu đó thì mới mong được đi nhé!"
Anh ta há hốc mồm.
"Cái gì? Nhưng mà nó..."
Trình Tranh nhìn anh ta, cắt ngang.
"Khỏi nói nhiều. Bây giờ bắt đầu làm còn kịp."
Nhảy khỏi bàn làm việc của anh, Hải Đình chạy như bay về bàn làm việc của mình rồi bắt đầu cho một ngày làm việc tràn đầy năng lượng và... Không ngừng nghỉ. Ngoài việc ban ngày bọn họ là những người đàn ông thành đạt, đẹp trai thì ban đêm bọn họ chính là những chàng trai ăn chơi có tiếng ở Trùng Khánh. Mỗi khi đến họp đêm, bọn họ đều được chọn cho vị trí ngồi êm nhất vì là khách hàng thân thiết.
Sau một ngày làm việc thở không ra hơi của Hải Đình, cuối cùng anh ta cũng được như ý nguyện mà đến họp đêm cùng với Trình Tranh và Hà Dữ. Trong ba người thì có lẽ Hải Đình là người nhanh miệng và hoạt bát nhất, Hà Dữ thì có phần hiền lành còn anh thì khá trầm tính và lạnh lùng.
Họp đêm này kinh doanh cũng khá lâu rồi, vì ở ngay khu đô thị nên làm ăn rất phát đạt và có khá nhiều khách quen, đa phần là những người trẻ vẫn còn ham chơi, trong đó có Mã Dao. Cô là một cô gái xinh đẹp mang nét lạnh lùng và sắc bén, sống một mình trong một căn nhà ở gần một cửa hàng bách hoá. Ba mẹ mất từ khi Mã Dao 10 tuổi nên cô tự lập và ra đời từ rất sớm, làm đủ mọi công việc nhưng tuyệt nhiên là một người đàng hoàng. Có điều, cô sống khá sôi nổi khi đêm nào cũng đến đây để uống rượu và đi chơi cùng đám bạn. Hôm nay cũng không ngoại lệ, có điều Mã Dao lần này chỉ đi một mình. Cô mặc chiếc váy ôm màu đen, tôn lên nước da trắng ngà quyến rũ, tóc đen xoã dài, son môi đỏ, mắt sắc lạnh. Lúc vừa bước ra khỏi họp đêm cô đã thu hút sự chú ý của khá nhiều chàng trai, nhưng họ không dám đến gần vì trông cô có phần khó chịu.
"Con nhỏ đó! Chính là nó!"
Một giọng nói đanh đá cất lên, Mã Dao chỉ vừa cho điện thoại vào túi xách thì bỗng nhiên bị một đám đàn bà chừng ba bốn người gì đó xông vào rồi đánh túi bụi.
"Các người làm gì vậy? Điên rồi sao?"
Mã Dao phản ứng kịch liệt, nhưng cô vốn không thể nào chống lại được sự đánh trả quá dữ dội này của bọn họ. Đánh cô vô cớ đã đành, họ còn quay clip lại, có người còn chửi bới.
"Con nhỏ khốn nạn. Mày dám cướp chồng bà. Để xem hôm nay mày có yên thân không?"
Cô nghe thấy mà lùng bùng lỗ tai, dù đang yếu thế hơn nhưng vẫn lớn giọng.
"Chồng bà là thằng khốn nào chứ? Bà có điên thì chết giùm đi!"
...
Trình Tranh đi vội xuống dưới lầu, cổ áo vẫn còn chưa kịp cài khuy, anh đi lướt qua phòng khách để đi tìm cái caravat mà lần trước vừa mua. Bà nội ngồi ở bên bàn ăn nhìn anh đi qua đi lại mà thở dài.
"Tìm caravat phải không?"
Anh quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt thoáng hiện ra nét ngạc nhiên, không hiểu sao mà bà nội lại biết anh đang tìm thứ gì. Đi đến gần bà, anh vừa hé môi ra định hỏi thì bà nội đã lên tiếng.
"Khỏi phải hỏi. Mua về rồi vứt lung tung, nội cất trong ngăn tủ."
Trình Tranh nhìn bà nội cười ôn hoà rồi đến lấy caravat ra thắt lên cổ áo, sau đó vội vàng khoác áo vào rồi đến ôm hôn mặt bà nội một cái.
"Con đi làm nhé!"
"Không ăn sáng luôn sao?"
Anh đi đến cửa thì quay lại nhìn bà.
"Con uống cà phê được rồi."
"Tiểu Tranh!"
Trình Tranh vừa bước được vài bước thì lại phải dừng, anh quay lại nhìn bà nội của mình. Trên khuôn mặt đã hiện rõ các nếp nhăn ấy là sự hiền từ và nhân hậu. Bà nội là người yêu thương anh, cũng là người rất dễ tính nên luôn khiến anh cảm thấy dễ chịu trong mọi quyết định. Bà luôn ủng hộ anh, luôn chịu khó lắng nghe những gì anh nói và đưa ra cho anh những lời khuyên thích hợp. Có lẽ trong căn nhà này, ngoài cha anh là người khó chịu ra thì cả bà nội và mẹ đều là người hiểu anh nhất.
Anh cười khổ một tiếng.
"Nội à! Con lớn rồi đừng gọi như thế nữa, xấu hổ chết mất!"
Bà nội đang ngồi ăn thì dừng đũa lại, trong miệng vẫn còn ít thức ăn mà nhăn mày chỉ tay nói.
"Mày bảo mày lớn thì mau lấy vợ cho bà! Lớn rồi mà cứ long nhong như thế à?"
Trình Tranh nghe bà nội nhắc đến chuyện cưới vợ lập tức đánh bài chuồn, gật gật đầu rồi lập tức mất hút khỏi nhà. Câu chuyện này đã là câu chuyện muôn thuở ở nhà của anh, ngày nào cũng phải nghe nhắc nhở ít nhất một lần, giống như một bài tập không thể thiếu. Anh bây giờ cũng không còn là thiếu niên tuổi mới đôi mươi nữa mà đã 30 tuổi rồi, đã đủ chững chạc và suy nghĩ rồi, cũng cần phải mau tìm bạn gái rồi lấy vợ. Bà nội là người hối thúc anh nhiều nhất, bà bảo mình cũng đã gần đất xa trời rồi, mong anh mau mau tìm cháu dâu cho bà để bà có ra đi cũng yên lòng. Anh không những lướt qua, còn xoa bóp vai cho bà rồi nói vài câu nịnh nọt, bảo rằng bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, đến lúc anh lấy vợ sinh con. Câu này bà nội nghe đã được mấy mùa xuân rồi, vậy mà vẫn thấy anh ra ngoài ăn chơi cùng đám bạn, mà bạn gái thì không thấy đâu.
Trình Tranh có một công ty thiết kế đồ hoạ hợp tác cùng hai cậu bạn thân chí cốt là Hải Đình và Hà Dữ. Bọn họ chơi cùng nhau từ năm cấp ba cho đến khi lên đại học rồi tốt nghiệp ra trường, sau đó cùng nhau thành lập công ty này. Đây là tâm huyết của cả ba người, dựa trên niềm đam mê và sự yêu thích với ngành thiết kế đồ hoạ. Có điều, công ty này không được sự đồng ý của cha Trình Tranh, vì ông ấy không muốn anh làm những chuyện vô bổ. Cha của anh là một người gia trưởng và có tính cách khá bảo thủ, vậy nên có phần không hòa thuận với anh.
"Trình Tranh! Hôm nay họp đêm không?"
Hải Đình mua cà phê về đặt ở trên bàn rồi ngồi luôn trên đó mà nhìn anh nhướn nhướn chân mày. Anh ngẩn đầu lên nhìn anh ta một cái rồi dán mắt vào màn hình máy tính.
"Làm xong đống tài liệu đó thì mới mong được đi nhé!"
Anh ta há hốc mồm.
"Cái gì? Nhưng mà nó..."
Trình Tranh nhìn anh ta, cắt ngang.
"Khỏi nói nhiều. Bây giờ bắt đầu làm còn kịp."
Nhảy khỏi bàn làm việc của anh, Hải Đình chạy như bay về bàn làm việc của mình rồi bắt đầu cho một ngày làm việc tràn đầy năng lượng và... Không ngừng nghỉ. Ngoài việc ban ngày bọn họ là những người đàn ông thành đạt, đẹp trai thì ban đêm bọn họ chính là những chàng trai ăn chơi có tiếng ở Trùng Khánh. Mỗi khi đến họp đêm, bọn họ đều được chọn cho vị trí ngồi êm nhất vì là khách hàng thân thiết.
Sau một ngày làm việc thở không ra hơi của Hải Đình, cuối cùng anh ta cũng được như ý nguyện mà đến họp đêm cùng với Trình Tranh và Hà Dữ. Trong ba người thì có lẽ Hải Đình là người nhanh miệng và hoạt bát nhất, Hà Dữ thì có phần hiền lành còn anh thì khá trầm tính và lạnh lùng.
Họp đêm này kinh doanh cũng khá lâu rồi, vì ở ngay khu đô thị nên làm ăn rất phát đạt và có khá nhiều khách quen, đa phần là những người trẻ vẫn còn ham chơi, trong đó có Mã Dao. Cô là một cô gái xinh đẹp mang nét lạnh lùng và sắc bén, sống một mình trong một căn nhà ở gần một cửa hàng bách hoá. Ba mẹ mất từ khi Mã Dao 10 tuổi nên cô tự lập và ra đời từ rất sớm, làm đủ mọi công việc nhưng tuyệt nhiên là một người đàng hoàng. Có điều, cô sống khá sôi nổi khi đêm nào cũng đến đây để uống rượu và đi chơi cùng đám bạn. Hôm nay cũng không ngoại lệ, có điều Mã Dao lần này chỉ đi một mình. Cô mặc chiếc váy ôm màu đen, tôn lên nước da trắng ngà quyến rũ, tóc đen xoã dài, son môi đỏ, mắt sắc lạnh. Lúc vừa bước ra khỏi họp đêm cô đã thu hút sự chú ý của khá nhiều chàng trai, nhưng họ không dám đến gần vì trông cô có phần khó chịu.
"Con nhỏ đó! Chính là nó!"
Một giọng nói đanh đá cất lên, Mã Dao chỉ vừa cho điện thoại vào túi xách thì bỗng nhiên bị một đám đàn bà chừng ba bốn người gì đó xông vào rồi đánh túi bụi.
"Các người làm gì vậy? Điên rồi sao?"
Mã Dao phản ứng kịch liệt, nhưng cô vốn không thể nào chống lại được sự đánh trả quá dữ dội này của bọn họ. Đánh cô vô cớ đã đành, họ còn quay clip lại, có người còn chửi bới.
"Con nhỏ khốn nạn. Mày dám cướp chồng bà. Để xem hôm nay mày có yên thân không?"
Cô nghe thấy mà lùng bùng lỗ tai, dù đang yếu thế hơn nhưng vẫn lớn giọng.
"Chồng bà là thằng khốn nào chứ? Bà có điên thì chết giùm đi!"
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook