Hải Đình và Hà Dữ nhìn nhau rồi lại rơi vào khoảng lặng, họ bây giờ ngoài im lặng ra thì không biết nói gì.

Bởi người đang thê thảm nhất không phải họ, mà là người đàn ông ngồi ở kia.

Trình Tranh ngồi ở đó như một bức tượng, anh không uống rượu, không chọn cách say bí tỉ để quên hết mọi chuyện.

Ngược lại anh còn muốn mình thật tỉnh táo, phải nhớ rõ ngày hôm nay anh đã dùng cách gì để đẩy Mã Dao ra khỏi mình.
Nửa ngày trời anh đã không nói chuyện, càng không để tâm đến bất kì thứ gì xung quanh.

Cơn đau dạ dày lại bất chợt ập đến, khiến khuôn mặt tĩnh lặng kia bắt đầu lộ ra những biểu cảm khác thường.

Trình Tranh cắn răng, gồng mình để không phải kêu lên nhưng đầu lông mày lại đang nhíu chặt.

Hải Đình nhận ra điều bất thường, không thể im lặng mãi được mà bước đến.
“Cậu sao vậy? Đau ở đâu sao?”
Anh lắc đầu, nhưng biểu cảm này rõ ràng là đang chịu đựng.
“Mặt mũi cậu xanh xao thế này thì sao mà không được? Cậu ổn không? Trình Tranh?”
“Tránh ra.”
Trình Tranh vung tay quát lớn khiến gian phòng đang yên tĩnh bỗng nhiên bị kinh động.


Hà Dữ ngẩn người, đến cả Hải Đình cũng sượng trân.

Anh từ chối mọi sự giúp đỡ, giống như muốn tự nhốt mình vào một thế giới biệt lập, không cần ai quan tâm.

Hải Đình lần đầu tiên thấy anh như vậy, cũng là lần đầu tiên bị anh đối xử bằng cách này.

Anh của 9 năm trước là người đầy nhiệt huyết, làm việc gì cũng đều quyết đoán nhanh gọn, không chút do dự.

Có lẽ, quyết định lần này là một ván cược lớn, khác hoàn toàn so với những lần trước nên đã khiến anh đắn đo rất nhiều.

Đến khi hạ quyết tâm rồi, người đau lòng nhất là ai thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Hải Đình quay người đi, đá mũi giày vào cái ghê bên cạnh làm nó ngã ra đất.
“Mẹ nó! Cậu nhìn cậu bây giờ đi! Trưng bày bộ dạng này ra cho ai xem?”
Hà Dữ gằn giọng muốn bảo anh ta im lặng.
“Hải Đình! Nói ít chút đi!”
“Mã Dao cô ấy nói đúng lắm! Cậu chính là như vậy, tuyệt tình đến mức tàn nhẫn, không có nước mắt, không có trái tim.

Cậu đúng là hoá đá rồi.

Cậu vô cảm rồi.”
Trình Tranh bật người đứng dậy bước đến túm lấy cổ áo của Hải Đình khiến Hà Dữ bàng hoàng đứng theo.

Bọn họ chơi cùng nhau đã lâu, cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên họ bất đồng ý kiến, thậm chí là sắp đánh nhau.

Trình Tranh giống như một con nhím, khi bị người ta động vào thì gai nhọn lập tức xù lên.

Trán anh nổi gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tơ máu, giữ chặt cổ áo Hải Đình không buông ra.
“Phải.

Tôi vô cảm rồi, tôi hoá đá rồi.

Cậu không biết gì về cuộc sống riêng tư của tôi thì câm miệng lại.

Cậu nghĩ tôi là đá sao? Cậu nghĩ tôi không biết đau lòng sao? Người mà tôi từ bỏ là người tôi yêu nhất, thứ mà tôi mất đi là một sinh mạng, là con của tôi đó cậu biết không?”
“Cậu nghĩ tôi không muốn giữ cô ấy lại sao? Không phải tôi không muốn mà là tôi không thể cậu hiểu không? Chính là hoàn toàn không thể.”
Sắc mặt anh giận dữ đến mức khiến Hà Dữ muốn khuyên ngăn cũng không dám đến gần, cứ như chỉ cần mạnh tay một chút thì anh nhất định sẽ bóp chết Hải Đình.


Vì đứng ở sau lưng, nên có lẽ Hà Dữ không thấy được khi anh lớn tiếng với Hải Đình, một dòng lệ nóng hổi lăn dài xuống gò má.

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh khóc, là giọt nước mắt của sự đau đớn và bất lực.
Cảm giác đau đớn nhất của đời người có lẽ không phải là hết yêu, mà là vẫn còn yêu mà buộc lòng phải dừng lại.

Không phải người ta không dùng hết sức để cứu vãn mối quan hệ ấy, mà là vì họ không thể, đã không thể nào nữa.
Trình Tranh đẩy Hải Đình ra, anh quay người cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc rồi bỏ ra ngoài.

Hà Dữ bước đến đặt lại cái ghế đã ngã rồi nói với anh ta.
“Cậu ấy đã rất khổ tâm lắm rồi, chúng ta đừng dồn cậu ấy vào đường cùng nữa.”
“Cậu nghĩ tôi nỡ làm như vậy sao? Chỉ là tôi giận, giận cậu ta lúc nào cũng tự làm khổ mình.

Có chuyện gì mà không thể cùng nhau giải quyết chứ?”
Bản tính của Trình Tranh không phải họ không rõ, mà chính vì quá rõ nên mới hiểu anh cứng cỏi đến mức độ nào.

Anh là người tàn nhẫn, đến bản thân anh cũng không ngờ mình có thể tàn nhẫn được như vậy.

Câu nói của Mã Dao, khuôn mặt đầy nước mắt ấy, ánh mắt căm phẫn ấy như khắc sâu vào tâm trí anh.
Không ai nợ ai.

Đường ai nấy đi.

Sống chết không gặp.
Anh bật cười, cũng là một nụ cười đầy chua chát.

Lẽ ra mọi chuyện đã không tệ đến mức này, lẽ ra khi anh từ Anh trở về phải cùng cô đón tin vui mới phải.


Chuyện cũng đã đến nước này, việc nên làm thì vẫn phải làm, tình đã đứt cũng không thể nào nối lại.

Cứ xem như rằng anh và cô duyên phận ngắn ngủi, không thể cùng nhau đến răng long đầu bạc, xem như người bội tình bạc nghĩa là anh.

Dù sao anh cũng không tự nhận mình là người hoàn hảo, có phải mang tội ác tày trời thì đã sao?
Ngày hôm sau.
Hải Đình và Hà Dữ từ ngoài cổng chạy vào.

Bây giờ Trình gia đang rối ren, ông Trình thì mất tích không thấy mặt, Trình Tranh vẫn đang ở cùng với bọn họ.

Cả đêm qua anh không ăn uống gì, ngồi ở đó như cái xác không hồn.

Cho đến khi có tiếng người nói chuyện ồn ào ngoài cửa, anh mới chú ý được một chút.
“Trình Tranh! Đứng dậy! Đứng dậy đi ngay cho tôi!”
Hải Đình bước đến kéo tay anh, nhưng anh ngồi như pho tượng không chút động đậy mà nhìn anh ta hờ hững khiến anh ta bực mình.
“Mã Dao sắp đi rồi! Cô ấy đang ở nhà cậu chào tạm biệt bà nội và bác gái.

Cậu suy nghĩ lại đi! Bây giờ không gặp, chính là mãi mãi sẽ không thể gặp nữa, cậu sẽ hối hận suốt đời đấy!”
….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương