Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?
-
58: Đừng!
“Ông ăn chả bà ăn nem.
Nếu mẹ của mày đã không chung thủy với tao, thì lấy quyền gì bắt tao phải chung thủy với bà ấy? Bao nhiêu năm qua tao luôn im lặng chịu đựng, nhìn đứa con của kẻ thứ ba ngày một lớn lên trước mắt tao, mày nghĩ tao dễ chịu lắm sao?”
Trình Tranh không thể chấp nhận nổi sự thật này, tại sao anh phải luôn là người hứng chịu những nỗi đau đớn như vậy.
Anh đã làm gì sai? Mất đi đứa con chưa thành hình người, mất đi tình yêu mà mình trân trọng nhất, mất đi bà nội, bây giờ đến cả tình thân duy nhất là gia đình cũng đã không trọn vẹn.
Hoá ra anh mới là kẻ đáng thương nhất, là kẻ mà nên được người khác nhìn bằng ánh mắt thương cảm.
Sống trên cõi đời này đã ngoài 30 năm, bây giờ anh mới biết mình vốn không phải mang dòng máu của Trình gia, cũng chưa từng gặp được cha ruột của mình.
Lâm Thanh Thanh ngồi trong góc tối nhìn bóng lưng cô độc của Trình Tranh, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót ngậm ngùi.
Lúc này nhận ra mình đã sai lầm thì có còn kịp không, có quay đầu được không?
Anh không biết lúc này mình nên như thế nào, chỉ thấy da đầu tê rần, giống như sắp mất đi cảm giác.
“Vậy bây giờ cha muốn gì? Muốn giết con để quên đi vết nhơ của hai mươi mấy năm trước sao?”
“Phải.
Lẽ ra lúc đó tao nên bỏ mặc mày, vì mày không nên tồn tại.”
Trình Tranh cười, anh cười như một người bị mất trí.
Đôi mắt đen láy đỏ ngầu lên, sóng mũi cay nồng.
“Nhưng cha không nhẫn tâm, vì cha vốn dĩ không xấu xa đến vậy.
Đã không thể làm được điều ác, thì tại sao lại còn muốn đóng vai ác?”
“Con sẽ không để cha được như ý nguyện đâu.
Cha nên dừng lại đi!”
Nói rồi, Trình Tranh từ từ lùi lại về phía Lâm Thanh Thanh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống tháo dây trói trên tay cô ta ra.
Trình Thiên Tự giật mình, ông ta đương nhiên không thể để kế hoạch của mình bị phá hủy.
“Mày muốn làm gì?”
Anh không trả lời ông ta mà chỉ đột nhiên bế Lâm Thanh Thanh lên, muốn đưa cô ta rời khỏi nơi này.
Nhưng lưng anh chưa lành hẳn, hoàn toàn không đủ sức để khom xuống thì nói gì đến việc bế nổi một người.
Anh không chịu được mà kêu lên, cảm giác xương sống như muốn rã rời khiến cô ta đau xót.
“Trình Tranh.”
Anh nhíu chặt lông mày, cố gắng khom người xuống thì từ sau lưng có cái bóng lớn đi tới, đập mạnh cây củi vào sau gáy khiến anh gục tại chỗ.
Lâm Thanh Thanh hoảng hồn kêu lên.
“Đừng mà! Trình Tranh!”
Cô ta khóc nấc lên, khi nhìn thấy máu ở trên đầu anh chảy ra đất.
Trình Thiên Tự phát điên rồi, ông ta tìm dây thừng trói tay anh lại rồi sau đó để cô ta ở lại một mình.
Ông ta đưa anh rời khỏi nhà, kéo anh lên chiếc xe hơi cũ thuê của người đàn ông bán hàng đầu hẻm rồi lái đi mất.
***
Sau khi xác định vị trí mà Trình Tranh đang ở qua số điện thoại, Mã Dao nhận ra Trình Thiên Tự đang ở trong một con hẻm phía sau khu trung tâm thành phố.
Có lẽ vì nơi đó vắng người, nên thích hợp để ông ta chạy trốn.
Cô đi cùng Hải Đình và Hà Dữ tìm đến nơi, không đợi được mà phá cửa xông vào, nhưng chỉ thấy Lâm Thanh Thanh đang khóc đau đớn ở trên đất.
Cô chạy đến kéo mạnh vai của cô ta, muốn cô ta ngồi thẳng dậy, gặn hỏi.
“Trình Tranh đâu? Anh ấy đâu rồi?”
Lâm Thanh Thanh không còn lòng thù hận được nữa, phờ phạc nói.
“Anh ấy bị ông ta đánh vào đầu, đánh rất mạnh, sau khi ngất thì bị đưa đi rồi.”
Mã Dao bàng hoàng, cô vội vàng chạy ra khỏi nhà mà đứng giữa con hẻm, nhìn đi nhìn lại.
Trình Tranh có thể bị đưa đi đâu? Nhận được cuộc gọi từ máy của Trình Thiên Tự, nhưng cô không nghe thấy ông ta nói gì mà chỉ nghe thấy có tiếng sóng biển.
Sau khi cởi trói cho Lâm Thanh Thanh, cô và hai người còn lại lập tức lên xe đi tìm theo định vị.
Trình Tranh sau khi bị đánh mạnh vào sau gáy thì hôn mê bất tỉnh, cộng thêm vết thương trên lưng của anh, nếu không mau nhanh chóng đến bệnh viện thì nhất định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đến được bên bờ biển, Mã Dao đã chạy xuống xe để đi tìm tung tích của Trình Thiên Tự dù biết nơi đây xung quanh vô cùng hoang sơ, hẻo lánh.
“Trình Thiên Tự! Ông ở đâu?”
“Trình Thiên Tự?”
“Cẩn thận chút.
Mã Dao.”
Cô chạy nhanh đến mức Hải Đình và Hà Dữ cũng không đuổi theo kịp, bọn họ còn sợ cô vì quá nôn nóng mà làm mình bị thương.
Lúc này Trình Thiên Tự đang ngồi trong xe, nhìn Trình Tranh ở bên cạnh, ông ta quay sang đưa hai tay lên, các ngón tay cong lại như muốn ra tay bóp cổ anh.
Nhưng dường như ông ta không đủ can đảm, không rõ tại sao tay lại run đến như vậy, giống như không nỡ ra tay.
Dù sao anh cũng là do ông ta chăm sóc, nuôi dưỡng đến khi trưởng thành.
Nhìn anh từng ngày lớn lên, dù trong lòng có những nỗi đau nhưng ông ta vẫn không đủ tàn nhẫn.
Vết thương ở sau gáy chảy máu, vết máu thấm vào cổ áo sơ mi của Trình Tranh.
“Trình Tranh!”
“Anh ở đâu?”
Trình Thiên Tự nghe thấy có tiếng người đến gần, hoảng sợ khởi động máy xe.
Nhưng ông ta lại không hay rằng bánh xe bị kẹt vào một tảng đá không tiến tới được mà chỉ có thể đi lùi.
“Mẹ nó.”
Mã Dao đã nhìn thấy chiếc xe hơi từ xa, cô chạy thục mạng đến đó, hầu như chẳng cần biết dưới chân là sỏi đá đang làm cô rất đau.
Chỉ thấy chiếc xe của Trình Thiên Tự lùi lại, nhưng ông ta cứ lùi cũng không phải cách, vì tảng đá ở ngay trước mắt không thể di dời.
Nào ngờ, trong lúc lùi quá trớn, xe mất kiểm soát lùi xuống bên vực, bên dưới là biển sâu.
“Đừng.”
Không gian yên tĩnh bao nhiêu, thì tiếng hét của Mã Dao lại nát lòng bấy nhiêu.
Lúc cô chạy đến đưa tay ra nhào người đến, xe đã rơi xuống biển, cả Hải Đình và Hà Dữ đều cứng đờ, mặt trắng bệch như giấy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook